Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 31: Võ tướng


Thật ra do Lăng Ba rời tiệc sớm, nếu không cô sẽ biết tại sao Thôi Cảnh Dục lại tổ chức phong Hầu yến.


Trong nội viện và cả ngoài viện đều đang diễn hí kịch, vở kịch đang được trình diễn là ‘Chu Á Phu ở Tế Liễu Doanh’. Kịch diễn được một nửa thì thánh chỉ đến, người tiếp chỉ là Thôi Cảnh Dục.


Giọng thái giám the thé vang lên, tuyên bố sắc phong của Bệ hạ dành cho Thôi Cảnh Dục. Ngụy nguyên soái được phong Bình Viễn, còn y được phong Định Viễn hầu, quan hệ thầy trò giữa hai người càng trở nên rõ ràng. Thôi Cảnh Dục quỳ xuống tiếp chỉ, phó tướng nhanh chóng trao tiền thưởng, các đồng liêu cùng quan chức trong tiệc đồng loạt xông đến chúc mừng. Mọi người đều vây quanh y, ngay cả Thẩm đại nhân đang nâng đỡ Cảnh hầu gia đối lập với Ngụy nguyên soái cũng phải mỉm cười chúc mừng. Thôi Cảnh Dục cũng chỉ bình thản đáp:


– Thẩm đại nhân khách khí.


Trưởng công chúa lập tức hạ lệnh chuẩn bị thêm một bàn tiệc để chúc mừng Định Viễn hầu gia, đồng thời mời thái giám truyền chỉ vào nội viện uống trà.


Quan trường đều là người tinh tường, ai mà không hiểu dụng ý của Bệ hạ. Không hạ chỉ sớm hay muộn, Bệ hạ lại chọn đúng lúc phủ Trưởng công chúa đang thiết yến để truyền chỉ. Chẳng phải điều này cho thấy ngài muốn chống lưng cho Trưởng công chúa sao? Điều này điều kiện cho Trưởng công chúa thuận nước đẩy thuyền, lần với Ngụy nguyên soái cũng vậy, ngài là người biết tin phong Hầu sớm hơn bất cứ ai. Ý đồ nâng đỡ Trưởng công chúa của Bệ hạ đã quá rõ ràng.


Những vị đại nhân am tường từ sớm đều biết Bệ hạ coi trọng Trưởng công chúa điện hạ đến mức nào. Bệ hạ không chỉ để Trưởng công chúa chủ trì Hoa Tín yến, thống lĩnh các phu nhân trong kinh thành, mà còn muốn các đại thần trong triều hiểu rõ rằng ngài trọng dụng người muội muội mà ngài từng cảm thấy áy náy bấy lâu.


Tối nay về đến nhà, các vị đại nhân hẳn sẽ phải phân tích rõ ràng điểm này với các phu nhân. Trong hai mươi bốn buổi Hoa Tín yến, nhất định phải lấy Trưởng công chúa làm đầu.


Thôi Cảnh Dục xuất thân quân nhân nên có phần chậm hiểu, không tinh tường như các đại nhân khác. Được Trưởng công chúa ban tiệc, đương nhiên y phải vào trong tạ ơn. Thôi Cảnh Dục theo thái giám truyền chỉ đi vào. Bên trong, hí khúc đang diễn là vở ‘Tùy Đường’. Đang diễn đến đoạn Đậu Tuyến Nương kén rể La Thành trước khi đánh trận. Bình quận vương phi thấy Thôi Cảnh Dục đi vào, bèn mỉm cười trêu ghẹo:


– Đang hát về La Thành đấy, xem kìa, La Thành tuấn tú đã đến rồi!


Thật ra, nếu xét về tuổi tác hay tâm tính, tiểu Hầu gia Ngụy Vũ Sơn mới càng giống La Thành hơn cả. Nhưng chính vì hắn quá giống, lại thêm cái nết lạnh lòng, lạnh cả miệng, câu nói ‘năm năm không cưới’ vừa thốt ra đã khiến cả bữa tiệc im bặt mất nửa khắc.



Các phu nhân đều là những quý phu nhân không hề tầm thường. Lòng họ lập tức xê dịch, hướng ánh mắt về vị Thôi hầu gia mà họ từng cho là quá kiêu ngạo và lạnh lùng này.


Ý nghĩ của các phu nhân lập tức thay đổi. Cẩn thận suy xét lại, sự hài lòng của họ dành cho Thôi Cảnh Dục, vốn chỉ có ba phần.


Nếu Ngụy Vũ Sơn chỉ như cây măng mới nhú, thì Thôi Cảnh Dục đã là tùng bách sừng sững che trời. Thân hình y cao lớn, mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú, dù tính cách lạnh nhạt, thường thích mặc y phục màu đen, toàn thân toát ra sát khí dữ dội. Nhưng vinh dự được phong Hầu khi còn trẻ vẫn là điều không thể phủ nhận.


Thôi Cảnh Dục hãy còn trẻ, nhưng lại có ưu điểm hơn Ngụy Vũ Sơn. Ngụy gia tuy có Ngụy nguyên soái dẫn đầu, nhưng công cao chấn chủ, e rằng chỉ đến phong Hầu là cùng, hai ngày trước, Ngụy phu nhân còn bị mất mặt, không như Thôi Cảnh Dục. Y không vướng bận cha mẹ, nên các cao môn quý nữ khi gả vào không phải phụng dưỡng trưởng bối, lại còn được phong Hầu phu nhân ngay lập tức, chỉ cần chuyên tâm vào cuộc sống phu thê là đủ.


Các phu nhân ngồi trong phòng khách xem hí. Đối diện sân khấu, lò sưởi và lò xông hương đã được đặt sẵn, nến sáng rực rỡ, rèm gấm rủ xuống. Khung cảnh ấy thực sự là một bức tranh gấm hoa lộng lẫy, phồn hoa phú quý.


Nhưng khi Thôi Cảnh Dục bước lên bậc tạ ơn Trưởng công chúa, vén vạt áo gấm đen, mỗi bước đi ngắn ngủi ấy không chỉ toát lên vẻ tiêu sái. Khi y cúi xuống hành lễ, động tác uy nghi như danh tướng được miêu tả trên sân khấu, thân hình ngã xuống tựa núi vàng đổ cột ngọc. Bóng lưng cúi xuống của y đúng như mô tả về vai rộng eo hẹp trong sách. Y mặc áo mãng bào ngự tứ, tấm lưng rộng tựa hổ báo. Thân mãng xà thêu bằng chỉ vàng như ẩn hiện trong lớp sóng biển đen kịt, toát lên vẻ uy nghi hơn người. Dưới đai lưng thắt ngang thon gọn, chỉ một bóng lưng như vậy thôi đã lập tức khiến con hát đóng danh tướng trên sân khấu trở thành hàng nhái rẻ tiền.


Những chiếc bàn xung quanh đều được trải bằng khăn gấm, thảm trải sàn cũng mang sắc đỏ thẫm thêu hoa văn chim phượng. Thôi Cảnh Dục quỳ gối giữa khung cảnh phồn hoa rực rỡ ấy, thế nhưng lại toát ra sát khí sắc lạnh như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ. Tựa như mãnh hổ lạc vào khóm hoa, y khiến các phu nhân lần đầu tiên thực sự ý thức được đây là một người đàn ông đầy sức sống.


– Đứng lên đi, – Trưởng công chúa bình thản đáp.


Thôi Cảnh Dục đứng dậy. Thân hình y quá cao lớn, ánh đèn cung điện chói mắt chiếu lên, đổ xuống một cái bóng dày đặc. Ngay cả cái bóng cũng mang khí chất áp đảo của một người đàn ông trưởng thành, khiến các phu nhân cảm thấy như mình vừa quay lại hai mươi năm trước. Họ bỗng trở thành những tiểu thư khuê các thẹn thùng, giữ gìn thân phận, không cách nào lấy địa vị trưởng bối mà trêu ghẹo y như cách họ vẫn làm với Ngụy Vũ Sơn.


Có lẽ vì là võ tướng, Thôi Cảnh Dục chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ khiến người ta có cảm giác bị áp chế, chưa kể khi bị ánh mắt hờ hững của y nhìn thẳng vào.


Thôi Cảnh Dục như luôn nhắc nhở người khác, y là một người đàn ông trưởng thành, bởi vì y luôn khiến người khác ý thức được mình là phụ nữ. Trong lòng các phu nhân không khỏi sinh ra cảm giác hối tiếc.


Dù không thực sự ngửi được mùi hương trên người Thôi Cảnh Dục, nhưng ai nấy đều đoán rằng đó hẳn là mùi của gió tuyết biên cương, mang theo hương thơm của cây cỏ. KĐó không phải loại huân hương được bào chế cẩn thận ở kinh thành, mà là mùi hương của một thân cây xanh tươi, tráng kiện, bị chặt ra một vết, chảy ra lớp nhựa mang mùi cành lá tươi non. Hoặc giống như hương thơm nồng đượm từ một cây gỗ đang cháy hừng hực trong đám lửa, tựa tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi.



Trưởng công chúa đương nhiên thấu hiểu điều này. Năm đó, thế tử Anh quốc công Hoắc Huyên cũng là một thiếu tướng quân lừng lẫy. Các phu nhân, ai mà chưa từng chiêm ngưỡng phong thái ấy? Hình ảnh Hoắc Huyên cưỡi ngựa Trường An, phong lưu tiêu sái đến nhường nào, đã lưu lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng các phu nhân từ thuở còn là thiếu nữ.


Vì vậy, Trưởng công chúa đương nhiên biết cách xử sự với Thôi Cảnh Dục. Ngài không câu nệ lễ nghi, hỏi han y vài câu về việc phong Hầu, rồi lại hỏi thêm:


– Không biết Hầu gia định tổ chức phong Hầu yến thế nào?


Thôi Cảnh Dục vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, đáp lời Trưởng công chúa bằng những câu nói còn ít ỏi hơn cả lời của ngài:


– Trong phủ neo người, chỉ sợ phải trì hoãn.


Cuối cùng, các phu nhân cũng đã nắm bắt được cơ hội, nhưng không hiểu sao ai nấy đều có chút chần chừ. Ngay cả Bình vương phi vốn nhanh miệng cũng không dám nói gì. Cuối cùng lại do vú Tống mở lời:


– Ý lời này của Hầu gia hẳn là, trong hai mươi bốn buổi Hoa Tín yến tới, các vị có thể giúp Hầu gia giải quyết vấn đề này. Hầu gia có thể tìm được một tiểu thư thế gia ưng ý tại yến tiệc, sau đó Hầu phủ không chỉ có Hầu phu nhân mà tiệc phong Hầu cũng có người giúp thu xếp. Các phu nhân thấy có đúng không ạ?


Các phu nhân đương nhiên phụ họa theo, nhưng ngoại trừ vài người lớn tuổi, đa số đều tỏ ra hơi bối rối, không còn thong dong như lúc trêu chọc Ngụy Vũ Sơn.


Có thể do ánh mắt y quá sắc lạnh, phả ra hơi thở nguy hiểm nồng nặc, cùng với đôi con ngươi đen đặc. Các phu nhân vừa định mở miệng, liền bị ánh mắt bình thản của y chiếu vào. Cảm giác như bị ánh mắt rình rập của một con sói nhìn xuyên qua màn tuyết, khiến trái tim ai nấy cũng chậm lại một nhịp.


Mới hai mươi tư tuổi, y rõ ràng chỉ đáng tuổi con cháu…


Các phu nhân đều chùn bước. Bình quận vương phi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tuy còn trẻ, mới chỉ ngoài ba mươi tuổi, bà là cháu gái ngoại của Hoàng hậu đương triều. Mười hai năm trước, bà được tứ hôn cho thế tử của Bình quận vương. Không ngờ, lão vương phi của Bình quận vương hai năm qua sức khỏe không tốt, khiến Bình quận vương phi mới ngoài ba mươi, đã trở thành chủ mẫu của Vương phủ. Đây là lúc bà đang xuân phong đắc ý, cuộc sống gấm hoa rực rỡ. Tuy Hoa Tín yến không do bà chủ trì, nhưng bà vẫn vô cùng nhiệt tình.


Vì vậy, bà chỉ cười nói:



Các phu nhân cũng dồn dập phụ họa theo. Người thì nói: ‘Phải đấy, Hầu phủ không có nữ chủ nhân sao được?’. Người khác lại bảo: ‘Năm nay Hầu gia cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao lại chưa hứa hôn?’. Lại có người nói: ‘Tuy việc báo quốc trọng yếu, nhưng đại sự cả đời cũng không thể bỏ qua. Phong Hầu chính là thời điểm tốt để đính hôn, song hỷ lâm môn mới thực sự là chuyện vui lớn…’


Thôi Cảnh Dục xuất hiện quá đột ngột, khiến các tiểu thư không kịp lui hết ra sau rèm. Tất cả đều đang ngồi phía sau các phu nhân, vây quanh một bàn tròn có lồng xông hương. Trên bàn, các loại điểm tâm như đậu phụ hoàng, hạch đào tô, bánh hoa hồng được xếp thành từng ngọn núi nhỏ. Kế bên, cháo tổ yến được đựng trong các bát sứ. Các nàng ai nấy đều trang điểm như những chú búp bê xinh xắn, ngoan ngoãn cúi thấp đầu, đoan trang tựa những bức tượng. Dù sóng lòng có lớn đến đâu, cũng chẳng ai có thể đoán biết.


Thôi Cảnh Dục chỉ liếc nhìn họ một cái. Ánh mắt y tựa như tấm rèm bị gió đông thổi nhẹ, chỉ để lọt một chút hơi lạnh, đến cả phu nhân tinh tường nhất cũng không tài nào phát hiện ra.


Y không nói đồng ý, cũng chẳng nói không đồng ý, chỉ đáp gọn:


– Sao có thể làm phiền các phu nhân.


Là một tướng quân ít nói, nhưng sự kiệm lời ấy cũng có ưu điểm riêng. Y không giống các đại thần hay dông dài, một việc nhỏ trong triều đình cũng có thể bàn đến nửa canh giờ. Nào giống y, chỉ cần đứng yên cũng đủ đẹp rồi. Nào giống y, chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ đẹp rồi. Y tựa như tháp lưu ly trong chùa, dù chỉ nhìn thấy từ xa cũng đủ khiến người ta cảm thấy an yên.


Các phu nhân dần lấy lại khí thế, bắt đầu nói chuyện phiếm và pha trò thêm đôi câu. Người thì hỏi Thôi Cảnh Dục sinh tháng mấy, người lại hỏi y thích mẫu cô gái như thế nào. Y chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn, không nói nhiều, càng lộ rõ vẻ trầm ổn. Các phu nhân càng lúc càng truy hỏi ráo riết. Giữa lúc không khí đang vui vẻ, bỗng một nhóm cô gái nhỏ chạy ùa vào.


Tuy việc con gái mười bốn, mười lăm tuổi đính hôn là bình thường, nhưng các thế gia trong kinh thành đều yêu thương con gái, thường giữ các nàng ở nhà đến mười bảy, mười tám tuổi. Chỉ đến Hoa Tín yến, họ mới xem xét việc định hôn, cũng là vì cân nhắc cho tương lai con gái. Đính hôn quá sớm, chẳng may con rể xảy ra chuyện gì, thì đối với con gái cũng không tốt, không còn không gian xoay chuyển, ứng biến nữa.


Vì vậy, các cô bé của thế gia trong kinh thành còn ngây thơ hơn các cô gái dân gian một chút, luôn vô lo vô nghĩ. Trong số đó, không hiểu sao Yến Yến, con gái út của Diệp gia, lại được dẫn đầu. Thật ra, Yến Yến rất xinh xắn, đáng yêu, là một đứa trẻ ngây ngô nhưng lại có phúc khí. Các phu nhân lớn tuổi đều yêu mến cô bé. Chỉ là, trưởng nữ của Diệp gia mãi chưa gả đi khiến họ có chút chần chừ, nếu không thì đã có không ít phu nhân muốn định hôn cho Yến Yến rồi.


Nhóm tiểu thư mười bốn, mười lăm tuổi này đương nhiên là nhóm bạn của Yến Yến. Hoa Tín yến năm nay náo nhiệt, giữa các tiểu thư mười bảy, mười tám tuổi, sóng ngầm mãnh liệt. Còn các cô bé này lại vui vẻ tự tại, mải chơi như một đám trẻ con. Dù sao năm nay cũng là chiến trường của các tiểu thư lớn, tạm thời chưa đến lượt các cô bé này.


Trong yến tiệc của Trưởng công chúa, trong khi các tiểu thư và phu nhân khác lắng nghe hí kịch, thưởng trà và dùng điểm tâm. Nhóm cô bé này lại chạy ra ngoài sân nghịch tuyết, mặt đứa nào cũng đỏ bừng vì lạnh, cười khúc khích chạy về, ríu rít như bầy chim non. Đó là đám bạn thân của Yến Yến: Quách Nguyệt Nô, Nghê Sương Sương. Trong số đó, Đào Lê Nhi là gan dạ nhất.


Tổ phụ Đào gia năm đó là Thái phó của Thái tử, nay vẫn giữ địa vị thanh quý. Từ nhỏ Đào Lê Nhi đã được tham dự cung yến, cái gì cũng không sợ. Các cô bé vừa chạy vào, vừa cười vừa rũ tuyết trên áo choàng, thì bất ngờ gặp Thôi Cảnh Dục đang đứng giữa sảnh đáp chuyện. Đào Lê Nhi không chút sợ hãi xông lên trước, liếc nhìn y một cái rồi lập tức trở về nhóm cô bé, thì thầm vài câu với Ngụy Nhạc Thủy, thúc giục:



Bấy giờ mọi người mới nhận ra rằng Ngụy Nhạc Thủy cũng đang ở trong nhóm các cô bé. Bị Đào Lê Nhi thúc giục, cô bé đỏ mặt bước tới, hỏi Thôi Cảnh Dục:


– Cảnh Dục ca ca, huynh dạy bọn muội lăn cầu tuyết được không, bọn muội không lăn tròn được.


Cô bé vừa nói xong, các phu nhân đều bật cười. Thôi Cảnh Dục cũng mỉm cười đáp:


– Được, huynh dẫn các muội đi lăn một quả cầu tuyết to tròn nhé.


Nụ cười của y quả thật tựa như băng tuyết tan chảy. Cảnh tượng một chàng trai cao lớn dẫn theo một nhóm cô gái nhỏ khiến trái tim ai nấy cũng mềm nhũn. Thế nhưng, các phu nhân khó tránh khỏi thấy cảnh giác. Chẳng lẽ Ngụy phu nhân muốn gả Ngụy Nhạc Thủy cho Thôi Cảnh Dục? Tuy nhiên, họ cũng không quá lo lắng, bởi dù quân Trấn Bắc có tan rã thì Bệ hạ cũng sẽ không cho phép hai Hầu phủ thông gia.


Thôi Cảnh Dục thật sự rất tốt bụng với Ngụy Nhạc Thủy, y dẫn các cô bé ra đình viện, đích thân dạy họ cách lăn cầu tuyết. Y chỉ dẫn không chỉ cần đẩy về phía trước, mà hai bên cũng phải được lăn đều, nếu không quả cầu sẽ thành hình trụ. Tuyết trong sân khá mỏng, lăn một hồi thì hết. Khi các cô bé đang nhao nhao tìm cách, Thôi Cảnh Dục đã đạp một cước vào thân cây trắc bách bên cạnh, nhất thời tuyết lại trút xuống rất nhiều.


– Ôi, ta phải đi mách Điện hạ, nói Hầu gia vô lễ, dám đạp cây của quý phủ!” – Lư Văn Nhân cười nói.


Không biết nàng ta đã dẫn Lư Uyển Dương ra từ lúc nào. Lá cây trắc bách nhỏ vụn, tuyết đọng vẫn chưa rơi hết mà bay phất phơ trong không trung. Hai tay Lư Uyển Dương đặt trong ống tay áo khoác lông cáo trắng, nàng mặc chiếc áo lụa đỏ thêu lông chim, viền áo lông trắng càng tôn lên gương mặt tựa ngọc. Tóc mai như mây, kiểu tóc Chiêu Quân tôn nước da trắng ngần, toát lên vẻ thanh nhã lại tinh xảo, tựa như nàng tiên nữ giữa trời tuyết.


Nhưng Thôi Cảnh Dục chỉ khoanh tay, lạnh nhạt đáp:


– Trần thiếu phu nhân chê cười.


– Nghe nói Bắc Cương lạnh giá, tuyết phủ kín núi, suốt ba tháng không ngừng rơi…


Lư Uyển Dương cũng uyển chuyển mở lời. Nàng ta vô cùng mảnh mai, đứng bên cạnh cơ thể cao lớn mặc cẩm bào của Thôi Cảnh Dục, giống hệt cảnh gặp gỡ lần đầu trong hí kịch.


Nhưng thật không may, những cô bé kia đang vui đùa cùng bạn bè, chạy nhảy khắp nơi, vô tình đụng phải Thôi Cảnh Dục, phá hỏng khung cảnh lãng mạn này.

 

Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 31: Võ tướng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...