Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 47
140@-
Hai người còn đang luyên thuyên, đại biểu môn thể dục đã chuyển mục tiêu sang Sầm Tây đang làm bài nghiêm túc. Cậu ấy vội nở một nụ cười chuyên nghiệp như tú bà: “Đại biểu môn Văn ơi, nể mặt tôi chút, tham gia một môn nha? Không tốn nhiều thời gian đâu, mà vào top 3 còn có tiền thưởng đó.”
Nghe đến “tiền thưởng”, tay Sầm Tây lập tức dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Bao nhiêu?”
Đại biểu môn thể dục nhớ lại rồi đáp: “Hạng ba hình như được hai mươi, hạng hai ba mươi, hạng nhất năm mươi. Còn mấy môn chạy dài thì nhiều hơn chút, vì tốn sức hơn, chắc tầm bảy tám chục gì đó.”
Chu Tiệp Bình ngồi bên cạnh nghe vậy, khịt mũi châm chọc: “Trường Nam Gia đúng là keo kiệt, thưởng như bố thí cho ăn mày.”
Đại biểu môn thể dục cười gượng hai tiếng: “Ây dà, thưởng cho có không khí thôi mà. Có chút chút gọi là khích lệ tinh thần. Chứ ai lại thật sự định dựa vào mấy đồng này để kiếm sống chứ?
Lông mi của Sầm Tây nhẹ nhàng rung lên, cô ngẩng đầu đưa tay về phía đại biểu môn thể dục:"Tôi muốn đăng ký vài môn, có được không?"
Đại biểu môn thể dục bị từ chối suốt cả buổi, giờ nghe câu này như vớ được vàng, hai mắt lập tức sáng rỡ:"Đương nhiên là được! Cầu còn chẳng được, cậu muốn đăng ký mấy môn cũng được!"
Sầm Tây nhận lấy tờ đăng ký, tích lần lượt vào các môn thể thao trên cạn.
Lý Giai Thư liếc nhìn qua, hơi nhíu mày:
"Đăng ký một hai cái là được rồi, nhiều thế làm gì?"
Cô ấy lại lấy tờ báo tiếng Anh đập nhẹ vào người đại biểu môn thể dục:"Cậu đừng có thấy không có ai báo danh mà bắt nạt người ta đấy nhé."
" Em nào dám..." – Đại biểu môn thể dục cũng thấy rất oan ức, nhỏ giọng khuyên: "Thật ra cậu đăng ký cũng hơi nhiều đấy. Đặc biệt là mấy môn chạy đường dài như ba ngàn, năm ngàn mét. Tham gia một cái là đủ mệt rồi. Nhiều thế này thì đúng là liều mạng luôn... Các môn cũng thi gần nhau nữa..."
"Không sao đâu, tôi chạy được mà." – Chạy vốn là thế mạnh của cô. Hồi trước khi bị người ta đuổi đánh, cô đã luyện được kỹ năng này từ lúc nào không hay.
Huống chi... lúc nào mà cô chẳng phải liều mạng?
Liều mạng thì ít ra còn kiếm được chút tiền, mạng của cô... lại chẳng đáng giá.
Chỉ là người khác không biết những điều ấy mà thôi.
Đại biểu môn thể dục ngẫm nghĩ, lại thử khuyên cô đổi sang môn khác:"Hay là cậu đổi sang bơi tiếp sức nữ nhé? Môn này nhẹ nhàng hơn nhiều, mỗi người bơi chưa tới hai mươi mét."
"Không cần đâu." – Sầm Tây nhíu mày theo bản năng, khẽ lắc đầu – "Tôi không biết bơi, tôi sợ nước..."
"Hả? Cậu không biết bơi á?" – Giang Kiều tròn mắt – "Nhưng sau này còn có kiểm tra bơi nữa đó. Tớ nhớ hình như tỉnh mình bắt buộc phải thi bơi trong kỳ thi đại học mà? Mười điểm hay sao ấy?"
Lý Giai Thư gật đầu: "Ừ, mười điểm."
"Mười điểm có hơi nhiều nhỉ?" Giang Kiều có phần hơi lo lắng nhìn Sầm Tây. Cô ấy không biết rằng Sầm Tây đã cố ý thi điểm thấp trong bài kiểm tra đầu vào, nên giờ thấy lo thay cho cô: "Với điểm số như của cậu lúc đó, mười điểm này không thể để mất được."
"Chuyện nhỏ." Mao Lâm Hạo vừa gặm bánh bao vừa nói "Để Quyết Quyết dạy cho là được ngay ấy mà. Với kỹ năng của Quyết Quyết mà kèm cặp thì chưa tới hai ngày đã học được ngay."
Lý Giai Thư nghe vậy lập tức biến sắc, liếc sang Chu Thừa Quyết theo phản xạ, thấy anh đang úp sách lên mặt ngủ bù thì mới hơi yên tâm, liền hạ thấp giọng nói với Mao Lâm Hạo:"Đừng nhắc đến chuyện bơi trước mặt Chu Thừa Quyết nữa. Cậu ấy cũng không muốn xuống nước đâu."
Mao Lâm Hạo bị biểu cảm nghiêm túc hiếm có của Lý Giai Thư dọa cho giật mình, khẽ hỏi:"Sao vậy? Tôi nhớ trước đây anh Quyết bơi đỉnh lắm mà..."
“Đừng hỏi, miễn bàn là được.”
Sầm Tây vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Chu Thừa Quyết một cái, siết chặt tay hơn, rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Tối hôm đó, khoảng tám giờ hơn, Sầm Tây đang làm được nửa đề thi trên sân thượng nhỏ thì Chu Thừa Quyết lại xuất hiện như thường lệ.
Dạo gần đây dù hai người vẫn trong trạng thái chiến tranh lạnh, nhưng số lần Chu Thừa Quyết tới lại không ít.
Hỏi ra thì hình như anh lại phạm lỗi trước mặt lão Diêu, bị bắt viết kiểm điểm dài cả nghìn chữ, muốn cô giáo dạy văn như cô giúp sửa lại.
Cô giúp anh sửa bản kiểm điểm, anh giúp cô kiểm tra và hướng dẫn làm đề thi.
Chiến tranh lạnh, nhưng vẫn có một kiểu ăn ý không cần nói thành lời.
Gần mười một giờ đêm, Sầm Tây sửa xong bản kiểm điểm cho canh.
Chu Thừa Quyết cũng đã xem qua hết mấy bài làm của cô.
Sầm Tây đưa bản kiểm điểm cho anh, rồi thu mấy tờ đề thi lại. Cô liếc nhìn qua phần lời giải anh viết ở lề giấy theo thói quen, toàn là cách giải đơn giản hơn. Đang định cho vào cặp thì ánh mắt cô bỗng rơi xuống phần đáp án của bài toán cuối cùng trong đề Toán.
Bài đó cô đã viết đầy cả trang. Không chỉ đầy đủ, mà còn đúng hết. Cách giải cô dùng có lẽ cũng gần như tối giản rồi. Chu Thừa Quyết không viết thêm cách giải nào khác, chỉ tiện tay viết một con số – "6".
Sầm Tây ngây người nhìn con số "6" quen thuộc kia một lúc lâu sau, cô mới như chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng lật lại mấy trang đề, nhìn những nét chữ anh viết trên giấy, rồi đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian mới đến Nam Gia.
Khi ấy, mỗi tối đều có một người lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng nhỏ, lặng lẽ mang đề thi đến cho cô, rồi lại lặng lẽ giúp cô soát đề và gợi ý.
Người đó cũng có thói quen như vậy.
Nét chữ này... cũng là của người đó.
Ký ức như bất chợt quay về ngày đầu tiên nhập học.
Tiết đầu tiên là giờ đọc buổi sáng do chị Na có việc bận nên thầy toán dạy thay.
Trong giờ đọc sáng hôm đó, Cát Cát chữa đề thi Toán đã chấm. Thầy ấy từng nói, câu hỏi cuối cùng trong đề chỉ có một người trong lớp làm được. Đó là Chu Thừa Quyết.
Và ngày ấy, trên sân thượng nhỏ, khi cô làm xong đề thi đó, sáng hôm sau đã thấy ở mặt sau của tờ đề, phần giải câu hỏi cuối cùng lớn nhất xuất hiện thêm một trang giấy viết kín hết các bước giải cực kỳ rõ ràng.
Nên... người đó, là anh sao?
Vì sao vậy?
Rõ ràng hôm đó trên sân bóng, anh còn bảo với Nghiêm Tự rằng không quen cô mà?
Tầm mắt của Sầm Tây không kiềm chế được mà khẽ nâng lên, nhìn về phía Chu Thừa Quyết với vẻ không thể tin nổi.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi cong mí mắt, thấy cô nhìn mình chăm chú thì đưa tay gãi cổ, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc hỏi: “Nhìn gì đấy? Chiến tranh lạnh mà. Cậu chú ý ánh mắt của mình một chút đi. Đừng làm ảnh hưởng tới người khác.”
“Không có gì.” Sầm Tây cố gắng đè nén cảm xúc rối bời trong lòng, thu dọn mấy tờ bài thi, nhanh nhẹn nhét vào trong cặp.
Sau khi cô sắp xếp xong đồ đạc, Chu Thừa Quyết cũng sắp chuẩn bị rời đi.
Anh khoác chiếc ba lô đen qua một bên vai, lười biếng đứng dậy khỏi ghế. Khi đi ngang qua cô, dường như quên mất chuyện chiến tranh lạnh, anh lại không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô. Tóc cô mới được gội và sấy khô tối qua, tỏa ra hương thơm giống hệt mùi dầu gội của anh: “Đi đây.”
“Ừ.”
Chỉ mất vài bước chân, Chu Thừa Quyết đã đi xuống khỏi sân thượng. Sầm Tây đưa tay tắt quạt, ôm cặp quay lại căn phòng nhỏ của mình.
Cô nhanh chóng leo lên giường tầng, nằm xuống.
Ngoài trời, từng tiếng sấm trầm đục vang lên.
Ánh chớp lóe lên qua khe hở cửa phòng, soi sáng một nửa chiếc giường. Ngay sau đó là tiếng mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Sầm Tây vẫn chưa ngủ. Nghe tiếng sấm dồn dập, cô giật mình ngồi bật dậy
Bà lão ngủ giường dưới trở mình, bực bội lầm bầm vài tiếng.
Sầm Tây cứng đờ người.
Lúc này, Chu Thừa Quyết vừa mới rời đi không lâu. Dù có đi nhanh đến đâu, chắc chắn cũng chưa qua được cây cầu, rất có thể anh đang bị mắc kẹt giữa trời mưa lớn.
Tiếng sấm sét và mưa gió vang lên không ngừng ở bên tai, khiến cô do dự trong chốc lát rồi nhẹ nhàng leo xuống giường từng chút một.
Cô gái nhỏ rón rén bước ra khỏi phòng, không chút nghĩ ngợi mà lao vào màn mưa, nhanh chóng chạy xuống quán cá nướng dưới lầu.
Sầm Tây không dám bật đèn, mò mẫm sau quầy thu ngân lôi ra hai chiếc ô từ tủ nhỏ, rồi cố ép mình kìm nén nỗi sợ sấm sét, chạy thật nhanh về phía con đường dẫn đến Vọng Giang Số Một.
Bùn đất bắn tung tóe lên bắp chân cô.
Sầm Tây không bận tâm, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Chu Thừa Quyết giữa màn mưa mù mịt.
Rõ ràng anh mới rời đi không lâu, vậy mà suốt cả chặng đường, cô chẳng hề thấy bóng dáng anh đâu cả.
Mãi cho đến khi đứng trước cổng khu chung cư Vọng Giang Số Một, cô vẫn không gặp được anh.
Theo lẽ thường, không thấy người nghĩa là người đó đã về đến nhà. Sầm Tây định móc điện thoại ra gọi cho anh theo phản xạ, nhưng khi lấy điện thoại từ túi ra mới phát hiện màn hình đã bị mưa làm ướt, trượt mãi không mở được, đừng nói là gọi điện.
Theo lý, cô nên quay về nhà ngay. Nhưng cô gái nhỏ cứ đứng đó, nhìn mãi vào bên trong khu chung cư, tim đập càng lúc càng nhanh.
Một cảm giác bất an xâm chiếm toàn thân.
Sầm Tây cứ có cảm giác rằng Chu Thừa Quyết vẫn chưa về đến nhà an toàn như cô nghĩ.
Cô liền chọn một con đường khác quay về, cẩn thận tìm kiếm những chỗ lúc nãy đã bỏ sót.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Hai người còn đang luyên thuyên, đại biểu môn thể dục đã chuyển mục tiêu sang Sầm Tây đang làm bài nghiêm túc. Cậu ấy vội nở một nụ cười chuyên nghiệp như tú bà: “Đại biểu môn Văn ơi, nể mặt tôi chút, tham gia một môn nha? Không tốn nhiều thời gian đâu, mà vào top 3 còn có tiền thưởng đó.”
Nghe đến “tiền thưởng”, tay Sầm Tây lập tức dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Bao nhiêu?”
Đại biểu môn thể dục nhớ lại rồi đáp: “Hạng ba hình như được hai mươi, hạng hai ba mươi, hạng nhất năm mươi. Còn mấy môn chạy dài thì nhiều hơn chút, vì tốn sức hơn, chắc tầm bảy tám chục gì đó.”
Chu Tiệp Bình ngồi bên cạnh nghe vậy, khịt mũi châm chọc: “Trường Nam Gia đúng là keo kiệt, thưởng như bố thí cho ăn mày.”
Đại biểu môn thể dục cười gượng hai tiếng: “Ây dà, thưởng cho có không khí thôi mà. Có chút chút gọi là khích lệ tinh thần. Chứ ai lại thật sự định dựa vào mấy đồng này để kiếm sống chứ?
Lông mi của Sầm Tây nhẹ nhàng rung lên, cô ngẩng đầu đưa tay về phía đại biểu môn thể dục:"Tôi muốn đăng ký vài môn, có được không?"
Đại biểu môn thể dục bị từ chối suốt cả buổi, giờ nghe câu này như vớ được vàng, hai mắt lập tức sáng rỡ:"Đương nhiên là được! Cầu còn chẳng được, cậu muốn đăng ký mấy môn cũng được!"
Sầm Tây nhận lấy tờ đăng ký, tích lần lượt vào các môn thể thao trên cạn.
Lý Giai Thư liếc nhìn qua, hơi nhíu mày:
"Đăng ký một hai cái là được rồi, nhiều thế làm gì?"
Cô ấy lại lấy tờ báo tiếng Anh đập nhẹ vào người đại biểu môn thể dục:"Cậu đừng có thấy không có ai báo danh mà bắt nạt người ta đấy nhé."
" Em nào dám..." – Đại biểu môn thể dục cũng thấy rất oan ức, nhỏ giọng khuyên: "Thật ra cậu đăng ký cũng hơi nhiều đấy. Đặc biệt là mấy môn chạy đường dài như ba ngàn, năm ngàn mét. Tham gia một cái là đủ mệt rồi. Nhiều thế này thì đúng là liều mạng luôn... Các môn cũng thi gần nhau nữa..."
"Không sao đâu, tôi chạy được mà." – Chạy vốn là thế mạnh của cô. Hồi trước khi bị người ta đuổi đánh, cô đã luyện được kỹ năng này từ lúc nào không hay.
Huống chi... lúc nào mà cô chẳng phải liều mạng?
Liều mạng thì ít ra còn kiếm được chút tiền, mạng của cô... lại chẳng đáng giá.
Chỉ là người khác không biết những điều ấy mà thôi.
Đại biểu môn thể dục ngẫm nghĩ, lại thử khuyên cô đổi sang môn khác:"Hay là cậu đổi sang bơi tiếp sức nữ nhé? Môn này nhẹ nhàng hơn nhiều, mỗi người bơi chưa tới hai mươi mét."
"Không cần đâu." – Sầm Tây nhíu mày theo bản năng, khẽ lắc đầu – "Tôi không biết bơi, tôi sợ nước..."
"Hả? Cậu không biết bơi á?" – Giang Kiều tròn mắt – "Nhưng sau này còn có kiểm tra bơi nữa đó. Tớ nhớ hình như tỉnh mình bắt buộc phải thi bơi trong kỳ thi đại học mà? Mười điểm hay sao ấy?"
Lý Giai Thư gật đầu: "Ừ, mười điểm."
"Mười điểm có hơi nhiều nhỉ?" Giang Kiều có phần hơi lo lắng nhìn Sầm Tây. Cô ấy không biết rằng Sầm Tây đã cố ý thi điểm thấp trong bài kiểm tra đầu vào, nên giờ thấy lo thay cho cô: "Với điểm số như của cậu lúc đó, mười điểm này không thể để mất được."
"Chuyện nhỏ." Mao Lâm Hạo vừa gặm bánh bao vừa nói "Để Quyết Quyết dạy cho là được ngay ấy mà. Với kỹ năng của Quyết Quyết mà kèm cặp thì chưa tới hai ngày đã học được ngay."
Lý Giai Thư nghe vậy lập tức biến sắc, liếc sang Chu Thừa Quyết theo phản xạ, thấy anh đang úp sách lên mặt ngủ bù thì mới hơi yên tâm, liền hạ thấp giọng nói với Mao Lâm Hạo:"Đừng nhắc đến chuyện bơi trước mặt Chu Thừa Quyết nữa. Cậu ấy cũng không muốn xuống nước đâu."
Mao Lâm Hạo bị biểu cảm nghiêm túc hiếm có của Lý Giai Thư dọa cho giật mình, khẽ hỏi:"Sao vậy? Tôi nhớ trước đây anh Quyết bơi đỉnh lắm mà..."
“Đừng hỏi, miễn bàn là được.”
Sầm Tây vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Chu Thừa Quyết một cái, siết chặt tay hơn, rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Tối hôm đó, khoảng tám giờ hơn, Sầm Tây đang làm được nửa đề thi trên sân thượng nhỏ thì Chu Thừa Quyết lại xuất hiện như thường lệ.
Dạo gần đây dù hai người vẫn trong trạng thái chiến tranh lạnh, nhưng số lần Chu Thừa Quyết tới lại không ít.
Hỏi ra thì hình như anh lại phạm lỗi trước mặt lão Diêu, bị bắt viết kiểm điểm dài cả nghìn chữ, muốn cô giáo dạy văn như cô giúp sửa lại.
Cô giúp anh sửa bản kiểm điểm, anh giúp cô kiểm tra và hướng dẫn làm đề thi.
Chiến tranh lạnh, nhưng vẫn có một kiểu ăn ý không cần nói thành lời.
Gần mười một giờ đêm, Sầm Tây sửa xong bản kiểm điểm cho canh.
Chu Thừa Quyết cũng đã xem qua hết mấy bài làm của cô.
Sầm Tây đưa bản kiểm điểm cho anh, rồi thu mấy tờ đề thi lại. Cô liếc nhìn qua phần lời giải anh viết ở lề giấy theo thói quen, toàn là cách giải đơn giản hơn. Đang định cho vào cặp thì ánh mắt cô bỗng rơi xuống phần đáp án của bài toán cuối cùng trong đề Toán.
Bài đó cô đã viết đầy cả trang. Không chỉ đầy đủ, mà còn đúng hết. Cách giải cô dùng có lẽ cũng gần như tối giản rồi. Chu Thừa Quyết không viết thêm cách giải nào khác, chỉ tiện tay viết một con số – "6".
Sầm Tây ngây người nhìn con số "6" quen thuộc kia một lúc lâu sau, cô mới như chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng lật lại mấy trang đề, nhìn những nét chữ anh viết trên giấy, rồi đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian mới đến Nam Gia.
Khi ấy, mỗi tối đều có một người lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng nhỏ, lặng lẽ mang đề thi đến cho cô, rồi lại lặng lẽ giúp cô soát đề và gợi ý.
Người đó cũng có thói quen như vậy.
Nét chữ này... cũng là của người đó.
Ký ức như bất chợt quay về ngày đầu tiên nhập học.
Tiết đầu tiên là giờ đọc buổi sáng do chị Na có việc bận nên thầy toán dạy thay.
Trong giờ đọc sáng hôm đó, Cát Cát chữa đề thi Toán đã chấm. Thầy ấy từng nói, câu hỏi cuối cùng trong đề chỉ có một người trong lớp làm được. Đó là Chu Thừa Quyết.
Và ngày ấy, trên sân thượng nhỏ, khi cô làm xong đề thi đó, sáng hôm sau đã thấy ở mặt sau của tờ đề, phần giải câu hỏi cuối cùng lớn nhất xuất hiện thêm một trang giấy viết kín hết các bước giải cực kỳ rõ ràng.
Nên... người đó, là anh sao?
Vì sao vậy?
Rõ ràng hôm đó trên sân bóng, anh còn bảo với Nghiêm Tự rằng không quen cô mà?
Tầm mắt của Sầm Tây không kiềm chế được mà khẽ nâng lên, nhìn về phía Chu Thừa Quyết với vẻ không thể tin nổi.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi cong mí mắt, thấy cô nhìn mình chăm chú thì đưa tay gãi cổ, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc hỏi: “Nhìn gì đấy? Chiến tranh lạnh mà. Cậu chú ý ánh mắt của mình một chút đi. Đừng làm ảnh hưởng tới người khác.”
“Không có gì.” Sầm Tây cố gắng đè nén cảm xúc rối bời trong lòng, thu dọn mấy tờ bài thi, nhanh nhẹn nhét vào trong cặp.
Sau khi cô sắp xếp xong đồ đạc, Chu Thừa Quyết cũng sắp chuẩn bị rời đi.
Anh khoác chiếc ba lô đen qua một bên vai, lười biếng đứng dậy khỏi ghế. Khi đi ngang qua cô, dường như quên mất chuyện chiến tranh lạnh, anh lại không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô. Tóc cô mới được gội và sấy khô tối qua, tỏa ra hương thơm giống hệt mùi dầu gội của anh: “Đi đây.”
“Ừ.”
Chỉ mất vài bước chân, Chu Thừa Quyết đã đi xuống khỏi sân thượng. Sầm Tây đưa tay tắt quạt, ôm cặp quay lại căn phòng nhỏ của mình.
Cô nhanh chóng leo lên giường tầng, nằm xuống.
Ngoài trời, từng tiếng sấm trầm đục vang lên.
Ánh chớp lóe lên qua khe hở cửa phòng, soi sáng một nửa chiếc giường. Ngay sau đó là tiếng mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Sầm Tây vẫn chưa ngủ. Nghe tiếng sấm dồn dập, cô giật mình ngồi bật dậy
Bà lão ngủ giường dưới trở mình, bực bội lầm bầm vài tiếng.
Sầm Tây cứng đờ người.
Lúc này, Chu Thừa Quyết vừa mới rời đi không lâu. Dù có đi nhanh đến đâu, chắc chắn cũng chưa qua được cây cầu, rất có thể anh đang bị mắc kẹt giữa trời mưa lớn.
Tiếng sấm sét và mưa gió vang lên không ngừng ở bên tai, khiến cô do dự trong chốc lát rồi nhẹ nhàng leo xuống giường từng chút một.
Cô gái nhỏ rón rén bước ra khỏi phòng, không chút nghĩ ngợi mà lao vào màn mưa, nhanh chóng chạy xuống quán cá nướng dưới lầu.
Sầm Tây không dám bật đèn, mò mẫm sau quầy thu ngân lôi ra hai chiếc ô từ tủ nhỏ, rồi cố ép mình kìm nén nỗi sợ sấm sét, chạy thật nhanh về phía con đường dẫn đến Vọng Giang Số Một.
Bùn đất bắn tung tóe lên bắp chân cô.
Sầm Tây không bận tâm, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Chu Thừa Quyết giữa màn mưa mù mịt.
Rõ ràng anh mới rời đi không lâu, vậy mà suốt cả chặng đường, cô chẳng hề thấy bóng dáng anh đâu cả.
Mãi cho đến khi đứng trước cổng khu chung cư Vọng Giang Số Một, cô vẫn không gặp được anh.
Theo lẽ thường, không thấy người nghĩa là người đó đã về đến nhà. Sầm Tây định móc điện thoại ra gọi cho anh theo phản xạ, nhưng khi lấy điện thoại từ túi ra mới phát hiện màn hình đã bị mưa làm ướt, trượt mãi không mở được, đừng nói là gọi điện.
Theo lý, cô nên quay về nhà ngay. Nhưng cô gái nhỏ cứ đứng đó, nhìn mãi vào bên trong khu chung cư, tim đập càng lúc càng nhanh.
Một cảm giác bất an xâm chiếm toàn thân.
Sầm Tây cứ có cảm giác rằng Chu Thừa Quyết vẫn chưa về đến nhà an toàn như cô nghĩ.
Cô liền chọn một con đường khác quay về, cẩn thận tìm kiếm những chỗ lúc nãy đã bỏ sót.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 47
10.0/10 từ 44 lượt.