Mục Thần Ký
Chương 673: Công lao lớn hơn trời
Trên Sinh Tử Bộ xuất hiện diện mạo của Duyên Khang quốc sư, phía sau có nhóm tục danh, Giang Lăng, tự Bạch Khuê.
- Duyên Khang quốc sư hóa ra có tên này!
Phó Nham Kỳ đang cầm tay của mình, trực tiếp rút ra, đột nhiên cái tay kia run rẩy hiện ra chút thần huyết, ở trên Sinh Tử Bộ viết xuống tên và tên hiệu của Duyên Khang quốc sư.
Giang Lăng, Giang Bạch Khuê.
Chữ này vừa viết xuống, thần huyết không ngờ dần dần rót vào trong Sinh Tử Bộ, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không gặp.
- Sinh Tử Bộ có thể ghi chết, ghi tên của hắn, câu hồn của hắn, lấy mạng của hắn!
Phó Nham Kỳ cười lạnh nói:
- Bốn ngón tay của ta chảy máu, sẽ không chảy uổng công!
Lâu Vân Khúc và Ngỗi Khanh Bồi nhìn chăm chú vào đám người Tần Mục phía dưới tiếp tục đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Duyên Khang quốc sư, lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lúc lâu, Duyên Khang quốc sư vẫn không nhanh không chậm đi, giúp đỡ mọi người chống đỡ cuồng phong sóng lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, dùng thần thông bảo vệ mọi người tiếp tục đi về phía trước.
- Thế nào còn chưa có câu hồn lấy mạng?
Phó Nham Kỳ cắn răng, lại rút ra một chút thần huyết ở chỗ ngón tay. Đang định viết tục danh của Duyên Khang quốc sư, Lâu Vân Khúc giơ tay lên ngăn hắn lại, lắc đầu nói:
- Phó sư đệ, người này có thần thông quảng đại, pháp thuật Minh Đô đối với hắn đã không có bí mật đáng nói. Ngươi thử số lần càng nhiều, hắn càng hiểu rõ về pháp thuật Minh Đô của ta. Hiện tại hắn có Sinh Tử Bộ ở trong tay, ngươi sử dụng Sinh Tử Bộ đã không đối phó được hắn.
Phó Nham Kỳ cả giận nói:
- Lẽ nào ta đổ máu vô ích sao?
Ngỗi Khanh Bồi cau mày nói:
- Trên đời này, pháp thuật thần thông của Minh Đô ta là thần bí nhất, làm sao có thể bị phá được? Vị Duyên Khang quốc sư này cho dù là người chủ đạo cải cách Duyên Khang cũng không có khả năng có tư chất nghịch thiên như vậy, tuổi còn trẻ lại có thể nhìn thấu thần thông của Minh Đô ta!
Lâu Vân Khúc than thở:
- Có thể đây là khởi nguồn tác dụng năm ngụy triều Thiên Đình. Năm ngụy triều Thiên Đình đều bắt nguồn từ nơi đó, tất nhiên là có một ít chỗ đặc biệt dị thường. Ta nghe nói chư thiên vạn giới, chỉ có tổ địa này mới có lời đồn đại năm trăm năm xuất hiện một thánh nhân, chư thiên khác đều không có nghe được truyền thuyết này. Vị Duyên Khang quốc sư này có lẽ là chuông số mệnh.
Phó Nham Kỳ lấy tu vi phong tỏa chỗ vết thương trên ngón tay, không để máu chảy ra nữa, cau mày nói:
- Chỉ chặt bốn đầu ngón tay, ta sẽ không thể binh giải chuyển thế sống lại. Đáng giận, nếu như hắn giết ta, ngược lại còn tốt, hết lần này tới lần khác chỉ chặt bốn đầu ngón tay của ta! Ta đi giết chết bọn chúng, nhân cơ hội được binh giải quay về Minh Đô!
Lâu Vân Khúc nhìn theo đám người Tần Mục đi xa, mỉm cười nói:
- Ngươi gấp cái gì? Để cho bọn họ đi là được. Mục đích chuyến này của chúng ta chính là huyết tế Thái Hoàng Thiên, đẩy Ma tộc vào Duyên Khang, khiến cho bọn họ không thể không chém giết chinh chiến. Thần thông giả và Thần Ma của Duyên Khang tử vong nhiều, lại sẽ thức tỉnh các thần tượng đá trong Duyên Khang, các thần tỉnh lại sẽ diệt thế. Bây giờ không phải là sắp đạt được mục đích này sao?
Ngỗi Khanh Bồi nói:
- Mục đích thứ hai của chúng ta là ghi lại tâm đắc cải cách của Duyên Khang, trở lại hiến cho sư tôn. Thành quả cải cách của Duyên Khang đều đang ở trên người Duyên Khang quốc sư, cho nên cách nhanh và tiện nhất chính là bắt Duyên Khang quốc sư.
Lâu Vân Khúc nói:
- Mục đích thứ ba chính là sư tôn muốn gặp thần tử U Đô.
Hắn cười nói:
- Ta cảm thấy ba chuyện này đều có thể đồng thời tiến hành, đồng thời hoàn thành. Bọn họ tiếp tục đi tới, chờ đến Thái Minh Thiên mới sẽ phát hiện mặc cho bọn họ thần thông quảng đại thông minh cơ trí bách biến nhưng trước sau vẫn ở trong lòng bàn tay của chúng ta. Phó sư đệ không nên nóng vội, chúng ta bình tĩnh chờ là được.
Ba vị thần nhân Minh Đô đứng trên không trung, không có đuổi theo.
Cuối cùng, mấy vạn người bị nướng thành da bọc xương, cho dù là Tư bà bà xinh đẹp nhất cũng bị ngày thế giới diệt vong ác liệt này biến thành gầy trơ cả xương. Đang lúc mọi người bao gồm các thần chỉ cũng không kiên trì được nữa, thương thế của Sơ tổ Nhân Hoàng cuối cùng cũng ổn định lại, trải qua Tần Mục và dược sư dốc lòng chăm sóc, tu vi của hắn cũng khôi phục được một ít.
Sơ tổ Nhân Hoàng lấy thần thông tạo hóa từ trong hư không tạo ra nước, làm ra một ít nước sạch, mọi người lúc này mới nhặt trở về tính mạng.
Sơ tổ Nhân Hoàng cuối cùng không cần Bàng Ngọc Chân Thần cõng nữa, miễn cưỡng có thể tự mình bước đi. Nhìn tình cảnh mọi người uống nước, vị hoàng tử tiền triều này vẫn còn có chút khí tức u buồn.
Đợi nhìn thấy Thất Sát Tinh Quân Úy Lão, khí tức u buồn lại càng nồng đậm.
Úy Lão nhận ra hắn, nói:
- Ta đã từng vào triều báo cáo công tác, đã ra mắt điện hạ. Khi ta vẫn còn sống, gặp được một người, tự xưng là Thiên Thánh giáo chủ hạ giới xuống, là một nam nhân thoạt nhìn rất ôn hòa nhưng thực ra rất cuồng dã. Ta từ trong miệng người kia nghe nói qua sự tích của điện hạ, biết điện hạ ở trước nguy hiểm và tai hoạ dẫn dắt các tộc nhân từ trong thế giới như địa ngục tìm được một con đường sống.
Sơ tổ chán nản nói:
- Thời đại Khai Hoàng đã bị huỷ diệt, không có điện hạ nữa. Ta là một đào binh, Khai Hoàng cũng là một đào binh, tướng quân cao thượng, không nên nhắc lại chuyện xưa.
Úy Lão kinh ngạc, đột nhiên cười nói:
- Điện hạ cảm thấy lần này Tần Nhân Hoàng dẫn đầu mấy vạn thần thông giả cầu sinh, hành động vĩ đại này thế nào?
Khí tức u buồn của Sơ tổ Nhân Hoàng biến mất, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mục, cười nói:
- Hắn rất tốt, là một hài tử tốt. Ta chưa từng thấy qua mặc dù là người nào ở dưới tình cảnh ác liệt như vậy còn có thể duy trì loại tâm tình lạc quan. Hơn nữa hắn còn có trí tuệ lớn, dũng lực lớn, đối mặt với bất kỳ cản trở nào cũng dám xông về phía trước. Bên cạnh hắn tuy có nhiều thần chỉ nhưng có thể dẫn dắt mọi người đi ra khỏi tuyệt cảnh cũng không phải là Thần Ma mà là hắn, chỉ có hắn!
Úy Lão cười nói:
- Đối tượng hắn học, chính là ngươi!
Sơ tổ Nhân Hoàng đương nhiên giật mình kinh sợ, lắc đầu nói:
- Ngươi đừng nên nói mò, ta chỉ là một đào binh, hắc hắc, Ngọc Minh Cung đánh một trận, ta chạy trốn...
- Chính là tình cảnh ngươi đối mặt lúc đó còn ác liệt hơn so với tình cảnh hiện tại gấp trăm lần!
Úy Lão nói:
- Tần Nhân Hoàng dẫn đầu mọi người bước qua Thái Hoàng Thiên đang bị hủy diệt, tìm kiếm đường sống, tình cảnh của Thái Hoàng Thiên tuy rằng ác liệt nhưng khủng khiếp kém xa so với lúc thời đại Khai Hoàng kết thúc. Hắn bắt chước theo chính là ngươi, chính là ngươi ở trong thời đại khủng khiếp như vậy dẫn đầu vô số người già yếu, đi qua núi thây biển máu, tránh được vô số nguy hiểm đáng sợ. Thậm chí lấy cái chết chém giết, lúc này mới giúp chúng sinh tìm được một con đường sống, tìm được tới Duyên Khang.
Sơ tổ suy nghĩ xuất thần.
Úy Lão tiếp tục nói:
- Nếu không có ngươi, lại không có Duyên Khang hiện tại, không có hậu thế cải cách đổi mới, cũng không có những thiếu niên nhiều vẻ nhiều màu. Điện hạ, cho dù là người hung ác nhất của Duyên Khang, trong lòng cũng sẽ tồn tại tôn kính đối với ngươi, gọi ngươi một tiếng tổ. Cho dù là người có quyền thế nhất của Duyên Khang, cũng là con dân của ngươi, gọi ngươi là Nhân Hoàng. Ngươi chỉ biết mình là một đào binh, nhưng ngươi chưa từng nghĩ qua ngươi làm ra công lao và thành tích thế nào. Mấy ngày nay, ta quan sát được Tần Nhân Hoàng vẫn không có gọi tên của ngươi mà gọi ngươi là Sơ tổ, Duyên Khang quốc sư đối với ngươi cũng lễ độ cung kính, ngươi lại nên biết, bọn họ đối với ngươi có bao nhiêu tôn kính.
Bộ xương khô lớn này cười nói:
- Bọn họ là xem ngươi trở thành người thân nhất, cho dù là Tần Nhân Hoàng lần này dẫn đầu mấy vạn thần thông giả đi xa khỏi Thái Hoàng Thiên bị hủy diệt, cũng là đang học ngươi năm đó!
- Bọn họ vẫn luôn thảo luận cải cách của Duyên Khang quốc, nhưng nếu không có ngươi, sao lại có Duyên Khang quốc và cải cách Duyên Khang?
- Điện hạ, ngươi vì thời đại Khai Hoàng lưu lại con cháu, nhưng thời đại Duyên Khang cũng là do ngươi mở ra!
- Ngươi chỉ chú ý tới một vết nhơ trong đời ngươi, quên mất sau lưng của ngươi, rễ mầm ngươi lưu lại đã thành đại thụ che trời, rừng rậm xanh biếc. Điện hạ nhìn về phía trước.
- Vết bẩn của ngươi rất nhỏ, nhưng công lao và thành tích của ngươi lại nặng tựa trời xanh!
Úy Lão cười nói:
- Những lão huynh đệ đã chết chúng ta ở trên trời nhìn ngươi. Những bạn học của ngươi trong Ngọc Minh Cung cũng ở trên trời nhìn ngươi, bọn họ hi vọng ngươi đi ra, không hy vọng ngươi tiếp tục trầm luân như vậy nữa.
Sơ tổ Nhân Hoàng trong lúc bất chợt lệ rơi đầy mặt.
Phía trước, một mảnh vách núi dựng đứng xuất hiện, chất đầy mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát. Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư tiến lên nhìn lại, chỉ thấy ở đây mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát rất nhiều, chi chít, hiện lên ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Có mảnh nhỏ không gian là bầu trời trong xanh, gió khẽ thổi qua, có mảnh nhỏ là biển rộng giống như ngọc bích vậy, còn có mảnh nhỏ là ngọn lửa, hoặc mặt đất, hoặc ngọn núi.
Nhưng những mảnh nhỏ không gian này không có bất kỳ độ dày nào, nếu rơi vào trong này, chỉ sợ cái gì cũng không cảm giác được liền bị cắt ra.
Tần Mục nhìn xung quanh, vách núi dựng đứng dài rộng kinh người, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối. Đối diện vách núi dựng đứng rốt cuộc là cái gì, dựa vào ánh mắt của bọn họ cũng không có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng phía đối diện.
Đối diện có quá nhiều mảnh nhỏ không gian ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
Biển nham thạch nóng chảy đến nơi đây cũng bất chợt dừng lại, không biết chảy đến nơi nào.
- Nơi này chính là nơi Đại Khư từ Thiên Đình rơi xuống, đập ra lỗ lớn.
Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng xe chỉ nam lại, nói:
- Từ nơi này đi vào Đại Khư, ta không biết nên đi như thế nào, nhưng là từ Thái Minh Thiên đi Đại Khư, ta ngược lại còn biết có đường nhỏ.
- Mấu chốt là làm thế nào mới có khả năng từ Thái Hoàng Thiên tiến vào Thái Minh Thiên!
Tư bà bà đi tới, khẽ nói.
Nàng bổ sung xong hơi nước lại trở nên xinh đẹp không thể tả.
Duyên Khang quốc sư liếc mắt nhìn nàng, vội vàng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ:
- Ta đã thành thân, không thể có suy nghĩ không an phận.
Người què lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được chạy như điên dọc theo vách núi dựng đứng. Sau một lúc lâu, gió nóng gào thét đập vào mặt, người què dừng ở trước mặt mọi người, nhanh chóng nói:
- Bên kia có một cây cầu, dường như là thông với phía đối diện!
Mọi người không nhịn được kinh ngạc:
- Loại nơi có không gian nghiền nát này làm sao có thể có cầu được?
Bọn họ vội vàng chạy tới nơi người què nói, quả nhiên thấy một cây cầu thông với phía đối diện. Cây cầu kia chỉ dùng hơn mười cành liễu bện thành, vẫn xanh biếc. Chỉ có điều cành liễu lớn như rồng, chắc là có người dùng thần thông tạo hóa khiến những cành liễu trở nên cực lớn, trở nên dài không thể đo được.
Cành liễu đan xen vào nhau, nối thẳng tới bờ bên kia, cành liễu bên này không ngờ cắm rễ ở trong nham thạch nóng chảy, hấp thu chất dinh dưỡng của nham thạch nóng chảy.
Tần Mục khẽ nói:
- Úy Lão Tiết độ sứ, cầu kia là do các người dựng ra sao?
Úy Lão nhìn cây cầu kia, cũng hoàn toàn mờ mịt, lắc đầu nói:
- Ta chết sớm, cũng không biết có một cây cầu như thế.
Tần Mục nhìn về phía Bàng Ngọc Chân Thần, Bàng Ngọc lắc đầu nói:
- Chúng ta cùng Ma tộc giao chiến hai vạn năm, ở đây cũng không có một cây cầu nào. Dùng cành cây bắc cầu, chúng ta không có thủ đoạn này.
Cầu liễu nối liền hai giới, kỳ quái chính là cây cầu kia không ngờ tránh tất cả mảnh nhỏ không gian. Cầu liễu cũng không thẳng, mà trăm ngoặt nghìn vòng qua các mảnh nhỏ không gian trong vách núi dựng đứng, tìm ra một con đường sống!
- Thuật tính cao thâm như vậy...
Lâm Hiên đạo chủ cùng lão đạo sĩ đạo môn hoảng sợ nhìn cây cầu uốn lượn này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, một lão đạo sĩ lẩm bẩm nói:
- Thành tựu này thực sự cao thâm khó dò, bởi vậy có khả năng ung dung tránh được các mảnh nhỏ không gian. Là ai xây dựng cây cầu kia? Ai có thành tựu thuật số cao thâm như vậy?
Sơ tổ Nhân Hoàng tiến lên kiểm tra một hồi, nói:
- Là Thiên Sư làm. Hắn đã tới đây, tính ra đường sống, sau đó dùng cành liễu xây dựng cây cầu kia. Điểm cuối của cây cầu lại chắc là Thái Minh Thiên!
Tần Mục hưng phấn nói:
- Thiên Sư là lão sư Khai Sơn tổ sư Thiên Thánh giáo ta, các vị nếu như muốn học thuật tính toán, có thể tới Thiên Thánh giáo hoặc Thiên Thánh học cung chúng ta!
Sắc mặt của Lâm Hiên đạo chủ tối sầm, phẫn nộ không nói. Kính Minh lão hòa thượng bên cạnh lộ ra vẻ mỉm cười, thầm nghĩ:
- Hiện tại đã biết góc tường của Tần giáo chủ không dễ đào chưa?
Lâm Hiên đạo chủ suy nghĩ một lát, nhìn về phía lão đạo sĩ bên cạnh nói:
- Sau khi chúng ta trở về, có nên cùng hoàng đế thương nghị một chút, mở một học cung đạo môn hay không?
Tần Mục phái người đi qua cây cầu dò đường, qua hồi lâu, người kia từ một chỗ khác quay về, nói:
- Trên đường an toàn, đối diện là một thế giới tĩnh mịch.
- Đó chính là Thái Minh Thiên!
Tần Mục tinh thần đại chấn, lập tức hạ lệnh để cho mọi người đều đi qua cầu liễu.
- Úy Lão Tiết độ sứ, đoạn đường này may là có các vị bảo vệ. Tiết độ sứ có theo chúng ta cùng tiến vào Đại Khư hay không?
Tần Mục nhìn về phía Úy Lão nói:
- Đại Khư có Phong Đô, ta đã từng hứa cho các ngươi có một chỗ nhỏ ở Phong Đô, cũng nên thực hiện lời hứa.
Úy Lão quay đầu lại, nhìn trong Thái Hoàng Thiên bị hủy diệt. Qua một lúc lâu, vị tướng quân này vung cánh tay hô lên, cao giọng nói:
- Các huynh đệ chết trận, theo ta đi Phong Đô!
Thôn trưởng nhìn hơn ngàn vị xương trắng Thần Ma này không khỏi thở dài, Tần Mục buồn bực, hỏi:
- Thôn trưởng vì sao thở dài?
- Ta đang suy nghĩ tới Lăng Cảnh đạo nhân chèo thuyền chở người ở Phong Đô.
Thôn trưởng nói:
- Lần này Phong Đô có thêm hơn ngàn vị Thần Ma, Lăng Cảnh đạo nhân chỉ dựa vào chèo thuyền chở người kiếm tiền, lại mua không nổi phòng. Giá nhà Phong Đô chỉ sợ sẽ từ từ tăng lên...
Mục Thần Ký
- Duyên Khang quốc sư hóa ra có tên này!
Phó Nham Kỳ đang cầm tay của mình, trực tiếp rút ra, đột nhiên cái tay kia run rẩy hiện ra chút thần huyết, ở trên Sinh Tử Bộ viết xuống tên và tên hiệu của Duyên Khang quốc sư.
Giang Lăng, Giang Bạch Khuê.
Chữ này vừa viết xuống, thần huyết không ngờ dần dần rót vào trong Sinh Tử Bộ, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không gặp.
- Sinh Tử Bộ có thể ghi chết, ghi tên của hắn, câu hồn của hắn, lấy mạng của hắn!
Phó Nham Kỳ cười lạnh nói:
- Bốn ngón tay của ta chảy máu, sẽ không chảy uổng công!
Lâu Vân Khúc và Ngỗi Khanh Bồi nhìn chăm chú vào đám người Tần Mục phía dưới tiếp tục đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Duyên Khang quốc sư, lẳng lặng chờ đợi.
Qua một lúc lâu, Duyên Khang quốc sư vẫn không nhanh không chậm đi, giúp đỡ mọi người chống đỡ cuồng phong sóng lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, dùng thần thông bảo vệ mọi người tiếp tục đi về phía trước.
- Thế nào còn chưa có câu hồn lấy mạng?
Phó Nham Kỳ cắn răng, lại rút ra một chút thần huyết ở chỗ ngón tay. Đang định viết tục danh của Duyên Khang quốc sư, Lâu Vân Khúc giơ tay lên ngăn hắn lại, lắc đầu nói:
- Phó sư đệ, người này có thần thông quảng đại, pháp thuật Minh Đô đối với hắn đã không có bí mật đáng nói. Ngươi thử số lần càng nhiều, hắn càng hiểu rõ về pháp thuật Minh Đô của ta. Hiện tại hắn có Sinh Tử Bộ ở trong tay, ngươi sử dụng Sinh Tử Bộ đã không đối phó được hắn.
Phó Nham Kỳ cả giận nói:
- Lẽ nào ta đổ máu vô ích sao?
Ngỗi Khanh Bồi cau mày nói:
- Trên đời này, pháp thuật thần thông của Minh Đô ta là thần bí nhất, làm sao có thể bị phá được? Vị Duyên Khang quốc sư này cho dù là người chủ đạo cải cách Duyên Khang cũng không có khả năng có tư chất nghịch thiên như vậy, tuổi còn trẻ lại có thể nhìn thấu thần thông của Minh Đô ta!
Lâu Vân Khúc than thở:
- Có thể đây là khởi nguồn tác dụng năm ngụy triều Thiên Đình. Năm ngụy triều Thiên Đình đều bắt nguồn từ nơi đó, tất nhiên là có một ít chỗ đặc biệt dị thường. Ta nghe nói chư thiên vạn giới, chỉ có tổ địa này mới có lời đồn đại năm trăm năm xuất hiện một thánh nhân, chư thiên khác đều không có nghe được truyền thuyết này. Vị Duyên Khang quốc sư này có lẽ là chuông số mệnh.
Phó Nham Kỳ lấy tu vi phong tỏa chỗ vết thương trên ngón tay, không để máu chảy ra nữa, cau mày nói:
- Chỉ chặt bốn đầu ngón tay, ta sẽ không thể binh giải chuyển thế sống lại. Đáng giận, nếu như hắn giết ta, ngược lại còn tốt, hết lần này tới lần khác chỉ chặt bốn đầu ngón tay của ta! Ta đi giết chết bọn chúng, nhân cơ hội được binh giải quay về Minh Đô!
Lâu Vân Khúc nhìn theo đám người Tần Mục đi xa, mỉm cười nói:
- Ngươi gấp cái gì? Để cho bọn họ đi là được. Mục đích chuyến này của chúng ta chính là huyết tế Thái Hoàng Thiên, đẩy Ma tộc vào Duyên Khang, khiến cho bọn họ không thể không chém giết chinh chiến. Thần thông giả và Thần Ma của Duyên Khang tử vong nhiều, lại sẽ thức tỉnh các thần tượng đá trong Duyên Khang, các thần tỉnh lại sẽ diệt thế. Bây giờ không phải là sắp đạt được mục đích này sao?
Ngỗi Khanh Bồi nói:
- Mục đích thứ hai của chúng ta là ghi lại tâm đắc cải cách của Duyên Khang, trở lại hiến cho sư tôn. Thành quả cải cách của Duyên Khang đều đang ở trên người Duyên Khang quốc sư, cho nên cách nhanh và tiện nhất chính là bắt Duyên Khang quốc sư.
Lâu Vân Khúc nói:
- Mục đích thứ ba chính là sư tôn muốn gặp thần tử U Đô.
Hắn cười nói:
- Ta cảm thấy ba chuyện này đều có thể đồng thời tiến hành, đồng thời hoàn thành. Bọn họ tiếp tục đi tới, chờ đến Thái Minh Thiên mới sẽ phát hiện mặc cho bọn họ thần thông quảng đại thông minh cơ trí bách biến nhưng trước sau vẫn ở trong lòng bàn tay của chúng ta. Phó sư đệ không nên nóng vội, chúng ta bình tĩnh chờ là được.
Ba vị thần nhân Minh Đô đứng trên không trung, không có đuổi theo.
Cuối cùng, mấy vạn người bị nướng thành da bọc xương, cho dù là Tư bà bà xinh đẹp nhất cũng bị ngày thế giới diệt vong ác liệt này biến thành gầy trơ cả xương. Đang lúc mọi người bao gồm các thần chỉ cũng không kiên trì được nữa, thương thế của Sơ tổ Nhân Hoàng cuối cùng cũng ổn định lại, trải qua Tần Mục và dược sư dốc lòng chăm sóc, tu vi của hắn cũng khôi phục được một ít.
Sơ tổ Nhân Hoàng lấy thần thông tạo hóa từ trong hư không tạo ra nước, làm ra một ít nước sạch, mọi người lúc này mới nhặt trở về tính mạng.
Sơ tổ Nhân Hoàng cuối cùng không cần Bàng Ngọc Chân Thần cõng nữa, miễn cưỡng có thể tự mình bước đi. Nhìn tình cảnh mọi người uống nước, vị hoàng tử tiền triều này vẫn còn có chút khí tức u buồn.
Đợi nhìn thấy Thất Sát Tinh Quân Úy Lão, khí tức u buồn lại càng nồng đậm.
Úy Lão nhận ra hắn, nói:
- Ta đã từng vào triều báo cáo công tác, đã ra mắt điện hạ. Khi ta vẫn còn sống, gặp được một người, tự xưng là Thiên Thánh giáo chủ hạ giới xuống, là một nam nhân thoạt nhìn rất ôn hòa nhưng thực ra rất cuồng dã. Ta từ trong miệng người kia nghe nói qua sự tích của điện hạ, biết điện hạ ở trước nguy hiểm và tai hoạ dẫn dắt các tộc nhân từ trong thế giới như địa ngục tìm được một con đường sống.
Sơ tổ chán nản nói:
- Thời đại Khai Hoàng đã bị huỷ diệt, không có điện hạ nữa. Ta là một đào binh, Khai Hoàng cũng là một đào binh, tướng quân cao thượng, không nên nhắc lại chuyện xưa.
Úy Lão kinh ngạc, đột nhiên cười nói:
- Điện hạ cảm thấy lần này Tần Nhân Hoàng dẫn đầu mấy vạn thần thông giả cầu sinh, hành động vĩ đại này thế nào?
Khí tức u buồn của Sơ tổ Nhân Hoàng biến mất, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mục, cười nói:
- Hắn rất tốt, là một hài tử tốt. Ta chưa từng thấy qua mặc dù là người nào ở dưới tình cảnh ác liệt như vậy còn có thể duy trì loại tâm tình lạc quan. Hơn nữa hắn còn có trí tuệ lớn, dũng lực lớn, đối mặt với bất kỳ cản trở nào cũng dám xông về phía trước. Bên cạnh hắn tuy có nhiều thần chỉ nhưng có thể dẫn dắt mọi người đi ra khỏi tuyệt cảnh cũng không phải là Thần Ma mà là hắn, chỉ có hắn!
Úy Lão cười nói:
- Đối tượng hắn học, chính là ngươi!
Sơ tổ Nhân Hoàng đương nhiên giật mình kinh sợ, lắc đầu nói:
- Ngươi đừng nên nói mò, ta chỉ là một đào binh, hắc hắc, Ngọc Minh Cung đánh một trận, ta chạy trốn...
- Chính là tình cảnh ngươi đối mặt lúc đó còn ác liệt hơn so với tình cảnh hiện tại gấp trăm lần!
Úy Lão nói:
- Tần Nhân Hoàng dẫn đầu mọi người bước qua Thái Hoàng Thiên đang bị hủy diệt, tìm kiếm đường sống, tình cảnh của Thái Hoàng Thiên tuy rằng ác liệt nhưng khủng khiếp kém xa so với lúc thời đại Khai Hoàng kết thúc. Hắn bắt chước theo chính là ngươi, chính là ngươi ở trong thời đại khủng khiếp như vậy dẫn đầu vô số người già yếu, đi qua núi thây biển máu, tránh được vô số nguy hiểm đáng sợ. Thậm chí lấy cái chết chém giết, lúc này mới giúp chúng sinh tìm được một con đường sống, tìm được tới Duyên Khang.
Sơ tổ suy nghĩ xuất thần.
Úy Lão tiếp tục nói:
- Nếu không có ngươi, lại không có Duyên Khang hiện tại, không có hậu thế cải cách đổi mới, cũng không có những thiếu niên nhiều vẻ nhiều màu. Điện hạ, cho dù là người hung ác nhất của Duyên Khang, trong lòng cũng sẽ tồn tại tôn kính đối với ngươi, gọi ngươi một tiếng tổ. Cho dù là người có quyền thế nhất của Duyên Khang, cũng là con dân của ngươi, gọi ngươi là Nhân Hoàng. Ngươi chỉ biết mình là một đào binh, nhưng ngươi chưa từng nghĩ qua ngươi làm ra công lao và thành tích thế nào. Mấy ngày nay, ta quan sát được Tần Nhân Hoàng vẫn không có gọi tên của ngươi mà gọi ngươi là Sơ tổ, Duyên Khang quốc sư đối với ngươi cũng lễ độ cung kính, ngươi lại nên biết, bọn họ đối với ngươi có bao nhiêu tôn kính.
Bộ xương khô lớn này cười nói:
- Bọn họ là xem ngươi trở thành người thân nhất, cho dù là Tần Nhân Hoàng lần này dẫn đầu mấy vạn thần thông giả đi xa khỏi Thái Hoàng Thiên bị hủy diệt, cũng là đang học ngươi năm đó!
- Bọn họ vẫn luôn thảo luận cải cách của Duyên Khang quốc, nhưng nếu không có ngươi, sao lại có Duyên Khang quốc và cải cách Duyên Khang?
- Điện hạ, ngươi vì thời đại Khai Hoàng lưu lại con cháu, nhưng thời đại Duyên Khang cũng là do ngươi mở ra!
- Ngươi chỉ chú ý tới một vết nhơ trong đời ngươi, quên mất sau lưng của ngươi, rễ mầm ngươi lưu lại đã thành đại thụ che trời, rừng rậm xanh biếc. Điện hạ nhìn về phía trước.
- Vết bẩn của ngươi rất nhỏ, nhưng công lao và thành tích của ngươi lại nặng tựa trời xanh!
Úy Lão cười nói:
- Những lão huynh đệ đã chết chúng ta ở trên trời nhìn ngươi. Những bạn học của ngươi trong Ngọc Minh Cung cũng ở trên trời nhìn ngươi, bọn họ hi vọng ngươi đi ra, không hy vọng ngươi tiếp tục trầm luân như vậy nữa.
Sơ tổ Nhân Hoàng trong lúc bất chợt lệ rơi đầy mặt.
Phía trước, một mảnh vách núi dựng đứng xuất hiện, chất đầy mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát. Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư tiến lên nhìn lại, chỉ thấy ở đây mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát rất nhiều, chi chít, hiện lên ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Có mảnh nhỏ không gian là bầu trời trong xanh, gió khẽ thổi qua, có mảnh nhỏ là biển rộng giống như ngọc bích vậy, còn có mảnh nhỏ là ngọn lửa, hoặc mặt đất, hoặc ngọn núi.
Nhưng những mảnh nhỏ không gian này không có bất kỳ độ dày nào, nếu rơi vào trong này, chỉ sợ cái gì cũng không cảm giác được liền bị cắt ra.
Tần Mục nhìn xung quanh, vách núi dựng đứng dài rộng kinh người, liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối. Đối diện vách núi dựng đứng rốt cuộc là cái gì, dựa vào ánh mắt của bọn họ cũng không có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng phía đối diện.
Đối diện có quá nhiều mảnh nhỏ không gian ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
Biển nham thạch nóng chảy đến nơi đây cũng bất chợt dừng lại, không biết chảy đến nơi nào.
- Nơi này chính là nơi Đại Khư từ Thiên Đình rơi xuống, đập ra lỗ lớn.
Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng xe chỉ nam lại, nói:
- Từ nơi này đi vào Đại Khư, ta không biết nên đi như thế nào, nhưng là từ Thái Minh Thiên đi Đại Khư, ta ngược lại còn biết có đường nhỏ.
- Mấu chốt là làm thế nào mới có khả năng từ Thái Hoàng Thiên tiến vào Thái Minh Thiên!
Tư bà bà đi tới, khẽ nói.
Nàng bổ sung xong hơi nước lại trở nên xinh đẹp không thể tả.
Duyên Khang quốc sư liếc mắt nhìn nàng, vội vàng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ:
- Ta đã thành thân, không thể có suy nghĩ không an phận.
Người què lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được chạy như điên dọc theo vách núi dựng đứng. Sau một lúc lâu, gió nóng gào thét đập vào mặt, người què dừng ở trước mặt mọi người, nhanh chóng nói:
- Bên kia có một cây cầu, dường như là thông với phía đối diện!
Mọi người không nhịn được kinh ngạc:
- Loại nơi có không gian nghiền nát này làm sao có thể có cầu được?
Bọn họ vội vàng chạy tới nơi người què nói, quả nhiên thấy một cây cầu thông với phía đối diện. Cây cầu kia chỉ dùng hơn mười cành liễu bện thành, vẫn xanh biếc. Chỉ có điều cành liễu lớn như rồng, chắc là có người dùng thần thông tạo hóa khiến những cành liễu trở nên cực lớn, trở nên dài không thể đo được.
Cành liễu đan xen vào nhau, nối thẳng tới bờ bên kia, cành liễu bên này không ngờ cắm rễ ở trong nham thạch nóng chảy, hấp thu chất dinh dưỡng của nham thạch nóng chảy.
Tần Mục khẽ nói:
- Úy Lão Tiết độ sứ, cầu kia là do các người dựng ra sao?
Úy Lão nhìn cây cầu kia, cũng hoàn toàn mờ mịt, lắc đầu nói:
- Ta chết sớm, cũng không biết có một cây cầu như thế.
Tần Mục nhìn về phía Bàng Ngọc Chân Thần, Bàng Ngọc lắc đầu nói:
- Chúng ta cùng Ma tộc giao chiến hai vạn năm, ở đây cũng không có một cây cầu nào. Dùng cành cây bắc cầu, chúng ta không có thủ đoạn này.
Cầu liễu nối liền hai giới, kỳ quái chính là cây cầu kia không ngờ tránh tất cả mảnh nhỏ không gian. Cầu liễu cũng không thẳng, mà trăm ngoặt nghìn vòng qua các mảnh nhỏ không gian trong vách núi dựng đứng, tìm ra một con đường sống!
- Thuật tính cao thâm như vậy...
Lâm Hiên đạo chủ cùng lão đạo sĩ đạo môn hoảng sợ nhìn cây cầu uốn lượn này, trong lòng vô cùng khiếp sợ, một lão đạo sĩ lẩm bẩm nói:
- Thành tựu này thực sự cao thâm khó dò, bởi vậy có khả năng ung dung tránh được các mảnh nhỏ không gian. Là ai xây dựng cây cầu kia? Ai có thành tựu thuật số cao thâm như vậy?
Sơ tổ Nhân Hoàng tiến lên kiểm tra một hồi, nói:
- Là Thiên Sư làm. Hắn đã tới đây, tính ra đường sống, sau đó dùng cành liễu xây dựng cây cầu kia. Điểm cuối của cây cầu lại chắc là Thái Minh Thiên!
Tần Mục hưng phấn nói:
- Thiên Sư là lão sư Khai Sơn tổ sư Thiên Thánh giáo ta, các vị nếu như muốn học thuật tính toán, có thể tới Thiên Thánh giáo hoặc Thiên Thánh học cung chúng ta!
Sắc mặt của Lâm Hiên đạo chủ tối sầm, phẫn nộ không nói. Kính Minh lão hòa thượng bên cạnh lộ ra vẻ mỉm cười, thầm nghĩ:
- Hiện tại đã biết góc tường của Tần giáo chủ không dễ đào chưa?
Lâm Hiên đạo chủ suy nghĩ một lát, nhìn về phía lão đạo sĩ bên cạnh nói:
- Sau khi chúng ta trở về, có nên cùng hoàng đế thương nghị một chút, mở một học cung đạo môn hay không?
Tần Mục phái người đi qua cây cầu dò đường, qua hồi lâu, người kia từ một chỗ khác quay về, nói:
- Trên đường an toàn, đối diện là một thế giới tĩnh mịch.
- Đó chính là Thái Minh Thiên!
Tần Mục tinh thần đại chấn, lập tức hạ lệnh để cho mọi người đều đi qua cầu liễu.
- Úy Lão Tiết độ sứ, đoạn đường này may là có các vị bảo vệ. Tiết độ sứ có theo chúng ta cùng tiến vào Đại Khư hay không?
Tần Mục nhìn về phía Úy Lão nói:
- Đại Khư có Phong Đô, ta đã từng hứa cho các ngươi có một chỗ nhỏ ở Phong Đô, cũng nên thực hiện lời hứa.
Úy Lão quay đầu lại, nhìn trong Thái Hoàng Thiên bị hủy diệt. Qua một lúc lâu, vị tướng quân này vung cánh tay hô lên, cao giọng nói:
- Các huynh đệ chết trận, theo ta đi Phong Đô!
Thôn trưởng nhìn hơn ngàn vị xương trắng Thần Ma này không khỏi thở dài, Tần Mục buồn bực, hỏi:
- Thôn trưởng vì sao thở dài?
- Ta đang suy nghĩ tới Lăng Cảnh đạo nhân chèo thuyền chở người ở Phong Đô.
Thôn trưởng nói:
- Lần này Phong Đô có thêm hơn ngàn vị Thần Ma, Lăng Cảnh đạo nhân chỉ dựa vào chèo thuyền chở người kiếm tiền, lại mua không nổi phòng. Giá nhà Phong Đô chỉ sợ sẽ từ từ tăng lên...
Mục Thần Ký
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký
Story
Chương 673: Công lao lớn hơn trời
10.0/10 từ 49 lượt.