Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 25

144@-

Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cậu, khó khăn mở miệng: “Cậu có con à?”


 


“Nuôi ếch thôi mà, nhân đôi niềm vui, sao thế?”


 


Lâm Phỉ Thạch thấy vẻ mặt anh như kiểu không biết nói gì cho phải, bỗng nhiên như bừng tỉnh, tỉnh táo ngộ ra điều gì đó: “Khoan đã, anh không tưởng là tôi thật sự có con rồi chứ?!”


 


Giang Bùi Di: “……”


 


Lâm Phỉ Thạch: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”


 


Giang Bùi Di: “…”


 


“Tôi với mấy cô gái độc thân trong thiên hạ đều là bạn tốt,” Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu, liền thản nhiên nói tiếp, “Nhưng mà tôi thích con trai. Từ nhỏ đã vậy rồi. Kiểu gì đời này cũng không có chuyện sinh con đâu.”


 


Giang Bùi Di hơi bất ngờ, khẽ “À” một tiếng.


 


Thật ra đối với chuyện xu hướng giới tính này, Giang Bùi Di trước giờ không có khái niệm gì rõ ràng. Vì anh vốn chẳng tính tới việc kiếm người yêu. Công việc của anh quá nguy hiểm, nói không chừng lúc nào đó là đi luôn không về, thậm chí có thể hy sinh. Vậy thì cần gì phải kéo người ta vào cùng?


 


—— Nếu có thể sống sót đến bảy tám chục tuổi, thì coi như không uổng một đời rồi.


 


Lâm Phỉ Thạch gõ gõ hai cái vào cơ bắp tay: “Cho anh xem con trai tôi gửi bưu thiếp nè, toàn bộ SSR đều có nhé!”


 


Giang Bùi Di cúi đầu nhìn vào. Một con ếch xanh ngây thơ chất phác, cùng vài con thiêu thân to bự đang hòa thuận vui vẻ trong khung hình, khiến anh nhìn mà cạn lời. Hồi lâu sau vẫn chẳng nói nổi câu nào lại quay sang nhớ đến cái giường vỏ sò nơi Lâm Phỉ Thạch ngủ, không tài nào hiểu nổi tình yêu đặc biệt của đối phương dành cho con ếch xanh đó.


 


“Cái biểu cảm đó là sao hả, ếch xanh không đáng yêu sao?” Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm tỏ vẻ bất mãn, rồi thu điện thoại lại. “Thật ra tôi rất thích nuôi thú cưng, mèo chó gì cũng mê, nhưng bây giờ không có chỗ ở cố định, có khi còn không về nhà đúng giờ được, nuôi sinh vật sống cảm giác quá thiếu trách nhiệm.”


 


“Vậy nuôi cá đi.” Giang Bùi Di bất chợt nói.



 


Lâm Phỉ Thạch thở dài xấu hổ: “Tôi từng làm cá stress đến mức có thể bơi vòng quanh cả Đại Tây Dương.”


 


Giang Bùi Di: “………”


 


Lâm Phỉ Thạch ngượng ngùng l**m môi, nhắc tới lịch sử đen trước kia của mình: “Hồi trước tôi cứ không nhịn được mà đút tụi nó ăn hoài, đút càng nhiều thì tụi nó càng ăn nhiều. Khi đó tôi còn tưởng mấy con cá này ăn uống cũng khá đấy chứ. Ai ngờ hôm sau quay lại xem, cả đám đã nổi trắng bụng trên mặt nước.”


 


Giang Bùi Di: “…”


 


Anh lẩm bẩm một câu: “Cậu có thể nuôi sống được chính mình là tốt rồi.”                 


 


Lâm Phỉ Thạch đi đến bên cửa sổ, lười biếng ngồi xuống, mở hé cửa sổ phơi nắng, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, vẻ mặt như mọi khi, vô ưu vô lo.


 


Cậu lim dim mắt tận hưởng ánh nắng, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng kim loại “cạch cạch” vang lên giòn giã. Lâm Phỉ Thạch quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Giang Bùi Di ngồi ở cái bàn bên cạnh, một tay tháo rời các thiết bị do phòng ban cung cấp thành một đống linh kiện kim loại, rồi lắp ráp lại với tốc độ chóng mặt, "cạch cạch" một tiếng rồi tháo rời thành từng mảnh nhỏ.


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Cậu âm thầm nghĩ đến kết cục thảm hại của những kẻ từng đắc tội Giang Bùi Di đúng là không phải không có lý do.


 


“Anh còn đang bị thương đấy, đừng nghịch mấy thứ nguy hiểm như vậy, không đau à?” Lâm Phỉ Thạch nhắc.


 


Giang Bùi Di ngẩn người nhìn đống linh kiện trước mặt, thất thần mất một lúc.


 


“…… Cái tên Côn Ngữ kia,” Lâm Phỉ Thạch chợt lên tiếng, “Bây giờ chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, muốn tìm ra hắn đâu có dễ. Anh định làm gì với hắn?”


 


“Tôi không biết.” Giang Bùi Di khẽ lắc đầu, “Hiện tại chúng ta không có bất kỳ thông tin nào về Côn Ngữ, ngay cả đám lão Tam cũng đã biến mất không để lại dấu vết. Tôi từng đấu trí với hắn một thời gian dài, Côn Ngữ là kiểu người cực kỳ cẩn thận, phản điều tra rất giỏi. Trừ khi hắn tự lộ diện, còn không thì chúng ta không tài nào mò ra được.”


 


“Ở cái thành phố Trọng Quang bé xíu này, đúng là tàng long ngọa hổ thật.” Lâm Phỉ Thạch cảm khái, “Hồi trước tôi đã nghe danh tiếng xấu của Hắc Thứu, ai ngờ giờ thật sự có ngày phải chính diện đối đầu với hắn.”



“Không có gì đáng mong đợi cả,” Giang Bùi Di cười tự giễu, “Côn Ngữ vốn là một kẻ điên máu lạnh vô cảm, mạng người trong mắt hắn chẳng khác gì rác rưởi. Hắn chưa bao giờ ngại cùng cậu đồng quy vu tận. Mỗi lần đối đầu với hắn đều cực kỳ thê thảm, thắng hay thua cũng chẳng quan trọng.”


 


Anh lắc đầu, khẽ thở dài: “Chúng ta cứ tưởng là giăng ra được một ván thiên y vô phùng, ai ngờ lại bị người ta dắt mũi từ đầu tới cuối, đúng là…”


 


Lâm Phỉ Thạch thuận nước đẩy thuyền, góp lời: “Bị người ta sắp đặt gọn gàng hết rồi.”


 


Giang Bùi Di nheo mắt, liếc cậu một cái lạnh tanh.


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức chuyển chủ đề, tốc độ ánh sáng: “À phải, lúc đó anh nói gì ấy nhỉ? Mũi tên gỗ có độc là sao?”


 


“Trước đây tôi có kể với cậu rồi mà, một đồng đội cũ của tôi từng bị mù vì trúng chất độc lỏng từ một mũi tên gỗ, kẻ gây ra chuyện đó chính là tay chân của Hắc Thứu.” Giang Bùi Di đáp: “Chính vì mũi tên đó xuất hiện, tôi đã từng nghi ngờ người liều chết lao ra hôm đó là do Hắc Thứu làm, thậm chí còn nghĩ Côn Ngữ có thể vẫn chưa chết nhưng sau đó lại đúng lúc xuất hiện ‘Đất Bồi’, tôi mới cho rằng đó chỉ là trùng hợp.”


 


Vì lúc đó, theo như bọn họ biết, Côn Ngữ đã nhảy xuống vực chết rồi. Mà không có chứng cứ xác thực nào rõ ràng, việc nghĩ một người đã chết bỗng dưng sống lại, nghe đúng là vô lý hết sức.


 


Lâm Phỉ Thạch im lặng một lát, rồi nói: “May mà không ai bị thương. Dù lần này thất bại, nhưng cũng coi như chưa đến mức thảm họa. Tôi vẫn tin rằng, thiện ác cuối cùng cũng có báo. Châu chấu dù có nhảy nhót thì sau mùa thu cũng chẳng còn được bao lâu nữa đâu.”


 


Giang Bùi Di nhếch môi cười lạnh: “Hy vọng là vậy.”


 



 


Cuộc hành động nhằm vào trùm buôn m* t** địa phương lần này thất bại, buộc phải tạm khép lại. Trong không khí, dường như có một ánh mắt vô hình luôn dõi theo từng cử động của Giang Bùi Di. Côn Ngữ chắc chắn là kẻ hiểu rất rõ tính cách của anh, nên mới có thể tính kế kín kẽ đến vậy. Cảm giác này khiến người ta lạnh sống lưng.


 


Gần đây, cục cũng không nhận được vụ án nào mới trừ vụ cố ý giết người xảy ra ở khu "phân cục đá bóng nhau không ai chịu trách nhiệm", còn mấy vụ lặt vặt thì thường không chuyển đến cấp thành phố. Chỉ những vụ trọng án xảy ra trong nội thành Trọng Quang mới do cục xử lý.


 


Vì vậy, cảnh sát hình sự đôi khi cũng giống như dân thiết kế, không có án thì cực kỳ rảnh rỗi, đến khi có vụ là lại quay cuồng ngày đêm. Giang Bùi Di tranh thủ lúc không có gì làm, đem mấy vụ án treo từ trước ra xử lý tiếp.


 


Còn Lâm Phỉ Thạch, lúc có việc thì hay trốn, rảnh rỗi thì càng không muốn làm gì. Dưới mí mắt "ủy viên kỷ luật" Giang Bùi Di, cậu vẫn trắng trợn nằm dài trên ghế sofa, thoải mái chơi “Phi Hoa Lệnh” với các netizen.


 



 


Cậu lập tức thoát ghép đôi, quay sang nhìn Giang Bùi Di: “Này, Giang phó đội, anh ngồi nhìn tôi chơi nguyên cả buổi sáng rồi đó, không thấy chán à?”


 


Giang Bùi Di đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt xuyên qua lớp tròng trong suốt, dừng lại trên người cậu.


 


“Dù sao cũng sắp tan làm rồi,” Lâm Phỉ Thạch cười cười mời mọc, “Chơi với tôi một ván Phi Hoa Lệnh đi.”


 


Giang Bùi Di nhìn lướt qua đồng hồ, đúng là gần tan làm bèn nhàn nhạt đáp: “Chơi kiểu gì?”


 


Lâm Phỉ Thạch bật dậy, vẫy tay gọi: “Cực đơn giản, game sẽ cho một chữ, ví dụ như chữ thu. Sau đó mình phải gõ vào một câu thơ cổ có chứa chữ thu. Nhưng nè, anh với đối thủ không được dùng trùng bài thơ, ai bí trước thì thua.”


 


Giang Bùi Di ngập ngừng: “Tôi lâu lắm rồi không đọc thơ văn cổ…”


 


“Không sao, có tôi ở đây mà. Anh chỉ cần gõ, tôi nhắc thơ.” Lâm Phỉ Thạch nói, “Giờ tôi đang làm lôi chủ, trong phòng luôn có người khiêu chiến tôi, anh chỉ cần bấm ghép đôi một cái là chơi được rồi.”


 


Giang Bùi Di cầm lấy điện thoại cậu đưa, ghép đôi thành công. Chữ khóa là “quốc”.


 


Người đối diện gõ trước một câu: “Quốc phá sơn hà tại.(*)”


 


Lâm Phỉ Thạch đáp không cần nghĩ: “Hồng đậu sinh Nam quốc.(**)”


 


Giang Bùi Di gõ vào câu đó, hệ thống xác nhận thơ hợp lệ, tới lượt đối phương tiếp tục.


 


Ban đầu đều là mấy câu phổ biến, nghe qua là nhớ ngay, nhưng chơi càng lâu thì thơ càng hiếm. Giang Bùi Di có mấy câu chưa từng nghe, phải nghe Lâm Phỉ Thạch đọc xong rồi mới gõ. Cuối cùng, nhờ câu “Thánh tổ thiên thu vạn quốc triều (***)” của Lâm Phỉ Thạch, đối phương chịu thua vì không trả lời kịp.


 


Giang Bùi Di nhìn thống kê hai người đã đối qua gần 70 câu thơ cổ.


 


Lâm Phỉ Thạch chống cằm thở dài một hơi: “Haizz, thật muốn thua một ván cho nhẹ lòng mà không ai đối lại được tôi cả. Vô địch, đôi khi cũng cô đơn lắm.”



Giang Bùi Di liếc cậu một cái, vừa bực vừa phục: “Không ngờ cậu lại biết nhiều thơ cổ vậy.”


 


Lâm Phỉ Thạch đắc ý kể: “Trước kia mẹ tôi từng nuôi mộng biến tôi thành học giả hàng đầu lĩnh vực văn học cổ điển. Hồi nhỏ bị ép học thơ, nhà sách toàn là Đường thi với Tống từ, bà ấy suýt nữa dán tôi lên trang sách luôn cho rồi, chỉ tiếc sau này tôi vô tình rẽ nhầm đường, không thể như kỳ vọng của quý bà được.”


 


Giang Bùi Di còn đang định nói gì đó, thì một cảnh sát trẻ đã hớt hải đẩy cửa xông vào, hét toáng lên: “Giang đội! Lâm đội! Có chuyện lớn rồi!”


 


Lâm Phỉ Thạch suýt nữa bật cười vì câu thoại cũ rích, cố nhịn xuống, điềm tĩnh nói: “Không sao đâu, đừng gấp, cứ từ từ nói.”


 


Cậu cảnh sát trẻ hít sâu một hơi, nói nhanh như súng liên thanh: “Chuyện là vầy! Hồi Triệu đội còn ở đội mình, có nhận một vụ án là tên hung thủ bị nghi ngờ liên tiếp gây ra hai vụ giết người. Thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn. Lúc đầu hắn không chịu nhận tội. Trong vòng hai ngày, hắn đã giết một nam một nữ, mà cả hai vụ đều có người yêu của nạn nhân chứng kiến tận mắt dù không bị giết diệt khẩu nhưng đều bị dọa đến phát điên luôn. Sau đó chúng tôi tìm được hai nhân chứng mục kích, còn phát hiện dụng cụ gây án trong nhà hắn. Tuy nhiên, trên dụng cụ thì đã không còn dấu máu. Nhưng nhờ có hai nhân chứng xác nhận, hắn nhanh chóng cúi đầu nhận tội, kể lại toàn bộ quá trình gây án. Bên mình coi như khép án rồi, giao cho Viện kiểm sát xử lý. Phía kiểm sát xác nhận tội trạng rõ ràng, chứng cứ đủ đầy, nên đã đệ đơn truy tố lên tòa án, sáng nay chính thức mở phiên xét xử.”


 


Giang Bùi Di chau mày, như có linh cảm không lành: “Rồi sao nữa?”


 


“Sau đó thì hắn đột nhiên lật kèo giữa tòa!” Cậu cảnh sát tức đến mặt xanh như tàu lá, tóc gần dựng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn nói là do công an bức cung, tra tấn, nên mới bị ép nhận tội! Kiểm sát viên ngay tại tòa lập tức gọi lại hai nhân chứng để xác nhận lời khai, ai ngờ hai người đó giống như đã bàn bạc trước, cùng một giọng mà nói rằng căn bản không hề có chuyện họ tận mắt chứng kiến gì cả!”


 


__


 


Chú Thích


 


(*) Câu Quốc phá sơn hà tại “” là câu đầu tiên trong bài thơ nổi tiếng – Xuân vọng của Đỗ Phủ (), thi nhân đời Đường.


 


Quốc phá, sơn hà tại - Nước mất mà non sông còn,


 


(**) Câu Hồng đậu sinh Nam quốc “” là câu mở đầu trong bài thơ nổi tiếng Tương Tư của thi nhân đời Đường Vương Duy ().


 


Hồng đậu sinh Nam quốc - Hồng đậu mọc phương Nam,


 


(***) Câu "Thánh tổ thiên thu vạn quốc triều" “” dùng trong chiếu chỉ hoặc văn bia ca ngợi hoàng đế, tổ tông lập quốc.


 


Thánh tổ thiên thu vạn quốc triều - Tổ tiên linh thiêng nghìn thu hiển hách, muôn nước quy phục về triều.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 25
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...