Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Chương 21
69@-
Sở Ninh ánh mắt sáng bừng:
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cảm ơn tỷ, nếu không nhờ tỷ chuẩn bị đầy đủ, e rằng lần này ta thật sự đã c.h.ế.t oan rồi."
27
Từ ngày biết bản thân có thể tiến cung, ta đã bắt đầu suy nghĩ:
Ta có thể làm được gì, ta phải tìm Tống Độc Hạc thế nào?
Phải làm sao để tìm ra một kẽ hở trong cục diện hỗn loạn này?
Nhân mạch (mối quan hệ), mưu lược, quyền thế, thứ nào ta cũng không có.
Ta đã vắt óc suy nghĩ thật lâu, tưởng tượng viển vông, miên man không hồi kết.
Cuối cùng, ta lại tự nói với chính mình:
Đừng nghĩ chuyện lớn lao quá, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, tiểu nhân thì làm chút việc trong khả năng của tiểu nhân, đừng tự làm khó chính mình.
Ta không có năng lực hô phong hoán vũ, khuynh đảo thiên hạ, vậy thì phải hiểu rõ bản thân.
Người quý ở chỗ biết mình là ai.
Rồi ta nghĩ đến con búp bê yểm bùa đã khiến Thái tử thân bại danh liệt, c.h.ế.t trong oan khuất.
Ta từng thấy ở phủ Tể tướng có nha hoàn làm búp bê nguyền rủa người khác, nhưng những con búp bê xuất thân từ hai nơi khác nhau thì lại có kiểu dáng khác biệt rõ rệt.
Sau này, Thu Yến tới tìm ta, ta liền nhờ nàng giúp thu thập các loại búp bê yểm bùa ở nhiều nơi.
Còn ta thì đọc đủ loại tạp thư, tìm hiểu phong tục và tập quán, tra gốc gác các tà thuật cổ.
Những việc này vụn vặt, nhưng không uổng phí công sức.
Đến lúc mấu chốt, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.
Sở Ninh đích thân thẩm vấn Hà Niệm Niệm.
Hà Niệm Niệm hoảng loạn, thấp thỏm chờ đợi số mệnh của mình.
Thấy Sở Ninh bước vào, nàng quỳ sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng mà dập đầu nhận tội.
Nàng nói nàng có lỗi với công chúa, nàng bất đắc dĩ, có người uy h.i.ế.p mẫu thân nàng, nàng và mẫu thân sống nương tựa nhau, đành phải làm chuyện này.
Nàng cầu xin Sở Ninh trừng phạt.
Sở Ninh đã trải qua phản bội, hiện giờ nàng đã đủ bình tĩnh để xử lý những chuyện thế này.
Nàng nhìn Hà Niệm Niệm, nói:
"Trước kia ta vẫn gửi cho ngươi đủ thứ, ngươi không nhận ra đó là để an ủi ngươi ư?"
Hà Niệm Niệm như bị sét đánh.
Nàng không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Sở Ninh.
Sở Ninh điềm đạm sai người đưa Hà Niệm Niệm đến cung nhân ty, tiếp nhận hình phạt mà nàng nên nhận.
Hà Niệm Niệm bị kéo ra ngoài.
Nàng ngây dại rất lâu, rồi như vừa sực tỉnh, bỗng bật lên một tiếng thê lương ai oán đến xé lòng.
Sở Ninh không quay đầu lại, nhưng nơi khóe mắt nàng, một giọt lệ đã lăn xuống.
Thật ra nàng cũng rất quý mến Hà Niệm Niệm, cô bé luôn rụt rè dè dặt, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện ấy.
Chỉ tiếc là không phải ai cũng có thể đi đến cuối cùng.
Có những người chỉ có thể đồng hành một đoạn, rồi tan vào sương mù, không bao giờ gặp lại.
Nàng đã bắt đầu học cách tiếp nhận sự vô thường của thế gian.
Khổ nạn sẽ khiến con người trưởng thành nhanh chóng.
Ngoài việc đọc sách, Sở Ninh còn bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, học cờ vây, binh pháp.
Còn ta, thì phụ giúp nàng quản lý hậu cung, đẩy mạnh các phương pháp ghi chép sổ sách, kiểm tra, giám sát.
Khiến mọi khoản mục đều rõ ràng, ai nấy đều nắm rõ nội dung đánh giá và quy trình xử lý công việc.
Đây là điều ta học được từ sư phụ của Sở Ninh, Khổng Phương Từ.
Ông từng đề nghị Chính Đức Đế áp dụng những phương pháp này cho cả Lục Bộ, chỉ tiếc hoàng đế không phê chuẩn.
Khi thấy hậu cung vận hành đâu vào đấy, ông rưng rưng nước mắt, lặng lẽ nói ta là môn sinh đắc ý nhất của ông.
Đến khi Sở Ninh bước vào, ông lại lập tức đổi lời, nói rằng Sở Ninh mới thật có cốt cách của ông.
Ta và Sở Ninh liếc nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi.
Càng quen lâu càng thấy Khổng Phương Từ ngoài mặt là bậc đại nho kinh bang tế thế, nhưng thực ra là một *lão ngoan đồng thích đùa cợt.
(*lão ngoan đồng: lão già tính trẻ con)
Thỉnh thoảng còn lỡ miệng để chúng ta túm được nhược điểm, đành phải đem đồ ngon vật lạ từ ngoài cung vào để bịt miệng chúng ta.
Sau khi bận rộn xong, thương thế trên người ta cũng gần khỏi hẳn.
Một cung nữ bỗng tìm đến ta, nói rằng Triệu quý phi ở lãnh cung muốn gặp ta một lần, xin ta đến đó một chuyến.
Ta đến lãnh cung, vừa đến ngoài cửa thì nghe bên trong vang lên tiếng roi vút không trung.
Qua khe cửa, ta thấy Triệu quý phi đang giận dữ quất roi tới tấp lên người Sở Dực.
Lưng hắn bị đánh đến m.á.u chảy ròng ròng, từng vết roi hằn sâu, thân thể run rẩy rồi ngã lăn trên đất, m.á.u dần dần thấm đẫm lớp áo.
Những ngón tay thon dài gắt gao bám chặt lấy mặt đất, tóc tai rối tung, miệng chỉ phát ra những tiếng r*n r* đau đớn đầy nhẫn nhịn.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn không hề phản kháng, cũng không hề ngẩng đầu nhìn mẫu thân lấy một cái.
Dung nhan tuyệt sắc của Triệu quý phi lúc này trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Bà ta giận dữ gào lên:
"Ta bảo ngươi g.i.ế.c ả, sao ngươi không nghe lời?”
“Ả c.h.ế.t rồi thì chúng ta đâu đến nỗi thất bại thảm hại thế này! Tại sao ngươi cứ không chịu nghe lời ta hả?"
Đến lúc đó, ta mới hiểu được, chữ “ả” mà Triệu quý phi nhắc đến chính là ta.
Thì ra, bà ta phái Sở Dực đi g.i.ế.c ta.
Vậy mà Sở Dực lại đưa ta tới Ngự Thư phòng.
"Vô dụng! Hỏng việc không nói, còn liên lụy đến cả ta! Phải đợi ta c.h.ế.t trước mặt ngươi thì ngươi mới cam lòng, phải không?"
"Ngươi muốn ta c.h.ế.t ngay bây giờ trước mặt ngươi sao? Như vậy ngươi mới hài lòng đúng không? Có hài lòng không hả?"
"Cút! Ngươi cút cho ta! Tất cả cút hết cho ta!"
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Sở Ninh ánh mắt sáng bừng:
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cảm ơn tỷ, nếu không nhờ tỷ chuẩn bị đầy đủ, e rằng lần này ta thật sự đã c.h.ế.t oan rồi."
27
Từ ngày biết bản thân có thể tiến cung, ta đã bắt đầu suy nghĩ:
Ta có thể làm được gì, ta phải tìm Tống Độc Hạc thế nào?
Phải làm sao để tìm ra một kẽ hở trong cục diện hỗn loạn này?
Nhân mạch (mối quan hệ), mưu lược, quyền thế, thứ nào ta cũng không có.
Ta đã vắt óc suy nghĩ thật lâu, tưởng tượng viển vông, miên man không hồi kết.
Cuối cùng, ta lại tự nói với chính mình:
Đừng nghĩ chuyện lớn lao quá, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, tiểu nhân thì làm chút việc trong khả năng của tiểu nhân, đừng tự làm khó chính mình.
Ta không có năng lực hô phong hoán vũ, khuynh đảo thiên hạ, vậy thì phải hiểu rõ bản thân.
Người quý ở chỗ biết mình là ai.
Rồi ta nghĩ đến con búp bê yểm bùa đã khiến Thái tử thân bại danh liệt, c.h.ế.t trong oan khuất.
Ta từng thấy ở phủ Tể tướng có nha hoàn làm búp bê nguyền rủa người khác, nhưng những con búp bê xuất thân từ hai nơi khác nhau thì lại có kiểu dáng khác biệt rõ rệt.
Sau này, Thu Yến tới tìm ta, ta liền nhờ nàng giúp thu thập các loại búp bê yểm bùa ở nhiều nơi.
Còn ta thì đọc đủ loại tạp thư, tìm hiểu phong tục và tập quán, tra gốc gác các tà thuật cổ.
Những việc này vụn vặt, nhưng không uổng phí công sức.
Đến lúc mấu chốt, cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.
Sở Ninh đích thân thẩm vấn Hà Niệm Niệm.
Hà Niệm Niệm hoảng loạn, thấp thỏm chờ đợi số mệnh của mình.
Thấy Sở Ninh bước vào, nàng quỳ sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng mà dập đầu nhận tội.
Nàng nói nàng có lỗi với công chúa, nàng bất đắc dĩ, có người uy h.i.ế.p mẫu thân nàng, nàng và mẫu thân sống nương tựa nhau, đành phải làm chuyện này.
Nàng cầu xin Sở Ninh trừng phạt.
Sở Ninh đã trải qua phản bội, hiện giờ nàng đã đủ bình tĩnh để xử lý những chuyện thế này.
Nàng nhìn Hà Niệm Niệm, nói:
"Trước kia ta vẫn gửi cho ngươi đủ thứ, ngươi không nhận ra đó là để an ủi ngươi ư?"
Hà Niệm Niệm như bị sét đánh.
Nàng không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Sở Ninh.
Sở Ninh điềm đạm sai người đưa Hà Niệm Niệm đến cung nhân ty, tiếp nhận hình phạt mà nàng nên nhận.
Hà Niệm Niệm bị kéo ra ngoài.
Nàng ngây dại rất lâu, rồi như vừa sực tỉnh, bỗng bật lên một tiếng thê lương ai oán đến xé lòng.
Sở Ninh không quay đầu lại, nhưng nơi khóe mắt nàng, một giọt lệ đã lăn xuống.
Thật ra nàng cũng rất quý mến Hà Niệm Niệm, cô bé luôn rụt rè dè dặt, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện ấy.
Chỉ tiếc là không phải ai cũng có thể đi đến cuối cùng.
Có những người chỉ có thể đồng hành một đoạn, rồi tan vào sương mù, không bao giờ gặp lại.
Nàng đã bắt đầu học cách tiếp nhận sự vô thường của thế gian.
Khổ nạn sẽ khiến con người trưởng thành nhanh chóng.
Ngoài việc đọc sách, Sở Ninh còn bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, học cờ vây, binh pháp.
Còn ta, thì phụ giúp nàng quản lý hậu cung, đẩy mạnh các phương pháp ghi chép sổ sách, kiểm tra, giám sát.
Khiến mọi khoản mục đều rõ ràng, ai nấy đều nắm rõ nội dung đánh giá và quy trình xử lý công việc.
Đây là điều ta học được từ sư phụ của Sở Ninh, Khổng Phương Từ.
Ông từng đề nghị Chính Đức Đế áp dụng những phương pháp này cho cả Lục Bộ, chỉ tiếc hoàng đế không phê chuẩn.
Khi thấy hậu cung vận hành đâu vào đấy, ông rưng rưng nước mắt, lặng lẽ nói ta là môn sinh đắc ý nhất của ông.
Đến khi Sở Ninh bước vào, ông lại lập tức đổi lời, nói rằng Sở Ninh mới thật có cốt cách của ông.
Ta và Sở Ninh liếc nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi.
Càng quen lâu càng thấy Khổng Phương Từ ngoài mặt là bậc đại nho kinh bang tế thế, nhưng thực ra là một *lão ngoan đồng thích đùa cợt.
(*lão ngoan đồng: lão già tính trẻ con)
Thỉnh thoảng còn lỡ miệng để chúng ta túm được nhược điểm, đành phải đem đồ ngon vật lạ từ ngoài cung vào để bịt miệng chúng ta.
Sau khi bận rộn xong, thương thế trên người ta cũng gần khỏi hẳn.
Một cung nữ bỗng tìm đến ta, nói rằng Triệu quý phi ở lãnh cung muốn gặp ta một lần, xin ta đến đó một chuyến.
Ta đến lãnh cung, vừa đến ngoài cửa thì nghe bên trong vang lên tiếng roi vút không trung.
Qua khe cửa, ta thấy Triệu quý phi đang giận dữ quất roi tới tấp lên người Sở Dực.
Lưng hắn bị đánh đến m.á.u chảy ròng ròng, từng vết roi hằn sâu, thân thể run rẩy rồi ngã lăn trên đất, m.á.u dần dần thấm đẫm lớp áo.
Những ngón tay thon dài gắt gao bám chặt lấy mặt đất, tóc tai rối tung, miệng chỉ phát ra những tiếng r*n r* đau đớn đầy nhẫn nhịn.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn không hề phản kháng, cũng không hề ngẩng đầu nhìn mẫu thân lấy một cái.
Dung nhan tuyệt sắc của Triệu quý phi lúc này trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Bà ta giận dữ gào lên:
"Ta bảo ngươi g.i.ế.c ả, sao ngươi không nghe lời?”
“Ả c.h.ế.t rồi thì chúng ta đâu đến nỗi thất bại thảm hại thế này! Tại sao ngươi cứ không chịu nghe lời ta hả?"
Đến lúc đó, ta mới hiểu được, chữ “ả” mà Triệu quý phi nhắc đến chính là ta.
Thì ra, bà ta phái Sở Dực đi g.i.ế.c ta.
Vậy mà Sở Dực lại đưa ta tới Ngự Thư phòng.
"Vô dụng! Hỏng việc không nói, còn liên lụy đến cả ta! Phải đợi ta c.h.ế.t trước mặt ngươi thì ngươi mới cam lòng, phải không?"
"Ngươi muốn ta c.h.ế.t ngay bây giờ trước mặt ngươi sao? Như vậy ngươi mới hài lòng đúng không? Có hài lòng không hả?"
"Cút! Ngươi cút cho ta! Tất cả cút hết cho ta!"
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Story
Chương 21
10.0/10 từ 27 lượt.