Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 23: Cơ hội
Đúng như Lăng Ba suy đoán, phong Hầu yến của Ngụy gia chẳng ra thể thống gì.
Yến tiệc thì chẳng có gì đáng nói, dù sao bàn cỗ cũng không tệ. Ngụy gia là tân quý, tài lực vật lực đều không có gì phải bàn, chỉ thiếu một nữ chủ nhân giỏi quán xuyến. Lư Văn Nhân đương nhiên không do dự đến giúp Ngụy gia thu xếp đến nơi đến chốn. Nàng ta lòng dạ hiểm độc, nhưng cũng là danh môn khuê các, vẫn có năng lực quản lý việc nhà, tổ chức yến hội.
Nhưng nàng ta cũng không làm không công. Suốt phong Hầu yến, không khắc nào nàng ta quên nhắc đến công lao của mình.
Đương nhiên, Lư Văn Nhân không cần mở miệng nói, tự khắc có người khoe khoang thay nàng ta. Hai tùy tùng trung thành của cô ta là Tôn Mẫn Văn và Dương Xảo Trân, một văn một võ, từ lúc bưng trà mời bánh đã bắt đầu tuyên dương chiến công vĩ đại này của Lư Văn Nhân với các phu nhân. Cũng may những phu nhân này đều muốn nịnh bợ Ngụy phu nhân. Nếu là nhà khác, họ đã bị chế nhạo thẳng mặt là lũ quê mùa nông cạn, không đủ năng lực tự tổ chức một yến tiệc mà phải nhờ đến người ngoài, thật không xứng ngồi cùng bàn với các quý phu nhân như họ.
Nhưng cũng chính chuyện đó đặt trên người Ngụy phu nhân, nhất thời ai nấy đều thông cảm, còn khoa trương khen Ngụy phu nhân rộng lượng, mới để Lư Văn Nhân có cơ hội thể hiện tài năng.
– Tỷ nhìn xem, – Hàn Nguyệt Khởi thờ ơ cười nhạt với Thanh Lan, – Ngụy phu nhân nhà tỷ đúng là “hồn nhân chân chất”, người ta mới khen vài câu bà ta đã tưởng không có chuyện gì thật, mà không biết các phu nhân về nhà mới bắt đầu bàn tán.
Thanh Lan cũng không để bụng trò đùa “Ngụy phu nhân nhà tỷ”, chỉ thờ ơ uống trà đáp lại:
– Biên quan lối sống khoáng đạt, bà ấy rộng lượng hơn cũng dễ hiểu.
Quân tử tuyệt giao không nói xấu nhau là thói quen của Thanh Lan, Hàn Nguyệt Khởi cũng biết nên cũng không nhiều lời, chỉ nói:
– Chỉ là tỷ chịu thiệt thay ta rồi.
Thẩm đại nhân làm việc cho bệ hạ, lại thiết yến chiêu đãi tướng lĩnh Hỏa tự doanh, thân cận với Cảnh hầu gia, còn làm mối cho Bình quận vương. Bởi vậy, trong mắt các phu nhân của Sơn tự doanh, ông ấy đương nhiên là người có tâm địa khó lường. Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi thân thiết, khó tránh khỏi bị liên lụy.
– Không đâu, – Thanh Lan cũng không thừa nhận, – Không phải vì muội, chẳng qua Ngụy phu nhân muốn thưởng phạt phân minh thôi.
Gia quyến tướng sĩ biên quan đã cùng chờ đợi bốn, năm năm dài đằng đẵng, đương nhiên phải thưởng. Còn Thanh Lan trước đêm đại chiến lại từ hôn bỏ thuyền mà đi, đương nhiên phải dạy dỗ lại.
Nhưng Hàn Nguyệt Khởi đoán đúng, lúc sắp chỗ ngồi, Lư Văn Nhân lại quen thói đổi khách làm chủ, lúc sắp xếp ghế thủ tịch lại cười giả lả với Hàn Nguyệt Khởi:
– Hàn tỷ tỷ đương nhiên giống ta, phải ngồi ở bàn chính hầu hạ phu nhân nhà mình rồi.
Trượng phu của Thẩm phu nhân và Trần phu nhân đều là thủ lĩnh của văn thần trong kinh, đương nhiên phải ngồi ở bàn chính. Các thiếu phu nhân theo lệ phải ngồi ở bàn khác, hơn nữa, quy củ hầu hạ ở kinh đô không quá khắt khe, huống hồ đây là yến tiệc bên ngoài, không cần con dâu đứng hầu hạ. Nhưng Lư Văn Nhân muốn Hàn Nguyệt Khởi chịu thiệt, bắt nàng ấy phải hầu hạ mẹ chồng ở bàn chính. Vất vả thì chẳng đáng kể, những lỡ đồn ra ngoài sẽ thành Hàn Nguyệt Khởi vô lễ, còn nhỏ tuổi đã dám ngồi ngang hàng với các lão phu nhân ở bàn chính.
Lư Văn Nhân đổi khách thành chủ, giúp đỡ Ngụy phu nhân làm yến tiệc. Đến lúc khai tiệc, nàng ta chỉ cần lấy lý do đi giục nhà bếp lên món, hoặc sắp xếp chỗ ngồi cho các tiểu thư rồi bỏ đi, để lại một mình Hàn Nguyệt Khởi ở bàn chính, tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào cũng sai.
Lúc này, Hàn Nguyệt Khởi không thể từ chối. Bằng không Lư Văn Nhân sẽ nửa đùa nửa thật trách nàng ấy không hiếu thảo, lười nhác, làm bộ thẳng thắn mách với Thẩm phu nhân, nhất định ép Hàn Nguyệt Khởi ngồi lại bàn chính mới được.
Hàn Nguyệt Khởi không phải người cô độc, nhưng Thẩm đại nhân một lòng muốn làm bề tôi trung thành, không thích kết bè kết phái nên phu nhân và thiếu phu nhân sẽ không kè kè tùy tùng bên người như Lư Văn Nhân. Mấy phu nhân thường hay đi theo nàng ấy cũng chẳng ai nhanh trí giúp đỡ được.
– Trần thiếu phu nhân hiếu thuận là tốt, nhưng Hàn tỷ tỷ lúc nãy đã hứa muốn ngồi bàn của chúng ta, dạy chúng ta lễ tiết trong Hoa Tín yến, nên có lẽ bọn cháu phải xin Thẩm phu nhân mượn Hàn tỷ tỷ vậy.
Thẩm phu nhân đương nhiên tươi cười gật đầu, nhưng Lư Văn Nhân quyết không chịu buông, đáp:
– Ô hay, có quy củ gì mà cứ phải dạy vào lúc này? Chẳng lẽ Hàn tỷ tỷ cố tình muốn tránh?
– Trần thiếu phu nhân đúng là biết lắm khổ nhiều, thích lo chuyện, – Diệp Lăng Ba thản nhiên nói, – Một mình quán xuyến yến hội của Ngụy phu nhân còn chưa đủ, lại muốn xen vào việc dạy dỗ chúng ta. Dù chúng ta không cần Hàn tỷ tỷ chỉ bảo, lát nữa Bích Vi đến cũng cần tỷ ấy chăm sóc. Trần thiếu phu nhân nên tập trung vào việc tiếp đãi khách khứa buổi tối giúp Ngụy phu nhân thì hơn.
Võ mồm của Lăng Ba trước giờ thuộc hàng cao thủ, vừa ra chiêu đã khiến Lư Văn Nhân bó tay, đành ngậm ngùi tiếp tục đi sắp chỗ. Hàn Nguyệt Khởi ngồi cùng bàn với tỷ muội Thanh Lan. Thanh Lan giúp nàng ấy nhét khăn tay vào vòng tay, nàng ấy lại mỉm cười:
– Tại sao không gọi Hàn tỷ tỷ?
Hàn Nguyệt Khởi chỉ lớn hơn Thanh Lan mười ba ngày, Thanh Lan dùng đũa gõ nhẹ vào tay nàng ấy, khiến A Thố nhìn cũng bật cười khúc khích.
Trước giờ Diệp Lăng Ba vốn không thích Lư Văn Nhân, đương nhiên càng không muốn thừa nhận tài năng của nàng ta. Cậy có các tỷ muội ngồi cùng bèn, bèn lầm bầm chê bai các món ăn không tiếc lời. Món nào cũng chửi khéo Lư Văn Nhân keo kiệt, Ngụy hầu phủ lại không thiếu tiền, khiến mọi người nghe được đều bật cười.
Không ngờ phong Hầu yến này của Ngụy phu nhân còn có một chuyện hợp ý Lăng Ba. Qua ngọ yến, Ngụy phu nhân bảo hôm nay nắng đẹp, cũng đúng ngày quân Trấn Bắc diễn luyện, mời các vị tiểu thư dời bước đến thao trường, xem các tướng quân luyện bắn cung.
Hàn Nguyệt Khởi vừa nghe thì cười nói với Lăng Ba:
– Chắc chắn lần này Bích Vi sẽ tiếc hùi hụi vì trưa không đến dự tiệc rồi.
– Muội thấy không đâu, cô ấy suốt ngày chê Ngụy Vũ Sơn cưỡi ngựa không giỏi bằng cô ấy, – Lăng Ba nhớ tới điệu bộ của Thẩm Bích Vi cũng bật cười, – Cô ấy cảm thấy chỉ có mình mới là đệ nhất thiên hạ.
Đến thao trường, quả nhiên Ngụy phu nhân đã chuẩn bị xong lò sưởi và lều ấm. Màn lều rủ xuống như lúc ở biên quan, nhìn cũng rất mới lạ. Các phu nhân ngồi trong lều ngắm ánh nắng rực rỡ bên ngoài, uống trà ăn điểm tâm, xem cảnh cưỡi ngựa bắn cung diễn luyện trên thao trường, cũng coi như thú vị.
Quy củ vẫn được giữ nghiêm, nam nữ phân biệt. Nhưng các phu nhân đa phần là nữ quyến quân Trấn Bắc, nói chuyện với trượng phu của mình cũng không sao. Hôm nay không phải diễn luyện chính quy mà chỉ để góp vui cho phong Hầu yến nên cũng có trẻ con chạy lung tung, dần dần cũng trở nên mất trật tự.
Có vài nữ quyến liền xuống thẳng giáo trường, La phu nhân tính tình hướng ngoại, còn cười đùa với La Dũng:
– Chàng nhìn chàng xem, ta bắn một mũi tên còn chuẩn hơn chàng.
La Dũng cười ha hả đưa cung cho cô ta thử. La phu nhân xuống sân, có cô ta dẫn đầu, không ít các phu nhân cũng kéo xuống theo. Lư Văn Nhân cậy mình thân thiết với họ cũng kéo Lư Uyển Dương xuống xem Ngụy Vũ Sơn bắn cung. Lư Uyển Dương xinh đẹp, khiến mấy vị tướng quân ngẩn người nhìn.
Đầu óc Lăng Ba bắt đầu rục rịch tính toán. Cô liếc nhìn A Thố, chỉ tiếc mình đã mất lòng nữ quyến quân Trấn Bắc nên không thể dẫn A Thố xuống được. Chứ không thì chẳng đến lượt Lư Uyển Dương một mình một cõi.
Đứng bên cạnh, Hàn Nguyệt Khởi thấy ánh mắt Lăng Ba liên tục biến đổi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Quả nhiên Diệp Lăng Ba lập tức biến mất, không biết định đi đâu.
Ngay khi Lăng Ba vừa rời đi, Lư Văn Nhân liền yên tâm thực hiện mưu đồ, lập tức quay sang hỏi Ngụy phu nhân:
– Thưa Ngụy phu nhân, tại sao lại chỉ để các thiếu tướng quân chơi nhỉ?
Tôn Mẫn Văn hiểu ý, lập tức lên tiếng đề nghị:
– Đúng đấy ạ, trong yến tiệc Hoa Tín của Ngụy phu nhân, các tiểu thư nên có chút hiểu biết về cưỡi ngựa. Hay là mời Ngụy tiểu hầu gia dạy các tiểu thư cưỡi ngựa bắn cung, vừa thể hiện sự chu đáo của các thiếu tướng quân.
Lư Văn Nhân trù tính rất hay, đây là yến hội của Ngụy phu nhân, có lỡ xảy ra chuyện gì cũng do bà ấy không hiểu quy củ nam nữ riêng biệt của kinh thành, người đề nghị là Tôn Mẫn Văn, đây chính là ưu điểm của có tay sai. Hàn Nguyệt Khởi thấy những nữ quyến của quân Trấn Bắc có vẻ không hề hay biết thì cười thầm trong lòng, thấy Thanh Lan cau mày, nàng ấy lập tức giữ lại.
– Đừng nhắc, – Hàn Nguyệt Khởi cảnh cáo, – Tỷ dám đi nhắc Ngụy phu nhân, ta sẽ giận đấy.
Thanh Lan chỉ đành ngồi yên tại chỗ. Lư Văn Nhân nào để các họ được yên, lập tức giục Ngụy Vũ Sơn dắt bầy ngựa lùn trong quân lại đây để thay yên ngựa. Sau đó nàng ta lại cổ động các tiểu thư xuống sân học cưỡi ngựa, Thanh Lan cũng bị Hàn Nguyệt Khởi đẩy một cái mà xuống sân. Yến Yến đứng bên cạnh hứng thú bừng bừng kéo nàng đến bên cạnh chú ngựa:
– Tỷ tỷ, muội cũng muốn cưỡi ngựa, tỷ mau theo muội đi.
– Đừng vội thế, – Thanh Lan bất lực khuyên, – Cẩn thận lời nói kẻo bị thương. Đúng rồi, A Thố đâu rồi nhỉ? Chắc muội ấy cũng chưa cưỡi ngựa bao giờ, đừng để muội ấy một mình.
Thanh Lan đang dáo dác tìm A Thố, còn A Thố đang theo sát Lăng Ba. Cô vừa rời tiệc, A Thố cũng lặng lẽ đi theo, họ rời khỏi thao trường, đang đứng trước bức tường thấp của Ngụy phủ, Lăng Ba quay lại nhìn A Thố.
– Đừng đi theo tỷ, mau về chơi cùng các tỷ ấy đi, đừng bỏ cuộc vui chứ.
– Muội không về, – A Thố cứng đầu đáp, – Lần yến hội nào tỷ tỷ cũng đi, là đi đâu vậy, tại sao không dẫn muội theo?
Tâm tư A Thố sâu nặng, hiển nhiên không chỉ để ý một lần.
Lăng Ba chỉ đành cười:
– Đương nhiên tỷ có việc riêng, tuy hôm nay không phải Hoa Tín yến nhưng cũng là cơ hội tốt. Muội cứ ngoan ngoãn chờ ở yến hội, tỷ sẽ về ngay.
– Chẳng lẽ tỷ không muốn cơ hội tốt? – A Thố lập tức hỏi ngược lại.
Lăng Ba đâu thể nói với A Thố rằng, mình bằng lòng bỏ lỡ hai mươi tư tiệc Hoa Tín yến để nối lại tơ hồng. A Thố còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, không cần gánh lấy trách nhiệm nặng nề này. Cô khẽ cười, đáp:
– Muội còn nhỏ, không hiểu đâu, mau quay lại đi. Bên cạnh Thanh Lan cần người theo dõi, chờ buổi tối muội kể tỷ nghe đã có chuyện gì xảy ra.
– Vậy sao tỷ không ở lại xem?
– Hôm nay có Hàn tỷ tỷ ở đó rồi. Tỷ ấy là người nhớ dai, sẽ không để Thanh Lan chịu thiệt đâu, – Lăng Ba cẩn thận tính toán, cười híp mắt dỗ dành, – A Thố ngoan, muội biết tỷ muốn muội để ý chuyện gì mà…
Đương nhiên A Thố hiểu rõ, Lăng Ba muốn cô để mắt đến sự tiến triển giữa Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, xem liệu giữa họ còn cơ hội nào không. Cô cũng biết, Lăng Ba còn cố chấp hơn mình, Lăng Ba không muốn cho cô theo, cô cũng đành chịu, mím môi nói:
– Muội biết rồi.
– Biết vậy là tốt rồi. Dương Hoa, dẫn muội ấy về đi, – Lăng Ba xoa đầu A Thố, dẫn Liễu Nhi vội vã rời đi, – Yên tâm, ta sẽ về ngay.
Sau khi khuyên A Thố quay lại, Lăng Ba quen đường liền đi xuyên qua Ngụy phủ, quả nhiên bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Bùi Chiếu đúng là không ra sao, Ngụy gia tổ chức phong Hầu yến, Cảnh hầu gia của Hỏa tự doanh cũng đến dự, thế mà chàng còn nhàn nhã ở đây chải bờm cho ngựa. Lăng Ba dù đã đoán được vẫn phải phục cái loại người bùn nhão không trát nổi tường này.
Nhưng cái “cục bùn” này lại rất đẹp.
Chuồng ngựa của Ngụy gia rất nhỏ, nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh mọc nhiều cây cao, có vẻ âm u. Ánh mặt trời sau ngọ ngả bóng cây lên người chàng, bóng nắng lốm đốm tựa một cơn mưa.
Bùi Chiếu đang đứng bên ngoài chải lông ngựa. Khi nhìn thấy Lăng Ba bước đến, chàng ngẩng lên mỉm cười, đẹp rạng rỡ tựa như một gốc cây bừng nở hoa, khiến cả không gian xung quanh cũng như sáng lên.
.
.
.
A Thố có hơi thất vọng vì Lăng Ba làm việc mà không dẫn mình theo.
Nhưng cô bé cũng tự có cách của mình.
Thấy Ngụy Vũ Sơn dẫn theo vài tướng lĩnh trẻ tuổi đang dắt ngựa đi về phía này, A Thố liền giả vờ dẫn Dương Hoa tiến lại gần. Đến khi hai bên có thể nhìn thấy nhau, nàng mới ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn họ.
A Thố lập tức dùng khăn che mặt lại, Dương Hoa cũng dùng cơ thể che khuất nàng.
– Vị tiểu thư này…
Có vị tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh Ngụy Vũ Sơn lập tức muốn xin lỗi.
– Chúng ta về thôi.
A Thố lập tức quay đi, giọng lạnh như băng, tuyệt không tiếp lời. Chỉ một thoáng lướt qua đã đủ khiến người ta kinh tâm động phách. Dù Lăng Ba chưa từng dạy dỗ, A Thố vẫn sở hữu ngộ tính hơn người, từng chút một tự mình nắm chắc con dao sắc bén của bản thân.
Sợ gì, dù sao lát nữa cũng gặp trên thao trường.
Quả nhiên, vừa trở về, họ đã thấy Lư Văn Nhân niềm nở đón tiếp. Nàng ta vừa cảm ơn Ngụy Vũ Sơn đã dẫn các tướng lĩnh trẻ dắt ngựa về, vừa đề nghị họ dạy các tiểu thư cưỡi ngựa, còn tự mình trêu chọc:
– Ngụy phu nhân xin thứ chúng ta làm càn, để Tiểu hầu gia làm phu ngựa cho các tiểu thư.
Ngụy phu nhân đương nhiên cũng chỉ khẽ cười đáp:
– Nó là chủ nhà, vốn nên có lòng hiếu khách.
Lấy đâu ra chuyện là phu ngựa cho các tiểu thư, Ngụy Vũ Sơn đương nhiên bị Lư Văn Nhân độc chiếm cho Lư Uyển Dương.
Hôm nay, Lư Uyển Dương diện một bộ xiêm y đỏ rực. Nàng ta cũng biết Ngụy Vũ Sơn là thiếu tướng quân, tính tình thiếu niên sôi nổi đương nhiên thích thiếu nữ tươi tắn. Lư Uyển Dương tựa một đóa hải đường ngậm sương sớm, không có vẻ rụt rè như trước, lúc lên ngựa đương nhiên không đỡ tay nha hoàn, nàng ta dùng khăn lót, đưa tay cho Ngụy Vũ Sơn, cúi đầu nói:
– Tạ ơn Tiểu hầu gia.
– Tiểu thư khách khí, – Ngụy Vũ Sơn cứng ngắc đáp.
Thực ra, lúc này Lư Uyển Dương đã nhận ra điều gì đó, vô thức dõi theo ánh mắt của Ngụy Vũ Sơn. Khi thấy hắn đang nhìn về phía các tiểu thư đang lên ngựa, nàng ta nhất thời không rõ ánh mắt ấy hướng về ai.
Ngụy Vũ Sơn đang nhìn A Thố, A Thố đương nhiên cũng đang nhìn hắn. Thấy hắn đỡ Lư Uyển Dương lên ngựa, trong lòng lại càng giận, Dương Hoa đứng bên cạnh thấy buồn cười, bèn nhắc nhở:
– Biểu tiểu thư.
A Thố giật mình tỉnh lại, thấy trước mặt đã có bốn vị tướng lĩnh trẻ tuổi, chính là những người đi cùng Ngụy Vũ Sơn lúc nãy, mỗi người đều dắt theo một con ngựa.
– Không biết phải xưng hô các vị tướng quân thế nào? – Dương Hoa lễ phép hỏi.
– Ta không phải thiếu tướng quân, mà là Huân vũ tiên phong quan, cô cứ gọi ta là Sầm tiên phong là được, – Sầm Duệ đáp lời rổn rảng, rồi giới thiệu với Dương Hoa, – Bọn ta đều thuộc Huân vũ tiên phong doanh, kia là tả tiên phong Nhâm Đồng, còn kia là Mã Cao, phụ tá của Nhâm Đồng. Về cưỡi ngựa thì bọn ta đều biết, nhưng giỏi nhất vẫn là ta.
Nhâm Đồng nghe xong lập tức đấm lên lưng Sầm Duệ một cái:
– Mèo khen mèo dài đuôi, hôm trước là ai đua ngựa bại dưới tay ta hả?
– Đó là ta nhường ngươi.
Sầm Duệ cười hì hì đáp lại, mấy người tuy đi cùng nhau nhưng không hề tỏ ra ganh đua. A Thố giữ nguyên vẻ rụt rè của tiểu thư, nhìn Ngụy Vũ Sơn đang dạy Lư Uyển Dương một lát, đến khi Ngụy Vũ Sơn nhận ra mà nhìn sang thì lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Nàng lót khăn tay chìa cho Sầm Duệ, nói:
– Vậy làm phiền Sầm công tử.
Tuy Sầm Duệ hào sảng, nhưng lúc để A Thố vịn tay lên ngựa vẫn đỏ mặt. Những người còn lại thấy A Thố đã chọn Sầm Duệ thì cũng không tản đi dạy các tiểu thư khác. Khi A Thố vừa hỏi một câu: “Con ngựa này bao nhiêu tuổi rồi?”, họ liền tranh nhau đáp: “Đã một tuổi rưỡi rồi ạ!”
Thật ra A Thố cũng hiếu kỳ với sinh hoạt trong quân đội, Sầm Duệ dắt ngựa chậm rãi đi đến giữa sân, nàng vẫn ríu rít hỏi, “Tại sao những con ngựa này lại thấp hơn ngựa của các huynh vậy?”, “Cuộc sống của các huynh ở biên cương thế nào?”, “Đánh trận có nguy hiểm không?”. Sầm Duệ vốn là người hoạt ngôn, đương nhiên biết gì nói nấy, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
– Chỗ này nắng quá, chúng ta qua bên kia đi, – A Thố chỉ sang phía Ngụy Vũ Sơn.
Sầm Duệ đương nhiên đồng ý, lập tức dắt ngựa của A Thố đến bên cạnh Ngụy Vũ Sơn, còn tươi cười kể cô nghe chuyện lý thú trong quân, khiến A Thố bật cười.
A Thố và Sầm Duệ càng hợp ý, mặt Ngụy Vũ Sơn càng sầm xuống.
Bình thường, hắn đâu phải chịu cảnh ấm ức thế này. Từ nhỏ, Ngụy Vũ Sơn đã thừa hưởng thiên phú của Ngụy nguyên soái, làm việc gì cũng xuất chúng. Ngay cả khi bị Thôi Cảnh Dục vượt mặt, hắn cũng chỉ cảm thấy ngưỡng mộ người huynh trưởng của mình. Trong đám bạn bè cùng trang lứa, từ cưỡi ngựa bắn cung, xông pha trận mạc, đến cả trong cuộc chiến ở sông Minh Sa, hắn đều lập vô số chiến công, xứng danh thiếu niên anh hùng kinh tài tuyệt diễm.
Thế mà hôm nay lại thua trận ở đây.
A Thố và Sầm Duệ, một người cưỡi ngựa, một người dắt ngựa, một người hỏi, một người đáp, ở bên cạnh hắn vừa nói vừa cười. Khiến người ta tức giận nhất là nàng còn cười với Sầm Duệ.
Sầm Duệ chỉ kể một chuyện cười ngớ ngẩn. Chuyện rằng hồi còn là tân binh đi tuần doanh, vì đi quá xa nên lạc mất lều, lại ngại hỏi từng người, đành phải đến nhận cọc buộc ngựa. Vậy mà cũng khiến nàng cười khanh khách.
Nhưng bây giờ nàng không ngồi trên ngựa của hắn, người dắt ngựa cho nàng là thằng ngốc Sầm Duệ, làm nàng cười cũng là thằng ngốc Sầm Duệ kia. Ngựa của hắn nhanh hơn Sầm Duệ, thương pháp giỏi hơn Sầm Duệ, nhưng nàng lại không ngồi trên ngựa của hắn.
Đến cả Lư Uyển Dương cũng nhận ra vẻ mặt sầm sì của hắn, khẽ hỏi:
– Thiếu tướng quân sao vậy?
Nàng ta biết rõ Ngụy Vũ Sơn không mấy coi trọng thân phận Tiểu hầu gia mà tự hào với chức thiếu tướng quân do chính mình lập công giành được hơn, nên mới hỏi như vậy. Đáng tiếc sự khéo léo này bị thừa, vì Ngụy Vũ Sơn không để ý, đến lúc bình tĩnh lại mới đáp:
– Không có gì.
Nàng ta vẫn sử dụng giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng của quý nữ trong kinh hỏi:
– Thiếu tướng quân nhớ ra chuyện gì sao?
– Chẳng qua là chuyện lúc đánh trận thôi.
Ngụy Vũ Sơn đang nhớ đến bộ lạc ở Bắc Cương, họ thường tổ chức hội đua ngựa vào mùa xuân. Dũng cảm nhất thiếu niên có thể thắng được trái tim của thiếu nữ xinh đẹp. Chàng trai sẽ đứng hát cả đêm ngoài lều của thiếu nữ, nếu thắng cuộc thi đua ngựa có thể ẵm thiếu nữ xinh đẹp lên ngựa phi l*n đ*nh núi Yên Chi ngắm mặt trời mọc. Nếu thiếu nữ không muốn, có cắt nát tay của thiếu niên ra cũng chẳng sao.
Nếu có hội đua ngựa, hắn chắc chắn bản thân có thể đứng đầu.
Lư Uyển Dương có thông minh đến đâu cũng không đoán được suy nghĩ hiện tại của hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng nói:
– Thật ra ta cũng rất tò mò chuyện lúc trước thiếu tướng quân lập công, hẳn là rất hung hiểm?
Với một tiểu thư khuê các ở kinh thành, chủ động đến mức này đã là giới hạn. Đáng tiếc, tình ý ấy chẳng thể lay động kẻ ngốc, Ngụy Vũ Sơn thậm chí còn chẳng buồn để tâm đến những lời nàng ta nói, chỉ lơ đãng đáp:
– Bình thường thôi.
Nếu Sầm Duệ còn dám kể chuyện cười với A Thố, Ngụy Vũ Sơn nhất định sẽ phạt hắn đi dọn chuồng ngựa, dọn không sạch thì đừng hòng về doanh trại.
Cũng may Sầm Duệ không kể chuyện cười, bởi vì A Thố chỉ ngồi trên ngựa mỉm cười nhìn hắn, hắn định nói gì cũng quên mất, chỉ ngây ngốc cười lại với nàng.
– Được rồi, – A Thố cũng chẳng thèm nhìn đến Ngụy Vũ Sơn, giống như bên cạnh chẳng có ai như vậy cả, – Ta thấy hơi lạnh, chúng ta qua bên kia tắm nắng được không?
– Được chứ!
Sầm Duệ lập tức vui vẻ chuẩn bị dắt ngựa của nàng sang bên kia. Ngụy Vũ Sơn vì hai chữ “chúng ta” này mà giận tím mặt, lại nghe thấy A Thố cười nói:
– Sầm công tử, huynh cũng biết cưỡi ngựa cao chứ?
– Đương nhiên.
– Vậy hôm nay phiền huynh cưỡi ngựa, đưa ta và các tỷ tỷ về nhà nhé, – A Thố nói nhỏ,- Gần đây không biết tại sao, xe ngựa nhà chúng ta hay bị người ta chặn đường lắm.
– Hẳn là Kim Ngô vệ rồi, – Sầm Duệ cười đáp, – Không sao, quân Trấn Bắc có ba tấm lệnh bài thông hành. Nếu không mượn được tấm của Ngụy soái và Thôi tướng quân, chúng ta đi hỏi mượn Tiểu hầu gia cũng được.
– Vậy thì tốt quá.
Sầm Duệ dắt ngựa của nàng đi về phía mặt trời, nàng cũng không ngoái lại nhìn Ngụy Vũ Sơn một cái.
Cưỡi ngựa một lát, A Thố liền nói cảm thấy mệt, muốn đi thay y phục, rồi dẫn theo hai nha hoàn Dương Hoa và Tiểu Nguyệt băng qua nửa thao trường để vào nội viện Ngụy phủ. Lúc đi qua hành lang uốn khúc lại bị Ngụy Vũ Sơn túm được. Thiếu niên mười tám tuổi mặc cẩm y đỏ thắm, hai mắt đỏ chót vì giận, ấn nàng lên tường.
– Tiểu hầu gia, đây là ý gì?
Dương Hoa lập tức cảnh giác như gặp kẻ thù, vội liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Nguyệt đi gọi người. Tiểu Nguyệt vốn đã được Dương Hoa huấn luyện chu đáo, liền nhanh chóng xách váy chạy đi.
Cơn giận của chàng trai trẻ nóng bỏng như lửa. Một thiếu tướng quân quen chinh chiến nơi biên cương không rành rẽ những quy tắc nơi kinh thành, nàng là một thiếu nữ Giang Nam vừa đến kinh dự Hoa Tín yên. Vì cả hai còn trẻ tuổi, chưa thấu đáo sự đời, dù đã nghe qua nhiều lễ nghi cũng khó mà nhớ hết, nên mới dẫn đến màn đối đầu gay gắt, khiến người chứng kiến cũng phải xót xa.
Tuy A Thố thủ đoạn chưa đủ, nhưng cũng học được sự quyết đoán của Lăng Ba, chính mình chưa thoát thân được đã ra lệnh cho Tiểu Nguyệt:
– Tiểu Nguyệt, đừng đi.
Dù Dương Hoa có ra vẻ không hài lòng thế nào, nàng vẫn giữ như hoàn của mình lại, ngẩng cao đầu nhìn hắn. Gương mặt thiếu nữ rực rỡ như thạch lựu nở tháng sáu, hầu như muốn thiêu đốt mắt người nhìn.
Ngụy Vũ Sơn nghiến răng nhìn nàng.
– Sao lại để Sầm Duệ dắt ngựa cho nàng?
– Ngài cũng dắt ngựa cho Lư Uyển Dương còn gì? – A Thố bình tĩnh hỏi ngược lại.
Thì ra đây chính là cảm giác hồng nhan họa thủy.
– Về sau ta không làm vậy nữa, – Ngụy Vũ Sơn mím môi.
A Thố cũng không tin.
– Trước tiên phải nói rõ, ta không ép uổng gì ngài cả.
– Là do ta tự quyết định, – Ngụy Vũ Sơn lập tức mắc câu.
A Thố liền được voi đòi tiên.
– Vậy nếu ta lại nhờ Sầm Duệ dắt ngựa thì sao? – Nàng bình tĩnh hỏi.
Câu hỏi này lại chọc giận Ngụy Vũ Sơn, mắt hắn đỏ ngầu như muốn tóe lửa, giáng một cú đấm mạnh vào vách tường. Bức tường cũ kỹ, thấp bé của dinh thự Ngụy gia rung lên, tay hắn lập tức rướm máu.
– Tiểu hầu gia! – Dương Hoa kinh ngạc thốt lên lại bị ánh mắt của A Thố ngăn lại, không dám tiến lên.
Đây là chuyện giữa hai người họ, Sầm Duệ hay Lư Văn Nhân đều là người dưng, A Thố biết, hắn cũng biết.
– Nàng muốn gì? – Ngụy Vũ Sơn cắn răng hỏi.
– Ta muốn ngày tôn kính Thanh Lan tỷ tỷ giống ta, coi tỷ ấy như tỷ tỷ của mình, coi Diệp gia như nhà mình, không được quấy rầy họ. – A Thố lập tức lộ ra kế hoạch.
Ngụy Vũ Sơn mím chặt môi.
– Không làm được.
– Tại sao?
A Thố lập tức truy hỏi. Nàng không tường tận câu chuyện năm xưa, chỉ có thể hình dung đại khái qua những lời kể rời rạc của người lớn. Nàng nhận ra ý định của Lăng Ba và đồng ý giúp đỡ tỷ ấy để câu chuyện này có một kết thúc viên mãn tươi đẹp như trong những vở hí kịch. Nàng không hiểu vì sao Ngụy Vũ Sơn lại kiên quyết cản trở.
Mà Ngụy Vũ Sơn lại không thể trả lời. Răng nanh thiếu niên sắc bén, cơ hồ cắn môi mình bật máu cũng không chịu nói một lời.
Vì sao không chịu làm? Vì sao không chịu coi Diệp Thanh Lan như tỷ tỷ ruột thịt của mình? Tỷ ấy hoàn mỹ đến vậy, ôn hòa đoan chính, luôn nở nụ cười, bao dung cho sự bồng bột của họ, còn che chở họ khỏi những lời trách mắng của người lớn. Hắn biết rõ câu trả lời, nhưng lại không thể nói ra với A Thố.
Bởi vì hắn từng như vậy.
Ngụy Vũ Sơn từng coi Thanh Lan như tỷ tỷ của mình, cũng như đã từng tin tưởng Thôi Cảnh Dục như huynh trưởng. Lý do mẫu thân thất lễ với Diệp Thanh Lan, dù biết La phu nhân mạo phạm cũng không bênh vực Thanh Lan, là vì bà đã thất vọng sâu sắc. Thanh Lan vứt bỏ họ ngay trước đêm đại chiến, nàng phản bội lừa hứa của mình, cũng phản bội họ.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn lại không thể nói ra những điều này. Thôi Cảnh Dục không nói, y không kêu đau, Ngụy Vũ Sơn lại có tư cách gì kêu đau. Hắn chẳng khác nào một con nhím xù lông, lại giống như một con thú non bị kích động mà gầm gừ giận dữ về phía Diệp gia, nhưng lại không thể thốt ra lý do sâu xa cho sự thù địch trong lòng, cứ như thể chỉ cần nói ra thôi cũng là một sự phản bội.
Nên hắn chỉ cố chấp nói với A Thố:
– Ta không cho phép nàng ở bên người khác!
A Thố lập tức gắt gỏng đáp lại:
– Ngài dựa vào đâu?
Dựa vào đâu? Ngụy Vũ Sơn không đáp được. Hai mươi tư tiệc Hoa Tín yến trong kinh, tiểu thư và vương tôn đều tự do, đồng ý lấy ai, thân thiết với ai đến thiên tử cũng không thể can thiệp. Phải đấy, dựa vào đâu chứ?
Dương Hoa muốn nói hộ hắn, bởi vì hắn thích nàng. Bởi vì tình yêu của thiếu niên là ngang ngược như vậy. Bởi vì mười tám tuổi thích một người chính là nhiệt tình lại liều lĩnh như thế.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn không hiểu, hắn cũng chẳng nói gì. Bị A Thố hỏi dồn như vậy, hắn chỉ im lặng nhìn nàng rất lâu, rồi đột ngột xoay người bỏ đi.
Lẽ ra nên cảm thấy mừng vì thoát được một kiếp, nhưng Dương Hoa cũng thấy hơi thất vọng. Cô lo lắng nhìn A Thố, thấy nàng vẫn yên tĩnh dựa trên bức tường, tựa như một chú bướm bị đóng đinh.
Ngay lúc Dương Hoa cho rằng A Thố bị dọa phát khiếp, nàng chợt vươn tay ra chạm lên lỗ thủng do Ngụy Vũ Sơn đấm trên tường. Lớp vôi phủ trên tường đá cũ bị đấm nứt ra, sờ lên vẫn còn ấm.
Phía trên dính máu của hắn.
Dương Hoa thấy nàng dùng ngón tay dài nhỏ vuốt bức tường kia, bỗng nhiên lòng nhảy một cái như thể đại họa sắp tới, vội gọi:
– Biểu tiểu thư.
Bấy giờ A Thố mới sực tỉnh mà thu tay về, thấy Dương Hoa và Tiểu Nguyệt căng thẳng nhìn mình thì khẽ mỉm cười.
Nụ cười của nàng rất giống Diệp Lăng Ba, bé gái bắt chước tỷ tỷ của mình, trước giờ vốn học rất nhanh.
– Không sao, chúng ta mau quay lại tìm Thanh Lan tỷ tỷ đi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 23: Cơ hội
10.0/10 từ 18 lượt.
