Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 44

132@-

Giang Bùi Di còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Lâm Phỉ Thạch thì viện binh mà cậu gọi tới rốt cuộc lại đúng kiểu “sớm không tới, muộn không tới, cứ phải nhằm ngay lúc này mà đến”, đám người đội Lão Tiêu đến chậm trễ, ăn nguyên một bụng khói xe bốc lên vì nổ mạnh, mặt mũi đen nhẻm vội vội vàng vàng lao tới: “Đội trường Lâm! Đội phó Giang! Bọn tôi vừa từ đằng xa đã nghe thấy động tĩnh, đoán chắc là hai người ở đây, có chuyện gì vậy? Côn Ngữ chạy rồi sao?”


 


Lâm Phỉ Thạch cảm thấy như mình lại bị nứt xương thêm lần nữa, toàn thân đau nhức rã rời, một cánh tay vắt trên vai Giang Bùi Di, thở hổn hển yếu ớt nói: “Đội phó Giang…”


 


“Côn Ngữ đi rồi.” Giang Bùi Di chống tay đỡ vai Lâm Phỉ Thạch, đơn giản nói với mấy người kia: “Bây giờ không sao nữa, các cậu về đi.”


 


Một cảnh sát đeo kính bên cạnh lo lắng hỏi: “Đội trường Lâm bị sao thế?”


 


“Mấy hôm trước bị thương vẫn chưa khỏi, tôi đưa cậu ấy về trước, tạm biệt.” Giang Bùi Di gật đầu với họ một cái, không nói thêm gì, đỡ Lâm Phỉ Thạch quay về khu chung cư.


 


“Đã bảo cậu đừng đi theo rồi.” Trên đường, Giang Bùi Di mặt mày u ám, giọng thấp trách mắng, “Trong lòng không biết bản thân yếu ớt đến mức nào à?”


 


“Tại lo cho anh đấy.” Lâm Phỉ Thạch hừ một tiếng từ trong mũi, giọng điệu cực kỳ ngang ngạnh, kiểu biết sai nhưng không hối lỗi: “Ngủ một giấc, mai tỉnh lại là khỏe thôi.”


 


Giang Bùi Di lạnh giọng: “Ngày mai khỏi cần ra khỏi nhà.”


 


“… Biết rồi.”


 


Về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch lảo đảo nằm vật xuống giường, thả lỏng tứ chi, lúc này mới thấy cơ thể đỡ hơn đôi chút. Giang Bùi Di vào bếp, nấu cho cậu một chén trứng cá hấp trứng, dùng muỗng nhỏ múc cho ăn.


 


Lâm Phỉ Thạch nửa nằm tựa vào đầu giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, càng thấy nhà Giang Bùi Di quá thiếu an toàn, lo lắng nói: “Côn Ngữ cứ thế mà phá khoá xông thẳng vào nhà anh, tùy tiện như thế thì an toàn của anh chẳng có tí đảm bảo nào.”


 


Giang Bùi Di bình thản đáp: “Tránh thế nào được? Chẳng lẽ huy động cả đám người túc trực ở nhà tôi mỗi ngày à? Không cần đâu, hắn muốn tới thì cứ tới, đến lúc đó tôi sẽ cho hắn không thể quay về.”


 


Nói xong lại khẽ cười tự giễu: “Bị đám buôn m* t** theo dõi thì đều như vậy, không chết không dừng. Trước đây có biết bao nhiêu đồng nghiệp bị liên lụy, người nhà cũng mất mạng theo. Làm nằm vùng như bọn tôi, cái giá phải trả là như thế, năm đó cha mẹ tôi bị trả thù, tôi với em gái suýt chút nữa chết dưới họng súng bọn nó, may mà mạng lớn mới còn sống được tới giờ.”



 


Lâm Phỉ Thạch nghe anh chủ động nhắc đến chuyện cũ, không nhịn được hỏi khẽ: “Anhvới em gái… bao lâu rồi không gặp nhau?”


 


“Trước đây rất nhiều năm rồi,” Giang Bùi Di trầm giọng đáp, “Thời gian tôi nằm vùng trong tổ Hắc Thứu, bọn tôi cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Về sau nhiệm vụ kết thúc, tôi bị thương hôn mê, tỉnh lại thì lén đưa con bé vào bệnh viện, rồi giấu tên sống với nó một thời gian.”


 


Giang Bùi Di ngừng lại một chút, thở ra: “Nó thậm chí còn chẳng mang họ Giang. Tôi không dám để ai biết nó tồn tại.”


 


Đó là số phận của một kẻ nằm vùng không thể tự làm chủ. Rất nhiều khi tuyển chọn người nằm vùng, cấp trên sẽ ưu tiên chọn con cái liệt sĩ, người không người thân, vì cho dù bị trả thù thì cũng không ảnh hưởng đến người khác. Có như vậy mới dám đánh cược không cần đường lui.


 


Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn anh: “Anh thấy đáng giá sao?”


 


“Nếu chỉ hy sinh một mình tôi, tôi thấy đáng giá.” Giang Bùi Di khẽ nuốt một cái, giọng khàn đặc, “Nhưng tôi thật sự không muốn thấy ai bị liên luỵ vì tôi nữa. Côn Ngữ nói không sai, tôi không sợ hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì đối phó mình… nhưng tôi sợ hắn làm tổn thương những người bên cạnh tôi.”


 


Lâm Phỉ Thạch khẽ xoa đầu anh: “Giang đội, chuyện này đâu phải lỗi của anh.”


 


Ngừng một chút, cậu lại hỏi khẽ: “Nãy Côn Ngữ nói gì có thể kể tôi nghe không?”


 


Giang Bùi Di im lặng một lúc lâu, như không biết nên mở lời từ đâu. Cuối cùng rũ mi xuống, chậm rãi nói: “Hắn nói về lần đầu tiên tôi giết người.”


 


Lâm Phỉ Thạch có cảm giác đây là một câu chuyện rất dài. Vừa ăn trứng cá hấp trứng, vừa lặng lẽ lắng nghe.


 


“Đó là chuyện rất nhiều năm trước, cũng là lần đầu tiên thân phận tôi suýt bị lộ. Khi ấy tổ Hắc Thứu có một lần đối thoại với một ông trùm m* t** lớn ở tỉnh C, chốt lại một vụ giao dịch trị giá hàng trăm triệu.”


 


“Một vụ trăm triệu, ngay cả bây giờ cũng là con số rất lớn. Nhưng với một kẻ nằm vùng như đi trên băng mỏng, không phải lần nào cũng có cơ hội gửi tin về cấp trên. Một khi hành động thất bại thì nguy cơ bị lộ cực cao, mọi thứ đều phải cân nhắc kỹ càng.”


 


“Lúc ấy trong số người biết chuyện này có bốn người thuộc cấp cao, dù giao dịch có bị phá cũng không thể xác định được là ai tuồn tin. Tôi rất chắc Côn Ngữ sẽ không nghi ngờ đến mình, nên đã quyết định đưa tình báo ra ngoài.”



 


Với thông tin tình báo cực chuẩn do Nam Phong cung cấp, phía C tỉnh đã hành động, bắt người, bắt tang vật, thắng lớn nhưng bên Giang Bùi Di thì lại ngay lập tức rơi vào nguy hiểm…


 


Vừa mất thân tín lại tổn thất lực lượng, Côn Ngữ cùng mấy vị nguyên lão của Hắc Thứu tức giận ngay tại chỗ, lệnh truy xét toàn bộ dấu vết để lại. Nhưng cho dù họ có đào ba tấc đất, thì từ trên người bốn người bị tình nghi kia, cũng không moi ra được chút sơ hở nào đáng để nghi ngờ.


 


Giang Bùi Di lúc đó cứ ngỡ chuyện này đến đây là xong, dọa người một trận nhưng không thật sự nguy hiểm gì. Nhưng anh không ngờ rằng, sau một tuần trôi qua, thứ gọi là “sàng lọc” mới thực sự bắt đầu.


 


Đó là một buổi chiều mưa rả rích kéo dài. Giang Bùi Di bị Côn Ngữ đưa đến trước một cánh cửa sắt gỉ sét. Phòng bên trong kín mít và lạnh buốt, chẳng khác nào nhà hoang bỏ hoang lâu năm, âm u đến rợn người.


 


“A Châu à, cậu biết không, tôi chưa từng nghi ngờ cậu.” Côn Ngữ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, mang theo một ý cười mơ hồ. “Cho nên tôi thật sự rất hy vọng, người cuối cùng bước ra khỏi căn phòng kia sẽ là cậu.”


 


Nhiều năm trôi qua, Giang Bùi Di vẫn không thể nào quên được cái cảnh tượng lúc đó. Cứ mỗi lần nhớ lại, anh lại cảm thấy nghẹn thở, mùi máu tanh lạnh lẽo như len lỏi tận sống mũi.


 


“Côn Ngữ nhốt bốn người bọn tôi vào một căn phòng không nước không thức ăn, tối tăm không có cửa sổ. Cuối cùng chỉ có một người được sống sót đi ra.” Giọng anh trầm thấp, như đang tự thuật lại một cơn ác mộng. “Ban đầu không ai trong tụi tôi muốn ra tay. Trong mắt bọn họ, chúng tôi đều là ‘anh em tốt’ đã sống chết bên nhau bao nhiêu năm.”


 


Giang Bùi Di cười khẽ, tiếng cười đắng chát: “Nhưng bản năng cầu sinh của con người ấy mà có thể mạnh đến mức nghiền nát tất cả mọi thứ. Sau hai ngày không uống nổi một giọt nước, họ bắt đầu phát điên. Có người còn định uống máu người. Bọn họ bắt đầu xé nhau ra, đánh nhau túi bụi. Đến lượt tôi...”


 


“Tôi là người trông có vẻ yếu nhất trong bốn người, nên bọn họ muốn ra tay với tôi trước, cùng nhau xử lý tôi. Nhưng tôi... tôi cũng đâu muốn chết dễ dàng như vậy. Lúc đó loạn lắm, ai cũng chỉ còn lại bản năng gốc, ai cũng cố giành lấy sự sống. Không phân được ai đánh ai, ai bị thương... Cuối cùng chắc là nhờ may mắn, tôi trở thành người sống sót cuối cùng.”


 


Làm thế nào mà anh sống sót từ ba người kia, Giang Bùi Di thật sự không còn cách nào dùng lời diễn tả. Bóng tối, mùi máu tanh, vết thương chồng chất, tất cả chỉ còn lại trong trí nhớ như một đám mây đen.


 


Lâm Phỉ Thạch thì thầm: “Chuyện này... lãnh đạo tỉnh có biết không?”


 


“Biết. Dù sao cũng là ba mạng người. Ngay sáng hôm sau, tôi đã khai báo đầy đủ.” Giang Bùi Di ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Đó cũng là lần đầu tiên họ quyết định chính thức kích hoạt ‘Nam Phong’.”


 


Thông thường cảnh sát chỉ được phép nổ súng trong trường hợp bị đe dọa nghiêm trọng đến tính mạng. Nhưng nằm vùng thì khác, quyền hạn còn cao hơn cả cảnh sát, lại được ưu tiên xử lý tình huống đặc biệt. Thế nên tỉnh không định xử lý Nam Phong, mà điều tra tình trạng của chính Giang Bùi Di.



“Thời gian đó tâm lý tôi gặp vấn đề nặng nề. Rối loạn phản ứng, buồn nôn, mất ngủ, ác mộng, suy nhược thần kinh...” Giang Bùi Di siết chặt tay, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. “Đó là lần đầu tiên... lần đầu tiên tôi giết người. Giờ tôi gần như không nhớ nổi mình đã ra khỏi căn phòng đó như thế nào. Chỉ nhớ rõ tay mình dính đầy máu. Tinh thần thì suy sụp hoàn toàn. Khi ấy tôi nghĩ, chắc mình không còn phù hợp để tiếp tục làm nằm vùng nữa... Có lẽ nên dừng lại.”


 


“… Nhưng mà tôi vẫn không cam lòng.” Giang Bùi Di cười khẽ, môi trắng bệch, dùng bàn tay lạnh lẽo che lên má. “Lúc đó tôi đã rất gần vạch đích rồi. Chỉ cần kiên trì thêm một bước nữa thôi là có thể đi đến cùng. Tôi không muốn bỏ cuộc như vậy, nên đã chọn tiếp tục ở lại Hắc Thứu.”


 


Lâm Phỉ Thạch lặng lẽ nhìn Giang Bùi Di, trong mắt là một tầng cảm xúc rất phức tạp.


 


Giang Bùi Di có làn da trắng mịn, đường nét khuôn mặt tinh tế, ngũ quan hài hòa như thể được chạm khắc, lông mày dài vểnh lên sắc sảo, mang theo vẻ điềm tĩnh đặc trưng của một kiểu “thư sinh lạnh lùng”. Khung xương anh gọn gàng, vóc dáng mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng giống người dễ gãy, yếu đuối, khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi một cơ thể như thế lại có thể chống đỡ được sức nặng nghiêng trời đổ đất.


 


Có phải sau mỗi linh hồn cứng cỏi và không thể bị bẻ gãy, đều là một đoạn ký ức chưa từng thấy ánh mặt trời? Có phải mỗi thanh kiếm sắc bén, đều phải trải qua hàng ngàn hàng vạn lần tôi luyện đẫm máu, mới có thể trở thành kiếm vô song làm người ta kinh sợ?


 


Nhưng mà đau đớn đến thế, thực sự không phải ai cũng chịu đựng được.


 


Đa số người đều thà sống cả đời bình thường, cũng không muốn trở thành “anh hùng” thân đầy vết thương, nhà cửa tan nát, dù có may mắn thành công đi chăng nữa, cuối cùng cũng phải giấu tên mai danh, sống dè dặt đề phòng, lo sợ bị trả thù bất cứ lúc nào. Cả đời cẩn trọng như thế, rốt cuộc là vì cái gì?


 


Khổ như vậy.


 


Nhưng con người mà, luôn có người mang theo khát vọng sống cao hơn tất cả. Luôn có người tình nguyện đứng ra gánh lấy trách nhiệm, có người tình nguyện đổ máu, có người bằng lòng chân trần đi trên con đường đầy bụi gai ấy, chỉ để bảo vệ phần còn lại của thế giới.


 


Nếu ai cũng chọn lo cho mình trước, thì xã hội này sớm muộn cũng sẽ tan nát, môi trường sống sẽ mục rữa, mà con người còn sống nổi ở đâu?


 


Giang Bùi Di giống như ngọn lửa cháy rừng, im lặng mà bền bỉ. Bên trong lớp vỏ ngoài lạnh nhạt điềm tĩnh ấy, là một trái tim cháy bỏng không bao giờ tắt.


 


Anh ấy từng giơ tay ra chạm vào phần xấu xí nhất của thế gian, bị thương, đổ máu, nhưng trong tim vẫn giữ được sự trong trẻo thuần túy của một đứa trẻ. Tỏa ra ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt, một vẻ đẹp vừa kiên cường vừa dịu dàng đến nhức lòng.


 


Khiến người ta chỉ muốn cúi đầu mà yêu.


 



Tim Lâm Phỉ Thạch đập loạn không kiểm soát, cậu khẽ đưa tay vuốt phẳng giữa hai hàng mày của Giang Bùi Di đang hơi nhíu lại, giọng nói khẽ như sợ gió cuốn mất: “Lúc nãy tôi hỏi anh, anh còn chưa trả lời.”


 


Giang Bùi Di hơi ngẩn ra, thật sự đã quên mất mình vừa bị hỏi cái gì: “Hỏi gì cơ?”


 


Lâm Phỉ Thạch nghĩ một chút, rồi đổi cách hỏi khác: “Giang Bùi Di, nếu sau này anh muốn yêu đương, anh có từng nghĩ đến... để tôi làm bạn trai anh không?”


 


“…”


 


Mặt Giang Bùi Di không rõ từ lúc nào đã hơi ửng hồng, bên tai đỏ lên, giọng anh nhỏ đến mức như bị hòa tan trong không khí: “Cậu biết tình hình của tôi mà. Tôi chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.”


 


Lâm Phỉ Thạch không vội, anh chỉ tiếp tục hỏi: “Vậy nếu sau này, khi mọi nguy hiểm đều qua rồi thì sao? Khi Hắc Thứu và Đất Bồi đều bị tóm hết, anh sẽ suy nghĩ về việc ở bên tôi chứ?”


 


Giang Bùi Di: “……”


 


---


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Giang đội khó theo đuổi quá đi mất ô ô ô!


 


Tạm thời vẫn chưa theo kịp, nhưng mà nụ hôn đầu là do Giang đội chủ động nha, hắc hắc


 


Ách, vì không có bản thảo nên tui cũng không dám chắc, nhưng chắc tầm chương 90 đổ lại sẽ có đó... Cho mọi người một tia hy vọng hé hé


 


Tui đang đầu trọc chạy deadline, một đống cốt truyện đánh nhau loạn xạ trong não, khổ quá trời luôn á…


 


Cảm ơn cả nhà đã để lại bình luận và đặt mua nhé! Yêu mọi người thật nhiều


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 44
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...