Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 63
Vào buổi chiều, trước giờ ăn tối, cả nhóm thay trang phục dày cộm dùng để trượt tuyết ra, mặc lại quần áo thường ngày, đi theo đúng nhóm được phân chia từ trước. Mỗi đôi tách ra, chạy khắp núi rừng để tìm kiếm nguyên liệu và dụng cụ.
Sau những chuyện xảy ra vào buổi sáng, Chu Thừa Quyết cũng chẳng mấy quan tâm đến hoạt động này nữa.
Dù kết quả bốc thăm khiến anh và Sầm Tây trở thành một cặp, anh cũng không cố gắng đi bên cạnh cô mà chỉ lững thững đi bộ cùng Nghiêm Tự. Hai người lang thang vô định trên núi, còn Lý Giai Thư thì ở lại với Sầm Tây. Hai cô gái cũng có thể trông chừng lẫn nhau.
Dù sao việc hai người này có thể làm bạn lâu với nhau cũng không phải không có nguyên nhân.
Đi một hồi, không biết từ lúc nào, bọn họ lại vô tình xuất hiện cách Lý Giai Thư và Sầm Tây chừng hai mươi mét, không quá gần cũng không quá xa, vừa đủ để nhìn thấy rõ hai cô gái phía trước đang tìm đồ, mà lại không làm phiền bọn họ, cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Nghiêm Tự đi một lát, cảm thấy hơi buồn cười, liền cố tình vươn tay vỗ vai Chu Thừa Quyết, hỏi: “Không phải đã nói là phải giữ khoảng cách hả? Sao giờ lại lén lút làm trò này?”
Chu Thừa Quyết liếc qua cậu ấy một cái, thản nhiên nói: “Đó là tuyến đường tôi chọn à?”
“Không phải sao?” Nghiêm Tự hỏi lại.
“Chẳng phải là cậu thấy Lý Giai Thư đi qua đây nên mới đi theo hả?”
Hình như đúng là vậy. Nghiêm Tự nghĩ một hồi, nhịn cười tiếp tục nói: “Vậy cậu cũng có thể đi đường khác mà, đâu nhất thiết phải đi cùng tôi. Dù sao chúng ta cũng không phải một cặp.”
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt tiếp lời: “Sợ cậu một mình đi trên núi bị sói tha đi mất.”
Nghiêm Tự lập tức học theo giọng điệu của Mao Lâm Hạo mà chọc anh: “Quyết Quyết, cậu thật chu đáo. Tôi muốn gả cho cậu rồi đấy.”
Chu Thừa Quyết rùng mình một cái: “Cút nhanh.”
Hai người cứ thế vừa đi vừa trêu chọc nhau. Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng hét của Lý Giai Thư.
Lúc đầu Nghiêm Tự vẫn cười đùa, nghe thấy tiếng hét, nụ cười lập tức cứng đờ trên gương mặt. Cả người cậu ấy căng thẳng, gần như theo phản xạ muốn chạy về phía phát ra tiếng hét.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lý Giai Thư ôm một cây nấm đỏ sẫm, cười ngây ngô, tiếng cười vang vọng khắp cả đỉnh núi.
Nghiêm Tự bước chậm lại: “?”
Hai người cách hai cô gái không xa, hầu như đều nghe được rõ hết những lời mà bọn họ nói. Hơn nữa Lý Giai Thư lại có giọng khá lớn, Nghiêm Tự chẳng cần nghe kỹ cũng có thể nghe thấy từng chữ từng câu rõ ràng.
Lý Giai Thư phấn khích lắc lắc tay Sầm Tây: “A a a, nấm này là tớ tự mình tìm được đấy!”
Sầm Tây cúi đầu nhìn cây nấm, xác định đó không phải là nấm độc rồi mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu khen ngợi cô ấy: “Đúng rồi, đây là nấm đỏ. Nấm đỏ khá hiếm, có giá rất cao trên thị trường. Nếu đem phơi khô, một cân có thể bán được hai ba nghìn tệ.”
“Thật sao?” Lý Giai Thư hớn hở đến mức không thể giấu nổi vẻ đắc ý, “Sao cậu biết hay vậy?”
Sầm Tây không giấu giếm gì, thành thật đáp: “Lúc nhỏ tớ lớn lên trong núi nên thiếu tiền tiêu. Mỗi khi đến mùa nấm đỏ, tớ đều lên núi hái nấm đem đi bán.”
“Cạnh tranh cũng gay gắt lắm. Vì nấm này có giá cao mà sản lượng lại thấp nên người lớn trong làng đều mò lên núi giữa đêm để tranh giành. Nếu không quen đường thì khó mà hái được. Khi nào mệt rồi thì nằm ngay bên cạnh mồ mả để ngủ, sáng mới xuống núi.”
Lý Giai Thư tròn xoe mắt, vội vàng hỏi: “Sao lại ngủ gần mồ mả vậy? Không thể ngủ chỗ khác sao…”
“Chỗ khác càng bẩn hơn, bùn đất lầy lội, cỏ dại mọc còn cao hơn người. Những nơi gần mồ mả thỉnh thoảng sẽ có người tới quét dọn, có thể nói là nơi sạch sẽ nhất trên núi.”
“Ồ... vậy cũng đúng.” Lý Giai Thư thở dài: “Kiếm tiền khó quá.”
Cô ấy lại liếc mắt nhìn vào chiếc rổ đầy nguyên liệu trên lưng Sầm Tây: “Chẳng trách cậu tìm được nhiều như vậy. Tối nay chúng ta khỏi lo cơm rồi. Cậu giỏi thật đấy”
“Nấm cậu tìm được nấu canh cũng ngon lắm.” Sầm Tây tươi cười nhận lấy nấm từ tay cô ấy, bỏ vào trong rổ.
Cả hai tiếp tục vui vẻ đi về phía con đường phía trước.
Nghiêm Tự đi theo không xa, không nhịn được phê bình Lý Giai Thư: “Lúc nào cũng là cái nết đại tiểu thư không hiểu sự đời. Từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì cả!”
Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh, thờ ơ nhếch môi một cái: “Tôi thấy cậu cũng chẳng khác gì.”
“Tôi như thế lúc nào?” Nghiêm Tự không phục bào chữa cho mình, “Đây là trên núi. Cho dù là khu nghỉ dưỡng nhưng cũng là núi sâu rừng già. Ai mà biết được sẽ gặp phải chuyện gì. Cậu ấy lại được cưng chiều từ bé, bị muỗi cắn hai vết cũng có thể khóc nguyên đêm…”
“Để cho cậu ấy khóc đi. Khóc thì làm sao? Cậu ấy khóc hai tiếng thì cậu có mất miếng thịt nào không? Cứ toàn lo chuyện bao đồng.” Chu Thừa Quyết chẳng để tâm nói.
Thiếu niên vừa dứt lời, phía trước lại truyền đến một tiếng hét.
Giọng nói này rõ ràng khác hẳn với giọng của Lý Giai Thư lúc nãy, vừa nghe đã biết ngay là của Sầm Tây.
Nghiêm Tự còn chưa kịp phản ứng, Chu Thừa Quyết đã nhanh chóng bỏ lại cậu ấy, chớp mắt đã cách xa Nghiêm Tự tận năm mét.
Khi anh chỉ còn cách hai người chưa đến ba mét, giọng nói vui mừng của Sầm Tây lại vang lên: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, không rơi quá xa. May mà cậu không dẫm lên, còn nguyên vẹn!"
Cô gái cúi người nhặt cây nấm đỏ từ dưới đất lên, rồi đặt lại vào giỏ tre của Lý Giai Thư.
Chu Thừa Quyết xấu hổ dừng lại giữa chừng. Nghiêm Tự chậm rãi đi tới, bước lại gần anh.
"Chậc." Nghiêm Tự không nói thêm gì.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn cậu ấy, mặt không cảm xúc: "..."
"Lo cái gì chứ?" Nghiêm Tự không nhịn được mà đáp lại: "Cậu đúng là lo chuyện bao đồng."
Chu Thừa Quyết: "..."
"Để cho cậu ấy khóc đi. Khóc thì làm sao?" Nghiêm Tự trả lại câu vừa rồi cho Chu Thừa Quyết không sót một chữ nào.
Chu Thừa Quyết: "..."
Nghiêm Tự vỗ vỗ vai anh: "Hai chúng ta, ai cũng đừng chê cười ai."
Chu Thừa Quyết: "..."
Gần đến giờ ăn tối, cả nhóm bắt đầu tụ tập.
Mọi người giao tất cả nguyên liệu và dụng cụ đã tìm được ra, tập hợp lại kiểm kê. Kết quả là, những gì Sầm Tây tìm được nhiều bằng tất cả đồ của mọi người cộng lại.
Ngay cả củi lửa cũng chủ yếu là do một tay Sầm Tây thu nhặt.
Cả nhóm đều khen ngợi. Mao Lâm Hạo liên tục thán phục, cuối cùng cũng có thể ăn cơm bám đại biểu môn văn rồi.
Nghiêm Tự ngồi cạnh lò nướng BBQ đốt lửa, nhìn về phía cảnh "chia của" náo nhiệt bên đó, không nhịn được mà quay sang nói với Chu Thừa Quyết đang chuẩn bị xiên thịt nướng: "Nói thật, Sầm Tây cũng khá giỏi đấy."
Con cái nhà nghèo thường trưởng thành sớm, không có chút tài cán gì thì sao sống đến bây giờ được.
Chu Thừa Quyết sắp xếp lại những xiên thịt đã quét dầu trên vỉ nướng một cách gọn gàng, sắc mặt không vui nói: "Khá cái gì? Đây vốn chính là năng lực của cậu ấy."
Nghiêm Tự sao còn không hiểu ý trong câu nói này. Từ lúc Sầm Tây đi nhặt củi bị cành cây đâm vào tay chảy máu, sắc mặt của Chu Thừa Quyết chưa từng tốt lên.
"Chỉ bị đâm có một vết nhỏ trên tay thôi mà. Đi lấy máu xét nghiệm còn kinh hơn, không sao đâu." Nghiêm Tự nói rồi thấy hơi chột dạ. Dù sao vết thương không phải của cậu ấy. Nghiêm Tự thấy chính mình cũng không có quyền lên tiếng. Vậy nên cậu ấy nghĩ một lát rồi bổ sung, "Tôi nhớ ở trạm tiếp tế có bán băng gạc gì đó. Lát nữa qua mua cho cậu ấy đi?"
"Đã bảo Lý Giai Thư đưa cho cậu ấy rồi."
Được, về khoản quan tâm, Nghiêm Tự khẳng định bản thân không so được với người anh em này.
Cả hai tiếp tục điều chỉnh vỉ nướng, Mao Lâm Hạo thỉnh thoảng lại mang những xiên đồ ăn mà mấy bạn nữ làm xong đến để xếp lên vỉ.
Sau hai ba lượt, Chu Thừa Quyết không thể nhịn được nữa lên tiếng: "Đừng có mang theo đồ riêng qua đây. Mau cầm mấy xiên bánh bao của cậu đi đi."
Mao Lâm Hạo rất tủi thân: " Anh đừng kỳ thị bánh bao có được không..."
"Bọn tôi đã nướng xong bốn cái cho cậu rồi. Mấy thứ này không chỉ chiếm không gian mà còn tốn thời gian nữa."
Nghiêm Tự cười đến run vai, nhìn xuống xiên thịt mà Chu Thừa Quyết đã cố tình để lại, bèn đưa nó cho Mao Lâm Hạo: "Đi đi, mang qua cho đại biểu môn Văn, coi như lấy công chuộc tội."
Chu Thừa Quyết quét mắt nhìn Nghiêm Tự một cái nhưng không ngăn cản, coi như ngầm đồng ý.
Mao Lâm Hạo nghe lời, mang đồ ăn qua cho Sầm Tây.
Khi trở lại, cậu ấy vừa nhai bánh bao vừa cảm thán: "Không ngờ kỹ năng nướng thịt của anh Quyết lại đỉnh như vậy. Mùi thơm nức mũi. Loại xiên vừa nãy có còn không? Cho em hai xiên đi."
Giờ Chu Thừa Quyết thấy bánh bao là phát bực, liền ứng phó qua quýt: "Hết rồi."
Ngay sau đó, anh bất ngờ ngẩng đầu lên, theo thói quen nhìn về phía Sầm Tây, thấy cô gái nhỏ đang cầm xiên thịt mà anh đã để lại cho cô, quay đầu nhìn về phía anh.
Anh không biết sao mà mình lại bối rối, liền lập tức cúi đầu xuống, cầm một xiên thịt tương tự như của Sầm Tây lên đưa cho Mao Lâm Hạo: "Ăn đi."
Mao Lâm Hạo được cưng chiều mà sợ: "Không phải nói hết rồi sao?"
"Ăn nhanh đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa." Chu Thừa Quyết không cảm xúc nói xong, không để cho Mao Lâm Hạo có cơ hội mở miệng, anh đã nói thêm một câu, "Đừng gả, không cưới."
Nghiêm Tự suýt chút nữa thì phun đồ uống ra ngoài.
Một đám người ăn uống, cười đùa hơn hai tiếng. Ai nấy đều tràn đầy năng lượng.
Tầm 8 giờ tối, Lý Giai Thư vừa gặm chân gà vừa nhìn điện thoại, lướt qua tin nhắn rồi quay sang nói với Sầm Tây: "Ê, buổi sáng chị Na tìm tớ xin WeChat của cậu, giờ tớ mới thấy. Tớ cho nhé?"
"Được." Sầm Tây gật đầu, nhưng khi nghĩ đến việc cô giáo muốn tìm mình, cũng hơi căng thẳng, "Chị Na tìm tớ có việc gì vậy?"
"Không biết, không thấy chị Na nói gì." Lý Giai Thư vừa nghịch điện thoại vừa trấn an cô, "Không sao đâu, cậu là đại biểu môn văn, điểm cao như vậy lại chưa bao giờ gây chuyện, chắc chắn là chuyện tốt thôi. Đừng lo."
Sầm Tây gật đầu, nhưng vẫn hơi không yên tâm.
Dù sao thì trước đây ở Gia Lâm, điểm số của cô cũng tốt, chưa từng gây chuyện, nhưng khi các thầy cô tìm đến cô đều không phải là chuyện tốt, mà toàn là những chuyện lung tung rắc rối.
Nhưng bên phía Diệp Na Na rất nhanh đã có động thái mới. Lý Giai Thư vừa gửi WeChat của Sầm Tây đi, Sầm Tây đã nhận được lời mời kết bạn của cô ấy.
Cô gái nhỏ cẩn thận nhấn đồng ý, chào hỏi một cách lễ phép rồi nhận được một sticker cực kỳ hài hước, không hề có phong thái của một giáo viên.
Điều này khiến Sầm Tây cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Diệp Na Na có vẻ hơi hưng phấn, không thèm đánh chữ, gửi luôn một tin nhắn thoại.
Sầm Tây mở tin nhắn, áp điện thoại vào tai, rất nhanh nghe thấy tiếng thét chói tai của Diệp Na Na, không giống giọng một giáo viên chút nào.
"Tây Tây à, cuộc thi viết văn do đài truyền hình tổ chức mà cô bảo em tham gia đã có kết quả rồi. Giải nhất toàn thành phố! Chỉ có một suất mà em cũng giành được. Cô biết mà, một cuộc thi viết văn nho nhỏ sao có thể làm khó được đại biểu môn văn của lớp chúng ta chứ!"
Sầm Tây cong môi cười, tim đập rộn ràng.
Diệp Na Na rất nhanh đã gửi thêm một tin nhắn thoại.
“Giải nhất được ba nghìn tệ tiền thưởng, em có còn nhớ không? Nếu là như vậy thì theo quy trình, sau đó tiền thưởng sẽ được gửi tới trường học, có lẽ sẽ đến tay chủ nhiệm Diêu. Tiếp theo đó chủ nhiệm Diêu sẽ đưa cho giáo viên của lớp để chuyển đến tay học sinh.”
“Nói cách khác, số tiền này sẽ giao cho cô trước rồi sẽ chuyển xuống cho em.”
"Nhưng mà như vậy thì sẽ mất một khoảng thời gian, chắc phải đến cuối tháng Mười em mới có thể nhận được." Diệp Na Na hiểu tình hình tài chính của Sầm Tây, lập tức quyết định giúp đỡ, "Hôm nay cô thấy trong vòng bạn bè của các em có mấy bạn rủ nhau đi chơi phải không? Đi chơi thì cũng cần tiền. Vậy nên cô sẽ chuyển tiền cho em trước. Dù sao thì cũng là tiền thưởng của em, chuyển sớm hay muộn cũng không có vấn đề gì."
Ý của Diệp Na Na là cô ấy sẽ tự bỏ tiền túi ra trước để giúp Sầm Tây.
Sầm Tây vừa định trả lời rằng gần đây cô cũng không thiếu tiền lắm, chờ đến cuối tháng Mười cũng không vấn đề gì, nhưng chưa kịp gửi xong câu trả lời, thì tiền đã được chuyển tới.
Cô ngần ngừ một lát, cuối cùng xóa mấy chữ chưa kịp gửi, ấn nhận tiền.
Lý Giai Thư vừa ăn xong một xiên cánh gà, thấy trên mặt Sầm Tây có nụ cười, vội vàng lại gần hỏi: "Có chuyện gì vui thế?"
Sầm Tây cười, không giấu giếm chút nào: "Cô Diệp nói bài viết của tớ đoạt giải, có tiền thưởng là ba nghìn tệ. Ngày mai tớ sẽ đãi cậu ăn Oden nhé."
"Tớ đã nói là có chuyện tốt mà!" Lý Giai Thư còn vui mừng hơn cả cô, ngay lập tức ghé sát vào tai Sầm Tây, thì thầm: "Nhưng cậu đừng có khoe ra nhé. Đừng mời cơm làm gì, giữ tiền cho mình. Đừng để cho nhiều người biết, nhất là mấy người như Chu Tiệp Bình. Cậu ta hay ghen tị lắm. Dù cho lần này cậu ta không đi chơi cùng nhưng nếu có quá nhiều người biết thì cũng khó giấu được cậu ta."
"Đừng mời ăn Oden nữa." Lý Giai Thư liếc cô một cái: "Nghe thấy không?"
Lý Giai Thư lại thêm một câu: "Để Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự trả tiền cho. Bọn họ có tiền."
Sầm Tây: "..."
Hơn chín giờ tối, mấy cậu con trai đã bắt đầu lục đục dựng lều ở gần trại.
Sầm Tây tìm thấy Lâm Thi Kỳ đang ngồi trên ghế dài, tiếp tục ăn đồ xiên, nhỏ giọng gọi cô ấy ra chỗ vắng người nói chuyện.
Lâm Thi Kỳ đưa cho cô một xiên chưa ăn hết, vừa nhai vừa hỏi: "Có chuyện gì sao? Có thiếu gì không? Nếu cần gì thì cứ nói với tớ. Tớ sẽ bảo người trong khu nghỉ dưỡng mang đến."
"Không phải đâu." Sầm Tây lắc đầu, nghĩ một lúc rồi mới từ từ mở miệng: "Thi Kỳ, trước đấy tớ đã đòi của cậu hai nghìn tệ, thật sự là quá nhiều rồi, nhưng lúc đó tớ thực sự rất cần tiền, không còn cách nào nên mới nói ra con số ấy. Tớ thành thật xin lỗi. Bây giờ tớ có thể trả lại cậu, coi như là cậu cho tớ mượn, được không? Tớ sẽ chuyển lại qua WeChat cho cậu nhé?"
Lâm Thi Kỳ ngẩn người, cô ấy gần như quên mất chuyện này rồi.
Cô ấy gãi đầu, có chút ngượng ngùng rồi nói: "Ờ… Chu Thừa Quyết không nói với cậu sao?"
"Cái gì?"
Lâm Thi Kỳ do dự một chút rồi nói: "Lúc trước cậu ấy bảo tớ đừng nói với cậu, nên tớ tưởng là cậu ấy muốn tự mình nói với cậu. Nhưng tớ cũng không muốn nhận công lao này lên người mình, nên mới lén lút nói cho cậu biết đấy."
"Chu Thừa Quyết đã trả tiền cho tớ rồi, cậu không còn nợ gì tớ cả!"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh