Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 56: 56: Phồn Hoa Mắt Mù Tai Điếc
Phù Thanh Hoằng vẫn đủ khách sáo, nói năng phải phép nhưng Đông Phong Ý không bày ra chút nào nhiệt tình, cho dù là sự nhiệt tình giả dối như Ly Tương.
Nàng ta ăn ý trưng ra vẻ mặt lãnh cảm bên cạnh Tiết Tử Dung đang mặt xụ thật sự làm Ly Tương khó xử.
Từ nhỏ Đông Phong Ý đã lớn lên ở phái Thương Uyên, nàng ta được xem như là trụ cột thế hệ kế tiếp mà nuôi dưỡng.
Bản thân nàng tu vi cao, được sư môn yêu thương cũng được dạy dỗ nghiêm khắc, dĩ nhiên sẽ không thích bày ra vẻ lá mặt lá trái.
Còn Tiết Tử Dung lại đơn thuần đi theo Ly Tương làm trò nên cũng xem như không gây hấn gì, có sư huynh ra mặt là đủ.
Chỉ là lúc rời đi, Phù Thanh Hoằng không hề có chút gì gọi là vui vẻ kết giao bằng hữu.
Cuộc đụng độ giải tán nhanh trong chốc lát, người đi đường cũng chẳng thấy gì thú vị cả nên tản đi hết, bỏ lại ba người và một đứa trẻ.
Bùi Chi An đã ngưng khóc từ bao giờ, nước mắt trên mặt cũng được lau sạch sẽ.
Bây giờ nó đang hớn hở nắm tay Đông Phong sư tỷ làm nũng.
Đông Phong Ý mặc cho nó nắm tay, nàng ta quay sang cám ơn Ly Tương: "May mà có Ly sư huynh ra mặt mới tránh khỏi xung đột.
Muội cũng biết tính tình mình không tốt nhưng quả thật thấy hạng người đó lại nhịn không được."
Nói xong nàng còn tặng một nụ cười tươi tắn cho Ly Tương.
Mỹ nhân cười, như gió xuân, như mưa thu.
Nàng nghiêng đầu nhìn Ly Tương, nói thêm: "Thật sự cám ơn Ly sư huynh."
"Chuyện nên làm ấy mà." Ly Tương xua tay.
Hai người đi hai bước nói chuyện ba câu, Bùi Chi An cũng bị ném ra sau cho Tiết Tử Dung trông.
Tiểu sư huynh vốn sợ tiểu sư đệ phải phét nên lúc này chỉ có thể trừng mắt để y nắm tay dắt đi.
"Tại sao huynh lại lạc đến đây? Xương Úc sư tỷ đâu?"
Xương Úc là một trong hai người dẫn nó ra ngoài chơi.
"Huynh không biết, lúc nãy chen vào chợ thì lạc mất người."
Quả thật Tiết Tử Dung rất muốn dọa cho người tên Xương Úc kia một phen nhưng lại sợ bọn họ về chỗ ở tìm người gây hỗn loạn nên lúc nãy y có đưa thần thức trong phạm vi thành Viễn Phương tìm người.
Lúc đó y còn giật mình vì số người dẫn linh ở đây dày đặc đến khó hiểu.
Giống như…
Giống như cả tòa thành này không có phàm nhân nào vậy.
Lát sau, Xương Úc và Quân Duyệt chạy đến, nhìn thấy Bùi Chi An mới thở phào.
Lúc nghe Bùi Chi An thuật lại, Quân Duyệt còn cau mày không hài lòng.
"Chi An là đứa trẻ mà đại sư huynh đưa đệ ấy túi trữ như vậy, không dụ hoặc mấy kẻ tham lam mới là lạ."
Ly Tương: "..."
Tiết Tử Dung nghe thế thì cả giận, đang định bước ra nói thì đã nghe giọng thiếu nữ cạnh bên Ly Tương vang lên: "Hai vị sư tỷ đây nói sai rồi, hai kẻ kia tham lam thứ của người khác mới đáng trách chứ sao lại trách người mang vật quý? Huống hồ nếu đổi thành túi trữ bình thường bọn chúng sẽ không ra tay sao?"
Xương Úc âm thầm đánh giá thiếu nữ vừa lên tiếng, nàng ta hỏi: "Vị sư muội này là…"
Sau khi nghe Đông Phong Ý báo sư môn, Xương Úc đáp: "Chuyện này của Thúy Vi bọn ta, sư muội hình như hơi nhọc lòng rồi đấy."
Từ sau khi xuất quan, biết Bùi Nhu đưa Tứ sư huynh mình đi, thái độ của Tiết Tử Dung với người đỉnh Hoài Phong đa số đều là khó chịu, nhìn thấy đã không thoải mái.
Bây giờ nghe người khác chất vấn thì càng không chịu được, y lên tiếng mỉa mai: "Cho dù tứ sư huynh đỉnh Túc Phong chúng ta có mang theo đồ vật quý báu hơn nữa thì nếu có người đỉnh Hoài Phong đi cùng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Đông Phong Ý nghe đến đây hẳn cũng đoán ra tiền căn hậu quả, nàng ta nhanh chóng nói: "Nếu hai vị sư tỷ đây cảm thấy sư muội không nên nhọc lòng thì chắc hai vị sư tỷ sẽ để tâm hơn đến vị sư đệ đỉnh Túc Phong đây."
Đương sư bị trách cứ họ Ly: "..."
Hóa ra sư đệ mình với Đông Phong sư muội hợp tác lại ăn ý đến vậy.
Ly Tương sợ một lát nữa sẽ gây ra phiền toái lớn bèn vội vã nhân lúc hai bên đang nghỉ ngơi lấy hơi nói xen vào: "Lần này là ngoài ý muốn, hai vị sư muội chú ý hơn là được."
Chắc là Xương Úc với Quân Duyệt không muốn làm trò trước mặt người ngoài nên nương theo lời Ly Tương nói mà đáp: "Tất nhiên!"
Sau đó hai người đồng loạt lườm Tiết Tử Dung rồi mới kéo Bùi Chi An rời đi.
Bùi Chi An thích chơi với Đông Phong sư tỷ nhưng tỷ ấy lại bày vẻ lạnh nhạt nhìn mình, nó đành tiu nghỉu đi theo Xương Úc và Quân Duyệt, còn là vừa đi vừa nghe dạy dỗ.
Hai người đi xa rồi Ly Tương mới quay sang nói với Tiết Tử Dung: "Đệ đừng căng thẳng với người đỉnh Hoài Phong làm gì."
Tiết Tử Dung chối bỏ: "Đệ không làm căng gì cả.
Đệ…"
Y định nói nữa thì nhớ ra Đông Phong Ý còn ở đây nên không muốn gây nhau với Ly Tương.
Y quay lại dáng vẻ xụ mặt không thích nói chuyện.
Đông Phong Ý quả thật đang tò mò chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ hai người, nàng cũng thức thời không hỏi thêm, chỉ lảng sang đề tài khác một cách cứng nhắc: "Lần này núi Thúy Vi đi đến đây, sau khi quay về là đến đại hội Thúy Vi nhỉ?"
Ly Tương lịch sự nói: "Đúng vậy, không biết phía Thương Uyên sẽ đến thẳng núi Thúy Vi hay quay về Thương Uyên?"
"Sẽ quay lại Thương Uyên trước.
Đến Thúy Vi còn có các tiểu sư muội nhập môn sau." Đông Phong Ý nói.
Nói xong nàng ta lại nở nụ cười: "Lần này muội sẽ lên đài thi đấu chính thức, hy vọng được sư huynh chỉ điểm." Sau đó như nhớ ra quanh đây còn một Tiết Tử Dung, nàng ta bèn nhắc thêm: "Cũng mong Tiết sư đệ chỉ điểm."
Luận về tuổi tác, Tiết Tử Dung chỉ kém nàng ta một chút, luận về tu vi, Tiết Tử Dung đã Trúc Cơ còn Đông Phong Ý vẫn kém một bước.
Theo lẽ thường thì lúc này xưng hô giữa hai người nên là sư huynh - sư tỷ.
Ly Tương thật sự không hiểu sao một Đông Phong Ý chu toàn lễ nghi lại thích gọi Tử Dung là sư đệ đến vậy nhưng xuất phát từ phép lịch sự, hắn quyết định không hỏi.
Tiết Tử Dung nghe tên mình thì chắp tay, lạnh nhạt nói: "Mong Đông Phong sư tỷ nương tay."
Phần sau cả đoạn đường Đông Phong Ý đều làm lơ Tiết sư đệ mới nhận mà vui vẻ chuyện trò với Ly Tương, Ly Tương cũng rất hứng thú tiếp lời như thể đứng cạnh hắn không phải Đông Phong Ý cho nổ nhóm truyền tin mà là mặt trời rực rỡ sống động.
Mãi đến khi có sư tỷ đến tìm mình, Đông Phong Ý mới chịu rời đi.
Bấy giờ Ly Tương mới nhớ ra mình còn giữ khăn tay của nàng ta, hắn toan gọi lại thì người đã mất hút.
Ly Tương thở dài thu hồi tầm mắt, quay người lại thì phát hiện ra tiểu sư đệ đang nhìn mình… Không phải, là nhìn chiếc khăn tay trên tay mình.
Tiết Tử Dung vẫn không rời tầm mắt khỏi chiếc khăn tay chói lóa đó, lời nói ra thì lại chẳng dính đến: "Ồ, may quá.
Sư huynh nhớ ra mình dắt theo tiểu sư đệ đi dạo rồi à?"
Ly Tương nghe vậy thì tự kiểm điểm, thấy mình gặp mỹ nhân thì vui quá nên quên mất sư đệ nhưng hắn lại cảm thấy mình làm việc này không có gì sai bèn hùng hồn đáp: "Huynh còn không phải vì đệ sao? Đệ không thấy dây buộc tóc của tiểu sư muội à? Là dây đỏ đó."
Ly Tương vừa nói vừa huơ huơ chiếc khăn tay trước mặt sư đệ mình: "Đệ còn nhớ gương hồ ly mình từng soi không? Ngày mai giặt cái này rồi mang sang trả cho tiểu sư muội."
Ly Tương nghĩ đến sư đệ mình sắp không còn cô đơn đến nơi bèn liến thoắng nói chuyện, câu trước câu sau không ăn nhập gì nhau cả.
Từ lúc hắn nhắc đến sợi dây buộc tóc màu đỏ, mặt mày Tiết Tử Dung đã đông lại như đá tảng: Vừa cứng vừa xanh lét.
Y nhớ lại hình ảnh tranh tối tranh sáng mà ám muội năm nào, khuôn mặt hết xanh lại chuyển sang đỏ.
Chỉ là trong mắt Ly Tương, vẻ mặt này là ngại ngần xấu hổ vì vậy đại sư huynh tự cho mình thông minh mà lựa lời an ủi sư đệ: "Đệ ngại cái gì? Cũng đã Trúc Cơ rồi, huynh không cấm cản đâu.
Đông Phong sư muội này tuy có hơi lạnh lùng nhưng làm người không tệ chút nào."
Giờ phút này nhìn dáng vẻ vẫy khăn của sư huynh mình, Tiết Tử Dung thấy hệt như ông mai đang lừa gả người đi vậy, nom đáng ghét vô cùng.
Vậy là tiểu sư đệ trầm ổn quyết định ban cho đại sư huynh mình cái lườm sắc lẹm rồi bỏ đi báo hại Ly Tương chạy thục mạng theo: "Nè, ngại cái gì chứ? Người trẻ tuổi tâm tình với nhau ngại cái gì?"
Người chạy trước kẻ vẫy khăn đuổi theo cả một quãng đường quả thật hút mắt, hút đến nỗi Tiết Tử Dung phải bất thình lình dừng lại làm Ly Tương đâm sầm vào lưng y.
Ly Tương bất mãn xoa mặt mũi mình, đến khi hắn nhìn lên thì thấy Tiết Tử Dung đã hết xanh mà chuyển sang đỏ bừng mặt, lí nhí nói: "Không có màu vàng…"
"Hả?" Ly Tương thình lình vừa điếc vừa mù.
Tiết Tử Dung cũng không biết sư huynh mình điếc thật hay chơi xấu, y dồn hết sự phẫn nộ vào cổ họng mà nói: "Đệ nói dây buộc tóc màu đỏ, không phải hai sợi đỏ vàng!"
Ly Tương: "À, thì ra là ngại.
Sư huynh sai rồi, không nên trêu đệ nữa."
Nói xong hắn hớn hở khoác tay lên vai Tiết Tử Dung: "Huynh cho đệ cơ hội, cứ từ từ tiến tới." Nói xong còn nhét khăn tay vào vạt áo trước ngực Tiết Tử Dung: "Giữ kỹ cơ hội nha."
Tiết Tử Dung gần như tuyệt vọng.
Quả thật y không có ý gì cả.
Mà Đông Phong sư tỷ kia còn chả thèm liếc y một cái.
Người nào có mắt cũng thấy nàng ta có thiện cảm với Ly đại sư huynh, chỉ có Ly ông mai mới ngu ngơ làm mai nàng với sư đệ nhà mình.
Hai người cứ kẻ trêu người thở dài đi đến ngã rẽ thì bất ngờ nghe một âm thanh lớn vang lên.
Vậy là tâm tình trêu đùa của Ly Tương biến mất chớp nhoáng, hắn chạy đến nơi phát ra tiếng động ấy theo bản năng.
Nơi đấy không tính là vắng vẻ nhưng cũng không quá mức gây chú ý giữa một con phố tấp nập.
Bức tường cũ ở đó đã có mấy viên gạch vỡ nát, dưới chân tường, một người đàn ông nằm ôm bụng r3n rỉ.
Tiết Tử Dung chạy đến đỡ người dậy, thuận tay nhét cho người đó một viên đan dược điều hòa khí tức.
Ly Tương chạy đến sau, hắn nhìn người đàn ông đang nằm r3n rỉ trên đất lại nhìn về phía trước thì thấy hai bóng lưng quen mắt.
Mắt của tu sĩ Trúc Cơ rất tỏ, hắn hơi nheo mắt nhìn đã nhận ra đó là người quen giật đồ của sư đệ mình ban nãy.
Trên tay gã còn đang tung một chiếc túi trữ lên, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với kẻ bên cạnh.
Không cần nói cũng biết, hai vị tu sĩ Liệt Hỏa Môn lại làm chuyện xằng bậy, quả là trẻ nhỏ, người già đều không từ.
Ban nãy đông người, trước có Chi An tuổi còn nhỏ, sau lại có người của Băng Hỏa Môn, môn phái làm chủ ở vùng biên thùy đứng ra giải quyết nên Ly Tương không tiện xen vào thế mà hai gã kia lại bày tuồng bổn cũ soạn lại.
Ly Tương thấy vậy thì nháy mắt với sư đệ mình.
Tiết Tử Dung thấy sư huynh mình có ám hiệu bèn trở tay ngưng tụ rồi b ắn ra một tia linh lực.
Lực nhắm vào phía khuỷu chân của hai kẻ đó, chỉ cần chạm đến là người phải ngã.
Nhưng ngay khi linh lực sắp chạm đến chúng, một đốm lửa trắng bạc từ trong góc khuất bay ra, từ tốn như đang nhấm nháp bữa ăn ngon, chậm rãi thiêu rụi tia linh lực đó..
Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh