Ngài Cố Thân Mến!
Chương 326: - Chương 326 NHỚ TÔI À?
Chương 326 NHỚ TÔI À?
Chiếc áo thun trắng và quần ở nhà màu cà phê vẫn không che giấu được nét lạnh lùng trên người Cố Hạo Đình. Quầng thâm trên mắt hắn rất đậm, như thể đã vài ngày không được ngủ ngon, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Có điều người đàn ông ấy vẫn buốt giá và cô độc hệt như một thân cây khô giữa tháng mười hai gió bấc thét gào.
“Có chuyện gì không?” Cố Hạo Đình bình tĩnh hỏi.
Hoắc Vi Vũ không ngờ hắn vẫn còn ở đây, trong đầu cô trống rỗng.
Cửa đối diện nhà hắn mở ra, người môi giới đang cười nói vào điện thoại: “Yên tâm đi, hôm nay nhiều người đến xem nhà lắm, nhất định sẽ nhanh chóng bán được thôi.”
Hoắc Vi Vũ hơi chau mày. Thì ra nhà muốn bán là nhà đối diện. Bây giờ thì hay rồi, xấu hổ quá đi mất!
Cô chẳng nghĩ ra cái cớ nào, bèn buột miệng thốt lên: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Cố Hạo Đình nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng lên với ánh mắt sâu thẳm, nhưng hắn vẫn lạnh lùng tựa băng giá: “Đang nghỉ ngơi, đừng quấy rầy.”Chưa đợi cô nói thêm gì, hắn đã đóng sầm cửa lại.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt. Bị nhốt ngoài cửa là chuyện nằm trong dự đoán của cô. Thôi, chỉ cần thi thoảng nhìn thấy hắn như vậy là tốt lắm rồi.
“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Hoắc Vi Vũ nói với cánh cửa đang đóng, miệng hơi nhoẻn cười. Sau đó cô quay người cực kì dứt khoát.
Cố Hạo Đình nhíu mày, siết chặt nắm tay, đôi mắt sắc bén phủ kín sương mù, cười khẩy thành tiếng.
Mỗi ngày trôi qua, hắn đều cố gắng để quên cô, nhưng dù có dùng cách nào cũng chẳng thể lấp đầy nhung nhớ cuộn trào trong lồng ngực.
Hắn hận bản thân mình lúc này hơn bao giờ hết.
Ánh mắt hắn bỗng ánh lên vẻ sắc bén, Cố Hạo Đình nhanh chóng mở cửa ra.
Hoắc Vi Vũ quay người lại theo bản năng, và rồi đối diện với một đôi mắt đen như mực của hắn.
“Nói đi, em tìm tôi có chuyện gì?” Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, đôi mắt hơi nheo lại, trông có vẻ xa cách mà cay nghiệt.
“Không có gì đâu, anh nghỉ ngơi đi.” Hoắc Vi Vũ gật đầu.
“Không có chuyện thì em gõ cửa nhà tôi làm gì? Nhớ tôi à?” Cố Hạo Đình châm chọc nói, ánh mắt vẫn nhìn cô đăm đăm, lời nói như chứa đầy gai nhọn.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một giây rồi giải thích: “Anh Hai nói anh đã trả tiền viện phí cho tôi và Thừa Ân. Bác gái ở nhà đối diện bảo anh đang ở đây nên tôi muốn trả lại anh tiền. Nhưng bây giờ thấy anh chưa nghỉ ngơi gì, chuyện này nói sau cũng không muộn.”
“À, thì ra là sợ nợ tôi? Khỏi cần, em cứ nợ đi, tôi chỉ nhận trả nợ bằng thân xác thôi.” Hắn buông lời cay nghiệt, trong ánh mắt chẳng hề có mảy may tình cảm.
Hoắc Vi Vũ chau mày nhìn hắn.
Cố Hạo Đình bật cười, lạnh nhạt bảo: “Nhưng mà tôi chẳng có hứng thú gì với thân xác của em cả.” Dứt lời, hắn đóng sập cửa lại.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoắc Vi Vũ buồn phiền vô cùng, thầm mắng bản thân: Thấy chưa, thấy hèn chưa! Hoặc là mày phải mặt dày hèn hạ vô địch, hoặc là nhặt phẩm hạnh lên mà làm màu tiếp đi!
Thôi bỏ đi, cô vẫn cần mặt mũi hơn.
Hoắc Vi Vũ lầm lũi cúi đầu đi về phía thang máy.
Ting một tiếng, thang máy mở ra.
Trung tá Thượng bước ra ngoài. Vừa bắt gặp Hoắc Vi Vũ, anh ta hừ lạnh một tiếng, âm thầm trách móc: Chỉ có cô ta mới có thể khiến Tư lệnh bị tổn thương đến mức này!
Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao. Cô lặng lẽ thở dài rồi đi vào thang máy.
Trung tá Thượng nghĩ mãi, bực hết cả mình bèn quay đầu lại gọi: “Này, cái cô đanh đá kia!”
Hoắc Vi Vũ nhìn Trung tá Thượng, nhếch môi cười một cái rồi đóng luôn cửa thang máy lại.
Trung tá Thượng tức nổ phổi, bèn xông tới ấn mở cửa thang máy rồi chen một chân vào trong chặn cửa lại: “Cô dựa vào cái gì hả? Vì Tư lệnh thích cô nên cô làm càn làm bậy thế à? Bây giờ Tư lệnh bỏ cô rồi, cô còn đến đây định giở trò gì nữa? Tôi xem thường nhất là cái loại như cô! Tư lệnh nhà tôi có gì không tốt mà cô lại không thích ngài ấy cơ chứ?!”
“Anh phải nói mấy câu này với Phùng Tri Dao mới đúng.” Hoắc Vi Vũ cũng nổi giận.
“Nói chuyện với đồ ngu ngốc nhà cô không ăn thua gì cả. Trong quân khu, Tư lệnh có một ngôi nhà, cô xuống tầng hầm ngôi nhà đó xem đi thì sẽ hiểu.” Trung tá Thượng buồn bực nói.
Ngài Cố Thân Mến!