Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 27: Dân cờ bạc


Diệp Lăng Ba trước giờ làm việc kín kẽ, không để lại dấu vết nào. Ngay cả vở kịch hay ho ở Ngụy gia, cô cũng chỉ xem một nửa rồi về từ sớm, tránh đường xá kẹt cứng khi các phu nhân tan tiệc, xe ngựa không chen nổi.


Cô không tham gia màn nghị luận sôi nổi của các tiểu thư, phu nhân mà đã về từ sớm, uống một bát canh gừng cho ấm người rồi chơi bài với A Thố và Yến Yến và đi ngủ. Hôm sau ngủ đến no mắt, nhìn tuyết sắc óng ánh, mới lười biếng duỗi người hỏi Liễu Nhi:


– Giờ nào rồi?


– Giờ Thìn rồi ạ, – Liễu Nhi rót trà, cuối cùng không nhịn được nói, – Người kia đã đến rồi ạ.


Lăng Ba chỉ “ừ” một tiếng, tiếp tục trở mình trên giường, cầm gương đồng lười nhác soi xem mặt mình có sưng lên vì ngủ không.


– Tiểu thư, người kia đến từ giờ Mão, – Liễu Nhi lại nói, – Bên ngoài lạnh đấy ạ.


– Ta biết rồi.


Lăng Ba nói xong mới từ tốn rời giường, rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y, còn không quên dặn Tiểu Nguyệt đi tưới nước cho chậu hoa thủy tiên. Đến khi Liễu Nhi sắp không nhịn được nữa, cô mới tà tà khoác thêm áo lông cáo ra cửa.


Ba năm trước, Lăng Ba kiếm được một khoản lớn từ cửa hàng đồ cổ, và đã sửa lại cả hẻm nhỏ phía sau hậu viện, thay ngói lưu ly màu xanh biếc. Cảnh tượng này, phối với hạt sương đọng trên cây hồng, đẹp không tả xiết.


Cảnh sắc tươi đẹp, đương nhiên phải có mỹ nhân.


Người như Bùi Chiếu không chết rét được. Trời đông giá rét, chàng đến áo khoác cũng không khoác, chỉ mặc một cái áo vải màu xanh, tay cầm chiếc ô rách. Tuyết trắng đầy trời, dung mạo của chàng vừa xinh đẹp vừa thanh lãnh, tựa như bức tranh.


So ra, Lăng Ba trông lại bình thường hơn nhiều. Áo lông cáo đáng giá ngàn vàng cũng không tô điểm được dung nhan nhạt nhòa của cô. Bị Bùi Chiếu cản lại, ấn cô lên tường, nụ cười của cô chỉ mang nét thong dong, không chút diễm lệ.



– Ồ, Bùi tướng quân giận rồi, – Cô còn có tâm trạng cười trêu chọc Bùi Chiếu.


Bùi Chiếu cũng không giận, mà chỉ thất vọng. Hóa ra khi không cười, chàng trông như vậy: mặt mày sắc bén, lông mi dính tuyết trắng, đẹp đến nỗi ngay cả khung cảnh thiên sơn mộ tuyết cũng không thể sánh bằng.


– Thì ra Diệp tiểu thư lừa ta, – Bùi Chiếu vẫn bình tĩnh, biểu cảm lộ ra căm ghét, – Cái gì mà đan túi lưới, làm thêm việc, hóa ra để lừa Nhị Nha đi chịu chết.


– Nhị Nha chết rồi sao? – Lăng Ba chỉ cười hỏi ngược lại.


Bùi Chiếu không đáp, chỉ mím môi cười lạnh.


– Chẳng qua, tiểu thư muốn biến họ thành lưỡi đao đối phó với Ngụy gia thôi.


– Cho nên?


Lăng Ba vẫn lười biếng hỏi lại:


– Sao nào? Họ không thể làm một thanh đao ư? Làm đao là một chuyện rất đáng xấu hổ à? Bùi tướng quân cảm thấy cả đời họ chỉ có thể sống trong hẻm nhỏ, giặt quần áo, nấu cơm, đan túi lưới, mặt mày lấm lem, đến một quả lê cũng không mua nổi ư? Nhưng ta cảm thấy, phú quý vốn có thể cầu. Bùi tướng quân chỉ biết thương hại mà tiếp tế cho họ, ta lại giúp họ đi kiếm phú quý đầy nhà. Vậy ta và huynh, ai mới là người coi thường bọn họ?


Cô nói những điều mà tiểu thư trong kinh sẽ không nói, trên gương mặt bình thường không chút phấn son, cô thản nhiên đứng giữa ánh tuyết, nhàn nhã nhìn thẳng vào mắt Bùi Chiếu.


Bùi Chiếu cũng khó mà đương đầu.


– Nếu tiểu thư đánh cược thua thì sao? – Bùi Chiếu hỏi.


– Vậy thì thua. Mười lần đánh cược thì thua chín lần, chẳng phải vậy sao? Xưa nay phú quý cầu trong nguy hiểm. Các huynh đánh trận cũng cửu tử nhất sinh, chẳng phải cũng vì vinh hoa phú quý ở Lăng Yên các ư? Bậc cha chú năm xưa vì công danh chết trận sa trường, bọn họ có nhiệt huyết, vậy sao phải chết mòn trong chuồng ngựa? Ta đã nói rõ với Nhị Nha, nó đồng ý đánh cược. Bùi tướng quân lại muốn nuôi nhốt nó, đó mới là coi thường!



Lời lẽ sắc bén, chỉ mấy câu đã khiến người ta nổi dã tâm, nhiệt huyết sôi trào. Hai mắt Lăng Ba sâu thẳm, sáng rực, tựa như ngọn lửa đang cháy.


Đến Bùi Chiếu cũng phải lùi lại và cười tự giễu.


– Chẳng trách lần đầu gặp gỡ Diệp tiểu thư đã đoán ta là dân cờ bạc, – Chàng cười với Lăng Ba, – Thì ra chính Diệp tiểu thư mới là người thích cá cược.


– Đời người như đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi, phải nỗ lực phấn đấu, vậy không cá cược sao được? – Lăng Ba chỉ thản nhiên đáp, – Bùi tướng quân không cần coi ta là hồng thủy mãnh thú.


Thế nhân ngu muội, chỉ tin tưởng sự thẳng thắn, tin vào lòng thiện lương trong sạch, tin vào thật thà chất phác, mà không biết muốn thao túng người khác vẫn cần một chút thật lòng. Ít nhất là chiều hôm qua, khi Trưởng công chúa rời tiệc, không ai mong cô bé Nhị Nha kia thành công hơn chính Lăng Ba.


Nhưng cô không đoán được câu trả lời của Bùi Chiếu.


– Cũng không đến nỗi như vậy, – Ánh mắt chàng nhìn Lăng Ba thậm chí chứa một tiếng thở dài, – Ta không sợ Diệp tiểu thư, chỉ là…


– Chỉ là ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’? – Diệp Lăng Ba thay chàng nói nốt câu còn lại.


– Không phải. – Câu trả lời của Bùi Chiếu lại nằm ngoài dự liệu của cô. Chàng cười trêu ghẹo: – Chỉ là ta đang nghĩ, bây giờ Diệp tiểu thư không có một trăm năm mươi hộ gia đình làm con tin nữa, định hợp tác với ta thế nào đây?


Trong mắt cô, đàn ông trên đời có hai loại: một là ngu dốt, không thể nhìn thấu bộ mặt thật của cô; hai là đủ thông minh để hiểu được, rồi kính sợ mà tránh xa. Đến ngay cả Diệp đại nhân, phụ thân của cô, cũng là loại pha trộn giữa cả hai: vừa phải duy trì sự uy nghiêm của người cha, lại vừa ngầm sợ hãi cô. Dù sao, so với Thanh Lan quang minh chính đại, Diệp Lăng Ba, là người đã quen cất bước trong bóng tối.


Nhưng ánh mắt Bùi Chiếu nhìn cô rất khác lạ. Không giống sợ hãi, càng không giống xa lanh, mà như đang nghiên cứu cô, thậm chí không có chút kinh ngạc nào. Ngay khi cô chứa đầy tham vọng, chàng cũng không có cảm giác bị mạo phạm như những gã đàn ông khác. Cứ như thể chàng từng gặp người như cô từ trước vậy.


Cũng bởi vì Bùi Chiếu đặc biệt như vậy, cô mới chịu nói câu tiếp theo.


– Bùi Chiếu, nói thật, ta cảm thấy huynh là một nhân tài…



Diệp Lăng Ba liếc chàng một cái. Dù sao, cô sớm đã không để ý hình tượng trước mặt chàng; nếu không, cô đã chẳng để mặt mộc đến gặp.


– Là nhân tài nối tơ hồng.


Cô ghét bỏ sửa lại. Lăng Ba hành xử bí hiểm, ít người hiểu được. Ngay cả tỷ muội thân thiết cũng không đoán được đường đi nước bước của cô, đến Hàn Nguyệt Khởi cũng chỉ thấy được bề ngoài. Lần đầu đề cập đến kế hoạch của mình, người lão luyện như cô cũng không khỏi tràn đầy cảm xúc:


– Huynh không hiểu, Bùi Chiếu, ta muốn làm một chuyện cực kỳ lớn. Thành công sẽ là diệu thủ hồi thiên. Chuyện này rất khó, nhưng ta nhất định phải thành công, không có lựa chọn nào khác!


A Thố hỏi Lăng Ba chuyện tình ái, nhưng đời này của cô đã từ bỏ tình yêu. Người cô yêu nhất là Thanh Lan. Cô muốn nối lại sợi tơ hồng này, và cô muốn xem Thôi Cảnh Dục có đáng tin hay không. Bảy năm sau khi mẫu thân qua đời quá khốn khổ, cô muốn Thanh Lan được hạnh phúc mỹ mãn cả đời. Để làm được điều đó, cô sẵn sàng dùng hết sức lực và tài trí của mình, không hề tiếc nuối.


Bùi Chiếu nhìn dáng vẻ dã tâm bừng bừng của cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thán phục.


– Đại sự này của Diệp tiểu thư cần ta hỗ trợ sao?


– Đương nhiên. – Diệp Lăng Ba lập tức đáp. – Bùi Chiếu, huynh muốn gì? Tiền tài, danh vọng, hay địa vị? Huynh biết đấy, tước vị không phải không được. Trận chiến sông Minh Sa, năm ngàn binh mã của huynh không nên chết vô ích…


Bùi Chiếu mỉm cười, ra hiệu cho cô dừng lại.


– Thứ khích tướng này dùng với Nhị Nha là được, không cần dùng với ta. Ta không muốn gì cả.


– Không cần gì thật à?


Lăng Ba hiển nhiên không tin. Cô lập tức nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bùi Chiếu, muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt tuấn tú như tượng tạc của chàng.


Bùi Chiếu chỉ cười.



– Chi bằng thế này đi? – Chàng cười hỏi Lăng Ba. – Ta giúp tiểu thư một tay, chỉ cần trong quá trình này tiểu thư tìm được thứ ta muốn.


– Thật không?


Đương nhiên, Lăng Ba biết đó không phải lời thật. Trên người Bùi Chiếu có khí chất của kẻ chỉ du hí nhân gian. Có thể chàng chỉ định bàng quan xem lúc nào nguyện vọng của mình thất bại cũng không chừng.


Nhưng chàng đã nói ‘thật’, vậy thì Lăng Ba sẽ không truy cứu thêm nữa.


– Được rồi, – Lăng Ba đánh giá chàng từ trên xuống dưới, tiện tay ném một tờ giấy cho chàng, chính là tờ tư lịch của Thôi Cảnh Dục, – Ngày mai quý phủ của Trưởng công chúa mở yến tiệc, tướng lĩnh quân Trấn Bắc đều sẽ đến, huynh cũng phải đến.


– Để xem thế nào đã.


Lăng Ba thực sự nể phục Bùi Chiếu. Rõ ràng phóng khoáng đến mức đến tước vị cũng không cần, vậy mà từ sáng đến tối lại cứ làm bộ bận rộn không hết việc.


Thế nên cô mặc kệ. Nói lời tạm biệt với Bùi Chiếu xong, cô chờ chàng đi tới đầu hẻm mới gọi chàng lại.


– Này, Bùi Chiếu.


Bùi Chiếu ngoái lại, chỉ thấy một thứ màu xanh dương bay đến chỗ mình. Đó chính là một chiếc áo khoác hồ cừu màu xanh, không thua kém bộ áo lông cáo trắng trên người Lăng Ba, thực sự đáng giá ngàn vàng.


– Tặng cho huynh. – Diệp Lăng Ba lại như vị chúa công hào phóng trong tuồng kịch, – Đừng suốt ngày ăn mặc như kẻ sa cơ lỡ vận như thế, mất mặt ta lắm.


Cô kiêu ngạo như vậy, nên nha hoàn cũng kênh kiệu không kém. Lăng Ba ném cho chàng một chiếc áo hồ cừu, trong khi đó, nha hoàn tự giác đưa lên một cái dù lành lặn, còn bồi thêm một câu:


– Tiểu thư nhà chúng tôi không cần con tin. Xưa nay, người đi theo tiểu thư đều nhất mực trung thành.


Bùi Chiếu nghe xong mà buồn cười. Vừa định hỏi rốt cuộc có bao nhiêu người đi theo Lăng Ba, hai chủ tớ họ đã vội vã rời đi, chỉ để lại một loạt vết chân trong con hẻm. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 27: Dân cờ bạc
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...