Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 57: 57: Phồn Hoa Tu Sĩ Phàm Nhân
Lửa băng, đó dĩ nhiên là dấu hiệu của Băng Hỏa Môn.
Linh lực vừa bắ n ra khỏi tay Tiết Tử Dung thì đã không còn liên hệ gì với y nên ngọn lửa trắng kia nuốt xong tia linh lực ấy thì như thể mất đi nguồn lực, từ từ lụi tàn rồi tắt ngấm.
Giữa phố xá sáng sủa, tia lửa băng đó chẳng chút chói mắt, cứ từ từ tan biến.
Ly Tương vừa trông thấy cảnh đấy thì nhìn sang Tiết Tử Dung, hắn thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Tiết Tử Dung kín đáo lắc đầu.
Không đợi chủ nhân của ngọn lửa băng đó bước khỏi tranh tối, Ly Tương và Tiết Tử Dung lập tức nhận ra người đến chính là vị Phù sư huynh ban nãy.
"Lại gặp Ly sư huynh rồi." Phù Thanh Hoằng thong thả nói.
"Phù sư huynh thật là quan tâm dân chúng, dù đã thả người vẫn lén lút theo sau đề phòng."
Ly Tương nói, nói xong hắn còn làm bộ như không thấy năm bảy đệ tử sau lưng người kia.
"Biết làm sao bây giờ, dưới trướng Băng Hỏa Môn có quá nhiều môn phái nhỏ lẻ khác, không để ý dễ xảy ra sai sót làm người khác chê cười." Phù Thanh Hoằng đáp lại.
Hai kẻ kia biết mình vừa suýt bị Tiết Tử Dung đánh lén, bây giờ đứng thẳng người dậy, không còn chút gì là hèn mọn hay van nài ban nãy cả mà nhanh chóng cất chân chó chạy vào đứng chung hàng ngũ sau lưng Phù Thanh Hoằng.
Trong số mấy tu sĩ vận quần áo quy cũ Băng Hỏa Môn có không ít người tỏ rõ thái độ khó chịu với hai kẻ kia, nhưng chắc là không muốn làm phật lòng Phù Thanh Hoằng nên không nói ra.
"Lẽ ra Phù Thanh Hoằng này phải bày bộ mặt chính nhân quân tử với huynh chứ? Sao y trở mặt nhanh như vậy?" Ly Tương thì thầm hỏi sư đệ mình.
Tiết Tử Dung dùng ánh mắt "huynh là kẻ mù à" nói với sư huynh mình: "Chắc do Đông Phong sư tỷ cười với huynh đó."
Ly Tương: "..." Thế mà chối đây đẩy chỉ vì con gái người ta dùng thêm sợi dây buộc tóc vàng đấy, giờ lại ghen cơ.
"Thật ra cũng không có gì.
Chỉ là bây giờ thấy hai kẻ kia quay lại báo thù Ly sư huynh nên ta mới đến cứu người thôi." Phù Thanh Hoằng giải thích, "Ly sư huynh đừng sợ, hai kẻ kia bị ta bắt lại rồi."
"Phù sư huynh cảm thấy hai tu sĩ Trúc Cơ bị hai tu sĩ dẫn linh dân gian đánh bị thương sẽ có người tin à?" Ly Tương tò mò nhìn gã.
"Ai mà biết hai kẻ kia dùng tà thuật gì? Dù sao bao nhiêu người thấy." Phù Thanh Hoằng lơ đễnh đáp.
Ly Tương nghe tới đây bỗng bật cười, hắn nói: "Hóa ra xưa nay Phù sư huynh làm người đều quang minh lỗi lạc, không thẹn với lòng."
Từ lúc người xuất hiện đến giờ, Ly Tương với Tiết Tử Dung vẫn đỡ người đàn ông kia.
Nghe hắn nói thế, ông ta nắm lấy áo hắn kéo thật mạnh, máu tươi tràn ra từ khóe miệng thay cho âm thanh.
"Đệ nghĩ mình chống chọi được với mấy người?" Ly Tương thì thầm với Tiết Tử Dung.
Phù Thanh Hoằng dĩ nhiên nghe được lời hắn nói nên nở nụ cười sáng sủa.
"Toàn là tu sĩ Trúc Cơ, có lẽ đối đa là hai người." Tiết Tử Dung nói.
Tiết Tử Dung chỉ vừa Trúc Cơ, y nói chống đỡ được hai kẻ đã là rất khá rồi.
Ly Tương thầm ước tính mình cũng có thể đánh ngang với Phù Thanh Hoẳng.
Đó là nếu hắn không ngưng dùng thuốc của Tô Mộc mới có sáu ngày.
"Vậy thì…" Ly Tương kéo dài hơi, hắn hết nhìn Phù Thanh Hoằng đến nhìn sư đệ mình, nói nốt câu còn lại, "Xin hẹn Phù sư huynh dịp khác."
Nói xong, Ly Tương rút lá bùa ném về phía Phù Thanh Hoằng.
Lá bùa ấy vừa bay ra, Phù Thanh Hoằng né tránh theo bản năng.
Gã biết tu vi mình và kẻ núi Thúy Vi kia ngang nhau nhưng nghe Ly Tương nói chắc có thể thoát khỏi, bản năng nói với gã đây có thể là phù chú cho sư thừa trong môn phái vẽ.
Phù chú, trận pháp đặc thù của tu sĩ kết đan, kết đạo tâm không phải là thứ con kiến Trúc Cơ có thể chống lại.
Phù Thanh Hoằng vừa né ra, đám tu sĩ sau lưng gã cũng vọt sang bên rồi dùng linh khí chắn trước mặt hộ thể.
Trong chớp mắt ấy dường như bọn họ nghe thấy tiếng cười cợt nhã của Ly Tương.
Lá bùa nổ "bép" như quả pháo rồi nở bung ra thành hình mặt người xa lạ.
Khuôn mặt ấy còn làm trò thè lưỡi, hai tròng mắt nằm xéo nhau quay tròn như trêu ngươi người đối diện.
Ngay khi biết mình bị lừa, Phù Thanh Hoằng tức tối đánh ra một đạo phù chú thổi sạch pháo hoa hình mặt người ấy đi.
Đến lúc khói bụi tan gần hết, đôi mắt lệch tròng vẫn còn xoay liên hồi mới từ từ biến mất.
"Ly Tương!"
Tiếng gầm của Phù Thanh Hoằng vang lên làm cho những kẻ đang rình nò vẫn vờ như không chú ý động tĩnh ấy kinh sợ.
Kinh sợ vẫn không giấu được hả hê.
Phù Thanh Hoằng sầm mặt.
Gã phóng ra mấy đạo phù chú bắn về phía bức tường đổ giờ đây đã trống không.
Ngay lúc Ly Tương chuẩn bị rút lá bùa ra, Tiết Tử Dung đã đoán được sư huynh mình sắp làm gì.
Túi trữ của Ly Tương chẳng chút bí mật nào với y cả.
Linh khí bảo mệnh của sư phụ và sư thúc vốn đặt trong linh đài - là nơi thần thức của một người trú ngụ, nếu người đó là tu sĩ thì thần thức có thể tùy ý "mở cửa" linh đài, đi ra dò xét thế giới bên ngoài.
Trưởng bối có mối quan hệ mật thiết với đệ tử hay con cháu mới có thể đặt một tia linh khí của mình vào đó, bởi linh đài là lá chắn cuối cùng của hồn phách, là nơi riêng tư nhất của một người.
Nếu không tin tưởng nhau thì thần thức trong vô thức sẽ bài xích linh khí xa lạ đó, cho dù có là linh khí của thánh nhân nhưng một khi linh đài đóng cửa, từ chối tiếp khách thì cũng không thể bước vào.
Trừ khi Soát Hồn.
Khi tính mạng đệ tử lâm nguy, linh khí ấy sẽ bảo vệ cho họ một mạng hoặc có thể mang ra làm một đòn công kích vượt cấp.
Nhưng nhược điểm lớn nhất đó là một khi động đến tia linh khí đó thì cũng đồng nghĩa với việc kinh động đến sư trưởng.
Quả thật Ly Tương thấy tình hình trước mắt chưa nên làm kinh động đến người lớn trong nhà nên mới chọn mấy phù chú đùa dai của Chương Kha để đánh đòn phủ đầu.
Phù chú vừa kêu tiếng "bép" Tiết Tử Dung đã bắt được nhịp, một tay y nắm Ly Tương, tay kia thì nắm người đàn ông nằm trên đất.
Kế đó, Ly Tương đánh bùa tốc hành lên người sư đệ mình.
Ba người biến vọt khỏi góc đó.
Lát sau, bọn họ đáp xuống gần khu chợ đêm đông người.
Người đàn ông kia vừa thoát khỏi công dụng của phù chú tốc hành thì loạng choạng bò đến gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Hẳn là người không quen đi lại bằng phù chú.
Tiết Tử Dung và Ly Tương ăn ý đứng cách xa, chờ người đó nôn xong mới đến gần.
Ly Tương còn nhiệt tình hỏi: "Quả nhiên đống máu tiền bối nôn thốc ban nãy toàn là hàng giả."
Người đàn ông nôn xong thì có vẻ khỏe lại, ông ta cười hề hề nói: "Lúc nãy bị đánh bay vào tường mà không phun máu ra, ta sợ hai kẻ đó đánh nữa nên cắn túi máu trong miệng ra.
Hì hì hì.
Bị phát hiện rồi.
Huynh đệ đây tinh mắt quá."
"Không dám." Ly Tương nói, "Trong nhà có tên oắt cũng hay bày trò này nên nhìn ra thôi."
Tiết Tử Dung thấy người không sao rồi mới hỏi thăm về chuyện ban nãy.
Người đàn ông đó vậy mà không ngại người lạ, người ta hỏi một ông ta kể hết cả mười, giọng điệu bất mãn vô cùng.
Băng Hỏa Môn quả thật là môn phái lớn ở biên thùy này, nhân số đông, trải rộng khắp.
Môn chủ đời này của Băng Hỏa Môn quả thật làm người không chê vào đâu cả.
Người dân ở thành này ai ai cũng thấy như vậy.
Nhưng môn chủ sạch sẽ cũng đâu đại biểu đám nanh nhọt sẽ không trỗi dậy.
Các phái dưới trướng Băng Hỏa Môn làm nhiều chuyện xấu.
Ban đầu có Phù công tử đứng ra giúp, dạy cho những kẻ cậy thế hiếp người đó bài học xứng đáng.
Chỉ là lâu dần người ở thành Viễn Phương cũng thấy lạ.
Những kẻ ỷ thế hiếp người đó bị Phù công tử dạy cho bài học thế nhưng quay đầu đi, bọn chúng lại đổi chỗ khác tác oai tác quái.
Ai cũng cảm thấy bọn người này không coi tu sĩ Băng Hỏa Môn ra gì, không coi môn phái lĩnh dẫn ra gì, càng không coi Phù công tử ra gì hết.
Một bên làm ác một bên cứu nguy, danh tiếng trong dân chúng đương nhiên sẽ cao hơn, tất nhiên trong lòng môn chủ cũng sẽ được yêu thương.
"Nếu ai cũng biết vậy sao không ai tố cáo y?" Tiết Tử Dung kinh ngạc hỏi.
Theo lời kể, Liệt Hỏa Môn hay hai kẻ kia không phải là duy nhất, xem hành động của chúng cũng là tay quen.
Nếu đã là hành động lấy lòng, tô danh vẽ tiếng trước mặt môn chủ vậy thì chỉ cần việc này bại lộ, gã chẳng còn đường làm bậy nữa.
Ly Tương thương cảm ban phát cho sư đệ mình ánh mắt mỗi khi nhìn Thạch Thạch còn người đàn ông kia thì lại lắc đầu: "Khó lắm, toàn là người xứ khác hoặc kẻ như ta, bậu cửa Băng Hỏa Môn bước còn chưa đến nói chi gặp môn chủ.
Huống hồ… có nói sao người ta cũng là cha con, có giận thế nào thì Phù công tử cũng chẳng chịu khổ gì đâu, người chịu khổ là bọn ta mới đúng."
Người này nói quả không sai.
Hôm nay Thúy Vi bị kéo vào vốn là do hai tên mắt mù kia nhắm trúng Bùi Chi An, một đứa trẻ ranh có ai ngờ được lại có bối cảnh đáng gờm đến vậy mới gây chú ý, giả như hôm nay người bị vây nạt chỉ là một tán tu bình thường thì ai sẽ để ý chuyện xảy ra hàng ngày kia chứ?
"Bọn họ làm nhiều việc như vậy chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng đến tu hành?" Tiết Tử Dung kinh ngạc hỏi.
Cứ cho là những kẻ này ngang ngược, không tự biết đúng sai nhưng chẳng lẽ bọn chúng không sợ thiên quy trách phạt?
Kể từ khi dẫn linh, nhận được truyền thừa đầu tiên thì tu sĩ tự biết không thể làm hại phàm nhân, không được làm trái lẽ trời.
Phàm nhân như sâu kiến dưới chân tu sĩ, một chân đạp xuống tức khắc diệt vong, nếu tu sĩ còn đưa tay can thiệp vào thì thế gian này sẽ vận hành kiểu gì đây?
"Đệ nhận truyền thừa hai lần rồi, có lần nào nói không được "cao nâng thấp đạp" tu sĩ khác hay không?" Ly Tương nhìn y, hắn hỏi.
Tiết Tử Dung bỗng chốc hiểu ra.
Phải rồi.
Phàm nhân tự có thiên quy chở che.
Còn tu sĩ? Bọn họ không che chở phàm nhân thì chớ, làm gì có ai sẽ chở che cho bọn họ.
Mà cả thành Viễn Phương này, làm gì có phàm nhân nào đâu..
Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh