Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 30: Đi lên
Thật ra, khó trách A Thố lại đi sai đường, bởi phong cách hành xử của Lăng Ba vốn dĩ đã có phần vượt ra khỏi khuôn khổ. Giống như bây giờ, cô biết mình không được lòng các phu nhân, nên ở lại nghe hí cũng chỉ lãng phí thời gian. Vì vậy, khi Liễu Nhi vừa thay Liễu Cát báo tin Bùi Chiếu đã đến, cô lập tức tìm cơ hội lẻn ra ngoài.
Nếu không ra ngoài, cô đã không bắt gặp cảnh tượng này.
Lúc Lăng Ba ra ngoài, cô đã đứng ngay phía sau họ. Cô thấy Bùi Chiếu đang đứng trong ngõ, tranh cãi với một người đàn ông thấp bé hơn chàng. Người kia thẳng tay giáng một cú đấm vào chàng, nhưng không ngờ Bùi Chiếu lại không tránh. Gã đánh xong thì lảo đảo bỏ đi.
Lúc gã quay đi và chạm mặt cô, Lăng Ba nhận ra đó không phải ai xa lạ, mà chính là Triệu Tẩy Mã, kẻ thường theo sau Bình quận vương. Gã đã quen làm kẻ mua vui, thường pha trò chọc cười người khác trong các bữa tiệc. Bản thân gã còn kinh doanh các hoạt động như cho vay nặng lãi và tổ chức sòng bạc. Gã bị quan chức trong kinh thành coi thường; giới vương tôn còn coi gã như con chó, gọi thì đến, đuổi thì đi.
Vậy mà Bùi Chiếu lại chịu một đấm của gã mà không hề tránh né.
– Bắt lấy gã! – Lăng Ba, lợi dụng chỗ khuất, khoác áo choàng dặn dò Liễu Cát. – Đánh cho một trận rồi áp giải tới Kinh Triệu Doãn.
Triệu Tẩy Mã đang say khướt, nghe vậy, nhận ra giọng của một tiểu thư quan gia, liền sợ đến hồn bay phách lạc, cơn say cũng tỉnh hơn nửa, dường như muốn cầu xin tha thứ. Bỗng nhiên, Bùi Chiếu ở phía sau lên tiếng:
– Thả gã đi đi.
Nếu không phải đang có người ngoài, Lăng Ba thật sự đã nghiến răng mắng chàng một trận rồi.
Lăng Ba tặc lưỡi, Liễu Cát hiểu ý nên đành thả người. Triệu Tẩy Mã không hổ là kẻ thường xuyên ngụp lặn giữa các thế gia, biết điều mà sợ. Gã đến Liễu Nhi còn không dám nhìn, huống chi là vị tiểu thư như Lăng Ba. Gã vội lảo đảo vác cái thân đầy mùi rượu bỏ chạy thẳng.
– Tiểu thư, – Liễu Nhi nhắc nhở.
Lăng Ba liếc nhìn Bùi Chiếu, không cần nói cũng biết Liễu Nhi đang nhắc nhở điều gì. Bùi Chiếu với diện mạo đẹp đẽ, thật ra không hợp làm võ tướng. Người như Thôi Cảnh Dục mới là trời sinh làm đại tướng quân, trông da dày thịt béo, bị thương một chút cũng chẳng hề hấn gì, tựa như một con mãnh thú. Bùi Chiếu tựa như loài chim, nhanh nhẹn, sắc bén, biết đánh nhau nhưng cũng dễ bị thương. Người được Thẩm Bích Vi tặng hàng trăm con chim như Lăng Ba hiểu rõ điều này hơn ai hết.
So ra, Bùi Chiếu có lẽ là loài ác điểu với bộ lông tuyệt đẹp, thường bay qua rừng rậm với chiếc đuôi dài mỹ lệ. Lúc xòe đuôi, đương nhiên chàng rất đẹp, nhưng điều khiến phụ nữ mềm lòng nhất chính là khi chàng bị thương, đứng im lặng trong con ngõ u ám.
Liễu Nhi quan tâm chàng như vậy, Lăng Ba khó tránh sinh cảnh giác.
Liễu Nhi với Lăng Ba cũng gần bằng một muội muội. Cô vốn luôn bao che người nhà, và Liễu Nhi năm nay mới mười bảy tuổi, xinh đẹp yêu kiều, thông minh lanh lợi. Các nha hoàn ở tuổi này cũng thường tụ tập cùng nhau, líu ríu tâm sự, nên chẳng trách được con bé. Người sai ở đây chỉ có Bùi Chiếu không biết tự kiềm chế này thôi.
Cho nên cô châm chọc:
– Sớm không chịu đòn, sao lúc này lại chịu đánh?
– Thế à? – Bùi Chiếu vẫn cười tự giễu. – Xem ra ta không trèo cao được rồi.
Lăng Ba bị chàng chọc cho tức cười.
Con ngõ tăm tối, Lăng Ba vẫn xách theo chiếc đèn lồng. Chiếc đèn từ phủ Công chúa rất đẹp, bên trên thêu cành trúc bằng chỉ bạc, bốn góc rủ tua. Ánh sáng trắng trong phủ lên người chàng, mang theo ánh bạc. Bùi Chiếu bị đánh không biết né, nhưng khi Lăng Ba chiếu đèn lên mặt, chàng lại tránh đi như bị chói mắt.
Quả nhiên là người như loài chim, vẫn hung hăng, sắc bén nhưng lại yếu đuối. Một cú đấm từ kẻ như Triệu Tẩy Mã cũng khiến gò má chàng sưng lên, có lẽ vì gã đeo nhẫn nên đã để lại một vết thương hẹp dài, cũng không sợ để lại sẹo.
– Tiểu thư.
Không biết Liễu Nhi đã lấy thuốc ra từ lúc nào, hoặc có thể Liễu Cát đã quay lại xe ngựa lấy hộ.
Lăng Ba đứng cạnh quan sát, lòng cô như gương sáng. Cô thấy Liễu Nhi cẩn thận đổ nước thuốc lên miếng gạc, định rửa vết thương cho Bùi Chiếu, điệu bộ muốn nói lại thôi của chàng khiến cô thầm thở dài.
– Thôi để ta. – Cô nhận lấy bình thuốc từ tay Liễu Nhi. – Em ra đầu hẻm trông chừng đi.
Liễu Nhi, dù thông minh và đã theo Lăng Ba học cách nhìn thấu lòng người, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ chưa trải sự đời, khó tránh khỏi động lòng.
Thế nên, trước khi bôi thuốc cho Bùi Chiếu, cô bực bội nhét chiếc đèn lồng vào tay chàng:
– Tự cầm đi.
Bùi Chiếu cầm lấy chiếc đèn. Lăng Ba cầm miếng gạc thấm thuốc chấm lên mặt chàng, nhưng Bùi Chiếu lập tức né đi. Lăng Ba cũng chẳng mềm mỏng, ấn mạnh một cái, khiến chàng lập tức kêu đau.
– Giờ mới biết đau à? – Lăng Ba vừa rửa vết thương, vừa rắc thuốc bột lên một cách cực kỳ thô bạo. – Lúc nãy bị đánh sao không né? Nắm đấm của ma men mà cũng không tránh nổi sao? Sao tên Triệu vô lại đó lại đánh huynh?
– Ta nợ gã tiền.
– Nợ bao nhiêu?
– Rất nhiều.
Lăng Ba làm bộ muốn tát Bùi Chiếu, nhưng chàng chỉ cười, nghiêng đầu né tránh – lúc này thì lại nhanh nhẹn thật.
– Suốt ngày nói hươu nói vượn, chẳng bao giờ chịu nói thật! – Lăng Ba chẳng muốn đôi co nhiều lời với chàng. – Phải bị sẹo, phá tướng mới đáng đời.
Chàng không muốn nói nguyên nhân, còn cố tình lôi hiểu lầm hồi mới gặp ra để trêu chọc Lăng Ba. Cô cũng chẳng muốn để ý, vì biết chàng hẳn có lý do riêng. Những người hay nói đùa nhìn có vẻ hòa đồng, nhưng thật ra lại có một lớp ngăn cách. Trò đùa là áo giáp, đồng thời cũng là vũ khí của họ. Liễu Nhi còn nhỏ, nên không hiểu điểm này.
– Chẳng phải huynh nói hôm nay không đến à? Sao giờ này lại đến?
Lăng Ba lập tức hỏi vào chuyện chính, bởi cô biết chàng đến đây hẳn có nguyên do.
– Nghe được một tin tức, nên đến báo cho tiểu thư.
– Tin tức gì?
– Ta nghe nói trời sắp có tuyết lớn, nên đến nhắc tiểu thư hái hết hồng trên cây xuống, – Bùi Chiếu lại bắt đầu trêu chọc cô.
Lăng Ba vung tay làm bộ muốn đánh:
– Còn dám đùa nữa? Mau nói chuyện Thôi Cảnh Dục!
– Thôi Cảnh Dục đã mua phủ đệ ở thành Nam, còn sắm rất nhiều người hầu. Nghe nói trong hai ngày tới sẽ làm phong Hầu yến.
– Thành Nam? – Lăng Ba vẫy Liễu Cát lại gần. – Gần Thành Nam đâu có tòa nhà lớn nào? Chỉ có phủ của Hoàng thị lang là đủ tầm cỡ để làm Hầu phủ thôi. Nhà ông ta từng có phi tần, tòa nhà đó quả thật rất khí thế. Đi, mau đi hỏi xem có phải phủ Hoàng thị lang đã bán rồi không? Lão quản gia trông nom nhà là họ hàng xa của nhà mẹ Dương nương tử.
Liễu Cát gật đầu lia lịa:
– Vâng, tiểu nhân đã nghe Dương Ngũ thúc bảo rồi.
Thu thập xong tin tức, Lăng Ba lập tức muốn đi ngay. Cô vừa đội mũ áo choàng lên, liền nghe thấy Bùi Chiếu ở phía sau ủ dột than thở:
– Nghe tin tức xong là đi ngay à?
Lăng Ba nhận được tin tức tốt, tâm trạng đang vui vẻ nên cũng không còn khó chịu với chàng nữa. Cô ngoái lại nhìn chàng một cái rồi nói:
– Không thì sao, còn muốn ta ở lại thay thuốc cho huynh, nấu canh cho huynh à?
Bùi Chiếu chỉ cười híp mắt:
– Chính huynh không sợ đau, không chịu né, còn cần ta quan tâm chắc? Phong Hầu yến huynh nhớ đến dự tiệc đấy, đừng có mà lẩn đi mất nữa.
Miệng cô thì cứng cỏi, nhưng sau khi rời khỏi con hẻm, cô vẫn dặn dò Liễu Cát:
– Đi, tìm người dạy dỗ Triệu Tẩy Mã một trận. Về sau, không cho phép gã gây phiền phức cho Bùi Chiếu nữa.
– Vâng, – Liễu Cát đồng ý, nhưng rồi hơi do dự, – Nhưng tiểu nhân thấy có vẻ Bùi tướng quân đuối lý…
– Đầu óc hắn có vấn đề, cậu để ý làm gì? Triệu Tẩy Mã chỉ là một tên sai vặt, ăn chơi đàng đ**m đủ đường, Bùi Chiếu đuối lý gì với gã được chứ?
Lăng Ba một mực bênh vực chàng, nói:
– Cho dù Bùi Chiếu có đuối lý thì cũng là người của chúng ta! Cùng lắm đưa cho gã ít tiền là được. Cậu hỏi gã muốn bao nhiêu, ngược lại về sau không cho phép gã đánh người nữa. Bùi Chiếu có hư hỏng đến đâu cũng là anh hùng đánh trận lập công khải hoàn. Một tên chạy vặt rác rưởi như Triệu Tẩy Mã dựa vào cái gì mà dám đánh hắn chứ? Đúng là coi trời bằng vung!
Cô vừa nói vừa bước ra ngoài. Bùi Chiếu vẫn lặng lẽ theo sau, khi thấy Lăng Ba ngoái lại nhìn, chàng còn cười hì hì.
– Thì ra ta là người của tiểu thư à?
– Đi ra chỗ khác đi! Phong Hầu yến của Thôi Cảnh Dục, huynh dám đến muộn thì liệu hồn, xem ta có lột da huynh không! Nhớ phải thay thuốc đấy, biết chưa?
– Biết rồi.
Bùi Chiếu làm bộ hành lễ với cô, với tư thế vô cùng tiêu sái. Lăng Ba bực bội liếc chàng một cái, rồi dẫn Liễu Nhi và Liễu Cát trở về.
Trên đời này, ai cũng có ưu điểm riêng: Người xinh đẹp, người tài năng, người thông minh, hiểu đạo lý. Rõ ràng họ có thể dễ dàng vươn lên, nhưng lại vì chuyện này chuyện kia mà chần chừ, lãng phí thời gian. Thanh Lan là vậy, Thẩm Bích Vi cũng thế, và Bùi Chiếu cũng không ngoại lệ. Bởi vận mệnh ban cho thiên phú quá dễ dàng, nên họ mới chẳng ngại ngần lãng phí tuổi trẻ. Không như Lăng Ba, vì chẳng có gì, nên cô mới phải luôn luôn cố gắng. Một người bình thường cắn răng nỗ lực, việc có thể sát cánh bên họ đã là sự liều mình hết sức rồi.
Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần tài năng của họ kết hợp với nỗ lực bất chấp thủ đoạn của cô, tất nhiên sẽ có kết quả tốt đẹp.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 30: Đi lên
10.0/10 từ 18 lượt.
