Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 28: Thế tử


Yến hội ở phủ Trưởng công chúa quả nhiên rất long trọng.


Hôm nay nói Diệp Lăng Ba đến dự tiệc, chi bằng nói cô đến để xem Ngụy gia bị mất mặt. Chỉ hai ngày ngắn ngủi, dư âm của sự kiện ‘chặn kiệu cáo trạng’ chưa qua, chính là lúc lời đồn đại đang lan truyền rầm rộ. Ngụy phu nhân bị sứt đầu mẻ trán lại càng ỷ lại vào Lư Văn Nhân, Diệp Lăng Ba nhìn thấy chỉ thầm chửi một câu ‘ngu xuẩn’.


Cô chỉ để ý quan sát tình hình của tỷ tỷ và Thôi cảnh Dục. Yến hội của Hàn Nguyệt Khởi bị hủy, mà dù không bị hủy thì Lăng Ba cũng cảm thấy không đáng tin. Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục đã gặp nhau mấy lần, nhưng giữa họ tơ vò trăm mối, nếu không tháo gỡ, bị ép buộc bên nhau cũng sẽ vô ích.


Huống hồ, Thôi Cảnh Dục danh tiếng đang thịnh. Ngụy hầu phủ đã mất mặt công khai, còn y thì càng được trọng dụng hơn. Trưởng công chúa đích thân nhắc đến, Thôi hầu gia đang ngồi ghế đầu trong yến tiệc bên ngoài, do Bình quận vương tự mình chiêu đãi, khiến Diệp Lăng Ba không thể hỏi thăm được gì.


Cô chỉ đành nhờ vào Bùi Chiếu.


Nhưng tên Bùi thiếu tướng quân này đúng là nhàn nhã, chờ nửa ngày không thấy mặt mũi đâu, đúng là chọc người ta tức chết. Đi tìm người thì lại bỏ qua trò hay đang diễn ra trước mặt Trưởng công chúa.


Yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa đương nhiên nam nữ ngồi riêng. Khách nam bên ngoài đã gọi diễn kịch, phải vào thỉnh chỉ của Trưởng công chúa. Họ cũng muốn có thêm vài trò vui, biết Ngụy Vũ Sơn Sơn còn trẻ, mới mười tám tuổi, đang tuổi thiếu niên nên cố ý để ‘Ngụy tiểu hầu gia’ vào xin chỉ. Hắn vừa bước vào, các tiểu thư đều nấp sau rèm, còn các phu nhân đều che miệng cười.


Bà vú bên cạnh Trưởng công chúa họ Tống, là nhũ mẫu đã theo ngài từ nhỏ, nếu được phong cấp, hẳn cũng bằng một lão phong quân. Bà vú Tống nhận lấy kịch bản, bắt đầu trêu ghẹo Ngụy Vũ Sơn:


– Sao Tiểu hầu gia đang độ tuổi thanh xuân lại chỉ chọn toàn kịch đánh đấm thế này? Mấy vở như ‘Sơn ngộ Kiều’, ‘Tước bình tuyển’ cũng nên chọn cho hợp với Hoa Tín yến chứ.


Bà Tống vừa mở lời, nhất thời các phu nhân đều cười duyên, trêu ghẹo Tiểu hầu gia đang ngượng ngùng. Họ còn khoa trương khen ngợi tướng mạo, lễ tiết của hắn, thậm chí có người lớn gan hỏi thẳng Ngụy phu nhân:


– Bình thường Tiểu hầu gia thích mẫu phụ nữ thế nào, phu nhân nói đi để chúng ta phụ mai mối cho.


Ngụy Vũ Sơn, vốn thường ngày ương bướng, giờ đây vẫn phải giữ lễ nghi. Trước ngự giá, hắn chỉ biết đỏ bừng hai tai, mím chặt môi không nói một lời.


Lúc này Dương Xảo Trân lập tức ra sức, mở lời nói:


– Các phu nhân đừng vội, chuyện này ta biết, hiện tại đúng đang có một mối, là một lương duyên tốt đẹp…



Đương nhiên ả sẽ không nói rõ đó là Lư Uyển Dương, nhưng các phu nhân đều thấy hai nhà Ngụy, Lư thân thiết nên lập tức phụ họa. Dư phu nhân, biết Lư gia đã coi Ngụy Vũ Sơn là vật trong túi, nên không nói gì thêm. Những vị phu nhân còn lại vừa đùa giỡn, vừa kéo Ngụy phu nhân để bà ấy đưa ra một lời ‘khẳng định chắc chắn’. Đến cả vú Tống cũng tràn đầy hứng thú hỏi:


– Là tiểu thư nhà ai nhỉ?


– Vú đoán thử xem, – Dương Xảo Trân vẫn không chịu nói rõ.


Ngụy phu nhân vốn chẳng có thủ đoạn gì, bị hỏi dồn đến nỗi suýt lỡ lời. Ngụy Vũ Sơn đứng bên cạnh, vốn đã thấy buồn bực, đúng lúc nghe thấy tiếng cười khẽ của một tiểu thư vang lên sau rèm.


Thật ra hắn không rõ đó có phải A Thố không, nhưng vẫn vô thức cho là đúng.


– Lúc nãy phu nhân hỏi tại sao ta chỉ chọn toàn kịch đánh đấm,” Ngụy Vũ Sơn, thậm chí không gọi “bà vú”, chỉ nói thẳng, – “Hoắc Phiêu Diêu từng nói, ‘Hung Nô chưa diệt, chưa nghĩ đến thành gia’. Bắc Nhung chưa diệt, ta cũng chưa muốn lập gia đình.


– Đứa ngốc này! Vú Tống lập tức phì cười. – Đánh trận cũng xong rồi, sao lại chưa muốn lập gia đình? Đang độ tuổi trẻ trung, nên định ra hôn sự, chờ thêm hai, ba năm rồi kết hôn cũng được. Ngụy phu nhân thấy có đúng không?


Ngụy phu nhân chỉ biết gật đầu lia lịa, còn Ngụy Vũ Sơn lập tức tuyên bố:


– Trong vòng năm năm, ta sẽ không kết hôn.


Hắn vừa nói xong, mặt Lư Uyển Dương sau tấm rèm lập tức trắng bệch.


Lư Uyển Dương đã hai mươi, hơn hắn hai tuổi, thật ra đặt trong Hoa Tín yến cũng không phải chuyện gì lớn. Lúc đính hôn, nhà gái hơn tuổi cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng nếu như phải đợi thêm năm năm, vậy thì là một chuyện khác.


Sắc mặt Lư Văn Nhân cũng trở nên khó coi, nhưng nàng ta lập tức bình tĩnh lại và nói một câu:


– Xảo Trân chỉ thích nói đùa, trước mặt điện hạ cũng ăn nói như vậy…


Câu nói đó đủ khiến Dương Xảo Trân im lặng, và câu chuyện cũng được chuyển hướng. Ngụy Vũ Sơn thì cứng đầu, chẳng màng kết cục ở đây ra sao, chỉ cầm kịch bản đi thẳng ra ngoài.


Hàn Nguyệt Khởi xem xong màn kịch hài hước này, lúc nói chuyện với Diệp Lăng Ba cũng không nhịn được cười.



Diệp Lăng Ba cũng vô cùng nghi hoặc:


– Lẽ nào hắn vừa ý ai rồi sao? Nói rõ là trong năm năm, chỉ sợ là một tiểu thư còn nhỏ tuổi. Không phải Hà Thanh Nghi chứ? Nàng ấy mới mười bảy.


– Ai biết được, để muội từ từ đoán đi. Tỷ phải về đây, trong nhà bận lắm.


– Hàn tỷ tỷ bận rộn suốt ngày thôi, – Diệp Lăng Ba hờn giận, rồi chợt nhớ ra, – À, muội biết rồi, hôm nay là hai mươi lăm, tỷ phu về phủ, chẳng trách.


Hàn Nguyệt Khởi cười, nhéo cô một cái.


– Nghe này, đây cũng là lời một tiểu thư nên nói sao? Một tiểu thư khuê các dám trêu ghẹo một phu nhân, ta phải nói cho Thanh Lan để tỷ ấy dạy dỗ lại muội mới được.


Mặc dù Hàn Nguyệt Khởi nói đùa, nhưng nàng ấy cũng vừa nói vừa lên xe ngựa. Thẩm gia là lãnh tụ của văn thần, lại nổi tiếng với tướng mạo đẹp đẽ hiếm thấy. Thẩm đại nhân và Thẩm thiếu gia đều một mạch là Thám hoa lang, nếu không thì sẽ chẳng có dung nhan xinh đẹp của Thẩm Bích Vi.


Tính ra, năm đó trong Hoa Tín yến, Hàn Nguyệt Khởi được xem như người đứng đầu. Thẩm Vân Trạch mười bảy tuổi đã đỗ tiến sĩ, sau đó đỗ Thám hoa và nhận chức ở Hàn Lâm viện. Đó là một thiếu niên lang tài sắc vẹn toàn, với cuộc hôn nhân thiếu niên phu thê đầy hứa hẹn.


Cũng vì chuyện này, sau khi tiễn Hàn Nguyệt Khởi, Diệp Lăng Ba càng hạ quyết tâm phải nối tơ hồng cho tỷ tỷ mình. Đáng tiếc, chẳng thấy bóng dáng Bùi Chiếu đâu, thực sự khiến cô tức chết.


Ngược lại, cô bắt gặp Thẩm Bích Vi. Thân phận của cô nàng vốn rất vượt trội, được Trưởng công chúa đánh giá cao. Thế mà giữa một yến hội nhộn nhịp thế này, cô nàng vẫn tìm được một khoảng trời yên tĩnh, đang trốn trong một đình viện nhỏ để dạy Nhị Nha chơi xúc cúc.


Diệp Lăng Ba đến tìm Thẩm Bích Vi, gặp được Nhị Nha là niềm vui bất ngờ. Con bé cực kỳ quấn Lăng Ba, vừa nhìn thấy đã sáng bừng hai mắt, gọi ‘Lăng Ba tỷ tỷ’ rồi chạy như bay, giang hai tay ôm chặt lấy cô.


Lăng Ba tươi cười xoa đầu Nhị Nha, hỏi con bé dạo này sống thế nào, có phải vẫn chưa quen cuộc sống ở phủ Trưởng công chúa không.


Quả nhiên người đẹp vì lụa. Ở phủ Trưởng công chúa, Nhị Nha được mặc xiêm y bằng tơ lụa hảo hạng, mái tóc hoe vàng cũng được buộc lên như Yến Yến, tô điểm thêm châu ngọc hoa cỏ. Con bé trông rất tươi tắn, không hề giống lúc trước chút nào. Quy củ cũng học được, còn biết trả lời:


– Điện hạ đối xử với muội rất tốt, Tô cô cô vẫn luôn chăm sóc muội.


– Muội không nhớ nhà à? – Lăng Ba ghẹo.



Muội không. Mẹ dặn, điện hạ sắp xếp nơi ở mới cho bọn muội, còn ban thưởng rất nhiều đồ đạc. Thế nên mẹ bảo muội phải chăm chỉ học quy củ, đọc nhiều sách, sau đó báo đáp Điện Hạ và các cô cô.


– Phải vậy chứ, đi đi.


Lăng Ba bèn để con bé tiếp tục chơi xúc cúc với Thẩm Bích Vi, còn mình đứng dưới hành lang ngắm nhìn. Phủ Trưởng công chúa chỗ nào cũng thanh nhã, mang theo hơi thở của hoàng cung. Phối hợp với tuyết bay lất phất, khung cảnh quả thật rất đẹp. Nếu về sau Nhị Nha đọc sách, lúc rảnh rỗi có thể ngồi dưới tán cây thưởng ngoạn tuyết rơi, đó cũng là một thú vui nhã nhặn.


Đáng tiếc, sự đời bộn bề, làm gì có lúc nào rảnh rỗi. Lăng Ba vừa đứng dưới hành lang, đang nhìn Nhị Nha chơi bóng thì Tô cô cô đến. Cô nữ quan không hề khách khí với Lăng Ba, sắc mặt lạnh nhạt, khiến Lăng Ba còn phải chủ động hành lễ:


– Tham kiến thượng cung cô cô.


– Diệp Nhị tiểu thư khách khí, – Tô nữ quan lãnh đạm đáp, – Đa tạ Nhị tiểu thư đã chăm sóc Nhị Nương.


– Nào có, – Lăng Ba đoán được ý đồ cô ta đến đây, chỉ ứng đáp như thường.


Quả nhiên, Tô nữ quan liền nói.


– Tiểu thư nhân hậu, thương yêu Nhị Nương, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng giờ Nhị Nương đã vào phủ Công Chúa, Điện Hạ đã sửa lại tên cho con bé, giao cho chúng ta dạy dỗ, về sau e rằng không thể thường xuyên qua lại với tiểu thư được, – Lời nói hời hợt của Tô nữ quan lại mang ý nghĩa sâu xa.


Lăng Ba làm sao không hiểu được.


– Thượng cung cô cô nói phải, – Cô mỉm cười đáp lại, – Lăng Ba hiểu rõ, về sau sẽ không quấy rầy Nhị Nương.


– Vậy thì đa tạ tiểu thư, – Tô nữ quan vẫn giữ nguyên giọng điệu cao thượng, đặc trưng chốn cung đình, – Cát Tường, mang túi thơm cho Diệp Nhị tiểu thư. Đây là túi thơm điện hạ cầu trước Phật, tiểu thư đeo sẽ giúp bình tâm tĩnh khí, tu thân dưỡng tính.


– Đa tạ thượng cung cô cô đã ban thưởng.


Cuộc đối thoại vừa kết thúc, biểu cảm của Lăng Ba lập tức trở nên lạnh tanh. Thẩm Bích Vi chơi xúc cúc với Nhị Nha xong liền chạy ra chỗ Lăng Ba, không nhịn được hỏi:


– Tô nữ quan nói gì với cô?



– Thì có phải Hoa Tín yến đâu. Mà kể cả có phải đi nữa, mẫu thân ta cũng mặc kệ rồi.


Thẩm Bích Vi ương ngạnh đáp. Đình viện nơi hai người đi qua không đốt đèn, nhưng xuyên qua cửa tròn có thể thấy trúc xanh um tùm, vô cùng trang nhã. Trên cửa viết hai chữ ‘Thận Độc’, với bút lực mạnh mẽ, hiển nhiên là một thư phòng. Đây hẳn là chỗ ở của vương tôn.


Lăng Ba vừa dừng bước, Thẩm Bích Vi liền thốt lên.


– Cô lại thế rồi!


– Ta làm gì? – Lăng Ba bị Thẩm Bích Vi chọc cười, – Ta đã nói gì đâu mà cô thần hồn nát thần tính vậy?


– Cô còn vờ vịt, tưởng ta không biết cô đang âm thầm tính toán sao?, – Thẩm Bích Vi kéo Lăng Ba lại, uy h**p, – Sớm muộn gì ta cũng tóm được đuôi, để xem cô làm gì.


Thật ra không cần đợi đến sớm muộn. Tối đến, khi hí kịch đã diễn xong, trà bánh được dâng lên, các phu nhân vừa nhấm nháp điểm tâm, uống trà, vừa bàn luận về những bi hoan ly hợp trong kịch. Người cảm khái nhân quả báo ứng, người thì hy vọng nhân duyên tốt đẹp sẽ đến, cũng có người thở dài số phận vô thường. Ánh nến ấm áp, hơi ấm từ lò sưởi lan tỏa, tiếng sáo trúc vang lên du dương… Ngay cả Trưởng công chúa cũng lộ ra vẻ bình dị, gần gũi, nói vài câu chuyện phiếm với bà vú Tống.


Nhân lúc không khí trở nên thân mật, Bình quận vương phi cũng lộ ra vẻ hoạt bát trẻ trung, tươi cười nói với Trưởng công chúa:


Điện Hạ, lúc nãy thần phụ vừa nghe có người hỏi, rằng Hoa Tín yến trong kinh năm nay sao chỉ có võ tướng xuất sắc, không biết các vương tôn công tử đâu cả rồi?


Bà vừa mở lời, những người khác lập tức phụ họa theo, Thẩm phu nhân cũng cười nói:


– Phải đấy ạ, Điện Hạ phải lên tiếng mới được.


Trưởng công chúa cũng khẽ cười, hỏi:


– Ta nên lên tiếng thế nào đây?


– Trong quân đương nhiên có nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi tài ba, nhưng các vương tôn công tử trong kinh của chúng ta cũng chẳng hề kém cạnh. – Bình quận vương phi đùa giỡn, – Tuy Thẩm thiếu gia đã thành hôn, nhưng chẳng phải trong phủ Điện Hạ cũng có một vị Thế tử đó sao?


– Phải đấy, – Lương vương lão thái phi cũng góp lời, – Lão thân cũng đang định hỏi. Sao không thấy Thế tử Quốc công đâu nhỉ? Có phải đang đọc sách trong thư phòng không ạ?


Dù chỉ là một câu hỏi nhẹ nhàng như vậy, Lăng Ba vẫn cảm thấy cả phòng lớn đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, như thể tất cả các tiểu thư, phu nhân đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 28: Thế tử
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...