Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 33: Giai thoại
Các phu nhân chẳng để tâm Thôi Cảnh Dục đã ấn định ngày cụ thể hay chưa, mà lập tức truyền tin ấy cho Trưởng công chúa. Ngài nghe xong, thần sắc khẽ động, sai người truyền Thôi Cảnh Dục vào, lại hỏi Ngụy phu nhân:
– Thôi Hầu gia sinh năm giáp thìn phải không?
– Vâng, Cảnh Dục là chúc long, hơn Vũ Sơn nhà thần phụ gần sáu tuổi. Vũ Sơn sinh tháng giêng, Cảnh Dục sinh tháng mười, cũng không tròn sáu tuổi…
Ngụy phu nhân cung kính đáp cẩn thận.
Nếu Lăng Ba ở đây, chắc chắn cô sẽ ném cho bà ấy một ánh mắt khinh miệt.
Ngụy phu nhân quá ngu ngốc. Bệ hạ đang lo lắng Ngụy gia kết bè kéo cánh. Thôi Cảnh Dục đại phá Bắc Nhung ở sông Minh Sa, chém đầu Tả thân vương của Bắc Nhung, giết năm vạn người, gần như diệt sạch kỵ binh hùng mạnh của Bắc Nhung. Công lao to lớn như vậy mà Bệ hạ mới phải bất đắc dĩ phong Hầu, không phải vì kiêng kỵ Ngụy gia cấu kết với Thôi Cảnh Dục thì là gì?
Trưởng công chúa là tôn thất do Bệ hạ phái đến chủ trì Hoa Tín yến, đương nhiên đồng lòng với người. Ngụy phu nhân mở miệng là Cảnh Dục, ngậm miệng lại cũng so sánh với Ngụy Vũ Sơn, hệt như đang nói về con cháu trong nhà mình. Như thể sợ Bệ hạ không biết Thôi Cảnh Dục cha mẹ mất sớm, mười tuổi đã theo Ngụy soái học binh pháp và coi vợ chồng họ như cha mẹ ruột.
Nhưng công lao của Ngụy gia cũng không kém, Trưởng công chúa đương nhiên không để lộ suy nghĩ, chỉ ung dung đáp:
– Vậy thì đúng là tuổi nên thành thân, không thể để dở dang.
– Đúng đấy ạ, đường đường là Định Viễn Hầu phủ, không có nữ chủ nhân sao được…
Các phu nhân nhao nhao tán đồng, giống như điển tích ‘Kiềm lư kỹ cùng’. Ngụy phu nhân khi mới vào kinh đương nhiên là một quái vật khổng lồ, khiến các phu nhân vừa phải cẩn thận quan sát, vừa thận trọng cung kính. Giờ đây, khi đã hiểu rõ bản chất của bà ấy – rằng Hầu phủ phu nhân này trông thì cao quý nhưng thực ra không hiểu những mưu toan, đấu đá trong kinh – họ khó tránh khỏi trở nên càn rỡ, thậm chí dám công khai nhắm đến Thôi Cảnh Dục ngay trước mặt bà.
Nếu là người khác, dù có định gả Ngụy Nhạc Thủy cho Thôi Cảnh Dục hay không, họ cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Chẳng ai lại để kẻ khác “ngủ ké bên giường” mình; ít nhất cũng phải khiến đối phương không thể tiếp tục thăm dò, như vậy mới thể hiện được uy thế của một Hầu phủ phu nhân.
Thế nhưng không biết Ngụy phu nhân có nhận ra hay không, bà lại chỉ mỉm cười phụ họa. Mãi đến lúc Thôi Cảnh Dục được mời vào, Trưởng công chúa hỏi thăm vài câu, thấy y quả thật có ý muốn tổ chức phong Hầu yến, bèn hỏi:
– Đúng là chuyện vui, nếu Hầu gia đã có nhã hứng, không thể không làm phiền các phu nhân.
Các phu nhân nghe ý Trưởng công chúa, đoán rằng ngài sẽ không tham dự việc này. Điều đó cũng bình thường, vì Trưởng công chúa đích thân giá lâm Phong Hầu Yến của Ngụy gia đã là một vinh dự lớn. Nếu ngài lại đến Thôi gia thì có vẻ quá mức, vả lại, ngài cũng không tham dự Phong Hầu Yến của Cảnh Hầu gia.
Quân Trấn Bắc phải vất vả lắm mới tạo được cục diện chia đôi thiên hạ. Nếu Trưởng công chúa nâng đỡ phe Ngụy gia quá mức, sẽ làm mất đi sự cân bằng, trái với lẽ điều khiển quyền thuật.
Nhưng các phu nhân chẳng bận tâm đến chuyện đó. Lời của Trưởng công chúa chẳng qua là để họ mặc sức ra tay, thoải mái tranh giành ‘Trạng nguyên lang’ của mình mà thôi.
Thôi Cảnh Dục chỉ thờ ơ đáp:
– Chẳng qua là một yến hội nhỏ, chỉ sợ thất lễ với các phu nhân.
Thế nhưng các phu nhân đâu chịu để y hạ thấp quy mô Phong Hầu Yến. Ai nấy đều hăng hái đưa ra ý kiến. Lư Văn Nhân, với đầu óc nhanh nhạy nhất, liền cất lời:
– Thưa điện hạ, thần phụ có ý thế này, không biết có được không.
– Phu nhân cứ nói đi, – Tô nữ quan đáp, thái độ bất mãn rõ rệt trước sự lấn lướt của nàng ta.
Lư Văn Nhân lập tức sửa lời, liếc nhìn Thôi Cảnh Dục rồi nói:
– Thưa Tô thượng cung, phong tục xưa nay của kinh thành là hai mươi tư tiệc của nữ và bốn tiệc của nam không tách rời. Quan gia đã giao hai mươi tư tiệc của Hoa Tín yến cho Trưởng công chúa chủ trì, vậy theo lý, bốn tiệc của nam cũng nên do điện hạ sắp xếp. Quý phủ của Thôi Hầu gia lại chưa có nữ chủ nhân, mà đồng liêu của y đều là quan tướng. Theo thần phụ thấy, chi bằng giao một trong bốn tiệc nam ấy cho Thôi Hầu gia đảm nhiệm. Như vậy vừa tiện cho Hầu gia làm quen với các đồng liêu trong kinh, lại vừa đông vui hơn nhiều.
Lư Văn Nhân nhận ra sự coi trọng của Trưởng công chúa dành cho Thôi Cảnh Dục khác hẳn thái độ lạnh nhạt với Ngụy gia, hẳn là do Ngài muốn cất nhắc y.
Việc đứng ra tổ chức một trong tứ yến của nam vốn là vinh dự hiếm có, trước nay chỉ dành cho trọng thần trong triều. Phía nam giới chỉ có bốn tiệc, đúng là cảnh ‘nhiều thầy thợ mà ít cháo’. Hơn nữa, người dự tiệc đều là con cháu thế gia trong kinh và vương tôn quý tộc, không giàu sang thì cũng phú quý. Do đó, có thể tổ chức một trong tứ yến của nam chẳng khác nào được bước chân vào hàng ngũ thế gia hàng đầu của triều đình. Suốt mười năm qua, danh sách các tiệc Hoa Tín Yến luôn thay đổi, nhưng tứ yến của nam vẫn do Dĩnh Thân vương phủ, Bình Quận vương phủ, Lương Vương phủ và phủ Thẩm Thượng thư thay phiên tổ chức. Điều này đủ thấy tư cách để đứng ra tổ chức những buổi tiệc này cao quý và khắc nghiệt đến nhường nào.
Nếu Trưởng công chúa đồng ý, vừa lúc có thể đẩy Thẩm gia đang xếp cuối ra ngoài. Trần gia đương nhiên sẽ thỏa mãn, còn Thôi Cảnh Dục cũng nợ nàng ta một ân tình. Nếu không đồng ý, đây cũng chỉ là một câu thuận nước đẩy thuyền mà thôi, nàng ta không sợ Thôi Cảnh Dục sẽ không cảm kích.
Trưởng công chúa suy tư chốc lát, các phu nhân bên cạnh cũng nín thở chờ đợi, biết đây không phải chuyện mình có thể xen vào.
– Hi Lan, khanh thấy sao? – Trưởng công chúa hỏi.
Hi Lan là khuê danh của Bình quận vương phi. Bà nghe xong liền cười đáp:
– Bẩm điện hạ, thần phụ nào dám nói gì. Vốn thần phụ nghĩ, Lan Hoa Yến hợp với khuê danh của thần phụ, lại thích hoa lan, nên đang định tổ chức Lan Hoa yến đây ạ. Ai ngờ Thôi Hầu gia lại “chiếm” trước. Chuyện này cũng không sao, nhưng nếu Thôi Hầu gia muốn đảm nhiệm tứ yến của nam, những tiệc khác thì cũng đành, nhưng nếu cậu ấy chọn Bào Mã Yến thì Vương gia của thần phụ chắc sẽ khóc mất.
Mọi người nghe xong đều bật cười, Trưởng công chúa cũng mỉm cười, nói:
– Vậy giao Lan Hoa yến cho khanh làm, còn Bào Mã yến thì thương lượng lại đi.
– Thôi thôi, thần phụ cứ giao Lan Hoa Yến cho Hầu gia vậy, để bảo vệ Bào Mã Yến của Vương gia thần phụ. Lát nữa thần phụ phải về tranh công với Vương gia mới được!
Từ khi Trưởng công chúa tiếp nhận Hoa Tín Yến đến nay, Bình quận vương phi luôn toàn lực phối hợp, thậm chí còn cung kính hơn cả Lương lão vương phi vốn nổi tiếng kính cẩn điềm đạm. Đây là lần đầu tiên bà ấy dám bác bỏ ý kiến của Trưởng công chúa, khiến các phu nhân dù bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm cân nhắc.
– Bào Mã Yến quá đỗi long trọng, quý phủ của thần hàn vi, không sao thu xếp được chu toàn. Vẫn nên giao cho Vương gia đảm nhiệm thì hơn. Thần chỉ xin mở một tiệc nhỏ mời các đồng liêu trong kinh là đủ rồi, – Thôi Cảnh Dục bình thản đáp.
Cho đến nay, y vẫn luôn quá đỗi lạnh lùng. Việc hôm nay Thôi Cảnh Dục đồng ý tổ chức yến hội đã là một niềm vui bất ngờ. Hơn nữa, lời nói của y lại vô cùng thỏa đáng, bề ngoài tưởng như uyển chuyển nhưng bên trong lại ẩn chứa sự cứng cỏi. Điều này cho thấy khả năng chính trị của y không hề thua kém các địa thần, chỉ là bấy lâu nay y vẫn luôn giấu kỹ mà thôi.
Ánh mắt của Lư Văn Nhân lộ rõ vẻ vui mừng, huống hồ các phu nhân khác.
– Vậy thì đành làm phiền Thôi Hầu gia, đầu tiên tổ chức Lan Hoa yến trước. Còn đua ngựa hay khúc thủy lưu thương (2) thì để sau Tết hẵng bàn.
Thôi Cảnh Dục hành lễ, đáp:
– Vâng, mạt tướng tòng mệnh.
Y vừa hành lễ xong định lui ra thì Trưởng công chúa lại lên tiếng:
– Từ từ đã.
Trưởng công chúa đứng dậy, nữ quan đương nhiên lập tức đến đỡ. Bình quận vương phi và Lương lão vương phi cũng nhanh chóng đứng dậy phối hợp, và Ngài liền đặt tay lên tay Bình quận vương phi.
Ngài vừa đứng dậy, các phu nhân, tiểu thư trong tiệc đương nhiên cũng đồng loạt đứng lên. Biết Trưởng công chúa có lời muốn nói, họ đều khoanh tay lắng nghe chỉ thị, rũ mắt nhìn xuống tấm thảm nhung thêu ngư long bách điểu triều phượng, không dám nhìn thẳng thiên nhan.
– Trong cung phó thác ta chủ trì Hoa Tín Yến, việc giao phó quá gấp gáp, khiến ta cũng vội vàng mà chưa kịp nói rõ mục đích. Hẳn các khanh cũng còn hồ đồ, chưa rõ tại sao ta lại đến đây.
Trưởng công chúa chậm rãi nói:
– Chuyện hôm nay của Thôi Hầu gia đã nhắc nhở ta, chi bằng mượn dịp này để giải thích cho rõ. Tại sao trong cung lại coi trọng Hoa Tín Yến năm nay, hẳn các khanh cũng đã biết rõ. Tướng sĩ quân Trấn Bắc hồi kinh, trong đó có nhiều công thần chưa kết hôn như Thôi Hầu gia. Quốc sự đã xong, giờ là lúc các con nên thành gia lập thất. Nếu có thể tìm được nhân duyên trên Hoa Tín Yến, đó cũng coi như là một giai thoại đẹp.
Trưởng công chúa nói đến đây, ánh mắt quét qua các tướng quân phu nhân của quân Trấn Bắc đang đứng sau Ngụy phu nhân, quả nhiên thấy được vẻ không kìm chế được của họ.
Thế nhân thường tự tiện đoán ý bề trên, đại khái sẽ cho rằng, việc Ngụy phu nhân không có thủ đoạn nên đã dễ dàng chấp nhận mọi chuyện. Mà không biết, so với những người có chủ kiến như Bình quận vương phi, kẻ ngu dốt lại càng khiến bề trên thấy phiền phức. Nếu có thể dụng tâm cơ mà lấy được thứ gì, đó mới là bản lĩnh thực sự của họ.
Nhưng chính Ngụy phu nhân, người lẽ ra phải quản lý tốt các nữ quyến của quân Trấn Bắc, lại không làm được, khiến mọi phiền phức đều dồn lên bề trên.
– Đương nhiên, người chưa kết hôn được ban thưởng, người đã kết hôn càng xứng đáng được ban thưởng. Quân Trấn Bắc khổ chiến bốn năm, các nữ quyến đã chịu nhiều cực khổ rồi. Trong cung sẽ hạ chỉ phong cáo mệnh, ngợi khen các phu thê tào khang. Các phu nhân trong kinh thành cũng phải đối xử tốt với các nữ quyến của quân Trấn Bắc, giống như đại thần đối xử tốt với tướng lĩnh vậy, – Trưởng công chúa giảng giải. – Xin làm phiền Thôi Hầu gia, truyền lại những lời này cho các đại nhân bên ngoài.
– Điện hạ nói phải ạ, – Bình quận vương phi là người đầu tiên đáp lời, hành lễ và nói, – Chúng thần phụ xin tuân mệnh.
Các phu nhân thế gia trong kinh đều quỳ bái theo bà ấy. Lúc này, Ngụy phu nhân mới kịp phản ứng, vội dẫn các nữ quyến tạ ơn. Lương lão vương phi, với tư cách người ngoài cuộc, liền tươi cười tổng kết:
– Điện hạ ân sâu, thực sự chu đáo. Ai nấy đều có thưởng, ai nấy đều có nơi chốn, tướng sĩ và nữ quyến đều được an lòng. Thật không uổng công Bệ hạ đã khổ tâm giao phó Điện hạ chủ trì Hoa Tín yến.
Giữa tiếng ca tụng công đức, Trưởng công chúa vẫn vô cùng bình tĩnh. Ngài đã quen với việc làm ‘quý nhân’, đương nhiên biết rằng dù mình nói gì, kẻ dưới đều sẽ tung hô là anh minh. Liệu có thực sự anh minh hay không, điều đó phải đợi về sau mới rõ.
Giữa sự náo nhiệt của sảnh đường Tô nữ quan ngước mắt nhìn về phía Diệp Thanh Lan đang ngồi.
Những người từng gần gũi quyền lực, sau khi trải qua giai đoạn nơm nớp lo sợ ban đầu, thường sẽ có ảo giác chính mình cũng sở hữu quyền lực. Giống như Tô nữ quan, quanh năm đi sau Trưởng công chúa, nhận được bái lễ của mọi người, khó tránh khỏi có ảo giác chính mình cũng được bái lạy. Một câu nói, một lời tiến cử của mình được sử dụng, được coi là lời vàng ý ngọc, khiến các phu nhân cao quý nhất khắp kinh thành đều phải quỳ lạy lắng nghe, ca tụng công đức.
Những lúc như vậy, dù Diệp Thanh Lan luôn đoan trang cẩn thận, cũng không ngăn được bàn tay đang giấu trong tay áo khẽ run lên.
Nhưng Tô nữ quan lại không ngờ được hành động tiếp theo của Trưởng công chúa.
.
.
.
(1) Câu thành ngữ này xuất phát từ một câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng của Liễu Tông Nguyên. Câu chuyện kể về một người mang con lừa đến Quý Châu nơi vốn không có lừa.
Ban đầu, hổ nhìn thấy con lừa rất sợ hãi vì nó to lớn và có tiếng kêu lạ. Con lừa thì ban đầu tỏ ra hung hăng, dùng chân đá. Nhưng sau một thời gian quan sát, hổ nhận ra rằng con lừa chỉ có mỗi một “mánh khóe” là đá chân. Khi con lừa đã dùng hết chiêu trò của mình mà không gây ra mối đe dọa thực sự nào, hổ liền vồ lấy và ăn thịt nó.
(2) Đây là một trò chơi tao nhã diễn ra bên bờ suối hoặc dòng kênh nhân tạo có dòng chảy uốn khúc trong các khu vườn.
Tục lệ này có nguồn gốc từ Lễ hội Thượng Tị, thường diễn ra vào ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch. Đây là một ngày hội cổ xưa với các hoạt động tẩy trần, cầu phúc bên bờ sông. Dần dần, tục lệ này phát triển thành một hình thức vui chơi, kết hợp giữa uống rượu và sáng tác thơ ca, đặc biệt phổ biến trong giới trí thức, quý tộc.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 33: Giai thoại
10.0/10 từ 18 lượt.
