Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 64

70@-

Sầm Tây mất một lúc mới tiêu hóa hết những gì Lâm Thi Kỳ nói. Mấy xiên thịt nướng trong tay cô đã nguội lạnh.

 

Ở khu cắm trại, mấy nam sinh đang tụ tập xung quanh Chu Thừa Quyết, nghiên cứu cách dựng lều.


Hầu hết mọi người đều chưa có kinh nghiệm, nhưng Chu Thừa Quyết đã đi dã ngoại nhiều lần, việc dựng lều chẳng có gì khó đối với anh.


Hiện giờ, anh đang được mọi người vây quanh, xem anh làm mẫu.

Sầm Tây quay lại, đứng ở phía cuối đám đông, lặng lẽ quan sát anh dựng lều một cách thành thạo, nhanh chóng.


Anh rất xuất sắc và nổi bật. Mọi người xung quanh đều chú ý đến anh, đều đang bàn tán về anh.


Giống như lần đầu tiên cô gặp anh trên sân bóng rổ vào mùa hè năm ngoái. Lúc đó cô mới vào trường, còn anh là tâm điểm của mọi sự chú ý. Dù anh làm gì cũng hút ánh nhìn của người khác nhưng lại khiến người ta chẳng dám lại gần.

 

Một chiếc lều đã được dựng xong, mấy cậu con trai cũng đã hiểu cơ bản cách làm. Mọi người đều quay lại chỗ của mình để tiếp tục mày mò, thử nghiệm.


Chiếc lều mà Chu Thừa Quyết vừa dựng xong là của Sầm Tây và Lý Giai Thư. Tối nay hai người sẽ ngủ ở trong đó. Sau khi dựng xong chiếc lều này, vẫn còn cái của anh và Nghiêm Tự cần dựng nữa.


Vì vậy, anh cũng không có thời gian rảnh. Chu Thừa Quyết lùi lại một chút, nhận lấy cây chống từ tay Nghiêm Tự rồi tiếp tục dựng chiếc thứ hai.

 

Sầm Tây đứng im, do dự một lát, hít thật sâu vài hơi, cuối cùng mới quyết định đi về phía anh.


Chu Thừa Quyết đang cúi người, quay lưng về phía cô, đóng đinh xuống đất. Sầm Tây dừng lại sau lưng anh, siết chặt tay, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi giúp cậu một tay nhé?"


Dù chưa từng dựng lều, nhưng từ nhỏ cô đã quen với việc tự xoay sở để sống sót, chỉ cần nhìn qua một chút là có thể làm được.
Khi giọng cô vang lên, anh rõ ràng hơi khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục đóng đinh như không có chuyện gì xảy ra.


Chu Thừa Quyết quá quen với giọng nói của cô, gần như chỉ cần vừa nghe thấy tiếng cô là đã nhận ra ngay.


Nhưng anh chỉ dừng lại một giây rồi lại trở lại bình thường, không quay lại nhìn, cũng không đáp lại.

 

Sầm Tây nắm chặt tay hơn nữa, nhịp tim không kìm được mà tăng tốc, hít thêm một hơi sâu, lấy hết can đảm để tiếp tục nói: "Tôi giúp cậu… như vậy sẽ nhanh hơn..."


Chu Thừa Quyết lại đóng thêm ba bốn cái đinh nữa. Khi chắc chắn đã đóng chắc đinh vào đất, anh mới đứng dậy, không vội quay lại nhìn cô, mà tiếp tục lấy một cây đinh khác, bước về phía góc lều đầu tiên.


Trong khi bước đi, anh cũng buông lời từ chối: "Không cần đâu, đông người phiền phức. Cậu qua bên đó với bọn họ đi. Một mình tôi làm nhanh hơn."

 

Câu này rõ ràng là từ chối. Sầm Tây cũng không dám làm phiền anh thêm nữa.



Giống như lần đầu tiên cô gặp anh ở trường, hôm đó cô cũng cảm thấy anh thật khó gần, nhưng hiện tại cô vẫn cố gắng làm cho chính mình thật tự tin, lấy hết can đảm bước đến gần anh.


Nhưng đáng tiếc, cả hai lần đều không có kết quả tốt.


Chiều hôm ấy, anh không nhớ ra cô.
Tối nay, anh cũng không cần cô.

 

Ở một chỗ không xa, Lý Giai Thư và Giang Kiều đang vẫy tay với Sầm Tây, vừa vẫy vừa gọi cô đến.


Hai người bọn họ đã trải vài chiếc thảm trên sườn núi, ăn xong đồ nướng rồi không biết lấy đâu ra một đống đồ ăn vặt và trái cây, giờ đang bày biện trên thảm rồi mời mọi người lại chơi trò chơi, trò chuyện.


Sầm Tây đáp lại một tiếng "Được", không tiếp tục mặt dày mày dạn đòi ở lại giúp Chu Thừa Quyết nữa, nhét điện thoại vào túi rồi bước nhanh về phía bọn họ.

 

Khi bước chân của cô gái nhỏ dần khuất xa, Nghiêm Tự ở bên cạnh mới mở miệng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng đóng nữa anh bạn à. Cậu đã đóng ba cái đinh cùng một góc rồi đấy.”


“…”


Cuối cùng động tác của Chu Thừa Quyết cũng dừng lại.


“Cậu cũng thật là… Khi cậu ấy chưa đến thì cứ mong ngóng nhìn người ta chằm chằm, muốn người ta chủ động tới tìm cậy. Giờ cậu ấy đến rồi, cậu lại tỏ ra khó gần.” 

Nghiêm Tự vừa xuyên thanh ngang vào vải bạt, vừa nhỏ giọng trào phúng.


“Tôi chẳng tỏ ra khó gần gì cả. Mấy cô gái không có việc gì làm thì tụ tập lại chơi đùa, còn cậu ấy thì cứ muốn giúp đỡ.” Chu Thừa Quyết không nhanh không chậm nhổ đinh ra, đổi vị trí rồi lại tiếp tục đóng vào: “Có gì mà cần phải giúp? Cả ngày cứ thích bận trước bận sau.”


“Vậy cậu cũng phải nói rõ ràng với người ta đi chứ.” Nghiêm Tự nói.


“Tôi đã nói rõ rồi mà? Không phải bảo cậu ấy đi chơi sao?” Chu Thừa Quyết mặt không cảm xúc nói, “Nếu mà nói thêm mấy câu, cậu ấy lại muốn hỏi tôi ‘Cách xa tôi một chút có được không?’, ‘Đừng nói chuyện với tôi có được không?’.”


Chu Thừa Quyết bắt chước giọng điệu của cô nói một tràng, không nhịn được mà nhẹ hừ một tiếng: “Cậu không biết đâu, tôi sợ nhất là cậu ấy hỏi tôi hai chữ ‘được không?’. Cái giọng điệu đó, tôi làm sao có thể nói không được?”


“Câu đó có thể thêm bất cứ cái gì ở đằng trước, tôi đều không thể từ chối, cứ như bị trúng tà vậy.”



Mao Lâm Hạo không biết từ đâu nhảy ra, trong tay còn cầm một đĩa bánh bao.
Vừa rồi Chu Thừa Quyết nướng cho cậu ấy vài cái. Đây là lần đầu tiên cậu ấy được ăn thử hương vị này, thấy rất ngon. Nhưng sau đó vì bánh bao chiếm quá nhiều chỗ và tốn thời gian, làm ảnh hưởng đến những bạn khác nướng xiên nên cậu ấy đành thôi không ăn nữa.


Giờ thấy mọi người đã ăn no uống đủ, không còn dùng đến vỉ nướng nữa, cậu ấy lại tranh thủ cơ hội, liền chạy đến tìm Chu Thừa Quyết: “Quyết Quyết, một lát nữa dựng lều xong, anh giúp em nướng thêm vài cái bánh bao nữa, được không?”


Nghiêm Tự nghe tới hai chữ cuối, suýt thì cười dạng thẳng chân.


Nhìn sang Chu Thừa Quyết lúc này, mặt anh đã hoàn toàn tối sầm, nghẹn một hồi lâu, cuối cùng chỉ phun ra một chữ “Cút”.


Sau khi dựng xong toàn bộ lều đã là nửa tiếng sau.


Mấy cô gái bên kia nói chuyện rôm rả. Nhiều cậu con trai dựng xong lều cũng tụ tập lại. Vài cái thảm được trải ra bên cạnh, mọi người đều ngồi xuống trên sườn núi.
Nghiêm Tự liếc mắt về phía đó, rồi nói với Chu Thừa Quyết: “Đi xem thử không?”


Chu Thừa Quyết vừa định từ chối thì Nghiêm Tự lại nói: “Không tới quá gần đâu. Dù sao nhiều người cũng đều qua đó rồi, giữ một khoảng cách an toàn là được. Cậu là lớp trưởng mà lại sợ một đại biểu môn văn sao?!”


“…” Chu Thừa Quyết liếc cậu ấy một cái, cạn lời.


“Được rồi, tôi biết cậu thật sự sợ.” Nghiêm Tự đứng dậy, “Vậy tôi đi trước. Cậu đừng đi theo, cứ ngồi đây đi, lát nữa cũng đừng ghen tị với tôi.”


Cám dỗ này thật sự quá lớn, cuối cùng Chu Thừa Quyết vẫn đi theo Nghiêm Tự đến xem náo nhiệt.


Ở bên kia, mấy cô gái đã trò chuyện suốt cả buổi tối, từ chủ đề này sang chủ đề khác. Vừa rồi còn đang than thở về chủ nhiệm Diêu, một giây sau đã lại bắt đầu thảo luận xem ngôi sao nam nào đẹp trai nhất.


Lý Giai Thư rất hứng thú với chủ đề này. Cô ấy giơ tay lên một cách hào hứng, muốn phát biểu ý kiến đầu tiên.



Giang Kiều và mấy người khác đều chiều theo cô ấy, gật đầu rồi làm một động tác mời: “Công chúa, mời nói.”


Lý Giai Thư nghiêm túc hắng giọng rồi tựa như ra tuyên bố: “Tớ thấy Lộ Trạch Châu đẹp trai vô cùng. Ai đồng ý thì nói đồng ý, ai phản đối thì cứ việc nhảy từ trên núi xuống đi.”


“……?”


Khúc Niên Niên cười đến gập người, ngay lập tức gật đầu: “Tớ đồng ý, tớ đồng ý.”


Giang Kiều và Lâm Thi Kỳ cũng đồng loạt gật đầu: “Tớ cũng đồng ý.”


Ở gần đó, Nghiêm Tự đang nằm trên ghế dài, lười biếng lắc lư, đột nhiên cười hừ một tiếng.


Có lẽ âm thanh này quá lớn, ngay lập tức bị Lý Giai Thư nghe thấy: “Ai đang hừ? 

Nghiêm Tự! Cậu không phục à? Vậy cậu đi nhảy từ trên núi xuống đi.”


Nghiêm Tự liếc cô ấy một cái, không nói gì, chỉ rút điện thoại ra, lặng lẽ tìm kiếm Lộ Trạch Châu trên mạng.


Ngay khi bức ảnh đầu tiên xuất hiện, cậu ấy đã đưa điện thoại ra trước mặt Chu Thừa Quyết, có ý nghi ngờ rõ ràng: “Là cái người này, đẹp trai vô cùng á? Lý Giai Thư có vấn đề về mắt à?”


Chu Thừa Quyết cũng giống như cậu ấy, tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Anh nghe vậy quay đầu liếc qua, rồi bình tĩnh đưa ra nhận xét: “Cũng tạm, thực ra cũng không tệ.”


Nghiêm Tự cao giọng nói: “Chắc là gen của nhà các cậu có vấn đề rồi. Hai cô cháu đều có vấn đề về mắt như nhau.”


Chu Thừa Quyết hừ nhẹ, đột nhiên chỉ tay vào cậu ấy, nói thẳng: “Cậu chính là đang ghen tị. Giọng điệu của cậu quá chua rồi. Cần gì phải làm tới mức đó? Đàn ông mà, phải rộng lượng một chút.”


Nghiêm Tự cười nhếch môi, mặt đen lại, thu lại điện thoại.


Ngay lúc này, Lý Giai Thư lại tiếp tục lên tiếng. Cô ấy vẫy tay với Sầm Tây, hỏi cô về Lộ Trạch Châu: “Tây Tây, cậu thấy sao? Lộ Trạch Châu đẹp trai không?”



Sầm Tây bị hỏi đến ngẩn ngơ. Trước giờ cô ít xem tivi, cũng không có điện thoại, không biết mấy ngôi sao, giờ bị hỏi như vậy, cô chỉ có thể trả lời thật lòng: “Tớ không biết Lộ Trạch Châu là ai, chưa từng thấy qua.”


Ở phía xa, Chu Thừa Quyết chợt bật cười.
Lý Giai Thư là fan cuồng của Lộ Trạch Châu, đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, lập tức rút điện thoại ra, nhanh chóng đưa ảnh màn hình cho cô xem: “Là anh này, nhìn thử đi. Đẹp không? Có phải cực kỳ đẹp trai không?”


Sầm Tây nhận lấy điện thoại, thật sự quan sát một cách cẩn thận, sau đó chân thành cảm thán: “Woa, quả thật rất đẹp trai!”


Lời này vừa truyền đến tai Chu Thừa Quyết, nụ cười trên mặt thiếu niên đã lập tức đông cứng lại.


Nghiêm Tự rõ ràng cũng nghe thấy, lập tức nhìn phản ứng của Chu Thừa Quyết.


Anh im lặng một giây, đột nhiên đưa tay ra với cậu ấy.


Nghiêm Tự không  hiểu: “Làm gì vậy?”


Chu Thừa Quyết thờ ơ nói: “Đưa tôi xem lại bức ảnh vừa rồi. Lúc nãy nhìn không kỹ.”


Nghiêm Tự nhịn cười, nhanh chóng tìm lại bức ảnh của Lộ Trạch Châu, đưa cho Chu Thừa Quyết.


Anh ngồi thẳng dậy từ trên ghế dài, nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiêm túc đánh giá một hồi, rồi tiếp tục đưa ra một nhận xét không đúng trọng tâm: “Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”


Chu Thừa Quyết lại nói tiếp: “Có lẽ Lý Giai Thư có vấn đề về mắt. Lần sau cậu dẫn cậu ấy đến bệnh viện của ba nuôi tôi kiểm tra mắt đi.”


Nghiêm Tự nhếch mày, không giấu được ý cười: “Cần gì phải làm tới mức đó? Đàn ông mà, phải rộng lượng một chút..”


Chu Thừa Quyết: “……”!


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 64
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...