Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Chương 17
58@-
Bịt mắt sượt qua gò má nhói đau. Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng nhìn thấy, tuy là có ánh sáng nhưng không đáng kể, sau khi tổ chương trình trói bọn họ đã tắt đi hầu hết các nguồn sáng còn lại, chỉ để lại một bóng đèn led nhỏ lẻ loi lơ lửng giữa căn phòng rộng thênh thang. Dưới ánh đèn lờ mờ, những đường nét trên mặt Thẩm Vụ càng trở nên sắc bén, hàng mi dài đổ bóng trên gò má, miệng còn ngậm dải bịt mắt màu đen kia. Lát sau cậu mới há miệng ra, ánh mắt người đối diện dán chặt lên chiếc bịt mắt vừa vặn rơi xuống trên đùi cậu. “Anh tự cởi trói được không?”
Mạnh Hoài Chi nghe vậy cúi đầu quan sát đôi tay và cánh tay bị trói chặt của mình, phát hiện ra một đầu dây thừng nhỏ len lỏi giữa những vòng dây khác. Anh xoay tay phải, thử kéo một chút, lập tức cảm thấy dây trói lỏng ra đáng kể, vừa kéo vừa ngọ nguậy một lát đã nhanh chóng thoát khỏi trói buộc trên người. Xong xuôi, anh vội vã đến giúp Thẩm Vụ cởi trói.
Thử thách đầu tiên trong phòng kín đã sắp bị đột phá nhưng khu bình luận vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, những dòng chữ chi chít lấp kín màn hình, che khuất cả hai nhân vật chính.
[???]
[Aaaaa]
[Vãi, tôi vừa thấy cái gì thế này? Ai đấy tát tôi cái cho tỉnh được không, cứ như đang mơ ấy.]
[Thẩm Vụ cắn bịt mắt nhìn ngon thật chứ…]
[Vụ Vụ ngoan, em làm gì đó? Lần sau cứ thế phát huy nhé.]
[Tự dưng không biết nên ghen tị với ai. (nhả khói)]
[Cắn bịt mắt làm gì? Yết hầu lồ lộ trên cổ áo kia anh không nhìn thấy sao?!]
[Aaa cắn rồi, cắn rồi kìa!!!]
[Chị gái bên trên nói rõ ràng đi, kẻo mấy người mới vào hiểu nhầm đó. (đầu chó)]
[Thẩm Vụ làm khối chuyện quất chỉ không dám làm rồi đó aaa.]
“Quất chỉ” là tên gọi của fan Mạnh Hoài Chi, lấy từ câu “Nam quất bắc chỉ*, duy ái Hoài Chi”. Là ngôi sao hàng đầu với đời sống riêng tư sạch sẽ đến gần như trong suốt, fan của Mạnh Hoài Chi cũng chủ yếu là fan sự nghiệp, chỉ có một số ít fan only tương đối cực đoan. Fan only thấy màn cắn bịt mắt này thì suýt ngất xỉu tại chỗ, nhưng Mạnh Hoài Chi đã công khai thể hiện thái độ trên Weibo nên bọn họ không dám chỉ trích quá gay gắt hay dùng những lời lẽ quá khích với Thẩm Vụ.
[*] Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ, diệp đồ tương tự, kỳ thực vị bất đồng: Cây quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại biến thành cây chỉ, hình dạng lá của tuy tương tự nhưng vị của trái lại khác nhau.
[Chương trình yêu cầu thôi, chỉ là trò chơi, đừng cuồng couple thái quá như thế.]
[Phiền mọi người tập trung vào trò chơi và chương trình giùm.]
Tuy nhiên sức chiến đấu của fan couple vẫn mạnh mẽ hơn nhiều.
[Bị người khác dùng miệng cắn bịt mắt mà không ngại, còn vội vã đi cởi trói cho người ta, tất cả là tại trò chơi. (đầu chó)]
[Bị người khác dùng miệng cắn bịt mắt mà không ngại, tất cả là tại bệnh sạch sẽ. (đầu chó)]
Hai nhân vật chính đang mắc kẹt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, bầu không khí giữa họ và khán giả trong phòng livestream hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ ngợi gì khác. Thẩm Vụ cởi dây trói trên tay xong thì cùng Mạnh Hoài Chi mỗi người phụ trách xử lý một chân, chẳng bao lâu sau cậu đã đứng dậy được, khôi phục tự do.
Kính gửi các cựu học sinh lớp 08 trường Trung học Hạnh Phúc:
Năm 20XX là kỷ niệm 50 năm thành lập trường Trung học phổ thông Hạnh Phúc. Vào ngày 1 tháng 1, nhân dịp lễ kỷ niệm, trường sẽ tổ chức một sự kiện long trọng. Chúng tôi trân trọng mời các cựu học sinh quay lại trường, cùng nhau chứng kiến thời khắc hân hoan này!…
“Chuyến thám hiểm kỳ thú” là chương trình giải đố, tổ sản xuất chương trình đã diễn tập trước các tình huống và chuẩn bị đầy đủ các phương án để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, chỉ là không đưa kịch bản cho các khách mời trước để đảm bảo sự tự nhiên và chân thật nhất khi ghi hình. Sau khi đọc tấm thiếp mời, Thẩm Vụ mới biết vị trí và hoàn cảnh của hai người, “Vậy đây là trường cấp ba Hạnh Phúc, chúng ta là học sinh của TSo?” Vừa nói cậu vừa quét mắt nhìn quanh, “Ngôi trường này có vẻ hoang tàn, sao lại mời chúng ta trở lại chứ?”
Mạnh Hoài Chi nhìn những sợi thừng vương vãi dưới đất, “Cách mời cũng không thân thiện chút nào hết.”
Cả hai đến quay chương trình, tự mình bước vào căn phòng này rồi tự nguyện để nhân viên trói lại. Thẩm Vụ nghe vậy ngẩn ra một lúc mới muộn màng nhận ra đóa hoa thanh cao kia đang đùa, không khỏi bật cười. Nụ cười ấy lúc nào cũng mang nét tươi sáng của thiếu niên, dù là dưới ánh mặt trời rực rỡ trên sân thi đấu hay trong một căn phòng tối tăm đầy bí ẩn. Một lát sau, Thẩm Vụ mới nghiêm mặt, bắt đầu vào vai, “Đúng vậy, có thể còn có các bạn học khác giống chúng ta nữa. Mau ra ngoài tìm họ thôi, rồi cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây.”
Cửa phòng không khóa, hai người thuận lợi đẩy cửa ra ngoài. Hành lang bên ngoài cũng tối mù, những bóng đèn dây tóc phía trên lay động lập loè, chiếu xuống mặt đất những vòng sáng trắng lạnh lẽo. Những cánh cửa hai bên hành lang chìm trong bóng tối, như thể một con quái vật kinh hoàng nào đó sẽ bất chợt nhảy xổ ra trong tích tắc. Qua ống kính của cameraman, khán giả trong phòng livestream nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh nơi đây.
[Hình như đây là hành lang trường học phải không? Cứu, sao ngột ngạt y như phòng bệnh vậy, cửa sổ cũng không có luôn…]
[Mùa trước cũng theo phong cách kh*ng b* này sao? Đêm hôm rồi bé sợ quá huhu.]
Thẩm Vụ cũng cảm thấy rùng mình. Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, từng bước như gõ thẳng vào trái tim. Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nhìn nhau, đang phân vân không biết có nên quay lại hay không thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo cất lên, “Anh Thẩm!”
Thẩm Vụ lập tức quay đầu lại, là Nam Đăng Vi, phía sau cậu ta là Hạ Phàm Tinh. Hai người đến gần, sắc mặt của Nam Đăng Vi mới thoáng thả lỏng, lộ rõ vẻ sợ hãi, “Ở đây tối quá, đáng sợ thật đấy… May mà có Phàm Tinh đi cùng. Anh Thẩm đi cùng tiền bối Mạnh sao? Hai người cũng bị trói trong phòng à?”
Nam Đăng Vi vừa nói xong, xung quanh bỗng dưng lặng im đến lạ. Thẩm Vụ liếc Mạnh Hoài Chi, đột nhiên nhớ đến cái lần cậu uống cạn ly trà sữa Nam Đăng Vi đưa trước mặt anh. Một nhân vật phụ như cậu sao cứ bị cuốn vào mấy tình huống khó xử như vậy chứ?
Lúc này Hạ Phàm Tinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, hỏi ra thắc mắc của mình, “Hai người cũng một người bị bịt mắt, một người bị nhét vải vào miệng sao?”
“Tôi bịt mắt, nhưng em ấy không bị bịt miệng,” Mạnh Hoài Chi đáp.
“Hả?” Hạ Phàm Tinh cau mày, phàn nàn, “Em đã thấy là lạ rồi, đâu cần thiết phải nhét vải vào miệng? Kể cả nói được thì cũng đâu chỉ đạo được Tiểu Nam chứ, đúng là thừa thãi, khó chịu vô cùng…” Miệng bị nhét vải nên không thể ngậm lại, nước miếng cứ thế chảy làm hình tượng ngầu lòi của cậu ta cũng tiêu tan. Phần bình luận đã giải đáp thắc mắc giúp Hạ Phàm Tinh.
[Phàm Tinh à, anh bớt huyên thuyên lại. Vì sao lại bị bịt miệng chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu hay sao?]
[Há há há cười chết, tự dưng thấy cũng không đáng sợ lắm.]
[Mọi người à, camera chính hôm nay là phía Mạnh Hoài Chi, muốn xem các khách mời khác thì chịu khó đợi bản biên tập tuần sau nhé.]
Chương trình vẫn tiếp tục. Bốn người cùng tiến về phía trước khám phá. Hành lang của tầng này tối mịt, những cánh cửa đóng chặt hai bên tạm thời bị bỏ qua, bọn họ dự định tìm được hai người còn lại rồi tính tiếp. Đến cuối hành lang, một giọng nữ vang lên từ phía dưới, “Thẩm Vụ!”
Thẩm Vụ nhìn xuống, hóa ra là Lâm Yên Nhiên và một khách mời khác, diễn viên Lương Thu. Vóc người anh cao ráo, dáng vẻ lạnh lùng, khí chất cứng cỏi, tác phẩm tiêu biểu phần lớn là phim chính kịch. Anh nổi tiếng với hình ảnh người hùng chính trực, đứng bên cạnh Lâm Yên Nhiên nhỏ nhắn trông cực kỳ đáng tin cậy. Dường như hai người chẳng hề bị bầu không khí kỳ quái của ngôi trường bỏ hoang này dợ sợ thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ chào hỏi.
Bốn người phía trên lần lượt bước xuống cầu thang, phía dưới sáng sủa hơn một chút. Sáu người hội họp, bầu không khí căng thẳng hoàn toàn tan biến. “Mọi người cũng nhận được thư mời phải không?” Lâm Yên Nhiên hỏi.
Mọi người đều gật đầu. Lâm Yên Nhiên từng chơi kịch bản sát với bạn và có kinh nghiệm trốn thoát khỏi mật thất nên phân tích rất tự tin, “Có vẻ chúng ta là cựu học sinh của ngôi trường này. Còn việc lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là thật hay giả thì còn cần xem xét lại, vì dường như ngôi trường đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.”
Nam Đăng Vi rút một tờ báo trong túi ra, “Căn phòng chúng ta vừa thoát ra là phòng tài liệu, bên trong có rất nhiều các loại báo và tạp chí khác nhau, chỉ có tờ báo này bị ném riêng vào trong thùng rác. Em thấy lạ nên mới lấy ra đây.”
Lâm Yên Nhiên nhíu mày, hỏi, “Sao lúc nãy cậu không lấy ra luôn? Trên báo viết gì vậy?”
“Em sợ giữa chúng ta có kẻ phản bội, nhưng giờ xem ra tất cả mọi người đều là học sinh nhận được thư mời.” Nam Đăng Vi vừa giải thích vừa mở tờ báo ra, “Trang đầu là một bài viết về vụ hỏa hoạn cách đây 20 năm, nhưng địa điểm đã bị xóa mất, chỉ còn lại hai chữ “trường học” và ngày tháng… Là ngày 1 tháng 1.”
Thẩm Vụ ló đầu sang nhìn, xác nhận Nam Đăng Vi nói thật, vội nói, “Hiện tại là tối ngày 31 tháng 12, ngày 1 tháng 1 lại là lễ kỷ niệm ngày thành lập của ngôi trường bỏ hoang này, liệu có mối liên hệ gì không?”
Mạnh Hoài Chi tiếp lời, “Từ bây giờ cho đến 0 giờ hẳn là thời gian để chúng ta chạy trốn.”
“Nếu đến 0 giờ mà vẫn chưa thoát được thì chúng ta sẽ không bị thiêu sống ở đây chứ…” Hạ Phàm Tinh vờ lo lắng, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Lâm Yên Nhiên vui vẻ phối hợp, đôi môi tái nhợt, giọng nói cũng run lên, “Vậy phải nhanh nhanh nghĩ cách thoát ra thôi.”
“Hẳn là vậy,” Lương Thu đáp gọn lỏn.
Xác nhận được mục tiêu cuối cùng của đêm nay, hiện tại có hai nhiệm vụ cần thực hiện: một là tìm hiểu sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn cách đây 20 năm; hai là tìm ra lối thoát. Dựa theo kịch bản quen thuộc của chương trình, hai nhiệm vụ này chắc chắn sẽ có mối liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Phải giải đố trước mới có thể thoát ra. Thẩm Vụ ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Bốn người chúng ta đều bị trói trên tầng cao nhất, hay là bắt đầu tìm kiếm từ tầng một trước? Lối thoát cũng có khả năng nằm ở tầng một.”
Nếu là trường học bình thường thì lối thoát chắc chắn sẽ ở tầng một, nhưng đây là chương trình của đạo diễn Phương Từ cáo già xảo quyệt, nên khả năng cao sẽ không giống bình thường. Nhưng dù sao thì cách tìm kiếm từng tầng một vẫn là hợp lý nhất, hơn nữa tầng trên cùng quá tối, thoạt nhìn nguy cơ tứ phía, tốt nhất nên tìm thêm manh mối rồi mới lên trên.
Mọi người nhất trí với đề nghị của Thẩm Vụ, cùng nhau xuống đến tầng một, cũng xác nhận được tòa nhà này tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng có hai cầu thang, nằm ở đầu và cuối hành lang. Giữa tầng một và tầng hai là một thang máy rộng rãi ở giữa, sáu người vào cùng lúc cũng không chật, hai bên có cầu thang dẫn lên tầng hai, nơi chiếu nghỉ là một bức tường trắng dán đầy những thông báo cũ. Có bảng điểm, thông báo tuyển thành viên câu lạc bộ, các sự kiện thi đấu… Muốn gì có đó, nhưng điểm chung của chúng là đều đã rất cũ, có tờ đã ngả vàng, phai màu hoặc sờn rách mép. Giữa những mẩu thông báo lộn xộn là một tấm poster nội quy trường học, nền trắng chữ đen rõ ràng, rất nổi bật. Đặc biệt là ở giữa có một vết bẩn lớn đỏ tươi như vết máu loang.
Lâm Yên Nhiên chỉ vào vết máu trên đó, “Lúc trước tôi từng quay một bộ phim kinh dị học đường, ngôi trường có chín quy tắc, nếu vi phạm sẽ chết… Hai nhân vật chính đã rất tuân thủ đúng tám quy tắc đầu, tiếc là trong quá trình sát cánh bên nhau không tránh được nảy sinh tình cảm…”
Nghe vậy, mọi người nhìn theo hướng Lâm Yên Nhiên chỉ, vết máu đỏ tươi chói mắt lan rộng như những đóa hoa. Nội quy trường học viết rõ: Cấm yêu sớm.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bịt mắt sượt qua gò má nhói đau. Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng nhìn thấy, tuy là có ánh sáng nhưng không đáng kể, sau khi tổ chương trình trói bọn họ đã tắt đi hầu hết các nguồn sáng còn lại, chỉ để lại một bóng đèn led nhỏ lẻ loi lơ lửng giữa căn phòng rộng thênh thang. Dưới ánh đèn lờ mờ, những đường nét trên mặt Thẩm Vụ càng trở nên sắc bén, hàng mi dài đổ bóng trên gò má, miệng còn ngậm dải bịt mắt màu đen kia. Lát sau cậu mới há miệng ra, ánh mắt người đối diện dán chặt lên chiếc bịt mắt vừa vặn rơi xuống trên đùi cậu. “Anh tự cởi trói được không?”
Mạnh Hoài Chi nghe vậy cúi đầu quan sát đôi tay và cánh tay bị trói chặt của mình, phát hiện ra một đầu dây thừng nhỏ len lỏi giữa những vòng dây khác. Anh xoay tay phải, thử kéo một chút, lập tức cảm thấy dây trói lỏng ra đáng kể, vừa kéo vừa ngọ nguậy một lát đã nhanh chóng thoát khỏi trói buộc trên người. Xong xuôi, anh vội vã đến giúp Thẩm Vụ cởi trói.
Thử thách đầu tiên trong phòng kín đã sắp bị đột phá nhưng khu bình luận vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, những dòng chữ chi chít lấp kín màn hình, che khuất cả hai nhân vật chính.
[???]
[Aaaaa]
[Vãi, tôi vừa thấy cái gì thế này? Ai đấy tát tôi cái cho tỉnh được không, cứ như đang mơ ấy.]
[Thẩm Vụ cắn bịt mắt nhìn ngon thật chứ…]
[Vụ Vụ ngoan, em làm gì đó? Lần sau cứ thế phát huy nhé.]
[Tự dưng không biết nên ghen tị với ai. (nhả khói)]
[Cắn bịt mắt làm gì? Yết hầu lồ lộ trên cổ áo kia anh không nhìn thấy sao?!]
[Aaa cắn rồi, cắn rồi kìa!!!]
[Chị gái bên trên nói rõ ràng đi, kẻo mấy người mới vào hiểu nhầm đó. (đầu chó)]
[Thẩm Vụ làm khối chuyện quất chỉ không dám làm rồi đó aaa.]
“Quất chỉ” là tên gọi của fan Mạnh Hoài Chi, lấy từ câu “Nam quất bắc chỉ*, duy ái Hoài Chi”. Là ngôi sao hàng đầu với đời sống riêng tư sạch sẽ đến gần như trong suốt, fan của Mạnh Hoài Chi cũng chủ yếu là fan sự nghiệp, chỉ có một số ít fan only tương đối cực đoan. Fan only thấy màn cắn bịt mắt này thì suýt ngất xỉu tại chỗ, nhưng Mạnh Hoài Chi đã công khai thể hiện thái độ trên Weibo nên bọn họ không dám chỉ trích quá gay gắt hay dùng những lời lẽ quá khích với Thẩm Vụ.
[*] Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ, diệp đồ tương tự, kỳ thực vị bất đồng: Cây quýt sinh trưởng ở Hoài Nam là quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại biến thành cây chỉ, hình dạng lá của tuy tương tự nhưng vị của trái lại khác nhau.
[Chương trình yêu cầu thôi, chỉ là trò chơi, đừng cuồng couple thái quá như thế.]
[Phiền mọi người tập trung vào trò chơi và chương trình giùm.]
Tuy nhiên sức chiến đấu của fan couple vẫn mạnh mẽ hơn nhiều.
[Bị người khác dùng miệng cắn bịt mắt mà không ngại, còn vội vã đi cởi trói cho người ta, tất cả là tại trò chơi. (đầu chó)]
[Bị người khác dùng miệng cắn bịt mắt mà không ngại, tất cả là tại bệnh sạch sẽ. (đầu chó)]
Hai nhân vật chính đang mắc kẹt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, bầu không khí giữa họ và khán giả trong phòng livestream hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ ngợi gì khác. Thẩm Vụ cởi dây trói trên tay xong thì cùng Mạnh Hoài Chi mỗi người phụ trách xử lý một chân, chẳng bao lâu sau cậu đã đứng dậy được, khôi phục tự do.
Kính gửi các cựu học sinh lớp 08 trường Trung học Hạnh Phúc:
Năm 20XX là kỷ niệm 50 năm thành lập trường Trung học phổ thông Hạnh Phúc. Vào ngày 1 tháng 1, nhân dịp lễ kỷ niệm, trường sẽ tổ chức một sự kiện long trọng. Chúng tôi trân trọng mời các cựu học sinh quay lại trường, cùng nhau chứng kiến thời khắc hân hoan này!…
“Chuyến thám hiểm kỳ thú” là chương trình giải đố, tổ sản xuất chương trình đã diễn tập trước các tình huống và chuẩn bị đầy đủ các phương án để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, chỉ là không đưa kịch bản cho các khách mời trước để đảm bảo sự tự nhiên và chân thật nhất khi ghi hình. Sau khi đọc tấm thiếp mời, Thẩm Vụ mới biết vị trí và hoàn cảnh của hai người, “Vậy đây là trường cấp ba Hạnh Phúc, chúng ta là học sinh của TSo?” Vừa nói cậu vừa quét mắt nhìn quanh, “Ngôi trường này có vẻ hoang tàn, sao lại mời chúng ta trở lại chứ?”
Mạnh Hoài Chi nhìn những sợi thừng vương vãi dưới đất, “Cách mời cũng không thân thiện chút nào hết.”
Cả hai đến quay chương trình, tự mình bước vào căn phòng này rồi tự nguyện để nhân viên trói lại. Thẩm Vụ nghe vậy ngẩn ra một lúc mới muộn màng nhận ra đóa hoa thanh cao kia đang đùa, không khỏi bật cười. Nụ cười ấy lúc nào cũng mang nét tươi sáng của thiếu niên, dù là dưới ánh mặt trời rực rỡ trên sân thi đấu hay trong một căn phòng tối tăm đầy bí ẩn. Một lát sau, Thẩm Vụ mới nghiêm mặt, bắt đầu vào vai, “Đúng vậy, có thể còn có các bạn học khác giống chúng ta nữa. Mau ra ngoài tìm họ thôi, rồi cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây.”
Cửa phòng không khóa, hai người thuận lợi đẩy cửa ra ngoài. Hành lang bên ngoài cũng tối mù, những bóng đèn dây tóc phía trên lay động lập loè, chiếu xuống mặt đất những vòng sáng trắng lạnh lẽo. Những cánh cửa hai bên hành lang chìm trong bóng tối, như thể một con quái vật kinh hoàng nào đó sẽ bất chợt nhảy xổ ra trong tích tắc. Qua ống kính của cameraman, khán giả trong phòng livestream nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh nơi đây.
[Hình như đây là hành lang trường học phải không? Cứu, sao ngột ngạt y như phòng bệnh vậy, cửa sổ cũng không có luôn…]
[Mùa trước cũng theo phong cách kh*ng b* này sao? Đêm hôm rồi bé sợ quá huhu.]
Thẩm Vụ cũng cảm thấy rùng mình. Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, từng bước như gõ thẳng vào trái tim. Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nhìn nhau, đang phân vân không biết có nên quay lại hay không thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo cất lên, “Anh Thẩm!”
Thẩm Vụ lập tức quay đầu lại, là Nam Đăng Vi, phía sau cậu ta là Hạ Phàm Tinh. Hai người đến gần, sắc mặt của Nam Đăng Vi mới thoáng thả lỏng, lộ rõ vẻ sợ hãi, “Ở đây tối quá, đáng sợ thật đấy… May mà có Phàm Tinh đi cùng. Anh Thẩm đi cùng tiền bối Mạnh sao? Hai người cũng bị trói trong phòng à?”
Nam Đăng Vi vừa nói xong, xung quanh bỗng dưng lặng im đến lạ. Thẩm Vụ liếc Mạnh Hoài Chi, đột nhiên nhớ đến cái lần cậu uống cạn ly trà sữa Nam Đăng Vi đưa trước mặt anh. Một nhân vật phụ như cậu sao cứ bị cuốn vào mấy tình huống khó xử như vậy chứ?
Lúc này Hạ Phàm Tinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, hỏi ra thắc mắc của mình, “Hai người cũng một người bị bịt mắt, một người bị nhét vải vào miệng sao?”
“Tôi bịt mắt, nhưng em ấy không bị bịt miệng,” Mạnh Hoài Chi đáp.
“Hả?” Hạ Phàm Tinh cau mày, phàn nàn, “Em đã thấy là lạ rồi, đâu cần thiết phải nhét vải vào miệng? Kể cả nói được thì cũng đâu chỉ đạo được Tiểu Nam chứ, đúng là thừa thãi, khó chịu vô cùng…” Miệng bị nhét vải nên không thể ngậm lại, nước miếng cứ thế chảy làm hình tượng ngầu lòi của cậu ta cũng tiêu tan. Phần bình luận đã giải đáp thắc mắc giúp Hạ Phàm Tinh.
[Phàm Tinh à, anh bớt huyên thuyên lại. Vì sao lại bị bịt miệng chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu hay sao?]
[Há há há cười chết, tự dưng thấy cũng không đáng sợ lắm.]
[Mọi người à, camera chính hôm nay là phía Mạnh Hoài Chi, muốn xem các khách mời khác thì chịu khó đợi bản biên tập tuần sau nhé.]
Chương trình vẫn tiếp tục. Bốn người cùng tiến về phía trước khám phá. Hành lang của tầng này tối mịt, những cánh cửa đóng chặt hai bên tạm thời bị bỏ qua, bọn họ dự định tìm được hai người còn lại rồi tính tiếp. Đến cuối hành lang, một giọng nữ vang lên từ phía dưới, “Thẩm Vụ!”
Thẩm Vụ nhìn xuống, hóa ra là Lâm Yên Nhiên và một khách mời khác, diễn viên Lương Thu. Vóc người anh cao ráo, dáng vẻ lạnh lùng, khí chất cứng cỏi, tác phẩm tiêu biểu phần lớn là phim chính kịch. Anh nổi tiếng với hình ảnh người hùng chính trực, đứng bên cạnh Lâm Yên Nhiên nhỏ nhắn trông cực kỳ đáng tin cậy. Dường như hai người chẳng hề bị bầu không khí kỳ quái của ngôi trường bỏ hoang này dợ sợ thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ chào hỏi.
Bốn người phía trên lần lượt bước xuống cầu thang, phía dưới sáng sủa hơn một chút. Sáu người hội họp, bầu không khí căng thẳng hoàn toàn tan biến. “Mọi người cũng nhận được thư mời phải không?” Lâm Yên Nhiên hỏi.
Mọi người đều gật đầu. Lâm Yên Nhiên từng chơi kịch bản sát với bạn và có kinh nghiệm trốn thoát khỏi mật thất nên phân tích rất tự tin, “Có vẻ chúng ta là cựu học sinh của ngôi trường này. Còn việc lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là thật hay giả thì còn cần xem xét lại, vì dường như ngôi trường đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.”
Nam Đăng Vi rút một tờ báo trong túi ra, “Căn phòng chúng ta vừa thoát ra là phòng tài liệu, bên trong có rất nhiều các loại báo và tạp chí khác nhau, chỉ có tờ báo này bị ném riêng vào trong thùng rác. Em thấy lạ nên mới lấy ra đây.”
Lâm Yên Nhiên nhíu mày, hỏi, “Sao lúc nãy cậu không lấy ra luôn? Trên báo viết gì vậy?”
“Em sợ giữa chúng ta có kẻ phản bội, nhưng giờ xem ra tất cả mọi người đều là học sinh nhận được thư mời.” Nam Đăng Vi vừa giải thích vừa mở tờ báo ra, “Trang đầu là một bài viết về vụ hỏa hoạn cách đây 20 năm, nhưng địa điểm đã bị xóa mất, chỉ còn lại hai chữ “trường học” và ngày tháng… Là ngày 1 tháng 1.”
Thẩm Vụ ló đầu sang nhìn, xác nhận Nam Đăng Vi nói thật, vội nói, “Hiện tại là tối ngày 31 tháng 12, ngày 1 tháng 1 lại là lễ kỷ niệm ngày thành lập của ngôi trường bỏ hoang này, liệu có mối liên hệ gì không?”
Mạnh Hoài Chi tiếp lời, “Từ bây giờ cho đến 0 giờ hẳn là thời gian để chúng ta chạy trốn.”
“Nếu đến 0 giờ mà vẫn chưa thoát được thì chúng ta sẽ không bị thiêu sống ở đây chứ…” Hạ Phàm Tinh vờ lo lắng, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Lâm Yên Nhiên vui vẻ phối hợp, đôi môi tái nhợt, giọng nói cũng run lên, “Vậy phải nhanh nhanh nghĩ cách thoát ra thôi.”
“Hẳn là vậy,” Lương Thu đáp gọn lỏn.
Xác nhận được mục tiêu cuối cùng của đêm nay, hiện tại có hai nhiệm vụ cần thực hiện: một là tìm hiểu sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn cách đây 20 năm; hai là tìm ra lối thoát. Dựa theo kịch bản quen thuộc của chương trình, hai nhiệm vụ này chắc chắn sẽ có mối liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Phải giải đố trước mới có thể thoát ra. Thẩm Vụ ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Bốn người chúng ta đều bị trói trên tầng cao nhất, hay là bắt đầu tìm kiếm từ tầng một trước? Lối thoát cũng có khả năng nằm ở tầng một.”
Nếu là trường học bình thường thì lối thoát chắc chắn sẽ ở tầng một, nhưng đây là chương trình của đạo diễn Phương Từ cáo già xảo quyệt, nên khả năng cao sẽ không giống bình thường. Nhưng dù sao thì cách tìm kiếm từng tầng một vẫn là hợp lý nhất, hơn nữa tầng trên cùng quá tối, thoạt nhìn nguy cơ tứ phía, tốt nhất nên tìm thêm manh mối rồi mới lên trên.
Mọi người nhất trí với đề nghị của Thẩm Vụ, cùng nhau xuống đến tầng một, cũng xác nhận được tòa nhà này tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng có hai cầu thang, nằm ở đầu và cuối hành lang. Giữa tầng một và tầng hai là một thang máy rộng rãi ở giữa, sáu người vào cùng lúc cũng không chật, hai bên có cầu thang dẫn lên tầng hai, nơi chiếu nghỉ là một bức tường trắng dán đầy những thông báo cũ. Có bảng điểm, thông báo tuyển thành viên câu lạc bộ, các sự kiện thi đấu… Muốn gì có đó, nhưng điểm chung của chúng là đều đã rất cũ, có tờ đã ngả vàng, phai màu hoặc sờn rách mép. Giữa những mẩu thông báo lộn xộn là một tấm poster nội quy trường học, nền trắng chữ đen rõ ràng, rất nổi bật. Đặc biệt là ở giữa có một vết bẩn lớn đỏ tươi như vết máu loang.
Lâm Yên Nhiên chỉ vào vết máu trên đó, “Lúc trước tôi từng quay một bộ phim kinh dị học đường, ngôi trường có chín quy tắc, nếu vi phạm sẽ chết… Hai nhân vật chính đã rất tuân thủ đúng tám quy tắc đầu, tiếc là trong quá trình sát cánh bên nhau không tránh được nảy sinh tình cảm…”
Nghe vậy, mọi người nhìn theo hướng Lâm Yên Nhiên chỉ, vết máu đỏ tươi chói mắt lan rộng như những đóa hoa. Nội quy trường học viết rõ: Cấm yêu sớm.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Story
Chương 17
10.0/10 từ 15 lượt.