Mục Thần Ký
Chương 674: Thái hoàng thiên rơi xuống
Đám người Tần Mục đi lên cây cầu do cành liễu dựng thành, một đường đi về phía trước. Chỉ thấy cây cầu này nghìn ngoặt trăm vòng, bên ngoài cầu là mảnh nhỏ không gian hỗn loạn, ánh sáng chiết xạ giống như là từng mặt gương không có độ dày, nhưng lại có thể nhìn thấy được trong mảnh nhỏ không gian có các loại cảnh trí kỳ lạ.
Mảnh nhỏ không gian cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa di chuyển không theo bất kỳ quy luật nào đáng nói, nhưng cây cầu này lại hết lần này tới lần khác tìm ra một con đường sống.
Có người đứng ở trên cầu nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy được càng nhiều mảnh nhỏ không gian, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì khác.
- Không nên nhìn đông tới nhìn tây, mỗi một bước đều phải vững vàng!
Âm thanh của Bàng Ngọc Chân Thần từ phía trước truyền đến:
- Ngã xuống, chết không có chỗ chôn, căn bản không có cách nào tìm được thi thể của ngươi!
Đoạn đường này đi một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy điểm cuối.
Tần Mục đi đến nơi, liếc mắt nhìn bốn phía, lộ ra vẻ tươi cười. Ở đây chính là Thái Minh Thiên, khi hắn cùng với Đế Thích Thiên Vương Phật tránh né Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du truy sát, lại là thông qua nơi đây trở lại Đại Khư.
Hơn nữa, Đại Khư từ Thiên Đình rơi xuống, đập xuyên qua Thái Minh Thiên, phần không gian gãy kia lại ở cách đó không xa!
Mọi người đứng ở trên đất Thái Minh Thiên nhìn bốn phía, phóng tầm mắt nhìn ra, lại chỉ có thể thấy được đất đai tối tăm và cuồng phong tàn sát bừa bãi, còn có xương khô tập trung thành từng nhóm bị gió thổi đi, biến thành một quả cầu xương trắng chạy theo gió.
Bịch bịch bịch bịch, cảnh tượng quả cầu xương trắng từ trong gió lăn qua, biến thành phong cảnh đặc biệt của Thái Minh Thiên.
Gió ngừng, quả cầu xương trắng tản ra, xôn xao đầy đất. Sau đó rất nhiều bộ xương khô đứng lên tìm kiếm xương của mình, có bộ xương đang nắm lấy một cây xương đùi tranh tới tranh lui.
Đột nhiên những bộ xương khô chú ý tới bọn họ, đều quay đầu nhìn lại.
Trong lòng mọi người căng thẳng, đang muốn đề phòng, Tần Mục vội vàng nói:
- Không cần khẩn trương, bọn họ chỉ là chưa có nhìn thấy nhân loại, đối với chúng ta có chút hiếu kỳ. Thật ra bọn họ rất đáng yêu, không có lực uy hiếp.
Mấy bộ xương khô lớn mật tiến lên, chạm đến trang phục của những thần thông giả chạy nạn, có bộ xương khô lá gan lớn hơn nữa, nhéo nhéo vào mặt của một thiếu nữ.
Tần Mục lấy từ trong túi Thao Thiết ra mấy bộ trang phục, tặng cho mấy bộ xương khô trong đó. Mấy bộ xương khô này mặc trang phục vào, vui mừng hớn hở, nhanh chân chạy tới chạy lui. Bộ xương khô khác không ngừng hâm mộ, chạy đuổi theo bọn họ.
- Đất đai ở đây một chút chất dinh dưỡng cũng không có.
Tư bà bà cố gắng trồng dược liệu ở trong đất, chỉ thấy dược liệu rất nhanh đã héo rũ, không nhịn được lắc đầu.
Tang Diệp tôn thần ngửi một cái, nói:
- Trong không khí cũng không có bất kỳ linh khí linh lực nào, ở đây không thích hợp cho bất kỳ sinh linh nào ở lại, có thể chỉ có những bộ xương khô này mới có khả năng sinh tồn ở chỗ này.
- Thái Hoàng Thiên đang rơi!
Đột nhiên có tiếng người kinh sợ nói.
Đám người Tần Mục thầm giật mình, vội vàng xoay người qua nhìn về phía đường về, nhìn vào vô số mảnh nhỏ không gian. Bọn họ chỉ thấy những mảnh nhỏ không gian không có quy luật chút nào di chuyển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được ánh lửa từ chỗ nào đó rất xa phía đối diện truyền đến, mơ hồ có thể nhìn thấy được Thái Hoàng Thiên.
Bởi vì Thái Minh Thiên là thế giới đã rơi vào tĩnh mịch, u ám không rõ, cho nên từ Thái Hoàng Thiên nhìn không thấy được bất kỳ vật gì bên này. Thái Hoàng Thiên lại là biển nham thạch nóng chảy, sáng vô cùng, bởi vậy từ Thái Minh Thiên có thể nhìn thấy được Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên đang nghiêng, góc nghiêng đang dần dần tăng lớn.
Thái Hoàng Thiên này giống như là muốn rơi vào bên trong vách núi dựng đứng!
- Dưới vách núi dựng đứng là nơi nào?
Bàng Ngọc Chân Thần hỏi.
Tần Mục khẽ nói:
- Duyên Khang. Không đúng, là Đại Khư.
Mọi người đương nhiên giật mình kinh sợ.
Nếu Thái Hoàng Thiên đập phải Đại Khư, chỉ sợ sẽ gây ra một trận tai họa lớn khác!
Trưởng thôn thở dài nói:
- Người của Minh Đô làm việc thật sự quá độc ác, không để lại bất kỳ đường sống nào! Chúng ta đi nhanh một chút, trước khi Thái Hoàng Thiên rơi vào Đại Khư phải tiến vào Đại Khư, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn!
- Đi theo ta!
Tần Mục cao giọng quát, dẫn người đi về phía không gian gãy, mọi người đều đuổi theo. Dọc đường đi có rất nhiều bộ xương khô tinh quái chạy tới, vươn tay về phía bọn họ đòi trang phục.
Mọi người nếu có dư trang phục lại tặng cho bọn họ, những bộ xương khô nhận được trang phục lại vui mừng vô cùng chạy tán loạn khắp nơi.
... Còn có một bộ xương khô cao lớn khi còn sống hẳn là một nam tử, lại mặc trang phục nữ nhân, trang điểm xinh đẹp rất đáng chú ý.
Náo nhiệt một hồi, bọn họ đi tới trước không gian gãy nhìn xuống dưới chỉ thấy khắp nơi trong vực sâu cũng đều là mảnh nhỏ không gian, cực kỳ nguy hiểm, chỉ có điều so với con đường từ Thái Hoàng Thiên tiến vào Thái Minh Thiên kia, lại phải an toàn hơn rất nhiều.
Mảnh nhỏ không gian ở đây cũng không dày đặc, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy được phong cảnh của Đại Khư.
Xung quanh cái lối đi này hoàn toàn không có mảnh nhỏ không gian.
- Chắc là Tiều Phu thánh nhân tạo ra!
Tần Mục yên lòng, Tiều Phu thánh nhân hiển nhiên sớm một bước đi tới nơi này, dọc theo đường đi bắc cầu, đả thông lối đi, nghĩ đến hắn đã đến Đại Khư. Nhưng khiến cho Tần Mục cảm thấy buồn bực là Tiều Phu thánh nhân vì sao không đi tìm kiếm bọn họ, trái lại đi trước một bước?
- Lấy thực lực của Tiều Phu thánh nhân, chắc hẳn có thể một mình xuyên qua mảnh nhỏ không gian. Hắn phiền lòng cố sức tính toán đường sống, vì sao còn phải bắc cầu, vì sao còn muốn đả thông lối đi?
Tần Mục có chút không giải thích được.
Mọi người bay lên trời, lần lượt phóng người về phía không gian gãy, mà xuyên qua không gian gãy, phía dưới chính là một tòa kiến trúc cổ nguy nga nhất trong Đại Khư.
Nam Thiên Môn!
Nam Thiên Môn của Khai Hoàng Thiên Đình!
Một ngày này, trên không trung của Nam Thiên Môn có tới hàng vạn bóng người từ trên cao hạ xuống, mỗi một người lần lượt rơi xuống đất.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời gần như không có cách nào phát hiện ra lối đi thông tới Thái Minh Thiên.
Chỉ có điều mơ hồ có thể nhìn thấy được không gian trên không trung của Nam Thiên Môn có một nơi hiện lên màu đỏ. Nơi đó là Thái Hoàng Thiên!
- Tất cả mọi người mau chóng rời khỏi đây, không nên dừng lại ở chỗ này, đến thành thị gần nhất đi!
Tần Mục đứng ở chỗ cao, cao giọng quát:
- Theo ta đi!
Mọi người cố gắng đuổi theo hắn, mảnh màu đỏ cam trên bầu trời kia dần dần trở nên rõ ràng, đó là Thái Hoàng Thiên đang nghiêng, dọc theo vách núi dựng đứng rơi về phía Đại Khư.
Tuy rằng Tần Mục không có cách nào nhìn thấy được tình hình của Thái Hoàng Thiên ở sâu bên trong không gian nhưng hắn có thể tưởng tượng được, nơi đó tất nhiên sẽ là cục diện vô cùng khủng khiếp lại đồ sộ!
Rơi không chỉ là Thái Hoàng Thiên, còn có La Phù Thiên cắm ở vị trí Ly thành của Thái Hoàng Thiên!
Nham thạch nóng chảy chuyển động, rơi qua hai tầng trời chắc chắn sẽ ép tới phía trên vòm trời của Đại Khư, xé rách, đập vào trong Đại Khư.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới thành Đại Khư gần đây. Vừa vào thành, trước mặt Tần Mục lại nhìn thấy được một nam tử ba gương mặt, tóc không khỏi dựng lên.
- Phược Nhật La!
Thương lang...
Từng tiếng lưỡi dao sắc bén rút ra khỏi vỏ truyền đến hàng vạn thần thông giả và thần chỉ, phía sau lưng Tần Mục đều phát động linh binh và thần binh của từng người, đằng đằng sát khí, khẩn trương nhìn Phược Nhật La.
Thành thị này là một những tiết điểm quan trọng ở trong Đại Khư, nối liền Đại Khư cùng Duyên Khang, Tây Thổ. Vậy mà lúc này trong thành lại xuất hiện thêm không biết bao nhiêu thần thông giả Ma tộc, cũng không thiếu Ma Thần, lúc này những thần thông giả Ma tộc nhìn thấy bọn họ cũng không khỏi khẩn trương, đều phát động linh binh Ma Thần binh, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào!
Tần Mục lấy cái hộp nhỏ ra, năm ngón tay nhanh chóng chớp động, chỉ nghe một tiếng động khẽ truyền đến, cái hộp được giải phong. Trong mắt của Tần Mục có hung quang chớp động, cười lạnh nói:
- Phược Nhật La, ngươi không ngờ dẫn đầu Ma tộc trốn đến nơi đây, chỉ có điều Đại Khư là Đại Khư của ta, ở đây không cho phép ngươi càn rỡ!
Hai bên sát khí xông lên trời, tình hình đại chiến hết sức căng thẳng.
Đúng vào lúc này, Tiều Phu thánh nhân từ phía sau Phược Nhật La đi ra, thản nhiên nói:
- Đồ nhi, buông thanh binh khí xuống, Phược Nhật La và Ma tộc là do ta cứu từ Thái Hoàng Thiên ra. Ta đã cùng hắn đạt được hiệp nghị, Phược Nhật La và Ma tộc của hắn gia nhập Duyên Khang, trở thành tộc dưới sự thống trị của Duyên Khang.
- Cái gì?
Một đám Thần Ma và thần thông giả của Thái Hoàng Thiên lòng đầy căm phẫn, giận không kìm chế được, trừng mắt. Tang Diệp tôn thần lạnh lùng nói:
- Ma tộc xâm nhập Thái Hoàng Thiên, người của Thái Hoàng Thiên ta tử thương đếm không hết, huyết hải thâm cừu như vậy, ta không đội trời chung! Thần thông giả của Thái Hoàng Thiên kiên quyết sẽ không cùng Ma tộc hóa giải ân oán!
Bàng Ngọc tôn thần cắn răng nói:
- Thiên Sư, ngươi tuy là Thiên Sư nhưng ngươi không cứu những đồng tộc chúng ta, ngược lại đi cứu Ma tộc, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Tướng sĩ Thái Hoàng Thiên ta tuyệt đối sẽ không cùng Ma tộc ở dưới một bầu trời!
Tiều Phu thánh nhân khẽ nhíu mày, nói:
- Ta là suy nghĩ cho sau này. Ta biết các ngươi có thể chạy trốn, dù sao hai đệ tử của ta đều đang ở chỗ của các ngươi, cho nên ta lựa chọn cứu Ma tộc. Phược Nhật La tôn vương đã bỏ gian tà theo chính nghĩa...
Tần Mục cũng nhíu mày một cái, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Tiều Phu thánh nhân, cũng biết ý nghĩ này rất tốt, nhưng Tiều Phu thánh nhân cũng không để tâm tới cảm nhận của người Thái Hoàng Thiên.
Nhân tộc của Thái Hoàng Thiên đã cùng người xâm lăng Ma tộc chém giết gần hơn hai vạn năm, thù hận trong đó đã không có cách nào hóa giải. Tiều Phu thánh nhân cho dù có ân đối với Thái Hoàng Thiên, cho dù là Thiên Sư thời đại Khai Hoàng, nhưng hắn cũng không có cách nào hóa giải đoạn thù hận này.
Hắn giải cứu Ma tộc, chính là phản bội đối với Thái Hoàng Thiên!
Ầm ầm...
Trong thành hoàn toàn đại loạn, khắp nơi đều là những người đang hoảng loạn, tiếng khóc tiếng kêu không ngừng vang lên bên tai. Tiều Phu thánh nhân cao giọng nói:
- Mọi người không cần hoang mang! Nơi này là Khai Hoàng Thiên Đình, Thái Hoàng Thiên rơi xuống sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho nơi đây!
Đám người Tần Mục, thôn trưởng cũng cố gắng hết sức trấn an mọi người đang chạy thục mạng xung quanh. Thái Hoàng Thiên càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng ngời, cuối cùng thế giới nham thạch nóng chảy to lớn này từ trên cao hạ xuống, rơi về phía Đại Khư.
Trong Đại Khư, từng vị tượng thần cổ xưa đột nhiên tản ra ánh sáng phóng lên cao, xông thẳng lên trên không trung. Vô số Thần Ma trong mọi chỗ di tích cổ xưa cũng theo đó run rẩy chấn động, thần quang giống như là ráng mây khí, giống như là cầu vồng từ trong các ngõ ngách của Đại Khư phun trào.
Những di tích này không ngờ tràn ngập uy năng khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được, lực lượng không có cách nào tưởng tượng được. Cách bọn họ gần nhất chính là Nam Thiên Môn, trong cánh cửa này không ngờ truyền đến vô số tiếng Thần Ma khẽ tụng. Âm thanh tuy rằng thấp nhưng lại hình như cất giấu năng lượng khiến cho người ta không hiểu nổi, phun ra ngoài.
Thái Hoàng Thiên rơi xuống nghênh đón các loại hiện tượng kỳ lạ của Đại Khư, tốc độ càng lúc càng chậm. Cuối cùng thế giới nham thạch nóng chảy này nhẹ nhàng rơi xuống đất, dọc theo hướng nam bắc của Đại Khư cắm về phía vách núi dựng đầu nguồn của Dũng Giang.
Trên bầu trời, một tòa chư thiên khác xuất hiện, đó là La Phù Thiên cắm ở giữa Thái Hoàng Thiên, hai tòa chư thiên cùng Đại Khư hình thành một chữ Thổ không hợp quy tắc.
Trong Đại Khư, nguyên từ hỗn loạn, rất nhiều người và dị thú bị nguyên từ của Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên bắt được, khoa chân múa tay rơi về phía hai tòa chư thiên này. Nhưng vào lúc này, trong hàng vạn hàng nghìn di tích của Đại Khư, từng mảnh ánh sáng đảo qua, nguyên từ hỗn loạn nhất thời khôi phục bình thường, rất nhiều người và dị thú từ trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh sáng lóa mắt này đảo qua Thái Hoàng Thiên và La Phù Thiên nóng cháy vô cùng. Hai tòa chư thiên này với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang lạnh xuống, cảm giác nóng rực trong không khí Đại Khư khiến cho người ta khó có thể chịu được nhất thời biến mất.
Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía mọi người nói:
- Nơi này là Thiên Đình, Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên rơi xuống sẽ không đả thương đến chúng ta! Ta đã sớm dự đoán được điểm này.
Mọi người của Thái Hoàng Thiên không để ý đến hắn.
Tiều Phu thánh nhân mở miệng, lại không tiếp tục nói ra, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Thiên Sư, có đôi khi quá mức lý trí trái lại không có cách nào được người ta lý giải.
Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân phức tạp, rất nhanh khôi phục lại như ban đầu, liếc mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ tươi cười:
- Tần Vũ hoàng tử, ngươi cuối cùng đã trưởng thành. Ta rất vui mừng khi nhìn thấy được ngươi đi ra khỏi bóng ma đào binh.
Sơ tổ Nhân Hoàng vẫn còn có chút khí chất ưu buồn, cũng có chút bệnh nhưng tinh khí thần cũng rất sung túc, thay thế cho vẻ suy sụp tinh thần trước đó, nói:
- Như vậy Thiên Sư ngươi thì sao? Ngươi không được tộc nhân lý giải tha thứ, có thể lưu lại cho ngươi bóng ma hay không?
Tiều Phu thánh nhân thản nhiên nói:
- Công pháp của ngươi tuy có tâm thánh, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không đạt được độ cao tâm cảnh của ta. Mặc cho những người khác có cái nhìn thế nào cũng không có cách nào ảnh hưởng đến ta.
Mục Thần Ký
Mảnh nhỏ không gian cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa di chuyển không theo bất kỳ quy luật nào đáng nói, nhưng cây cầu này lại hết lần này tới lần khác tìm ra một con đường sống.
Có người đứng ở trên cầu nhìn xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy được càng nhiều mảnh nhỏ không gian, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì khác.
- Không nên nhìn đông tới nhìn tây, mỗi một bước đều phải vững vàng!
Âm thanh của Bàng Ngọc Chân Thần từ phía trước truyền đến:
- Ngã xuống, chết không có chỗ chôn, căn bản không có cách nào tìm được thi thể của ngươi!
Đoạn đường này đi một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy điểm cuối.
Tần Mục đi đến nơi, liếc mắt nhìn bốn phía, lộ ra vẻ tươi cười. Ở đây chính là Thái Minh Thiên, khi hắn cùng với Đế Thích Thiên Vương Phật tránh né Nam Thiên Xích Đế Tề Hạ Du truy sát, lại là thông qua nơi đây trở lại Đại Khư.
Hơn nữa, Đại Khư từ Thiên Đình rơi xuống, đập xuyên qua Thái Minh Thiên, phần không gian gãy kia lại ở cách đó không xa!
Mọi người đứng ở trên đất Thái Minh Thiên nhìn bốn phía, phóng tầm mắt nhìn ra, lại chỉ có thể thấy được đất đai tối tăm và cuồng phong tàn sát bừa bãi, còn có xương khô tập trung thành từng nhóm bị gió thổi đi, biến thành một quả cầu xương trắng chạy theo gió.
Bịch bịch bịch bịch, cảnh tượng quả cầu xương trắng từ trong gió lăn qua, biến thành phong cảnh đặc biệt của Thái Minh Thiên.
Gió ngừng, quả cầu xương trắng tản ra, xôn xao đầy đất. Sau đó rất nhiều bộ xương khô đứng lên tìm kiếm xương của mình, có bộ xương đang nắm lấy một cây xương đùi tranh tới tranh lui.
Đột nhiên những bộ xương khô chú ý tới bọn họ, đều quay đầu nhìn lại.
Trong lòng mọi người căng thẳng, đang muốn đề phòng, Tần Mục vội vàng nói:
- Không cần khẩn trương, bọn họ chỉ là chưa có nhìn thấy nhân loại, đối với chúng ta có chút hiếu kỳ. Thật ra bọn họ rất đáng yêu, không có lực uy hiếp.
Mấy bộ xương khô lớn mật tiến lên, chạm đến trang phục của những thần thông giả chạy nạn, có bộ xương khô lá gan lớn hơn nữa, nhéo nhéo vào mặt của một thiếu nữ.
Tần Mục lấy từ trong túi Thao Thiết ra mấy bộ trang phục, tặng cho mấy bộ xương khô trong đó. Mấy bộ xương khô này mặc trang phục vào, vui mừng hớn hở, nhanh chân chạy tới chạy lui. Bộ xương khô khác không ngừng hâm mộ, chạy đuổi theo bọn họ.
- Đất đai ở đây một chút chất dinh dưỡng cũng không có.
Tư bà bà cố gắng trồng dược liệu ở trong đất, chỉ thấy dược liệu rất nhanh đã héo rũ, không nhịn được lắc đầu.
Tang Diệp tôn thần ngửi một cái, nói:
- Trong không khí cũng không có bất kỳ linh khí linh lực nào, ở đây không thích hợp cho bất kỳ sinh linh nào ở lại, có thể chỉ có những bộ xương khô này mới có khả năng sinh tồn ở chỗ này.
- Thái Hoàng Thiên đang rơi!
Đột nhiên có tiếng người kinh sợ nói.
Đám người Tần Mục thầm giật mình, vội vàng xoay người qua nhìn về phía đường về, nhìn vào vô số mảnh nhỏ không gian. Bọn họ chỉ thấy những mảnh nhỏ không gian không có quy luật chút nào di chuyển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được ánh lửa từ chỗ nào đó rất xa phía đối diện truyền đến, mơ hồ có thể nhìn thấy được Thái Hoàng Thiên.
Bởi vì Thái Minh Thiên là thế giới đã rơi vào tĩnh mịch, u ám không rõ, cho nên từ Thái Hoàng Thiên nhìn không thấy được bất kỳ vật gì bên này. Thái Hoàng Thiên lại là biển nham thạch nóng chảy, sáng vô cùng, bởi vậy từ Thái Minh Thiên có thể nhìn thấy được Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên đang nghiêng, góc nghiêng đang dần dần tăng lớn.
Thái Hoàng Thiên này giống như là muốn rơi vào bên trong vách núi dựng đứng!
- Dưới vách núi dựng đứng là nơi nào?
Bàng Ngọc Chân Thần hỏi.
Tần Mục khẽ nói:
- Duyên Khang. Không đúng, là Đại Khư.
Mọi người đương nhiên giật mình kinh sợ.
Nếu Thái Hoàng Thiên đập phải Đại Khư, chỉ sợ sẽ gây ra một trận tai họa lớn khác!
Trưởng thôn thở dài nói:
- Người của Minh Đô làm việc thật sự quá độc ác, không để lại bất kỳ đường sống nào! Chúng ta đi nhanh một chút, trước khi Thái Hoàng Thiên rơi vào Đại Khư phải tiến vào Đại Khư, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn!
- Đi theo ta!
Tần Mục cao giọng quát, dẫn người đi về phía không gian gãy, mọi người đều đuổi theo. Dọc đường đi có rất nhiều bộ xương khô tinh quái chạy tới, vươn tay về phía bọn họ đòi trang phục.
Mọi người nếu có dư trang phục lại tặng cho bọn họ, những bộ xương khô nhận được trang phục lại vui mừng vô cùng chạy tán loạn khắp nơi.
... Còn có một bộ xương khô cao lớn khi còn sống hẳn là một nam tử, lại mặc trang phục nữ nhân, trang điểm xinh đẹp rất đáng chú ý.
Náo nhiệt một hồi, bọn họ đi tới trước không gian gãy nhìn xuống dưới chỉ thấy khắp nơi trong vực sâu cũng đều là mảnh nhỏ không gian, cực kỳ nguy hiểm, chỉ có điều so với con đường từ Thái Hoàng Thiên tiến vào Thái Minh Thiên kia, lại phải an toàn hơn rất nhiều.
Mảnh nhỏ không gian ở đây cũng không dày đặc, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy được phong cảnh của Đại Khư.
Xung quanh cái lối đi này hoàn toàn không có mảnh nhỏ không gian.
- Chắc là Tiều Phu thánh nhân tạo ra!
Tần Mục yên lòng, Tiều Phu thánh nhân hiển nhiên sớm một bước đi tới nơi này, dọc theo đường đi bắc cầu, đả thông lối đi, nghĩ đến hắn đã đến Đại Khư. Nhưng khiến cho Tần Mục cảm thấy buồn bực là Tiều Phu thánh nhân vì sao không đi tìm kiếm bọn họ, trái lại đi trước một bước?
- Lấy thực lực của Tiều Phu thánh nhân, chắc hẳn có thể một mình xuyên qua mảnh nhỏ không gian. Hắn phiền lòng cố sức tính toán đường sống, vì sao còn phải bắc cầu, vì sao còn muốn đả thông lối đi?
Tần Mục có chút không giải thích được.
Mọi người bay lên trời, lần lượt phóng người về phía không gian gãy, mà xuyên qua không gian gãy, phía dưới chính là một tòa kiến trúc cổ nguy nga nhất trong Đại Khư.
Nam Thiên Môn!
Nam Thiên Môn của Khai Hoàng Thiên Đình!
Một ngày này, trên không trung của Nam Thiên Môn có tới hàng vạn bóng người từ trên cao hạ xuống, mỗi một người lần lượt rơi xuống đất.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời gần như không có cách nào phát hiện ra lối đi thông tới Thái Minh Thiên.
Chỉ có điều mơ hồ có thể nhìn thấy được không gian trên không trung của Nam Thiên Môn có một nơi hiện lên màu đỏ. Nơi đó là Thái Hoàng Thiên!
- Tất cả mọi người mau chóng rời khỏi đây, không nên dừng lại ở chỗ này, đến thành thị gần nhất đi!
Tần Mục đứng ở chỗ cao, cao giọng quát:
- Theo ta đi!
Mọi người cố gắng đuổi theo hắn, mảnh màu đỏ cam trên bầu trời kia dần dần trở nên rõ ràng, đó là Thái Hoàng Thiên đang nghiêng, dọc theo vách núi dựng đứng rơi về phía Đại Khư.
Tuy rằng Tần Mục không có cách nào nhìn thấy được tình hình của Thái Hoàng Thiên ở sâu bên trong không gian nhưng hắn có thể tưởng tượng được, nơi đó tất nhiên sẽ là cục diện vô cùng khủng khiếp lại đồ sộ!
Rơi không chỉ là Thái Hoàng Thiên, còn có La Phù Thiên cắm ở vị trí Ly thành của Thái Hoàng Thiên!
Nham thạch nóng chảy chuyển động, rơi qua hai tầng trời chắc chắn sẽ ép tới phía trên vòm trời của Đại Khư, xé rách, đập vào trong Đại Khư.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới thành Đại Khư gần đây. Vừa vào thành, trước mặt Tần Mục lại nhìn thấy được một nam tử ba gương mặt, tóc không khỏi dựng lên.
- Phược Nhật La!
Thương lang...
Từng tiếng lưỡi dao sắc bén rút ra khỏi vỏ truyền đến hàng vạn thần thông giả và thần chỉ, phía sau lưng Tần Mục đều phát động linh binh và thần binh của từng người, đằng đằng sát khí, khẩn trương nhìn Phược Nhật La.
Thành thị này là một những tiết điểm quan trọng ở trong Đại Khư, nối liền Đại Khư cùng Duyên Khang, Tây Thổ. Vậy mà lúc này trong thành lại xuất hiện thêm không biết bao nhiêu thần thông giả Ma tộc, cũng không thiếu Ma Thần, lúc này những thần thông giả Ma tộc nhìn thấy bọn họ cũng không khỏi khẩn trương, đều phát động linh binh Ma Thần binh, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào!
Tần Mục lấy cái hộp nhỏ ra, năm ngón tay nhanh chóng chớp động, chỉ nghe một tiếng động khẽ truyền đến, cái hộp được giải phong. Trong mắt của Tần Mục có hung quang chớp động, cười lạnh nói:
- Phược Nhật La, ngươi không ngờ dẫn đầu Ma tộc trốn đến nơi đây, chỉ có điều Đại Khư là Đại Khư của ta, ở đây không cho phép ngươi càn rỡ!
Hai bên sát khí xông lên trời, tình hình đại chiến hết sức căng thẳng.
Đúng vào lúc này, Tiều Phu thánh nhân từ phía sau Phược Nhật La đi ra, thản nhiên nói:
- Đồ nhi, buông thanh binh khí xuống, Phược Nhật La và Ma tộc là do ta cứu từ Thái Hoàng Thiên ra. Ta đã cùng hắn đạt được hiệp nghị, Phược Nhật La và Ma tộc của hắn gia nhập Duyên Khang, trở thành tộc dưới sự thống trị của Duyên Khang.
- Cái gì?
Một đám Thần Ma và thần thông giả của Thái Hoàng Thiên lòng đầy căm phẫn, giận không kìm chế được, trừng mắt. Tang Diệp tôn thần lạnh lùng nói:
- Ma tộc xâm nhập Thái Hoàng Thiên, người của Thái Hoàng Thiên ta tử thương đếm không hết, huyết hải thâm cừu như vậy, ta không đội trời chung! Thần thông giả của Thái Hoàng Thiên kiên quyết sẽ không cùng Ma tộc hóa giải ân oán!
Bàng Ngọc tôn thần cắn răng nói:
- Thiên Sư, ngươi tuy là Thiên Sư nhưng ngươi không cứu những đồng tộc chúng ta, ngược lại đi cứu Ma tộc, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Tướng sĩ Thái Hoàng Thiên ta tuyệt đối sẽ không cùng Ma tộc ở dưới một bầu trời!
Tiều Phu thánh nhân khẽ nhíu mày, nói:
- Ta là suy nghĩ cho sau này. Ta biết các ngươi có thể chạy trốn, dù sao hai đệ tử của ta đều đang ở chỗ của các ngươi, cho nên ta lựa chọn cứu Ma tộc. Phược Nhật La tôn vương đã bỏ gian tà theo chính nghĩa...
Tần Mục cũng nhíu mày một cái, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Tiều Phu thánh nhân, cũng biết ý nghĩ này rất tốt, nhưng Tiều Phu thánh nhân cũng không để tâm tới cảm nhận của người Thái Hoàng Thiên.
Nhân tộc của Thái Hoàng Thiên đã cùng người xâm lăng Ma tộc chém giết gần hơn hai vạn năm, thù hận trong đó đã không có cách nào hóa giải. Tiều Phu thánh nhân cho dù có ân đối với Thái Hoàng Thiên, cho dù là Thiên Sư thời đại Khai Hoàng, nhưng hắn cũng không có cách nào hóa giải đoạn thù hận này.
Hắn giải cứu Ma tộc, chính là phản bội đối với Thái Hoàng Thiên!
Ầm ầm...
Trong thành hoàn toàn đại loạn, khắp nơi đều là những người đang hoảng loạn, tiếng khóc tiếng kêu không ngừng vang lên bên tai. Tiều Phu thánh nhân cao giọng nói:
- Mọi người không cần hoang mang! Nơi này là Khai Hoàng Thiên Đình, Thái Hoàng Thiên rơi xuống sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho nơi đây!
Đám người Tần Mục, thôn trưởng cũng cố gắng hết sức trấn an mọi người đang chạy thục mạng xung quanh. Thái Hoàng Thiên càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng ngời, cuối cùng thế giới nham thạch nóng chảy to lớn này từ trên cao hạ xuống, rơi về phía Đại Khư.
Trong Đại Khư, từng vị tượng thần cổ xưa đột nhiên tản ra ánh sáng phóng lên cao, xông thẳng lên trên không trung. Vô số Thần Ma trong mọi chỗ di tích cổ xưa cũng theo đó run rẩy chấn động, thần quang giống như là ráng mây khí, giống như là cầu vồng từ trong các ngõ ngách của Đại Khư phun trào.
Những di tích này không ngờ tràn ngập uy năng khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được, lực lượng không có cách nào tưởng tượng được. Cách bọn họ gần nhất chính là Nam Thiên Môn, trong cánh cửa này không ngờ truyền đến vô số tiếng Thần Ma khẽ tụng. Âm thanh tuy rằng thấp nhưng lại hình như cất giấu năng lượng khiến cho người ta không hiểu nổi, phun ra ngoài.
Thái Hoàng Thiên rơi xuống nghênh đón các loại hiện tượng kỳ lạ của Đại Khư, tốc độ càng lúc càng chậm. Cuối cùng thế giới nham thạch nóng chảy này nhẹ nhàng rơi xuống đất, dọc theo hướng nam bắc của Đại Khư cắm về phía vách núi dựng đầu nguồn của Dũng Giang.
Trên bầu trời, một tòa chư thiên khác xuất hiện, đó là La Phù Thiên cắm ở giữa Thái Hoàng Thiên, hai tòa chư thiên cùng Đại Khư hình thành một chữ Thổ không hợp quy tắc.
Trong Đại Khư, nguyên từ hỗn loạn, rất nhiều người và dị thú bị nguyên từ của Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên bắt được, khoa chân múa tay rơi về phía hai tòa chư thiên này. Nhưng vào lúc này, trong hàng vạn hàng nghìn di tích của Đại Khư, từng mảnh ánh sáng đảo qua, nguyên từ hỗn loạn nhất thời khôi phục bình thường, rất nhiều người và dị thú từ trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh sáng lóa mắt này đảo qua Thái Hoàng Thiên và La Phù Thiên nóng cháy vô cùng. Hai tòa chư thiên này với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang lạnh xuống, cảm giác nóng rực trong không khí Đại Khư khiến cho người ta khó có thể chịu được nhất thời biến mất.
Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía mọi người nói:
- Nơi này là Thiên Đình, Thái Hoàng Thiên, La Phù Thiên rơi xuống sẽ không đả thương đến chúng ta! Ta đã sớm dự đoán được điểm này.
Mọi người của Thái Hoàng Thiên không để ý đến hắn.
Tiều Phu thánh nhân mở miệng, lại không tiếp tục nói ra, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới bên cạnh hắn, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Thiên Sư, có đôi khi quá mức lý trí trái lại không có cách nào được người ta lý giải.
Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân phức tạp, rất nhanh khôi phục lại như ban đầu, liếc mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ tươi cười:
- Tần Vũ hoàng tử, ngươi cuối cùng đã trưởng thành. Ta rất vui mừng khi nhìn thấy được ngươi đi ra khỏi bóng ma đào binh.
Sơ tổ Nhân Hoàng vẫn còn có chút khí chất ưu buồn, cũng có chút bệnh nhưng tinh khí thần cũng rất sung túc, thay thế cho vẻ suy sụp tinh thần trước đó, nói:
- Như vậy Thiên Sư ngươi thì sao? Ngươi không được tộc nhân lý giải tha thứ, có thể lưu lại cho ngươi bóng ma hay không?
Tiều Phu thánh nhân thản nhiên nói:
- Công pháp của ngươi tuy có tâm thánh, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không đạt được độ cao tâm cảnh của ta. Mặc cho những người khác có cái nhìn thế nào cũng không có cách nào ảnh hưởng đến ta.
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 674: Thái hoàng thiên rơi xuống
10.0/10 từ 49 lượt.