Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 54: Xử trí
Mồng Năm là ngày chính trong dịp Tết. Các phu nhân của các thế gia trong kinh ngoài việc ăn chay vào mồng một và mười lăm, sẽ ăn chay cả mồng năm nữa. Vì vậy, Nghênh Xuân yến của Thẩm gia thường sẽ được tổ chức vào mồng sáu.
Yến hội của Thẩm gia đương nhiên vô cùng náo nhiệt. Các phu nhân toàn kinh thành đều tề tựu tham dự, đến Trưởng công chúa cũng đích thân giá lâm. Ngày trước, nhờ được thái hậu ghé thăm khi đón dâu, Thẩm gia đã vô cùng thành thạo trong việc tiếp đón, họ lập tức thu dọn chính viện để nghênh tiếp phượng giá.
Tỷ muội Diệp gia đương nhiên cũng đến đông đủ, đúng như lời Hàn Nguyệt Khởi đã nói: “Đây là yến hội nhà chúng ta, muốn làm gì cũng được.” Khác với những buổi tiệc trước vốn bị đối xử lạnh nhạt, lần này tỷ muội Diệp gia được đón tiếp như những vị khách quý, được ngồi ngay vào bàn chính. Thanh Lan còn được Trưởng công chúa đặc biệt tiếp đón, ngồi cùng bàn với Bình Quận vương phi, Thẩm phu nhân và Trần phu nhân.
Đương nhiên, Trần phu nhân vẫn còn để bụng chuyện Trần Mộng Liễu lần trước, liền làm bộ hỏi:
– Sao Diệp gia lại để vãn bối đến dự tiệc thế này?
Hàn Nguyệt Khởi nhanh chóng đáp lại:
– Bởi vì bây giờ Diệp phủ do di nương quản gia, nên đương nhiên Đại tiểu thư đến dự tiệc là phải phép.
Hàn Nguyệt Khởi luôn bảo vệ Thanh Lan, và các phu nhân cùng phe với nàng ấy đương nhiên cũng hiểu điều đó. Vương thiếu phu nhân, người đắc lực nhất, lập tức tiếp lời:
– Nói đến Diệp tỷ tỷ, chúng ta thật sự rất khâm phục. Chỉ một mình mà có thể quản lý gia nghiệp lớn đến như vậy, mấy người chúng ta tự thấy không bằng.
– Phải đấy, không biết năm nay nhà ai có phúc.
Những người còn lại nhanh chóng phụ họa, và Thanh Lan chỉ khiêm tốn đáp lại:
– Các phu nhân quá khen.
Trần phu nhân cũng hiểu rõ đây là địa bàn của Hàn Nguyệt Khởi, không thể làm gì được Thanh Lan, nên bà chỉ đành đình chiến để trở về chỗ ngồi.
Lư Văn Nhân bị xếp ngồi cách đó tận ba bàn. Hiện tại, Thẩm gia là thủ lĩnh văn thần trong triều, và Hàn Nguyệt Khởi lại đứng đầu giới Thiếu phu nhân trong kinh, đương nhiên họ có sức mạnh. Đúng như lời nàng ấy đã nói: Ở nhà người khác còn bất tiện, nhưng đây là yến tiệc nhà mình, không cần phải kiêng kỵ.
Hàn Nguyệt Khởi tuy còn trẻ nhưng sở hữu tướng mạo xinh đẹp, gia thế tốt, lại có tài năng xuất chúng. Tính cách nàng ấy vô cùng thoải mái, phóng khoáng, chứ không tiếu lý tàng đao như Lư Văn Nhân. Thẩm phu nhân vô cùng hài lòng với người con dâu này, hết sức cất nhắc nàng. Nếu không, bà đã chẳng giao hết quyền quản gia cho nàng, và những dịp thế này lại càng để nàng ấy làm chủ.
Hàn Nguyệt Khởi cũng không phụ lòng tin tưởng của Thẩm phu nhân. Yến tiệc được tổ chức vô cùng xuất sắc. Từ việc tiếp giá, tiệc tùng, xem hí đến việc tiếp đãi khách nam bên ngoài, mọi thứ đều được lo liệu thỏa đáng. Hơn ba mươi bàn tiệc, không có một sự cố nào, còn yên bình hơn yến tiệc trong cung, không có cơ hội để thể hiện khả năng ứng biến như Lư Văn Nhân. Lăng Ba còn dạy A Thố:
– Đây mới là kiểu người giỏi tác chiến nhưng không cần phô trương chiến công hiển hách.
Chẳng ai ngờ được biến cố lại xảy ra ngay vào lúc này.
Các phu nhân ở chính sảnh đều đã an tạo. Chính sảnh có mười bàn tiệc, noãn các cũng có chừng mười bàn, vừa vặn bao quanh ba mặt đài diễn hí kịch. Trong sân bày hơn trăm chậu hoa nghênh xuân, nở vàng rực rỡ. Tất cả đều được vận chuyển từ các nhà ấm ở ngoại ô kinh thành, cho thấy rõ sự giàu có và xa hoa của Thẩm gia.
Ngay vào lúc đó, một cô gái yểu điệu bỗng nhiên xuất hiện.
Mười bàn tiệc ở sảnh chính đều là nơi dành cho các phu nhân có địa vị, chỗ ngồi đã được xếp sẵn. Việc đột nhiên xuất hiện một người lạ đã rất kỳ quái, huống hồ cô ả lại còn xinh đẹp đến vậy. Cô ả có mặt phù dung, eo dương liễu, chải kiểu tóc phi yến đang thịnh hành nhất trong kinh thành. Chỉ có điều, khí chất trên người ả rất kỳ lạ, không hề đoan chính như các phu nhân khác.
Quả thật, cô ả không phải là một phu nhân.
Lúc ấy, Hàn Nguyệt Khởi đang tự tay múc canh cho Trưởng công chúa, còn Thẩm phu nhân thì đang chia thức ăn. Ngay khi Hàn Nguyệt Khởi vừa quay lại để nhận khăn mặt từ tay cung nữ – đúng vào khoảnh khắc vinh dự nhất – cô gái kia thướt tha bước đến trước mặt nàng, dịu dàng cúi thấp đầu, cất giọng nói véo von như chim oanh.
– Tiện thiếp là Tô Yên Liễu, xin bái kiến các phu nhân. Kính chúc phu nhân, thiếu phu nhân vạn phúc.
Cả sảnh vì một câu nói này mà lập tức rơi vào tĩnh lặng. Vương thiếu phu nhân, người phản ứng nhanh nhất, liền cả giận quát lớn:
– Là ai, dám xúc phạm phượng giá. Người đâu, mau kéo cô ta xuống.
Cô gái tên Tô Yên Liễu kia lập tức hoảng sợ cúi lạy, rồi nhanh nhảu nói:
– Thiếu phu nhân tha mạng, tiện thiếp không cố ý.
Dương Xảo Trân lập tức nhân cơ hội này lên tiếng:
– Ôi chao, đúng là một sự hiểu lầm mà.
Ả híp mắt cười đầy ẩn ý với Hàn Nguyệt Khởi.
– Ta cũng nghe nói Thẩm thiếu gia có nuôi một ngoại thất ở ngõ Tiểu Hoa, còn dẫn đến yến hội của đàn ông trong nhà họ. Ta cứ tưởng Thẩm thiếu phu nhân cũng biết, hóa ra lại không hề hay biết.
Ả còn không quên ngoảnh sang nói với Tô Yên Liễu:
Ngươi cũng thật là, không ngoan ngoãn chờ ở ngõ Tiểu Hoa, lại chạy đến đây làm gì thế hả?
– Tiện thiếp nghe nói hôm nay phu nhân tổ chức Hoa Tín yến, nên muốn đến giúp đỡ phu nhân. – Tô Yên Liễu khẩn thiết đáp, giọng điệu đầy vẻ đáng thương – Yên Liễu tuy xuất thân đê tiện, cũng biết không thể ngồi không, nên đến đây cầu xin thiếu phu nhân thu nhận, xin thiếu phu nhân nể mặt…
Thẩm phu nhân lập tức ngắt lời cô ả, sau đó cúi đầu lạy trước mặt Trưởng công chúa.
– Hôm nay là Nghênh Xuân yến, vốn là việc vui. Thần phụ quản giáo người hầu không nghiêm, đã xúc phạm phượng giá, xin điện hạ thứ tội.
– Đâu có, – Biểu cảm của Trưởng công chúa lạnh như băng. – Trong Hoa Tín yến không tránh được những việc vặt này, phu nhân quá lời rồi.
Thể diện của cáo mệnh phu nhân nhị phẩm vẫn phải được giữ gìn. Chứ nếu là người khác, e rằng Trưởng công chúa đã lập tức khởi giá rời tiệc, khiến địa vị của gia chủ ở kinh thành cũng xuống dốc không phanh.
Thẩm phu nhân liếc mắt một cái, lập tức có bà vú tiến đến. Tô Yên Liễu thấy tình hình không ổn, vừa định lên tiếng phân trần thì đã bị bà vú kẹp chặt hai bên, bịt miệng kéo xuống.
Sức khỏe của Thẩm phu nhân không tốt. Tuy là con gái duy nhất của Dũng Quốc công phủ, nhưng bà cũng đã lâu không giao thiệp với bên ngoài. Đến quyền quản gia cũng đã giao cho Hàn Nguyệt Khởi từ lâu, nên các phu nhân trong kinh đã lâu không còn được thấy thủ đoạn của bà. Thấy bà ra tay dứt khoát như vậy, tuy sợ hãi nhưng trong lòng họ cũng âm thầm khâm phục.
Quả đúng là ‘hổ bệnh vẫn còn dư uy’.
– Nguyệt Khởi! – Bà gọi tên con dâu. Hàn Nguyệt Khởi cúi đầu tiến lên, khiến Thẩm phu nhân không khỏi thầm thở dài.
Dù sao, Hàn Nguyệt Khởi cũng còn trẻ, chưa trải sự đời. Thường ngày nàng rất thông minh, nhưng khó tránh khỏi những lúc hồ đồ nhất thời, thậm chí còn không bằng mấy tỷ muội Diệp gia mà nàng ấy thân thiết. Mặt Thanh Lan đã trở nên nghiêm túc, còn ánh mắt Lăng Ba thì sắc lẹm như dao. Hiển nhiên, cả hai đã nghĩ ra cách ứng đối, chẳng qua bị vướng thân phận tiểu thư nên không thể đứng ra giải quyết.
– Ta cũng thấy mệt rồi, – Bà lại công khai biểu lộ thái độ trước toàn bộ các phu nhân, chính thức giao quyền lực cho Hàn Nguyệt Khởi. – Chuyện lần này giao cho con xử lý.
Hàn Nguyệt Khởi vẫn tỏ ra nhanh nhạy. Tuy chuyện đột ngột xảy ra, nhưng lúc này nàng ấy đã kịp thời phản ứng.
– Nếu đã vậy, trước hết phạt Tô di nương đến quỳ trước thư phòng trong nội viện, chờ phu quân về rồi xử trí. Kinh động phượng giá, chết trăm lần chưa hết tội! Hàn nương tử, mau đi gọi phu quân về lĩnh tội, chờ điện hạ xử lý.
– Còn phía lão gia…? – Thẩm phu nhân nhắc nhở, giống như đang chỉ điểm cho con gái mình.
– Sai người sang thông báo cho lão gia. – Hàn Nguyệt Khởi, sau khi xử lý xong xuôi, mới quỳ xuống trước mặt Trưởng công chúa, nói – Nguyệt Khởi sơ sẩy, để người hầu trong phủ kinh động phượng giá, xin điện hạ trừng phạt.
Trưởng công chúa điện hạ đương nhiên sẽ không phạt Hàn Nguyệt Khởi. Ngài chỉ nhẹ nhàng tha lỗi nhưng sẽ rời tiệc sớm. Ngay khi Trưởng công chúa vừa đi, những người khác cũng không còn lý do gì để ở lại.
Mọi người đều biết nội trạch Thẩm gia đã xảy ra chuyện lớn. Thật ra, việc cưới thiếp hay có ngoại thất chỉ là chuyện nhỏ, chẳng to tát gì. Nhưng hôm nay, đây lại là yến tiệc tụ họp đủ các phu nhân, đặc biệt những người ngồi ở sảnh đường còn là các cáo mệnh phu nhân. Việc một ngoại thất lại công khai xuất hiện khiêu khích chủ mẫu trong Hoa Tín yến, cho thấy Hàn Nguyệt Khởi đã mất khả năng khống chế nội trạch – đây mới chính là điểm chí mạng.
Lư Văn Nhân đương nhiên phải nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Nàng ta lập tức dẫn đám người Dương Xảo Trân cáo từ, lời nói còn rất văn vẻ:
– Gia đình Hàn tỷ tỷ xảy ra chuyện như vậy, tỷ muội chúng ta cũng rất đau xót. Thật đáng tiếc cho Nghênh Xuân yến này. Khi nào Hàn tỷ tỷ chỉnh đốn xong nội trạch, tỷ muội chúng ta tụ họp lại cũng không muộn.
Diệp Lăng Ba tức giận nói:
– Cô ta còn vờ vịt! Chuyện này quá nửa là tác phẩm của cô ta. Câu nói kia của Dương Xảo Trân quá đúng lúc, chắc chắn họ đã chuẩn bị từ sớm cốt để hôm nay đánh Hàn tỷ tỷ trở tay không kịp. Thực sự kinh tởm! Cái tên Thẩm Vân Trạch kia đúng là không ra gì, đường đường là một Thám Hoa lang lại làm ra chuyện khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê thế này, đúng là một kẻ mất dạy mà!
Lăng Ba chỉ mải mắng, còn Thanh Lan thì đã nhanh chóng giúp Hàn Nguyệt Khởi thu dọn mớ hỗn độn. Hàn Nguyệt Khởi dù sao cũng là một tiểu thư khuê các, trải qua chuyện như vậy nhưng vẫn cố giữ được vẻ bình tĩnh. Đến khi Hàn phu nhân giúp đỡ ở phòng khách xong xuôi và quay lại, nàng đã mắt đỏ hoe gọi một tiếng:
– Mẫu thân!
Hàn phu nhân cũng lập tức rơi nước mắt, vừa ôm nàng ấy động viên, vừa an ủi:
– Con yêu đừng sợ, mẫu thân ở đây.
Vừa an ủi, bà vừa tức giận ra lệnh cho nương tử quản gia:
– Đi hỏi Thẩm phu nhân xem quy củ gia đình bà ấy thế nào vậy? Lúc trước ta gả con gái đến đã nói rõ thế nào, mà giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bà ấy định giải thích với ta ra sao hả?
Hàn phu nhân nói lời này trong noãn các, không có người ngoài. Hàn Nguyệt Khởi nghe xong vội khuyên:
– Mẫu thân, đừng hành xử như vậy. Phu nhân rất tốt, mẫu thân đừng nên trách oan bà ấy. Việc này phu nhân đã giao hết cho con xử lý rồi, con tự biết chừng mực.
Nàng ấy đã kiên quyết, Hàn phu nhân dù đau lòng cũng đành thôi.
– Con yên tâm, cha mẹ đều ở đây. Nếu để người ta chèn ép gia đình mình thế này thì mấy chục năm của lão già kia đều uổng phí rồi. Đừng sợ, thứ nhà ta có là thủ đoạn. Để ta sai người gọi ca ca con về, cho họ một trận biết tay!
Nhưng phải cho ai biết tay thì Hàn phu nhân cũng không biết rõ. Thái độ của Thẩm phu nhân đã tốt như vậy, con gái bà vẫn là thiếu phu nhân của Thẩm gia. Nếu như Thẩm gia xảy ra nội đấu, họ sẽ thành trò cười cho người khác. Ai là người đã sai khiến Tô Yên Liễu thì phải tra xét sau. Quan trọng nhất là phải giải quyết tình cảnh hiện tại.
Hàn Nguyệt Khởi cũng ngơ ngác trong phút chốc, nhưng Thanh Lan đã đến nắm chặt lấy tay nàng.
– Trí nhân nan biến, đương vụ chi cấp, – Thanh Lan bình tĩnh khuyên nhủ Hàn Nguyệt Khởi. – Đừng sợ, vấn đề phải giải quyết tuần tự. Từ giờ đến tiệc tối còn hai canh giờ, chúng ta hãy giải quyết chuyện tiệc tối rồi hãy lo những chuyện khác.
– Được.
Hàn Nguyệt Khởi cũng nắm chặt tay Thanh Lan. Dù đã làm thiếu phu nhân được bốn năm và chỉ mới hai mươi tư tuổi, lòng bàn tay nàng không khỏi thấm ướt mồ hôi. Nhưng ngay lập tức, biểu cảm của nàng trở nên cứng cỏi, như một vị tướng quân đầy tự tin.
– Mẫu thân, phiền người đi kiểm tra giúp con xem những phu nhân nào đã ra về và những phu nhân nào còn ở lại.
Hàn Nguyệt Khởi vừa bấm tay tính toán, vừa nói:
– Trần gia, Tiết gia, Lư gia, Tôn gia – mấy nhà này đều do Lư Văn Nhân cầm đầu, không cần để tâm; họ muốn đi cứ để họ đi, không cần giữ lại. Vương gia, Diệp gia, Bành gia – mấy nhà này giao hảo với con, cũng không cần quá để ý. Điểm cốt yếu là mấy nhà do Hà gia cầm đầu, cùng với các tôn thất, phiền mẫu thân ổn định họ. Có chuyện gì bất ngờ, lập tức sai người đến gọi con.
– Được, – Hàn phu nhân đáp. – Con yên tâm, họ vẫn phải nể mặt ta. Lần này dám nhảy thuyền thì về sau đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
– Ngụy gia để ta đi, – Thanh Lan đề nghị. – Nữ quyến của quân Trấn Bắc, thậm chí cả mấy thế gia ở Binh bộ đều đi theo Ngụy phu nhân. Ta hiểu rõ bà ấy nhất; tuy bà ấy giao hảo với Lư Văn Nhân, nhưng không phải người không rõ thị phi.
– Làm phiền tỷ rồi.
Không ai hiểu điều này có nghĩa gì hơn Hàn Nguyệt Khởi.
Lần trước Thanh Lan bị Ngụy phu nhân mạo phạm, nàng vẫn không chịu giải thích nguyên nhân năm đó từ hôn với Ngụy phu nhân, nhưng vẫn đồng ý trù tính giúp Hàn Nguyệt Khởi.
– Tỷ cho ta mượn Lăng Ba một lát, – Hàn Nguyệt Khởi quay sang nói với Lăng Ba đang đùng đùng sát khí. – Chuyện đột ngột xảy ra, làm phiền muội đi hỏi thăm giúp ta.
– Tỷ yên tâm, trần đời này hễ làm việc thì sẽ để lại dấu vết.
Lăng Ba không cần Hàn Nguyệt Khởi nói nhiều lời. Liễu Nhi đã lập tức đi vào, thì thầm gì đó vào tai cô. Lăng Ba cau mày, nói với Hàn Nguyệt Khởi:
– Hàn tỷ tỷ, không phải Dương Xảo Trân, mà là tác phẩm của Lư Văn Nhân. Phu quân của cô ta, Trần Diệu Khanh, từ trước Tết đã tổ chức yến tiệc linh đình, giúp đỡ Bình Quận vương chiêu đãi đủ loại nhân vật: từ tướng lĩnh quân Trấn Bắc, đến các quan chức trong Lục bộ và các tân khoa sĩ tử. Thẩm Vân Trạch nhà tỷ bị đồng liêu dẫn đến đó. Hắn ta đần độn như cục thịt vậy, Lư Văn Nhân biết chuyện sao có thể không xuống tay? Ả Tô Yên Liễu này chính là do Lư Văn Nhân tặng. Phu thê nhà họ Trần này cũng thật hết chỗ nói: nam làm quy công, nữ làm tú bà. Họ mua một đám thiếu nữ ở Dương Châu, còn được gọi là ‘ngựa gầy’, dạy dỗ xong thì tặng cho những người xung quanh. Lai lịch của Tô Yên Liễu hẳn cũng là như vậy. Muội cũng đã sai người của muội ở Dương Châu thăm dò; chỉ cần nửa tháng, muội có thể bới ra tổ tông mười tám đời của ả.
Hàn phu nhân bình thường chỉ biết con gái mình giao hảo với tỷ muội Diệp gia, cũng biết Thanh Lan giỏi thi thư và Lăng Ba tài giỏi. Nhưng lúc trước bà không hề biết cô tài giỏi đến mức độ nào. Bây giờ, nghe được những lời này, bà nhất thời kinh ngạc đến há hốc mồm.
Thủ đoạn đúng là thứ yếu, những lời của Lăng Ba vừa có tầm nhìn đại cục lại vừa có những chi tiết vụn vặt đầy sắc sảo. Từng lời nói của nàng lại chẳng coi các phu nhân và vương tôn trong kinh thành ra gì. Rõ ràng, nàng chỉ là một cô gái mới mười chín, hai mươi tuổi, nhưng còn tàn nhẫn hơn cả những phu nhân đã có tuổi như Hàn phu nhân rất nhiều.
Hàn Nguyệt Khởi thấy mẫu thân mình kinh ngạc thì mỉm cười nhẹ.
– Được rồi, mẫu thân, người cứ đi trước đi. Con phải đi gặp phu nhân.
Hàn phu nhân vừa đi khỏi, Lăng Ba lập tức không còn kiêng dè gì nữa, lầm bầm:
– Thẩm Bích Vi đâu rồi? Cả ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng, đến lúc cần thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu.
Hàn nương tử ghé lại, thì thầm gì đó vào tai Hàn Nguyệt Khởi. Nàng ấy không nhịn được mà bật cười.
– Tầm nhìn của muội ấy rộng hơn chúng ta nhiều, – Hàn Nguyệt Khởi giải thích. – Chuyện vừa xảy ra, muội ấy đã đi bắt ca ca mình về, bây giờ đang nhốt ở thư phòng của lão gia. Muội ấy còn đang đi mời lão gia trở về. Bên nam khách cũng xảy ra chút nhiễu loạn, nhưng vẫn còn khá ổn. Muội ấy hỏi ta có muốn đi mời lão gia không?
– Lão gia nào cơ?!” Diệp Lăng Ba bối rối hỏi.
– Đương nhiên là Dũng Quốc công gia rồi! – Hàn Nguyệt Khởi bất giác rũ mắt xuống. – Muội ấy lo ta không ứng phó được, muốn nhờ Quốc công gia làm chỗ dựa cho ta. Muội ấy có ý tốt, chỉ tiếc…
Người nhà chồng dù tốt đến mấy cũng có một tầng ngăn cách, không thể thân thiết như tỷ muội ruột giống Hàn Nguyệt Khởi và tỷ muội Diệp gia.
– Có gì mà tiếc, Hàn tỷ tỷ? Nếu không vì nhà người hắn, tỷ đâu có bị lừa một vố như vậy? – Lúc này, Lăng Ba lại nói lời động viên – Chẳng sao cả, quá lắm thì tỷ đá Thẩm Vân Trạch ra ngoài, cả nhà tỷ cứ thoải mái mà sống, vẫn được thôi mà.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 54: Xử trí
10.0/10 từ 18 lượt.
