Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 24: Bạch mã


Thanh Lan không ngờ nàng dự tiệc để chăm sóc các muội muội, kết quả yến hội vừa tan, muội muội cũng mất tăm. Nàng một mình lẻ loi ở thao trường, sau đó lại bị các tiểu thư, phu nhân kéo vào đám đông đang chuẩn bị cưỡi ngựa


Ngựa ít mà người lại đông, tuy nàng cũng xuống sân nhưng không muốn cưỡi, chỉ đứng bên cạnh nhìn theo thôi. Bỗng nghe thấy có người cười to bên cạnh:


– Mau tránh đường, coi chừng bị đụng phải.


Hóa ra là La phu nhân đang cưỡi con ngựa ô có vẻ hơi khó điều khiển của La Dũng, còn La Dũng thì vừa dắt ngựa vừa cười bên cạnh cô ta. Lư Văn Nhân đang nói cười với các phu nhân, Dương Xảo Trân còn liến thoắng:


– Đến ngựa cũng không biết cưỡi thì sao có thể gọi là tiểu thư khuê các được…


Có Ngụy phu nhân đảm bảo, lại có Lư Văn Nhân ra sức cổ vũ, các tiểu thư đã leo lên những chú ngựa lùn, được các tướng lĩnh trẻ tuổi ân cần dắt đi quanh thao trường, từng đôi từng cặp, khung cảnh thật ấm áp.


– Thanh Lan tỷ tỷ, cẩn thận.


Nghe thấy tiếng gọi, Thanh Lan ngoái đầu lại, nhận ra đó là Phó Vân Nhị. Cô sợ Thanh Lan bị xa lánh nên đích thân Doãn Hồng Huyên đến dắt ngựa, nói với nàng:


– Sức khỏe muội không tốt, không tiện cưỡi ngựa. Để Doãn tướng quân dẫn tỷ đi dạo làm quen với thao trường nhé? Cũng là chuẩn bị cho buổi đi săn mùa xuân sắp tới.


Thanh Lan liếc nhìn Doãn Hồng Huyên, lòng biết rõ hắn và Thôi Cảnh d*c t*nh cảm như sư huynh đệ, cùng trưởng thành dưới sự dẫn dắt của Ngụy nguyên soái. Vẻ mặt cứng nhắc của hắn hiển nhiên cho thấy hắn cũng có cùng lập trường với Ngụy phu nhân về chuyện năm xưa.


– Đa tạ, – Nàng lịch sự đáp lời, – Vẫn là không nên làm phiền Doãn tướng quân thì hơn.


Phó Vân Nhị ngẩn người nhìn Doãn Hồng Huyên, cảm nhận được sự cứng nhắc trong thái độ của hắn. Doãn Hồng Huyên miễn cưỡng lên tiếng:


– Không phiền đâu.


Thanh Lan vẫn khẽ lắc đầu. Nàng là người hiền dịu nhưng vô cùng cứng rắn. Mượn cớ xem ngựa của Doãn Hồng Huyên, nàng đi lướt qua hắn, bỗng nhìn thấy Thôi Cảnh Dục đứng cách đó không xa.


Hình như Thôi Cảnh Dục vẫn chưa tìm được tiểu thư để kết đôi, dù có không ít ánh mắt mong chờ đang hướng về y. Y chỉ mải mê dỗ dành con ngựa của mình, quả thật là người không hiểu phong tình.


Lòng Thanh Lan chợt thắt lại, nàng rũ mắt, định từ chối phu thê Phó Vân Nhị, sau lưng lại bị người ta kéo lại.


Thanh Lan tưởng chỉ là đám Dương Xảo Trân lại tác quái, không ngờ ngoái đầu lại nhìn thấy một con ngựa, là con ngựa lùn trắng Thôi Cảnh Dục từng cưỡi lúc còn ở kinh thành, tên là Bạch Kỳ Lân. Không biết ai đã dắt nó đến đây, nhưng có lẽ nó nhận ra Thanh Lan nên đã nhẹ nhàng ngậm lấy ống tay áo nàng, rồi thân mật dụi đầu vào người nàng.


– Ra là mày.


Thanh Lan không chút sợ hãi, mỉm cười xoa đầu Bạch Kỳ Lân. Trong số những con ngựa của Thôi Cảnh Dục, chú ngựa lùn trắng này thân thiết với nàng nhất. Khi xưa, mỗi lần dự Hoa Tín yến, nàng thường diện những bộ quần áo gấm lụa quý giá, Bạch Kỳ Lân vốn ôn hòa và sạch sẽ nên không bao giờ làm bẩn xiêm y của nàng.



Phó Vân Nhị lại tưởng Bạch Kỳ Lân nổi chứng, vội vàng bảo Doãn Hồng Huyên dắt nó đi. Bạch Kỳ Lân bướng bỉnh không chịu nhúc nhích, bốn vó khua lộc cộc trên mặt đất, giằng co quyết liệt với Doãn Hồng Huyên. Thanh Lan vội vàng lên tiếng khuyên:


– Đừng dùng sức kéo nó, cẩn thận làm nó bị thương…


Bất chợt phía sau vang lên một tiếng huýt sáo, Bạch Kỳ Lân lập tức không còn vẻ bướng bỉnh nữa, vùng khỏi tay Doãn Hồng Huyên rồi chạy nhanh về phía tiếng huýt. Mọi người cùng ngoái đầu lại, nhìn thấy Thôi Cảnh Dục đang đứng ngay sau lưng họ, chú ngựa lùn kia thân mật dụi đầu vào người y.


Nỗi đắng cay lại tỏa ra trong lòng Thanh Lan, nhưng bề ngoài nàng vẫn bình thản như nước.


– Bạch Kỳ Lân không vâng lời, đã mạo phạm tiểu thư rồi, – Y chỉ nói vỏn vẹn như vậy.


– Đâu có, – Phó Vân Nhị không hay biết chuyện gì, mỉm cười đáp lời thay Thanh Lan, – Đều là người một nhà cả, Thôi hầu gia không cần khách sáo vậy đâu. Bạch Kỳ Lân vốn rất ngoan ngoãn, hôm nay làm sao thế nhỉ?


– Trí nhớ của ngựa tốt nên mới vậy, – Thôi Cảnh Dục bình thản đáp.


Thôi Cảnh Dục biết câu này không nên nói, nhưng vẫn nói ra. Dưới ánh nắng nhạt của ngày đông, gương mặt Thanh Lan vì một câu này của y mà trắng bệch nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.


Từ trước đến nay, nàng luôn là người bình tĩnh hơn bất cứ ai.


– Vậy trí nhớ của ngựa có thật sự tốt hơn của người không?


Bất chợt có tiếng cười cất lên, thu hút ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hóa ra là Hàn Nguyệt Khởi. Bốn năm xa cách, nàng giờ đã mang vẻ đẹp quý phái của một thiếu phu nhân, được nha hoàn đỡ tay, trên môi nở nụ cười ý nhị.


– Thẩm thiếu phu nhân, – Thôi Cảnh Dục trang trọng gọi danh hiệu mới của nàng.


– Nhắc đến trí nhớ tốt, bốn năm trước, khi Thôi tướng quân rời kinh, ngài vẫn còn nợ ta một bữa tiệc rượu đấy, – Hàn Nguyệt Khởi mỉm cười trêu chọc, trong lời nói ẩn chứa ý vị sâu xa, – Bây giờ ngài đã là Hầu gia rồi, không biết bao giờ mới định trả món nợ này?


– Thẩm thiếu phu nhân nói chí phải, – Thôi Cảnh Dục đáp lời, – Ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu rồi cho mang đến phủ của phu nhân.


Hàn Nguyệt Khởi làm sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy.


– Ai thèm cái tiệc rượu thông thường của ngài? Chẳng lẽ ta chưa từng nếm qua mùi vị yến tiệc hay sao? Ta muốn Thôi hầu gia đích thân thiết đãi một bữa tiệc ở biệt uyển, mời chúng ta đến thưởng lãm hoa ngô đồng, ngắm trăng núi Hàm, và tiện thể săn một con hồ ly trắng để may áo choàng tặng chúng ta nữa kia. – Hàn Nguyệt Khởi khẽ cười.


Giữa đám đông ở thao trường, Hàn Nguyệt Khởi lại nhắc đến bí mật chỉ Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan hiểu rõ. Đồng Hoa yến là tiệc hai người đã đính ước, y từng cùng Thanh Lan ngắm hoa tử đồng, cũng từng đi lặn lội khắp bãi săn để bắt một con hồ ly trắng, làm bạn với nàng suốt mùa đông.


Thứ Hàn Nguyệt Khởi muốn Thôi Cảnh Dục trả chính là tạ môi yến, bởi vì bốn năm trước, chính nàng ấy là người đã se duyên bắc cầu, tận mắt chứng kiến họ thành đôi.


– Không cần đâu.


Thanh Lan lên tiếng trước, nàng đã học được cách che giấu cảm xúc từ lâu, cho dù tâm trạng không tốt cũng chỉ cụp mắt, giọng nói bình thản:



– Gần đây Hầu gia công việc bề bộn, e rằng không có thời gian rảnh.


Nàng luôn như vậy, một người quyết định thay hai người.


Thôi Cảnh Dục mím chặt môi. Mỗi khi y mím môi, gương mặt trở nên lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí, tựa như thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, tay nàng còn chưa chạm tới, hơi lạnh đã thấm vào da thịt.


– Vậy thì không cần cũng được, – Y lạnh lùng đáp ngay lập tức.


Lòng Thanh Lan nói lên, vừa yên tâm lại vừa thất vọng.


Hàn Nguyệt Khởi lại chẳng để nàng thất vọng lâu.


– Ai nói là không cần? Chủ nợ còn chưa lên tiếng, kẻ nợ đã vội vàng bảo không cần rồi, Thôi hầu gia định quỵt nợ sao?


Hàn Nguyệt Khởi mặc kệ nỗi lòng vòng vo của hai người này, chỉ lớn tiếng tuyên bố:


– Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng sau Thụy Hương yến, Hầu gia thiết yến ở quý phủ đi. Ta cũng biết quý phủ của Hầu gia chưa có nữ chủ nhân, đương nhiên sẽ dẫn Thanh Lan đến giúp thu xếp, Hầu gia chỉ cần cung cấp địa điểm, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Ta đã nói vậy rồi, không ai được phép vắng mặt đấy nhé, cứ quyết định như thế đi!


.
.
.


Thực ra, Diệp Lăng Ba rời đi với một mục đích rất đơn giản: tìm gặp Bùi Chiếu để hỏi thăm tin tức về Thôi Cảnh Dục.


Nơi ở của người quân Trấn Bắc thì chả ra sao, ngựa lại được chăm sóc rất tốt, mỗi con có một chuồng riêng. Bùi Chiếu đang cho con ngựa già gầy còm của mình ăn, trong máng chỉ lèo tèo vài cọng cỏ úa và lác đác vài hạt đậu.


Lăng Ba không vội vàng hỏi chuyện Thôi Cảnh Dục mà lên tiếng chê bai trước:


– Bùi Chiếu, sao huynh nuôi con ngựa này tệ vậy? Gầy đến trơ xương thế kia, nếu thiếu tiền thì cứ nói với ta một tiếng, nhìn nó đáng thương quá. Hai hôm trước ta còn sai Liễu Cát đi tìm phương thuốc vỗ béo cho ngựa đấy.


Bùi Chiếu chỉ cười đáp:


– Thanh Sư tự có lý do nên mới gầy.


– Thanh Sư? Ta chưa từng nghe tên giống ngựa này bao giờ, Sư Thông thì có nghe nói, là ngựa triều nào ấy nhỉ? – Lăng Ba trước mặt Bùi Chiếu tỏ ra rất tùy tiện.


– Ở triều Đường.


Bùi Chiếu nhẹ nhàng v**t v* đầu ngựa. Thanh Sư dù đã già nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ tinh anh. Màu lông nó pha trộn giữa sắc xanh và đen huyền bí, lớp lông ngoài đã ngả màu bạc, hơi xỉn, giống như lớp lông ngoài cùng của chiếc áo hồ cừu quý giá cất sâu dưới đáy tủ.


Lăng Ba nhìn ngắm Thanh Sư, trong lòng cũng muốn chạm thử, nàng do dự đưa tay ra rồi lại rụt về. Bùi Chiếu nhận ra ý của nàng, liền mỉm cười kéo nhẹ đầu Thanh Sư sang một bên, để đầu nó nằm gọn trong lòng bàn tay Lăng Ba.



Lăng Ba đương nhiên phải chê bai.


– Cũng tàm tạm thôi, – Cô rút khăn ra lau tay, vừa dứt lời, thấy Thanh Sư có vẻ hiểu được ánh mắt của mình, Lăng Ba sợ nó buồn lòng nên vội nói, – Sau này về nhà, ta sẽ làm cho mày một bộ dây cương bằng vàng nhé, chịu không?


– Vàng không hợp với ta đâu, – Bùi Chiếu cố tình bắt chước giọng điệu của Lăng Ba để nói với Thanh Sư, – Chúng ta không cần thứ đó.


Lăng Ba lập tức liếc xéo Bùi Chiếu, vẻ mặt không giấu sự ghét bỏ.


– Đúng là huynh chẳng có chút chí tiến thủ nào, lại còn lôi kéo cả con ngựa cũng chẳng có chí tiến thủ theo, – Cô lau tay xong, liền chuyển sang giọng nghiêm túc hỏi, – Huynh có thu thập được tin tức gì không? Bốn năm qua Thôi Cảnh Dục sống ra sao ở biên cương, có để lại sơ hở nào không?


Cô chẳng giữ lễ nghi của một tiểu thư khuê các, đến câu hỏi thế này cũng hỏi ra được, Bùi Chiếu nghe mà buồn cười, đưa cho cô một tờ danh sách.


Lăng Ba nhận lấy, cô là một tiểu thư quản gia, xem xét đồ đạc rất nhanh, lật xem một lần đã thỏa mãn đáp:


– Đây là tư lịch của Thôi Cảnh Dục? Mười lăm tuổi tòng quân, hai mươi tư tuổi phong Hầu, cũng sắp đến rồi. Còn huynh thì sao?


– Mất rồi.


Lăng Ba biết tỏng người này chẳng bao giờ nói thật nên cũng không để bụng, lại tiếp tục hỏi:


Huynh còn nghe ngóng được gì nữa không? Mấy năm qua hắn sống thế nào, sau khi hồi kinh đã làm những gì? Ta nghe nói Lư Văn Nhân mượn danh nghĩa Trần gia mời toàn bộ tướng lĩnh của Sơn tự doanh đến dự tiệc, hắn có đến mấy lần, trên tiệc rượu có xảy ra sự cố gì không?


Lăng Ba hỏi dồn dập một tràng, Bùi Chiếu chỉ khẽ cười, đôi mắt híp lại:


– Ta không biết, ta đâu có đến đó.


Lăng Ba chỉ hận không thể cầm ngay tờ tư lịch kia mà đánh cho Bùi Chiếu mấy cái.


– Về chuyện ở sông Minh Sa, chắc huynh cũng biết. Bốn năm qua đã xảy ra những chuyện gì, sao ta chỉ thấy tính cách hắn trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.


Lăng Ba khẽ cau mày, dù sao thân là tiểu thư khuê các, cô cũng chỉ có thể suy đoán trong lòng.


– Trận chiến đó thắng rất hiểm sao?


– Thắng là được rồi, hiểm hay không thì liên quan gì.


– Nói bậy! Chẳng phải năm ngàn quân của huynh đều bỏ mạng ở đó sao? Sao lại không khốc liệt? – Lăng Ba liếc xéo chàng, giọng đầy cảnh cáo, – Huynh đừng hòng ăn nói qua loa cho xong chuyện, kể lại cặn kẽ cho ta nghe xem Thôi Cảnh Dục đã được phong Hầu như thế nào?


Bùi Chiếu lại nhẹ nhàng v**t v* đầu Thanh Sư. Ngay lúc Lăng Ba tưởng chàng sẽ im lặng, chàng lại chậm rãi kể:



– Chẳng qua là quân Bắc Nhung mai phục ở thượng nguồn sông Minh Sa, biết quân Trấn Bắc sẽ đi qua từ hạ lưu nên đã chuẩn bị đánh úp bằng đường thủy, nhưng bị ta phát hiện. Giao chiến nửa ngày vẫn bất phân thắng bại, Thôi Cảnh Dục đến và đoạt lại được đập Đoạn Long, nhờ vậy mới có trận đại thắng ở Ngọc Môn quan, sau đó thừa thắng thu phục được Tây Bắc, cho nên hai người ở Sơn tự doanh mới được phong Hầu.


Lăng Ba nghe xong chỉ cảm thấy Bùi Chiếu đang cố tình nói giảm nói tránh, nhưng nhờ vậy nàng cũng biết rõ chuyện cũ không có gì mờ ám, trong lòng mới yên tâm.


– Ta hiểu rồi, – Cô đưa tờ tư lịch cho Liễu Nhi, rồi cất tiếng gọi, – Liễu Cát.


Liễu Cát lập tức bước tới, đưa một túi gấm cho Bùi Chiếu. Chàng mở túi ra, thấy bên trong là bạc thì khẽ mỉm cười.


– Đa tạ Diệp Nhị tiểu thư ban thưởng.


– Huynh được giở giọng, – Lăng Ba nhìn chàng đầy cảnh cáo, – Số bạc này không phải để huynh tiêu xài, mà là để huynh đặt may hai bộ y phục mới, rồi đến tham dự Hoa Tín yến. Nếu có ai tiếp cận Thôi Cảnh Dục, hoặc có tiểu thư nào muốn lấy lòng hắn, huynh phải lập tức báo lại cho ta.


Lăng Ba nhìn Bùi Chiếu từ trên xuống dưới một lần, rồi tỏ ý không hài lòng nói:


– Kinh thành trọng xiêm y trước rồi đến người, huynh ăn mặc thế này có đẹp hơn nữa cũng vô dụng. Người trên Hoa Tín yến đều chuẩn bị đính hôn, huynh thì chỉ biết chơi với ngựa thì có tiền đồ gì nữa? Tiệc thiếp theo là Thụy Hương yến, huynh phải ăn mặc chỉnh tề đến dự cho ta, đã hiểu chưa?


Bùi Chiếu chỉ cười hiền đáp:


– Hiểu rồi.


Diệp Lăng Ba nói dù Bùi Chiếu có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, rõ ràng là nói dối. Với tướng mạo tuấn tú như vậy, Bùi Chiếu dù không khoác cẩm y mà chỉ xuất hiện tại yến tiệc Hoa Tín cũng đủ khiến bao tiểu thư khuê các động lòng. Các tiểu thư ở kinh thành phần lớn kết hôn vì lợi ích gia tộc, nhưng vẫn có những người được nuông chiều như ngọc ngà, chỉ mong tìm được một lang quân tài mạo vẹn toàn, không mấy coi trọng gia thế. Ngay cả bậc Thám hoa lang cũng có thể bị ép làm rể ngay sau khi bảng vàng được công bố. Bùi Chiếu còn xuất chúng hơn cả Thám hoa, chắc chắn không thiếu tiểu thư để mắt tới chàng.


Dù mục đích của Lư Uyển Dương đã quá rõ ràng, có lẽ sẽ không dễ dàng mắc mưu mỹ nhân kế, nhưng nếu có thể lợi dụng Bùi Chiếu để làm xáo trộn yến tiệc Hoa Tín thì cũng không tệ.


.
.
.


Lăng Ba trở về, hay tin về sự sắp xếp của Hàn Nguyệt Khởi, trong lòng vừa mừng vừa thoáng chút lo âu.


– Muội e là không dễ dàng như vậy đâu, – Lăng Ba nói, – Hàn tỷ tỷ, tỷ cũng thấy rõ giữa hai người họ vẫn còn khúc mắc. Ép duyên chẳng khác nào ép trâu uống nước, tỷ cứ cố gắng ghép họ lại với nhau cũng uổng công thôi, cần phải từ từ tìm cách tháo gỡ hiểu lầm đã.


– Chuyện tình cảm vốn là do hai người tự nguyện, có gì mà vướng mắc chứ, – Hàn Nguyệt Khởi nghĩ đơn giản, – Tuổi trẻ đẹp đẽ, trai chưa vợ gái chưa chồng, sớm ngày nên duyên, không uổng phí thanh xuân mới là điều tốt nhất.


Lăng Ba biết không thể lay chuyển được suy nghĩ của Hàn Nguyệt Khởi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an nhưng cũng đành im lặng.


Tại phía giáo trường, Ngụy Vũ Sơn cứ đứng im lìm như tượng đá, Lư Văn Nhân mấy lần tìm cớ gợi chuyện rủ hắn đi cưỡi ngựa cùng Lư Uyển Dương nhưng hắn vẫn làm ngơ.


– Thằng nhóc này cũng có mắt nhìn đấy chứ.


– Tinh mắt nỗi gì, rõ ràng là một tên cứng đầu như trâu ấy, – A Thố đứng bên cạnh bĩu môi chê bai.


– Chắc muội vẫn còn để bụng chuyện lần trước hắn chặn đường muội và Yến Yến chứ gì, – Lăng Ba khẽ cười, vẫn chưa hay biết đầu đuôi câu chuyện mà nói, – Thôi được rồi, sức khỏe muội không tốt, đừng cưỡi ngựa lâu kẻo cảm lạnh. Chờ Bích Vi đến, để cô ấy trổ tài bắn cung cho chúng ta xem. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 24: Bạch mã
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...