Ngài Cố Thân Mến!
Chương 327: - Chương 327 NẰM MƠ QUÁ SỚM RỒI ĐẤY
Chương 327 NẰM MƠ QUÁ SỚM RỒI ĐẤY
Không hiểu sao nhịp tim của Hoắc Vi Vũ bỗng dồn dập hẳn lên. Cô buột miệng: “Hiểu cái gì?”
Trung tá Thượng bật cười với vẻ quái gở, sau đó nhướng mày đắc ý đáp lại bằng giọng điệu mỉa mai: “Cô cầu xin Tư lệnh đi, cứ hỏi xin quân khu hay chìa khóa tầng hầm nhà ngài ấy xem Tư lệnh có cho cô không.”
Hoắc Vi Vũ nghe ra giọng điệu trêu chọc của Trung tá Thượng, tức giận đạp một phát vào đầu gối anh ta.
Trung tá Thượng ôm cái chân đau lùi về, xem xét vết thương rồi mắng: “Đồ đanh đá, bảo sao Tư lệnh không thèm.”
Hoắc Vi Vũ đóng cửa thang máy lại.
Đúng là bực mình quá đi mà. Cô trêu ai? Cô ghẹo ai chứ hả? Biết thế thì đã chẳng đến đây rồi. Đi mua quần áo cho khuây khỏa vậy.
Hoắc Vi Vũ mua sắm hơn một tiếng đồng hồ, tiền gần hết nhưng tâm trạng lại thoải mái hơn. Cô đi thang cuốn lên tầng năm tìm nhà hàng ăn cơm. Bỗng thấy bóng dáng Cố Hạo Đình trên chiếc ti vi màn hình lớn của trung tâm thương mại.
Cô ngước nhìn theo bản năng. Ti vi không có tiếng, chỉ có thể đọc được dòng chữ chạy dưới màn hình.
“Cuộc diễn tập quân sự ba ngày kết thúc, Tư lệnh Cố không địch lại tướng quân Mai, nhường quyền quản lý Hồng Việt Hải.”
Đáy lòng Hoắc Vi Vũ chùng xuống, đầu óc vang lên ong ong.
Hồng Việt Hải luôn thuộc quyền quản lý của Cố Hạo Đình, giao quyền quản lý chẳng khác gì làm suy yếu binh quyền của hắn. Chắc chắn là tâm trạng hắn chẳng thể nào tốt được. Thảo nào lại khó ở thế.
Giờ đây, cô bỗng thấy đau lòng cho hắn, bao nhiêu khó chịu do hắn mang đến ban nãy đều tan thành mây khói.
Bây giờ tướng quân Mai và Cố Hạo Đình đang đấu nhau sứt đầu mẻ trán. Nếu anh Cả đứng về phía tướng quân Mai thì Cố Hạo Đình thảm rồi.
“Anh làm gì đấy?!” Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên.
Hoắc Vi Vũ hoàn hồn, quay đầu lại, thấy một gã đàn ông có vẻ mặt bần tiện đang giơ gậy selfie lên chụp dưới váy mình.
Gã biến thái đang định chạy đi thì bị một cô gái trẻ giật mất điện thoại.
Cô nàng đưa điện thoại của gã cho Hoắc Vi Vũ: “Chị xem gã chụp cái gì này.”
Hoắc Vi Vũ lục album ảnh trong điện thoại. Không ngờ tên này không chỉ chụp dưới váy mà còn chụp cả mặt cô nữa!
Hoắc Vi Vũ tức điên người, nện điện thoại lên đầu gã khốn.
Gã biến thái mặt mày dữ tợn, móc dao ra nhắm ngay vào cô: “Trả điện thoại cho tao!”
Hoắc Vi Vũ bật cười: “Mày nằm mơ hơi sớm đấy!” Cô format lại bộ nhớ điện thoại.
Gã biến thái cầm dao xông tới định đâm cô, nhưng chưa kịp chạm đến người cô thì đã bị cô nàng kia vặn cổ tay lôi thẳng ra sau.
Gã bước hụt cầu thang, lăn lông lốc xuống dưới. Thấy cô nàng kia biết võ, điện thoại lại bị format, gã biết điều chuồn mất tăm.
Cô nàng kia quan tâm hỏi Hoắc Vi Vũ: “Chị không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn em nha.”
Cô gái nhìn Hoắc Vi Vũ, như nghĩ ra gì đó: “Ơ, là cô à?”
Hoắc Vi Vũ ngẩn ra mà đánh giá cô gái trước mặt mình.
Cô gái có vóc dáng và gương mặt như con lai, làn da trắng ngần, cực kì xinh xắn. Chiếc áo sơ mi caro dáng rộng trên người cũng không che giấu được dáng người cân đối, mái tóc cắt ngắn như con trai, nhìn ngầu khó tả.
Em gái của Y Phương Phương à?
Y Phương Phương thấy Hoắc Vi Vũ nghi hoặc thì giải thích rất cởi mở: “Tôi là Y Phương Phương, vừa đi hút mỡ và đổi kiểu tóc về ấy mà. Đi, vào nhà vệ sinh rửa tay cái đã, điện thoại của tên biến thái kia lắm vi khuẩn chết đi được.”
“Ừ.” Hoắc Vi Vũ đáp.
Đôi mắt Y Phương Phương ánh lên nét tinh nghịch: “Tí nữa tôi mời cô ăn cơm.”
“Không cần đâu.”
“Thế thì cô mời tôi nhé.” Y Phương Phương đổi giọng ngay tắp lự.
Vietwriter.vn
“Được thôi.” Y Phương Phương giúp cô, đúng là cô nên mời cô ấy thật.
Sau khi ném điện thoại của tên biến thái vào thùng rác, cô cùng Y Phương Phương vào một tiệm cơm tây.
Khi mở cánh cửa ra thì…
Ngài Cố Thân Mến!