Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 53: Cọc gỗ


Ngụy Vũ Sơn nhận lấy lá bùa bình an từ Thanh Lan.


Nhưng rồi, hắn cũng đã thốt lên câu hỏi đã giữ kín bấy lâu.


Đó là câu hỏi Ngụy Vũ Sơn đã thắc mắc suốt bốn năm qua. Thực ra, sau khi về kinh, hắn vẫn luôn muốn hỏi. Chỉ là bốn năm trôi qua, hắn đã không còn là Ngụy Vũ Sơn có thể thẳng thắn đối diện với Thanh Lan như trước. Hắn đã tràn ngập phẫn nộ, xốc nổi và oán hận, không thể nào bình tĩnh nói chuyện với Thanh Lan.


Bây giờ, khi cơn giận đã bắt đầu tản đi, cuối cùng hắn cũng có thể hỏi câu hỏi canh cánh trong lòng.


– Diệp tỷ tỷ, tại sao tỷ lại từ hôn Thôi ca ca?


Thanh Lan vẫn bình thản, không hề run rẩy khi đối diện với câu hỏi đột ngột của Ngụy Vũ Sơn.


– Ngài ấy để đệ hỏi sao?


– Không phải. – Ngụy Vũ Sơn lại muốn hờn dỗi, nhưng hắn kìm nén, bởi biết đâu A Thố còn đang nấp đâu đó theo dõi. – Tỷ quên rồi sao? Thôi gia và Diệp gia đã tuyệt giao, huynh ấy sẽ không hỏi tỷ đâu.


– Vậy thì hết cách rồi. – Thanh Lan vẫn khẽ cười. – Câu hỏi này, ta chỉ trả lời ngài ấy mà thôi.


.
.
.


Mồng một Tết, gia đình nổi bật nhất kinh thành chính là Thẩm gia.



Ngoài các tôn thất trong kinh, người có vị trí cao nhất đương nhiên là Trưởng công chúa đang ở phủ Anh Quốc công. Xếp thấp hơn một chút là bốn Vương phủ và phủ Dũng Quốc công. Và ngoài các công hầu, phủ đệ có địa vị cao nhất chính là quý phủ của Thẩm thượng thư.


Thẩm thượng thư nhậm chức ở Lại bộ, có thực quyền lớn nhất trong Lục bộ. Môn sinh, bạn cũ đông đảo, bản thân cũng là thủ lĩnh quan văn trong triều. Thẩm phu nhân là con gái độc nhất của Dũng Quốc công. Hai đứa con thuộc dòng đích của họ đều tài giỏi. Trong đó, Thẩm Vân Trạch là Thám hoa lang thanh quý, hiện đang rèn luyện ở Hàn Lâm viện. Vài năm nữa, hắn sẽ được điều đến Dương Châu, giúp Bệ hạ tra muối. Mấy năm sau, hắn sẽ được điều về kinh thành, vừa lúc tiếp quản công việc của Thẩm thượng thư, giúp kéo dài quyền thế của Thẩm gia thêm hai mươi năm nữa.


Và sự xuất sắc của Thẩm Bích Vi cũng là điều ai nấy đều công nhận. Huống chi, Dũng Quốc công còn cưng chiều đứa cháu gái này nhất. Người trong kinh thầm nghĩ, về sau khi Dũng Quốc công trăm tuổi, một phần gia sản hẳn sẽ trở thành đồ cưới của Thẩm Bích Vi. Tuy tính tình Thẩm Bích Vi có phần quái gở, nhưng dung mạo và tài năng của cô nàng đều không thể chê vào đâu được. Với dung nhan xuất chúng như vậy, về sau dù không tiến cung, nàng cũng sẽ được gả cao.


Thẩm gia hiểm hách lừng lẫy như vậy, nên con dâu cưới về cũng thuộc giới hào môn. Hàn Nguyệt Khởi, con gái độc nhất của Thiếu khanh Quang Lộc tự, vào năm đại hôn đã được đích thân Bệ hạ ban thưởng. Bảng hiệu nay vẫn còn được treo trước cửa nội viện, khiến ngay cả hôn lễ của Bình Quận vương phi cũng kém sắc đôi phần.
Mồng một Tết, Thẩm gia đông như trẩy hội. Các môn sinh, thế giao, bạn cũ nườm nượp kéo đến chúc Tết. Kiệu và xe ngựa chen nhau đến nỗi tắc nghẽn cả đường đi. Nam khách đông vui, nữ quyến cũng không hề kém cạnh. Hơn nữa vì đang lúc Hoa Tín yến nên nữ khách nữ lại càng quan trọng.


Thẩm phu nhân mở cửa phòng lớn của chính viện để thiết đãi khách khứa. Các phu nhân lũ lượt kéo đến, ai nấy đều xúng xính trong những bộ lễ phục lộng lẫy và thời thượng nhất. Thẩm phu nhân, Hàn Nguyệt Khởi và Thẩm Bích Vi tiếp đón không xuể.


Nhưng dù đông khách khứa đến vậy, Hàn Nguyệt Khởi vẫn không hề lơ là Diệp Lăng Ba và Yến Yến. Tuy không thể đích thân nghênh tiếp, nhưng nàng vẫn nhờ Thẩm Bích Vi dẫn họ đến Trầm Hương các để ngồi chơi. Bên trong đã chuẩn bị sẵn trà bánh và điểm tâm, chờ đến khi Thẩm phu nhân rảnh rỗi mới gọi họ qua chúc Tết. Thẩm phu nhân đương nhiên đã tặng lì xì. Bà lại thấy Yến Yến quá đáng yêu, nên tặng thêm cho cô bé một pho tượng La Hán nhỏ bằng vàng, nói rằng vật này để đảm bảo bình an, trẻ con đeo là tốt nhất.


Gần đến trưa, Hàn Nguyệt Khởi mới rảnh rỗi để đến chào hỏi Lăng Ba. Hai người gặp nhau, đương nhiên phải hành lễ theo phép tắc. Diệp Lăng Ba còn nhỏ, cất tiếng gọi “Hàn tỷ tỷ” rồi cúi mình hành lễ.


Hàn Nguyệt Khởi bật cười:


– Lăng Ba của chúng ta hiếm khi ngoan ngoãn như vậy. Cũng may hôm nay là Tết.


Lăng Ba đương nhiên biết Hàn Nguyệt Khởi đang ám chỉ việc cô ám hại tỷ muội Lư gia. Thực ra mà nói, tuy cô và Thẩm Bích Vi thân nhau nhưng có rất nhiều chuyện bất đồng quan điểm. Chỉ có cô và Hàn Nguyệt Khởi là hợp ý nhau, đều thích dạy dỗ những kẻ bắt nạt người nhà mình.
Đáng tiếc hôm nay Hàn Nguyệt Khởi quá bận, không rảnh ngồi nghe chi tiết. Lăng Ba cũng chỉ lơ đễnh nói:


– Chỉ sợ năm nay Trần gia không được vui.


– Nghe nói do nội viện nổi lửa, Trần phu nhân xót con gái nên trút giận lên Lư Văn Nhân. – Hàn Nguyệt Khởi nhắc nhở – Thời gian này muội nên cẩn thận đề phòng. Lư Văn Nhân thì thôi, chứ Lư Uyển Dương là người đọc sách, có lẽ sẽ có độc chiêu bất ngờ đấy.



– Thanh Lan cũng là người đọc sách, nhưng vẫn bó tay bó chân đấy thôi. Muội chẳng sợ.


Lăng Ba cười tủm tỉm. Thật ra ngày nào cô cũng suy tính đến nhức cả đầu, nhưng lại quá sĩ diện, nhất là khi đứng trước Hàn Nguyệt Khởi.


– Đúng rồi, chắc Thanh Lan quên nói với muội. Năm nay, nhà tỷ sẽ tổ chức Nghênh Xuân yến. Ngày đã được định rồi, hai hôm nữa sẽ bắt đầu gửi thiệp mời.


– Nghênh Xuân yến, chẳng phải sau mồng Năm sao? – Lăng Ba giật mình hỏi. – Sao lại tổ chức sớm thế?


– Sức khỏe của phu nhân càng ngày càng kém, sợ không chịu nổi đến lúc Hải Đường yến, Đào Hoa yến, chi bằng tổ chức sớm sẽ đỡ phiền phức hơn.


Hàn Nguyệt Khởi hiện đã có phong thái của người làm chủ hai nhà.


– Không sao đâu, dù sao nhà mẹ đẻ của tỷ còn có một tiệc nữa. Chị dâu của tỷ yếu đuối, đến lúc đó mẫu thân của tỷ cũng sẽ phải gọi tỷ về chủ trì thôi. Lúc ấy chúng ta chọn Đào Hoa yến hoặc Đồng Hoa yến, không sợ lỡ mất trò vui.


Hàn Nguyệt Khởi đang đánh đố Lăng Ba, và cô nàng lập tức mỉm cười. Dù sao, Lăng Ba cũng đã thẳng thắn bày tỏ trước mặt Thẩm Bích Vi rồi:


– Vậy muội muốn nghe vở “Nối tơ hồng”.


– Được được, sẽ chuẩn bị cho muội.


Hôm nay, Hàn Nguyệt Khởi đón tiếp rất nhiều quý phu nhân. Nàng phải giao tiếp khéo léo, bận rộn suốt buổi sáng, chẳng khác nào một tướng quân vừa thắng một trận chiến ác liệt, khó tránh khỏi có chút kiêu hãnh.


– Chờ tỷ hết bận, chúng ta sẽ chuyên tâm tổ chức một buổi tiệc riêng. Đến lúc đó, đừng nói vở “Nối tơ hồng”, dù là vở “Hồng loan hỉ” cũng được.



Hai người nhìn nhau cười, hiểu ý lẫn nhau. Thẩm Bích Vi đang đọc sách ở bên cạnh, thấy hai người họ như vậy liền không khỏi bĩu môi:


– Hai người như vậy, đúng là đang bắt tay nhau làm việc xấu mà.


– Nghe mà xem! – Lăng Ba lập tức lầu bầu – Đây là cô em chồng của tỷ đó, tỷ không quản hay sao?


– Mồng Một mà, không được đánh trẻ con, đành chịu vậy, – Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười khẽ, – Được rồi, tỷ phải lo liệu cơm nước cho bên kia, hai muội ăn ở đây hay cũng qua đó?


– Bên kia ồn ào lắm, muội chẳng thích, – Thẩm Bích Vi chê bai, – Muội dẫn cô ấy qua phòng muội ăn.


– Tự cô không biết cầu tiến, còn kéo ta theo. – Lăng Ba trêu ghẹo. Cô thấy Thẩm Bích Vi có vẻ tức giận, liền dỗ dành – Được rồi mà, trêu cô thôi. Chúng ta qua tiểu trù phòng đi, sai người nấu món hoàng kim đỗ cho ta ăn. Lần trước nhà ta làm không ngon, mỡ màng quá.


– Món hoàng kim đỗ vốn ngấy mỡ mà, – Thẩm Bích Vi nói. – Nhà ta cũng không nấu được. Chỉ có ở cung yến là đỡ hơn chút, nhưng cũng chẳng ngon. Mấy món người trong cung thích ăn, thật ra mùi vị đều…”


– Cô là một tiểu thư đài các đấy, khẩu vị thật kém cỏi. – Lăng Ba lập tức bật cười.


– Nhà quyền quý đều như vậy, – Hàn Nguyệt Khởi cũng mỉm cười. – Bích Vi kén ăn, chẳng thích món gì cả. Đi dự cung yến cũng chỉ ăn chút cơm chan canh gà. Hoàng hậu nương nương thấy vậy còn khen muội ấy có tướng quý phái. Nói đến đây, thật ra Ngũ hoàng tử điện hạ…”


Tuy Hàn Nguyệt Khởi là chị dâu của Thẩm Bích Vi nhưng cũng được coi như một nửa tỷ tỷ. Nói đến đây, mặt Thẩm Bích Vi lập tức lạnh băng, khiến Hàn Nguyệt Khởi chỉ đành mỉm cười động viên.


– Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Hai muội đi ăn cơm đi. Ta sẽ sai người đưa đồ đến, muội cứ giao cho Thanh Lan là được.


Tỷ lại coi muội như chân chạy vặt rồi! Thứ gì vậy, còn úp mở như thế? – Ngừng một chút, Lăng Ba nói tiếp – Đúng rồi, muội cũng có chuyện muốn nói với tỷ.



– Được, tiễn khách xong tỷ sẽ đến gặp muội.


.
.
.


Ngoại trừ Ngụy gia, thực ra Ngô Đồng viện cũng chẳng còn vị khách nào thực sự đáng chú ý nữa, đều là mấy người bạn cũ của Diệp phu nhân. Thanh Lan trông nom nhà cửa, còn Lăng Ba thì đi khắp nơi chúc Tết, chỉ ba ngày cũng coi như đã gần xong xuôi.


Mồng Bốn cô đến Mạnh gia chúc Tết.


Bây giờ, Mạnh gia đã là thiên hạ của Tô di nương nên đón tiếp hơi lạnh nhạt. Lăng Ba cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi khách sáo một lát rồi liền rời đi. Lúc đi ngang qua Lưu Ly các – nơi Mạnh phu nhân từng ở, giờ đây đã trở thành chỗ ở của Tô di nương – Lăng Ba mới biết cây hải đường gần cửa sổ đã bị chặt đi mất rồi.


Cây hải đường vốn rất lớn. Năm đó, mấy lần Mạnh phu nhân tổ chức Hải Đường yến, bà đều đứng dưới tán cây ngắm hoa. Nay cây bị chặt mất, thật đáng tiếc thay.


A Thố vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có Lâm nương tử có vẻ buồn bã, cứ nhìn chằm chằm vào cái cọc gỗ còn sót lại mà không thể rời mắt được. Lăng Ba nhìn thấy bèn khuyên nhủ:


– Lâm nương tử đừng buồn, núi không chuyển nước chuyển. Chúng ta cứ chuẩn bị thật nhiều bạc, sớm muộn gì cũng có ngày mua lại được nó.


Dương nương tử nghe xong lập tức phì cười:


– Đây là phủ đệ của quan chức, tiểu thư lại coi nó như một cửa hàng vậy.


– Phủ đệ của quan chức thì đã sao? – Lăng Ba lạnh nhạt đáp. -Đến nhà Hoàng thị lang năm đó có phi tần, chẳng phải cũng đã phải bán cho Thôi Cảnh Dục hay sao? ‘Quản gia bất chính, giàu chỉ ba đời’, trong kinh có câu nói đó, chúng ta cứ chờ xem.


Ai ngờ một câu này của lại thành lời sấm, hơn nữa còn ứng trên người thân cô không hi vọng nhìn thấy nhất. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 53: Cọc gỗ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...