Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 24

130@-

Đội trưởng Vương tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Cậu thật sự không biết à? Tôi cũng là lúc họp mới tình cờ nghe người của Tỉnh thành nhắc tới thôi. Năm ngoái lúc Lâm đội đi làm nhiệm vụ, bị mắc kẹt trong một vụ cháy lớn, bỏng nặng, suýt nữa phải cưa chân, nằm viện hơn bốn tháng mới xuống được giường đấy, nghe nói bỏng nặng thật sự không phải chuyện đùa đâu!”


 


“Nếu mà là tôi, từng từ trong biển lửa sống sót về được một lần, chắc chắn là dính PTSD luôn rồi ấy chứ!”


 


Giang Bùi Di: “…………”


 


—— “Bỏng nặng? Là Lâm Phỉ Thạch sao? Hai từ này sao có thể dính tới nhau được?”


 


Đội trưởng Vương thấy anh thực sự không biết chuyện, liền l**m môi một cái, nói: “Cậu không thấy da mặt, tay với cổ chân của cậu ấy trắng đến kỳ lạ à? Không giống màu da bình thường chút nào đâu, toàn là do trị liệu bỏng mà ra. Tôi nghe nói là từng bị thương nặng, phải bỏ ra cả đống tiền mới chữa được tới mức này đó.”


 


Nghe tới đây, Giang Bùi Di đột nhiên nhớ lại một lần hai người vô tình gặp nhau ở phòng tắm công cộng. Khi đó Lâm Phỉ Thạch nhất quyết không chịu vào cùng anh. Với cái tính dày mặt không biết ngại của cậu xưa nay, chuyện đó thực sự rất bất thường, trừ phi...


 


Trừ phi trên người cậu có vết thương vẫn chưa lành hẳn.


 


Đội trưởng Vương vỗ ngực đấm chân: “Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai như ngọc kia của đội trưởng Lâm từng suýt nữa bị hủy dung, tim tôi như bị ai lấy máu rút ra vậy!”


 


Giang Bùi Di ngẩn người, lẩm bẩm: “Tôi không biết gì về chuyện này cả trước giờ cậu ấy chưa từng kể với tôi.”


 


Một người từng suýt chết đuối có thể cả đời bị ám ảnh bởi nước. Vậy bị thiêu sống, bóng tối trong lòng chắc còn nặng gấp bội. Lâm Phỉ Thạch, lúc đó, phải dũng cảm cỡ nào, phải vượt qua bao nhiêu nỗi sợ mới có thể cùng anh xông vào biển lửa?


 


Cậu ấy... không sợ sao?


 


Giang Bùi Di cảm thấy tim mình như bị một sợi dây vô hình siết chặt đến nghẹt thở.


 


Đội trưởng Vương thấy Giang Bùi Di xưa nay toàn móc mỉa Lâm Phỉ Thạch, đến mức người ngoài nhìn cũng không đành lòng, bèn nghiêm giọng khuyên một câu: “Lâm đội thật sự rất tốt với cậu. Sau hôm cậu được đưa đi bệnh viện, cậu ấy còn chủ động tới tìm tôi, nói mọi trách nhiệm trong vụ này cậu ấy sẽ gánh hết, bảo tôi đừng đến truy xét gì cậu nữa.”



 


Giang Bùi Di: “…”


 


Thật ra sau mấy tháng sống và làm việc cùng nhau, trong lòng Giang Bùi Di, hình tượng của Lâm Phỉ Thạch đã không còn là kiểu “ăn chơi trác táng” đơn giản nữa. Nếu mà loại người "ăn chơi" cũng phân đẳng cấp, thì Lâm Phỉ Thạch chắc chắn là “trần nhà” cấp cao nhất trong hệ thống.


 


Cậu luôn luôn dịu dàng và tinh tế. Trong ký ức của Giang Bùi Di, chưa bao giờ thấy Lâm Phỉ Thạch nổi giận hay to tiếng, thậm chí nói lớn cũng rất hiếm. Cậu lúc nào cũng giữ vẻ bình thản thong dong, tao nhã như một cành đào nở rộ giữa mùa xuân.


 


Lâm Phỉ Thạch rất hay để ý, chăm sóc anh. Nói thật, tính Giang Bùi Di rất khó gần. Trước kia Quách Sao Mai từng bị anh làm cho nghẹn tới mức suýt nội thương, đã nói về anh một câu thế này: “Tính cách như hòn đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng.” Thế mà với Lâm Phỉ Thạch thì hầu như chưa từng cãi nhau. Lâm Phỉ Thạch tính tình tốt đến bất ngờ, lại giỏi ăn nói, bị mắng hai câu thì quay sang làm nũng xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn. Dù có sửa hay không thì cũng nói ngọt tới mức khiến người ta mềm lòng. Giang Bùi Di không tài nào nổi nóng nổi với cậu được.


 


Thế nhưng dù như vậy, Giang Bùi Di vẫn không ngờ Lâm Phỉ Thạch lại có thể vì anh mà làm tới mức này.


 


Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Lâm Phỉ Thạch bước vào: “Lão Vương không ở văn phòng à? Không biết đi đâu rồi… Sao anh lại ở đây? Tôi đang đi tìm anh đấy.”


 


Vừa thấy Lâm Phỉ Thạch vào, lão Vương lập tức thấy mình như người dư thừa, vội vàng đứng dậy nói: “Không có gì đâu, mấy chuyện cần nói tôi đã nói với Giang đội rồi, tôi đi trước nhé!”


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn bóng lưng hắn chạy biến như bị lửa đốt mông, khó hiểu hỏi: “Gì vậy trời, ổng bị gì sao?”


 


Giang Bùi Di không trả lời.


 


Lâm Phỉ Thạch quay đầu lại thì thấy Giang Bùi Di cũng đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như bị đông cứng, không rõ là đang nghĩ gì.


 


“Hai người làm sao thế, sao tự nhiên nhìn tôi như vậy?” Phản xạ đầu tiên của Lâm Phỉ Thạch là giơ tay lên sờ mặt mình.


 


Giang Bùi Di nhìn gương mặt hoàn hảo không tì vết ấy, nhẹ giọng nói: “Vương đội vừa kể với tôi… Trước đây cậu từng bị bỏng nặng trong một vụ cháy. Có thật không?”


 


Lâm Phỉ Thạch khựng lại, rồi “à” một tiếng, cúi mắt, thản nhiên đáp: “Là chuyện của năm ngoái rồi. Hồi đó đúng là nghiêm trọng thật, suýt chút nữa là không cứu được, nằm trong phòng cấp cứu mấy ngày trời.”



 


Giang Bùi Di im lặng một lúc, rồi thấp giọng hỏi: “Lúc sáng nay… lúc lửa cháy to như vậy… Cậu không thấy sợ à?”


 


“Sợ chứ.” Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Nhưng tôi còn sợ hơn nếu không vào cùng anh, anh sẽ không ra nổi.”


 


Nghe câu đó xong, tim Giang Bùi Di như bị ai đâ khẩy nhẹ một cái. Quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến anh hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào cho phải.


 


Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Giang Bùi Di chỉ nói được một câu đơn giản: “Cảm ơn.”


 


Lúc này thái độ của Giang Bùi Di rõ ràng đã mềm xuống. Thấy vậy, Lâm Phỉ Thạch lập tức đoán ý qua sắc mặt, tranh thủ được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức nêu ra yêu cầu nghe cũng khá hợp lý: “Xem như tôi với anh từng vào sinh ra tử, sau này đừng hung dữ với tôi nữa được không?”


 


“…… Được.”


 


Giang Bùi Di dừng lại một chút, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy chỗ bỏng của cậu bây giờ hồi phục thế nào rồi?”


 


Theo hiểu biết của Giang Bùi Di, bỏng nặng mà không làm phẫu thuật tái tạo thì làn da sẽ cực kỳ khó coi, lồi lõm gập ghềnh, chỗ mọc lại thì thô ráp cứng ngắc, thậm chí còn có phần đáng sợ.


 


Vẻ mặt Lâm Phỉ Thạch khựng lại trong chớp mắt, rồi nhanh chóng làm bộ như không có gì, giọng điệu nhẹ tênh: “…… Dù sao mặc đồ vô cũng đâu thấy gì, cuộc sống hằng ngày cũng không ảnh hưởng lắm. Có điều hồi phục hoàn toàn thì còn lâu lắm, lúc đó tỉnh rót vào không ít tiền, vốn định để tôi làm thêm vài ca phẫu thuật. Nhưng mà hiện tại sinh hoạt của tôi cũng không bị trì trệ gì, tôi thấy có thể chờ thêm chút nữa, nên tôi để dành luôn khoản tiền đó.”


 


“Đợi sau này mua vé số trúng cái rồi chữa tiếp.”


 


Giang Bùi Di thật sự không thể tưởng tượng nổi, gương mặt như tạc tượng không một chút khuyết điểm trước mắt này, lại từng chịu qua vết thương nghiêm trọng đến mức có thể hủy hoại luôn khuôn mặt. Giống kiểu người như Lâm Phỉ Thạch, “mỗi ngày không soi gương tự luyến một lần là chịu không nổi”, sao cậu có thể chấp nhận nổi chuyện đó?


 


Giang Bùi Di nhìn gương mặt như mỹ ngọc kia, không nhịn được khẽ hỏi: “Đau không?”


 


“Đau chứ,” Lâm Phỉ Thạch gật đầu, “Lúc đó mỗi lần thay thuốc là mỗi lần đau tới mức không ngủ nổi. Không gây tê luôn á, cảm giác như sắp chết tới nơi.”



 


Nói về chuyện cũ, giọng cậu lại vô cùng bình tĩnh: “Hồi đó tôi bị nặng lắm, lớp da ngoài gần như hoại tử hết, hệ miễn dịch tuyến đầu gần như sập toàn bộ, ngày nào cũng sốt cao. Tôi nằm ở khu VIP của bệnh viện, nguyên mấy tháng trời như cái xác ướp, toàn thân bị quấn băng, chẳng nhúc nhích được tí nào.”


 


“Giờ nghĩ lại thì thật ra cũng không đến mức không chịu nổi. Ít nhất mặt không bị hủy,” Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng cảm thán, “Trải qua mấy tháng đó rồi, mới cảm thấy sống được như bây giờ là quá tốt rồi. Vui được lúc nào thì cứ vui đi, biết đâu ngày nào đó lại chẳng còn cơ hội mà vui nữa.”


 


Lời cậu nói rất nhẹ, như thể chẳng có gì, nhưng Giang Bùi Di nghe xong lại thấy huyệt thái dương mình giật từng cơn, tim cũng như bị bóp nghẹt.


 


Anh từng cho rằng, chỉ những ai chưa từng trải qua khổ đau, chưa từng biết thế nào là sinh tử, mới có thể sống vô tư, vô lo như Lâm Phỉ Thạch. Nhưng anh đã quên rằng, trên đời còn có một kiểu người khác bởi vì từng nếm trải quá nhiều đau khổ, đã cận kề với cái chết, nên mới hiểu “ngọt ngào” và “sự sống” quý giá đến nhường nào. Và chính vì vậy, họ mới tận lực mà sống thật vui, từng phút từng giây đều không muốn lãng phí.


 


Giang Bùi Di cúi đầu nhìn tay mình, anh chỉ mới băng mỗi lòng bàn tay mà đã thấy nặng trĩu, vậy mà hồi đó Lâm Phỉ Thạch phải nằm trên giường bệnh suốt mấy tháng trời như xác ướp, chắc chắn sống còn khó hơn chết.


 


Giang Bùi Di hít sâu một hơi, đưa tay lục trong ba lô, từ túi nhỏ bên hông lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Trong này còn gần 300 triệu, là tiền thưởng tỉnh phát lúc trước, với cả khoản nhà nước hỗ trợ cho ba mẹ tôi. Tôi cũng không tiêu đến làm gì, chắc là không đủ hết, nhưng cậu cứ cầm dùng trước đi.”


 


Lời vừa dứt, tim Lâm Phỉ Thạch đập mạnh một nhịp, hơi do dự hỏi: “…Ba mẹ anh?”


 


“Họ đều là liệt sĩ.” Giang Bùi Di bình tĩnh nói, “Nhà tôi ba đời liệt sĩ, tôi với em gái lớn lên trong đại viện quân khu.”


 


Lâm Phỉ Thạch im lặng khá lâu, rồi bỗng có chút cảm khái: “Chúng ta chắc nên đăng ký một cuộc thi ‘Ai có tuổi thơ thảm hơn’, tôi thấy hai người chúng ta có thể tranh luôn ngôi á quân rồi.”


 


“Cũng chưa chắc,” Giang Bùi Di nói nhàn nhạt, “Không vì chuyện vui mà cười, cũng không lấy bất hạnh ra than vãn. Mỗi người đều có bất hạnh của riêng mình. Nhưng tôi nghĩ, nếu một người có thể vì tín ngưỡng mà kiên định đến mức đánh đổi cả mạng sống, hoặc đang vì điều đó mà cố gắng, thì cũng là một kiểu may mắn rồi, chẳng có gì phải tiếc nuối cả.”


 


Có thể tự mình lựa chọn con đường phải đi, đó đã là may mắn hơn rất nhiều người bởi vì đa số người ngoài kia không có cái may mắn ấy. Họ chỉ biết sống mông lung, bị đời đẩy đi, sống chỉ để tồn tại, chứ không phải để lựa chọn.


 


Lâm Phỉ Thạch nghe đến đó, khẽ bật cười: “Nghe cũng có lý. Cấp độ tự do càng cao, càng khó để đạt được.”


 


Giang Bùi Di đặt thẻ ngân hàng lên đùi hắn: “Mật khẩu là 123456, tôi chưa từng đổi.”



 


Lâm Phỉ Thạch hơi ngập ngừng: “Nhưng tôi hiện tại cũng không thiếu tiền, phí điều trị phẫu thuật bảo hiểm chi trả được đến 90%, còn lại 10% tỉnh sẽ hỗ trợ, vì nó được tính là ‘tai nạn lao động’. Nên tạm thời tôi chưa dùng đến khoản này đâu, anh cứ giữ lại đi.”


 


Giang Bùi Di đáp: “Cứ để chỗ cậu, khi nào cần thì dùng. Tôi không có khái niệm gì về tiền bạc lắm, ngày thường cũng chẳng tiêu gì mấy.”


 


Thấy vậy, Lâm Phỉ Thạch cũng không khách sáo nữa, nhận lấy thẻ rồi lẩm bẩm với vẻ mặt rạng rỡ như trúng số: “Có tiền thật là tốt.”


 


Giang Bùi Di liếc cậu một cái: “Cầm đi mà mua quần áo mới cũng được đấy.”


 


Lâm Phỉ Thạch lập tức mắt rưng rưng cảm động: “Đại gia, ôm tôi một cái đi!”


 


Giang Bùi Di nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi bình luận: “Cậu hồi phục cũng tốt thật, nếu không phải Vương đội nói với tớ, tôi còn chẳng nhìn ra cậu từng bị thương nặng như thế…”


 


Lâm Phỉ Thạch đưa hai tay che mặt một chút, vẻ mặt khoa trương: “Tất nhiên rồi, đây là mạng sống của tôi đó! Nếu mặt tôi có chuyện gì thật, chắc tôi không sống nổi mất.”


 


Tuy động tác này có phần dễ thương, nhưng Giang Bùi Di vẫn không nhịn được chọc một câu: “Làm gì mà như nghệ sĩ sống bằng nhan sắc vậy, một thằng con trai, quan trọng cái vỏ ngoài đến thế sao?”


 


“Không được, tôi chính là có chí trở thành 'nam thần trong mộng của hàng triệu thiếu nữ’!” Lâm Phỉ Thạch hùng hồn tuyên bố.


 


Giang Bùi Di nhớ lại đứa con 4 tuổi của cậu mà vẫn lang thang ngoài kia chưa thấy đâu, không nhịn được móc: “Thế con trai cậu đâu rồi? Còn để nó tự lang thang à?”


 


Nghe vậy, Lâm Phỉ Thạch lấy điện thoại ra, bên trong vang lên một đoạn nhạc nền vui vẻ rộn ràng, cậu nhìn lướt một cái rồi đáp tỉnh queo: “Không có ở nhà, đang đi du lịch rồi.”


 


Giang Bùi Di: “…”


 


?


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 24
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...