Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 20

76@-

 
Nàng nói, đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong đời nàng.


Chẳng bao lâu, một đám thị vệ xông vào.


Sở Ninh bị giam lỏng.


Ta cùng mấy người còn lại bị đưa vào hình phòng thẩm vấn.


Chẳng bao lâu, Hà Niệm Niệm được dẫn đi gặp Chính Đức đế.


Còn ta thì kiên quyết không thừa nhận Sở Ninh dùng búp bê yểm bùa hãm hại Triệu quý phi.


Hình phòng liền ra tay tra tấn ta.


Lúc roi quất lên người, ta thật ra không quá sợ.


Từ nhỏ đến lớn, ta đã quen bị đánh bằng roi.


Ta biết, mới đầu thì đau rát, sau lại tê dại, dù có rách da chảy m.á.u cũng vẫn có thể lành lại.


Nhưng khi cái kẹp gỗ chầm chậm siết vào đầu ngón tay, ta thật sự sợ hãi.


Bởi vì ta mới học viết được mấy năm.


Mới học được một ít kỹ năng, đều nhờ đôi tay này.


Nếu tay nát rồi, ta còn biết làm gì để sống?



Kẹp gỗ không chút nương tay, từng chút từng chút nghiền nát đốt ngón tay.


Ta phát ra tiếng gào thét thê thảm đến xé ruột xé gan, nước mắt tuôn rơi không sao kìm nổi.


Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng giận dữ vang lên: "Thả nàng ra!"


26


Ta nhìn qua màn lệ mờ nhòe, lờ mờ thấy được bóng dáng của Sở Dực.


Hắn bước lại, cởi áo choàng phủ lên bộ y phục rách nát trên người ta.


Hắn bế ta lên, rời khỏi phòng tra tấn.


Ta khẽ kéo vạt áo hắn, thì thầm cầu xin: "Điện hạ, xin đưa ta tới gặp Hoàng thượng."


Sở Dực dừng lại, đôi mắt xưa nay luôn bình tĩnh nay lại thoáng hiện nhiều tầng cảm xúc phức tạp.


"Điện hạ, Hoàng thượng nhất định sẽ truyền triệu ta."


Ta kiên định nói.


Sở Dực đổi hướng, đưa ta đến Ngự Thư phòng.


Đầu óc ta rối như tơ vò, chỉ chăm chăm nghĩ nếu gặp được Chính Đức đế thì nên làm sao để nói rõ ràng những điều cần nói.


Ta không để ý đến sự trầm lặng của hắn, cũng chẳng thấy nỗi buồn trong mắt hắn.


Trong lòng ta chỉ còn một ý niệm: đánh cược tất cả để chiến đấu một phen.



Chúng ta đứng đợi ngoài Ngự Thư phòng một lúc, thấp thoáng nghe được tiếng khóc của Triệu quý phi, tiếng phẫn nộ của Sở Ninh, còn có tiếng cung nữ và thái giám cầu xin tha mạng.


Chẳng bao lâu, thái giám truyền ta vào.


Ta thẳng lưng bước vào đại điện xa hoa, quỳ xuống, giọng dõng dạc, từng chữ rõ ràng:


"Thần nữ có việc muốn khẩn tấu. Ngũ công chúa là bị vu oan. Thần nữ có bằng chứng. Cầu xin Hoàng thượng ban giấy mực để thần nữ trình bày."


Thái giám mang tới giấy bút.


Ngón tay ta bị kẹp sưng phù, run rẩy cầm lấy bút lông, cẩn thận vẽ ra hình dạng những con búp bê yểm bùa.


Nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau, nhưng thực tế lại khác biệt rõ ràng.


Ta bắt đầu phân tích từng điểm khác biệt, từ phong tục địa phương, nguồn gốc, chất liệu, phong cách đến các chi tiết nhỏ, cuối cùng đưa ra kết luận:


"Những búp bê tìm thấy trong cung của công chúa rõ ràng mang phong cách Bắc địa, mà công chúa từ trước đến nay chưa từng rời cung, trong Ngọc Ninh cung cũng không có ai từ phương Bắc đến."


"Vậy công chúa làm sao biết cách chế tạo một búp bê kiểu Bắc địa để hãm hại Quý phi nương nương?"


"Nếu thực sự muốn hại người, học theo phong cách ở kinh thành chẳng phải thuận tiện hơn sao? Cớ gì phải xa tận chân trời?"


"Hơn nữa, hai trong số những mảnh vải làm búp bê đều là loại vải cực kỳ quý hiếm, trong Ngọc Ninh cung chưa từng nhập vào loại vải này."


"Thần nữ từ khi đến Ngọc Ninh cung, mỗi món vật dụng nhập kho đều có ghi chép và cũng lưu giữ mẫu vật. Bệ hạ chỉ cần tra xét là biết. Khẩn cầu bệ hạ minh giám."


Triệu quý phi rõ ràng lộ vẻ hoảng loạn.


Sở Ninh thì bĩu môi, nhào vào lòng Chính Đức đế, ôm lấy cổ ông ta mà khóc:



"Phụ hoàng, người rõ biết Thái tử ca ca đã bị hãm hại như thế nào, lẽ nào người cũng muốn để Ninh nhi c.h.ế.t oan sao?"


Lời này quả thật to gan.


Nhưng nét mặt Chính Đức đế lại đầy vẻ hổ thẹn và đau đớn.


Tim ta như bị đá đè.


Ông ta biết sự thật cái c.h.ế.t của Thái tử, ông ta hối hận.


Nhưng ông ta đã không còn đường lui.


Thật là trớ trêu thay!


Một đấng quân vương cao cao tại thượng, chỉ vì một lúc nóng giận mà hạ chiếu truy bắt Thái tử.


Ông ta tưởng thuộc hạ sẽ hiểu được ý ông ta, rằng ông chỉ muốn bắt Thái tử về, dùng quyền uy để trừng phạt cảnh cáo.


Nhưng ông ta quên mất, vì sự sủng ái dành cho Triệu quý phi đã khiến lòng người đổi hướng, những kẻ bên dưới sớm đã chọn lại phe cánh.


Giết Thái tử trở thành lễ vật hiến dâng cho quý phi.


Cái mà họ mang về, là thủ cấp của Thái tử.


Từ đầu đến cuối, ông ta chỉ ban cho Thái tử một kết cục chắc chắn là cái chết.


Hôm đó, Triệu quý phi thất thế.


Bà bị giam lỏng trong cung, phế bỏ Phượng ấn.



Phượng ấn rơi vào tay Sở Ninh.


Thế nhưng Hoàng đế lại phê chuẩn tấu chương của Lâm Nhụ Thành, lập Sở Dực làm Thái tử.


Sở Ninh cầm Phượng ấn trong tay, sắc mặt lại trầm xuống.


Đây là một cuộc trao đổi lợi ích.


Chính Đức đế đang nói rõ với nàng:


Nàng có thể động đến Triệu quý phi, nhưng thiên hạ này nhất định là của Sở Dực.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch vì giận dữ.


Nàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt to ngân ngấn nước, long lanh như sắp tràn ra ngoài:


"Mẫu hậu ta và Triệu quý phi, trong mắt phụ hoàng rốt cuộc là gì?"


Phải đấy... là gì chứ?


Hoàng hậu đã là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà vẫn bị diệt tộc.


Triệu quý phi độc sủng mười mấy năm, tưởng chừng quyền thế ngập trời, kết cục cũng chẳng khác gì tội nhân, sinh mệnh nằm trong tay người khác.


Thiên hạ này không có chỗ nào an ổn, chỉ có một vị trí là vững vàng nhất.


Chỉ có ngôi vị chí tôn của thiên tử, đứng trên vạn người, là kiên cố nhất thiên hạ.


Ta và Sở Ninh âm thầm bôi thuốc cho nhau.


Cuối cùng, ta nhẹ giọng nói: "Công chúa, người nên đi xa hơn một chút."
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 20
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...