Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 46
138@-
Sầm Tây thật sự rất đói. Sau khi quét tước xong hai căn phòng, sức lực tiêu hao quá lớn. Vừa rồi vì để tiết kiệm tiền, thậm chí cô còn không đi xe buýt, mà một mình đi bộ về nhà. Giờ phút này, bụng cô rỗng không, chỉ còn lại cảm giác chua sót, thậm chí có một chút đau nhói.
Cô hiếm khi không khách sáo với Chu Thừa Quyết, lặng lẽ tháo bao bì ra, đặt đồ ăn lên bàn dài theo thứ tự, từng món ngay ngắn.
Sầm Tây không rõ Chu Thừa Quyết đã mua bữa tối này từ khi nào, chỉ biết hộp cơm vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Cô gắp một miếng thức ăn, đưa vào trong miệng, vừa vặn đúng nhiệt độ.
Không hiểu sao, khi miếng thức ăn ấm nóng vừa vào miệng, mắt cô bỗng dưng cay cay, hơi ươn ướt.
Sầm Tây hiếm khi khóc, nhưng cô biết, cảm giác lạ lẫm này chính là dấu hiệu của những giọt nước mắt sắp rơi.
Kể từ khi vào học ở Nam Gia, dường như cô đã trải qua cảm giác khó tả này không ít lần.
Mà lạ hơn nữa là mỗi lần như vậy, đều là khi ở trước mặt Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây cầm đũa, ngừng lại một chút, trầm tư vài giây, sau đó bị tiếng ngón tay của anh gõ nhẹ lên bàn kéo trở lại thực tại.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đè nén cảm xúc kỳ lạ đó xuống, rồi không kịp suy nghĩ đã đưa một miếng sườn qua phía Chu Thừa Quyết, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thăm dò: "Cậu… ăn thử không?"
Lần này đến lượt Chu Thừa Quyết ngẩn ra. Anh nghiêng người về phía trước theo phản xạ, nhưng khi gần chạm đến miếng sườn cô đưa, động tác của anh đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng ngả người về phía sau, cả người có vẻ lúng túng.
Anh vô thức xoa xoa cổ mình, sau đó hắng giọng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu đúng là hay quên. Chúng ta đang chiến tranh lạnh đấy. Ăn đồ của cậu đi."
Nói xong, mắt anh vô tình lướt miếng sườn cô đang gắp, rồi anh lại vội vã quay sang cầm sách bài tập, lật một trang, nhanh chóng viết một đường gạch chéo lên câu hỏi.
Sầm Tây đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn anh vài giây.
Chẳng bao lâu sau, Chu Thừa Quyết đã cảm nhận được một bàn tay mềm mại chạm vào trán mình.
Cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa khiến người ta say mê khiến lưng anh lập tức cứng đờ.
Mãi đến khi Sầm Tây rút tay lại, Chu Thừa Quyết mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói, có chút khàn khàn: "Cậu làm gì vậy?"
"Cũng không nóng lắm." Sầm Tây chớp mắt, tự nói nhỏ, "Tôi tưởng cậu bị sốt."
Chu Thừa Quyết không hiểu cô đang nghĩ gì: "?"
Sầm Tây lại nhìn vào tai anh, rồi chỉ vào tai mình, giải thích: "Tai cậu đỏ quá... Tôi cứ tưởng cậu bị sốt."
"Với cả cổ của cậu cũng, cũng đỏ lắm..."
Chu Thừa Quyết vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng phủ nhận: "Tai đỏ cổ đỏ cái gì chứ? Không thể nào!"
"À." Sầm Tây gật đầu, "Chắc tôi nhìn nhầm rồi."
"Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi. Tôi vẫn đang làm Toán bình thường đây này. Làm gì có chuyện đỏ cái gì mà đỏ?" Chu Thừa Quyết cố chấp không nhận, "Chẳng lẽ là nhìn thấy đề bài nên ngại ngùng à?"
Sầm Tây cắn môi, chỉ vào cuốn bài tập anh đang cầm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhưng mà, cậu đang cầm là sách của tôi, hơn nữa còn là sách bài tập vật lý nữa… Cậu lấy nhầm rồi."
Cô cũng không rõ anh vừa gạch cái gì nữa… tưởng anh cũng giống mình, phản ứng chậm vì bị sốt.
"Ăn cơm của cậu đi." Chu Thừa Quyết lập tức gập sách lại: "Hơn nữa đừng quên, chúng ta đang chiến tranh lạnh. Đừng có mà tìm lý do để nói chuyện với tôi."
Sầm Tây vội vàng nhét một miếng thịt vào miệng, chớp mắt: "Được thôi."
Tối nay vì phải dọn vệ sinh nhà cửa mà cô đã trì hoãn rất nhiều thời gian, vẫn còn hai tờ đề chưa làm xong. Cô vội vàng ăn cho xong, uống thuốc, rồi thu dọn bàn ăn, sau đó nhanh chóng quay lại với bài vở, tập trung hết sức vào làm bài giống như Chu Thừa Quyết.
Có lẽ vì di chứng của cơn sốt còn chưa hết, hoặc là do tối nay thật sự đã hơi lao lực, Sầm Tây cảm thấy đầu óc không còn nhanh nhạy như mọi ngày, làm bài cũng không suôn sẻ.
Chu Thừa Quyết làm xong bài của mình, thi thoảng nhìn qua cô, thấy cô bị kẹt lại ở một câu thì im lặng ghi lời giải vào giấy nháp rồi đẩy qua. Cả quá trình anh vẫn im lặng không nói gì.
Thỉnh thoảng, Sầm Tây sẽ hỏi một chút, nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt của người đang chiến tranh lạnh, không nói chuyện mà chỉ viết lời giải vào giấy rồi đưa cho cô.
Mấy ngày liền, hai người cứ duy trì trạng thái như vậy.
Mỗi tối, Chu Thừa Quyết đều sẽ lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng nhỏ, không phải ăn khuya thì là làm bài. Dù ngồi đối diện cô, khoảng cách cũng chẳng xa là bao, nhưng anh lại không ngừng nhắc nhở cô giữ khoảng cách, đừng nói chuyện, chỉ viết giấy.
Những mẩu giấy viết ra còn không ít, có khi cả buổi tối anh dùng hết gần nửa tập giấy ghi chú.
Có lúc Sầm Tât cảm thấy, cái cuộc chiến tranh lạnh này giống như anh đang tự hành xác chính mình.
Chiều thứ Tư, sau khi kết thúc hai tiết học, đại biểu môn thể dục cầm một quyển sổ đi lên bục giảng, bảo mọi người ngồi xuống, chuẩn bị thông báo vài chuyện.
"Không phải là sau dịp Quốc Khánh sẽ là đại hội thể thao của TSo? Chị Na nhờ tôi ghi danh số người tham gia thi đấu. Mọi người có thể bắt đầu tập luyện từ hôm nay." Đại biểu môn thể dục giơ cao tờ danh sách các môn thi đấu: "Có bạn nào tự nguyện tham gia không? Tôi sẽ đọc tên các môn thi, ai có hứng thú thì lên tiếng. Tôi sẽ dừng lại ghi tên và xem như người đó đã đăng ký rồi."
Dù là lớp chọn nhưng học sinh trong lớp vẫn hoạt bát như thường. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều thích dồn sức vào việc học hơn, thành ra số người xung phong tham gia thi đấu chẳng được bao nhiêu.
Đại biểu môn thể dục đọc vèo vèo một lượt hết cả danh sách các môn thi đấu xong, liếc mắt nhìn tờ đăng ký trống trơn chỉ có lác đác vài cái tên.
“Thế này thì không được đâu mọi người ơi. Tích cực lên tí đi chứ. Chẳng lẽ lớp mình không định lấy một giải nào à?” Nói rồi, cậu ấy bước xuống từ bục giảng, vẻ mặt chân thành và khiêm tốn bắt đầu đi từng bàn vận động tư tưởng.
“Này, Lâm Tăng, tớ nhớ cậu nhảy cao lắm mà? Lần trước cái quần cộc của lão Dương bị gió thổi lên tít ngọn cây cao hai mét, chẳng phải cậu nhảy lên một phát là lấy được à?”
Bị điểm tên, lão Dương tức đến đỏ mặt, vội vàng đính chính: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải quần cộc mà là tất… là tất!”
Lâm Tăng vội phẩy tay chối bay: “Không không, không phải tôi nhảy lên lấy. Lúc đó trên cây có con mèo, chắc nó ngửi thấy tất lão Dương thối quá nên mới đá rớt xuống thôi. Cái cây đó cao hai mét lận. Tôi làm sao mà nhảy tới được? Cậu tìm người khác đi.”
Lão Dương tức tới mức mặt mũi đỏ rần: “Lâm Tăng, hôm nay ông đây quyết phải liều mạng với cậu!”
Đại biểu môn thể dục cười gượng hai tiếng, lập tức lui xuống hàng ghế sau, tiếp tục chiến dịch “vận động dân binh” bằng tình cảm chân thành.
“Anh Mao Mao, chẳng phải anh chạy nhanh lắm sao? Em nhớ hôm nọ có lãnh đạo đến trường kiểm tra, anh cầm nguyên năm sáu cái bánh bao lượn lờ đi vào từ cổng trường, bị lão Diêu đuổi gần nửa vòng sân trường, cuối cùng thầy ấy cũng không túm được anh mà!”
Cậu ấy vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng: “Thế thì anh quá hợp với thi điền kinh rồi!”
“Cái gì thế? Tôi chỉ chạy vài bước đã trốn luôn vào nhà vệ sinh nam ăn sạch hết rồi. Lão Diêu còn không phát hiện ra, đứng ngoài tìm mãi không thấy đâu.” Mao Lâm Hạo hiếm khi không tích cực tham gia hoạt động: “Tôi hơn một trăm cân rồi, chạy cái gì mà chạy?”
Đại biểu môn thể dục làm động tác buồn nôn: “Được rồi được rồi, không bắt anh chạy nữa, nhưng cũng đừng kể tiếp…”
Cầm bút trong tay, Sầm Tây dừng lại một chút, quay sang hỏi nhỏ Mao Lâm Hạo: “Hôm đó cậu không bị lão Diêu tịch thu bữa sáng à?”
“Sao có thể chứ? Sáu cái bánh bao, tớ ăn sạch không còn mẩu nào.” Mao Lâm Hạo còn tỏ ra khá tự hào.
Sầm Tây nhớ lại ngày hôm đó, xác nhận lại lần nữa: “Bánh bao á? Không phải hôm đó cậu bị tịch thu một phần sủi cảo với một phần bánh xếp sao?”
“Không đời nào!” Mao Lâm Hạo nghiêm mặt phủ nhận, “Tớ yêu bánh bao như sinh mạng, cả đời này không bao giờ mua sủi cảo hay bánh xếp!”
Đang nói thì đại biểu môn thể dục đã cầm sổ đi tới trước bàn Sầm Tây và Lý Giai Thư.
Công việc này quả thực chẳng dễ dàng gì. Cậu ấy cười tươi như hoa, nặn ra một nụ cười siêu ngọt ngấy với mấy bạn nữ: “Các chị đẹp, có hứng thú tham gia không? Để em xem xem có môn nào hợp với các chị…”
Lướt mắt qua danh sách, cậu ấy sáng mắt lên: “Bơi 100 mét nữ thì sao? Giữa mùa hè mà được ngâm mình trong hồ bơi trường mình luyện tập miễn phí. Ôi nghĩ thôi đã thấy sảng khoái rồi!”
Dường như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lập tức nhìn về phía Lý Giai Thư: “ Chị thì hợp quá rồi còn gì! Suýt nữa thì em quên mất, chị là cô họ của anh Quyết mà nhỉ? Anh ấy bơi siêu đỉnh, giải quốc gia gom không biết bao nhiêu cái huy chương vàng rồi. Gen nhà chị đấy, chắc chắn chị cũng không kém đâu!”
Nói không sai, khả năng bơi lội của Lý Giai Thư cũng khá ổn, nhưng đúng dịp hội thao thì cô ấy lại có việc từ trước nên vội vàng từ chối: “Không được đâu, hai ngày đó chắc tôi xin nghỉ rồi, không tham gia được.”
Giang Kiều nghe vậy liền quay sang hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Đừng bảo là—”
Lý Giai Thư lập tức bịt miệng cô ấy: “Nhỏ tiếng thôi, lỡ mà bị Nghiêm Tự hay mấy người kia nghe thấy, mách mẹ tớ thì chết.”
Giang Kiều lập tức hạ âm lượng xuống mức thấp nhất. Cả hai gần như dùng giọng khí để trò chuyện: “Cậu to gan thật đấy, còn dám lén đi xem concert nữa à?”
“Lần trước lén trốn ra nước ngoài xem concert của nhóm nhạc nam, bị dẫm đạp té từ sân khấu cao nửa mét xuống, đầu đập đến nỗi phải nằm viện nửa tháng, vẫn còn chưa chừa à? Tớ tưởng cậu bị ám ảnh tâm lý luôn rồi chứ?” Giang Kiều bĩu môi: “Bố mẹ cậu cắt hết tiền tiêu vặt rồi mà, giờ vẫn muốn đi hả?”
“Cũng hết cách.” Lý Giai Thư nhún vai vẻ rất đương nhiên, “Lộ Trạch Châu mãi mới đến Nam Gia tổ chức concert. Vé đó tớ còn phải nhờ người mua lại với giá cao, mất hơn hai mươi nghìn tệ đấy. Không đi thì phí quá.”
“Hai mươi nghìn?!” Giang Kiều suýt hét to, lại bị Lý Giai Thư bịt chặt miệng lần nữa, “Thế tháng này cậu còn tiền ăn không?”
Lý Giai Thư lè lưỡi: “Còn đúng một trăm tệ, không đủ thì ăn ké thẻ cơm của Nghiêm Tự với Chu Thừa Quyết vậy.”
“Lần trước ai nói nếu còn ăn ké thẻ cơm của bọn họ thì chính là con cẩu ấy nhỉ?” Giang Kiều nhắc lại.
Lý Giai Thư: “……”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sầm Tây thật sự rất đói. Sau khi quét tước xong hai căn phòng, sức lực tiêu hao quá lớn. Vừa rồi vì để tiết kiệm tiền, thậm chí cô còn không đi xe buýt, mà một mình đi bộ về nhà. Giờ phút này, bụng cô rỗng không, chỉ còn lại cảm giác chua sót, thậm chí có một chút đau nhói.
Cô hiếm khi không khách sáo với Chu Thừa Quyết, lặng lẽ tháo bao bì ra, đặt đồ ăn lên bàn dài theo thứ tự, từng món ngay ngắn.
Sầm Tây không rõ Chu Thừa Quyết đã mua bữa tối này từ khi nào, chỉ biết hộp cơm vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Cô gắp một miếng thức ăn, đưa vào trong miệng, vừa vặn đúng nhiệt độ.
Không hiểu sao, khi miếng thức ăn ấm nóng vừa vào miệng, mắt cô bỗng dưng cay cay, hơi ươn ướt.
Sầm Tây hiếm khi khóc, nhưng cô biết, cảm giác lạ lẫm này chính là dấu hiệu của những giọt nước mắt sắp rơi.
Kể từ khi vào học ở Nam Gia, dường như cô đã trải qua cảm giác khó tả này không ít lần.
Mà lạ hơn nữa là mỗi lần như vậy, đều là khi ở trước mặt Chu Thừa Quyết.
Sầm Tây cầm đũa, ngừng lại một chút, trầm tư vài giây, sau đó bị tiếng ngón tay của anh gõ nhẹ lên bàn kéo trở lại thực tại.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đè nén cảm xúc kỳ lạ đó xuống, rồi không kịp suy nghĩ đã đưa một miếng sườn qua phía Chu Thừa Quyết, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thăm dò: "Cậu… ăn thử không?"
Lần này đến lượt Chu Thừa Quyết ngẩn ra. Anh nghiêng người về phía trước theo phản xạ, nhưng khi gần chạm đến miếng sườn cô đưa, động tác của anh đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng ngả người về phía sau, cả người có vẻ lúng túng.
Anh vô thức xoa xoa cổ mình, sau đó hắng giọng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu đúng là hay quên. Chúng ta đang chiến tranh lạnh đấy. Ăn đồ của cậu đi."
Nói xong, mắt anh vô tình lướt miếng sườn cô đang gắp, rồi anh lại vội vã quay sang cầm sách bài tập, lật một trang, nhanh chóng viết một đường gạch chéo lên câu hỏi.
Sầm Tây đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn anh vài giây.
Chẳng bao lâu sau, Chu Thừa Quyết đã cảm nhận được một bàn tay mềm mại chạm vào trán mình.
Cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa khiến người ta say mê khiến lưng anh lập tức cứng đờ.
Mãi đến khi Sầm Tây rút tay lại, Chu Thừa Quyết mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói, có chút khàn khàn: "Cậu làm gì vậy?"
"Cũng không nóng lắm." Sầm Tây chớp mắt, tự nói nhỏ, "Tôi tưởng cậu bị sốt."
Chu Thừa Quyết không hiểu cô đang nghĩ gì: "?"
Sầm Tây lại nhìn vào tai anh, rồi chỉ vào tai mình, giải thích: "Tai cậu đỏ quá... Tôi cứ tưởng cậu bị sốt."
"Với cả cổ của cậu cũng, cũng đỏ lắm..."
Chu Thừa Quyết vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng phủ nhận: "Tai đỏ cổ đỏ cái gì chứ? Không thể nào!"
"À." Sầm Tây gật đầu, "Chắc tôi nhìn nhầm rồi."
"Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi. Tôi vẫn đang làm Toán bình thường đây này. Làm gì có chuyện đỏ cái gì mà đỏ?" Chu Thừa Quyết cố chấp không nhận, "Chẳng lẽ là nhìn thấy đề bài nên ngại ngùng à?"
Sầm Tây cắn môi, chỉ vào cuốn bài tập anh đang cầm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhưng mà, cậu đang cầm là sách của tôi, hơn nữa còn là sách bài tập vật lý nữa… Cậu lấy nhầm rồi."
Cô cũng không rõ anh vừa gạch cái gì nữa… tưởng anh cũng giống mình, phản ứng chậm vì bị sốt.
"Ăn cơm của cậu đi." Chu Thừa Quyết lập tức gập sách lại: "Hơn nữa đừng quên, chúng ta đang chiến tranh lạnh. Đừng có mà tìm lý do để nói chuyện với tôi."
Sầm Tây vội vàng nhét một miếng thịt vào miệng, chớp mắt: "Được thôi."
Tối nay vì phải dọn vệ sinh nhà cửa mà cô đã trì hoãn rất nhiều thời gian, vẫn còn hai tờ đề chưa làm xong. Cô vội vàng ăn cho xong, uống thuốc, rồi thu dọn bàn ăn, sau đó nhanh chóng quay lại với bài vở, tập trung hết sức vào làm bài giống như Chu Thừa Quyết.
Có lẽ vì di chứng của cơn sốt còn chưa hết, hoặc là do tối nay thật sự đã hơi lao lực, Sầm Tây cảm thấy đầu óc không còn nhanh nhạy như mọi ngày, làm bài cũng không suôn sẻ.
Chu Thừa Quyết làm xong bài của mình, thi thoảng nhìn qua cô, thấy cô bị kẹt lại ở một câu thì im lặng ghi lời giải vào giấy nháp rồi đẩy qua. Cả quá trình anh vẫn im lặng không nói gì.
Thỉnh thoảng, Sầm Tây sẽ hỏi một chút, nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt của người đang chiến tranh lạnh, không nói chuyện mà chỉ viết lời giải vào giấy rồi đưa cho cô.
Mấy ngày liền, hai người cứ duy trì trạng thái như vậy.
Mỗi tối, Chu Thừa Quyết đều sẽ lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng nhỏ, không phải ăn khuya thì là làm bài. Dù ngồi đối diện cô, khoảng cách cũng chẳng xa là bao, nhưng anh lại không ngừng nhắc nhở cô giữ khoảng cách, đừng nói chuyện, chỉ viết giấy.
Những mẩu giấy viết ra còn không ít, có khi cả buổi tối anh dùng hết gần nửa tập giấy ghi chú.
Có lúc Sầm Tât cảm thấy, cái cuộc chiến tranh lạnh này giống như anh đang tự hành xác chính mình.
Chiều thứ Tư, sau khi kết thúc hai tiết học, đại biểu môn thể dục cầm một quyển sổ đi lên bục giảng, bảo mọi người ngồi xuống, chuẩn bị thông báo vài chuyện.
"Không phải là sau dịp Quốc Khánh sẽ là đại hội thể thao của TSo? Chị Na nhờ tôi ghi danh số người tham gia thi đấu. Mọi người có thể bắt đầu tập luyện từ hôm nay." Đại biểu môn thể dục giơ cao tờ danh sách các môn thi đấu: "Có bạn nào tự nguyện tham gia không? Tôi sẽ đọc tên các môn thi, ai có hứng thú thì lên tiếng. Tôi sẽ dừng lại ghi tên và xem như người đó đã đăng ký rồi."
Dù là lớp chọn nhưng học sinh trong lớp vẫn hoạt bát như thường. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều thích dồn sức vào việc học hơn, thành ra số người xung phong tham gia thi đấu chẳng được bao nhiêu.
Đại biểu môn thể dục đọc vèo vèo một lượt hết cả danh sách các môn thi đấu xong, liếc mắt nhìn tờ đăng ký trống trơn chỉ có lác đác vài cái tên.
“Thế này thì không được đâu mọi người ơi. Tích cực lên tí đi chứ. Chẳng lẽ lớp mình không định lấy một giải nào à?” Nói rồi, cậu ấy bước xuống từ bục giảng, vẻ mặt chân thành và khiêm tốn bắt đầu đi từng bàn vận động tư tưởng.
“Này, Lâm Tăng, tớ nhớ cậu nhảy cao lắm mà? Lần trước cái quần cộc của lão Dương bị gió thổi lên tít ngọn cây cao hai mét, chẳng phải cậu nhảy lên một phát là lấy được à?”
Bị điểm tên, lão Dương tức đến đỏ mặt, vội vàng đính chính: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải quần cộc mà là tất… là tất!”
Lâm Tăng vội phẩy tay chối bay: “Không không, không phải tôi nhảy lên lấy. Lúc đó trên cây có con mèo, chắc nó ngửi thấy tất lão Dương thối quá nên mới đá rớt xuống thôi. Cái cây đó cao hai mét lận. Tôi làm sao mà nhảy tới được? Cậu tìm người khác đi.”
Lão Dương tức tới mức mặt mũi đỏ rần: “Lâm Tăng, hôm nay ông đây quyết phải liều mạng với cậu!”
Đại biểu môn thể dục cười gượng hai tiếng, lập tức lui xuống hàng ghế sau, tiếp tục chiến dịch “vận động dân binh” bằng tình cảm chân thành.
“Anh Mao Mao, chẳng phải anh chạy nhanh lắm sao? Em nhớ hôm nọ có lãnh đạo đến trường kiểm tra, anh cầm nguyên năm sáu cái bánh bao lượn lờ đi vào từ cổng trường, bị lão Diêu đuổi gần nửa vòng sân trường, cuối cùng thầy ấy cũng không túm được anh mà!”
Cậu ấy vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng: “Thế thì anh quá hợp với thi điền kinh rồi!”
“Cái gì thế? Tôi chỉ chạy vài bước đã trốn luôn vào nhà vệ sinh nam ăn sạch hết rồi. Lão Diêu còn không phát hiện ra, đứng ngoài tìm mãi không thấy đâu.” Mao Lâm Hạo hiếm khi không tích cực tham gia hoạt động: “Tôi hơn một trăm cân rồi, chạy cái gì mà chạy?”
Đại biểu môn thể dục làm động tác buồn nôn: “Được rồi được rồi, không bắt anh chạy nữa, nhưng cũng đừng kể tiếp…”
Cầm bút trong tay, Sầm Tây dừng lại một chút, quay sang hỏi nhỏ Mao Lâm Hạo: “Hôm đó cậu không bị lão Diêu tịch thu bữa sáng à?”
“Sao có thể chứ? Sáu cái bánh bao, tớ ăn sạch không còn mẩu nào.” Mao Lâm Hạo còn tỏ ra khá tự hào.
Sầm Tây nhớ lại ngày hôm đó, xác nhận lại lần nữa: “Bánh bao á? Không phải hôm đó cậu bị tịch thu một phần sủi cảo với một phần bánh xếp sao?”
“Không đời nào!” Mao Lâm Hạo nghiêm mặt phủ nhận, “Tớ yêu bánh bao như sinh mạng, cả đời này không bao giờ mua sủi cảo hay bánh xếp!”
Đang nói thì đại biểu môn thể dục đã cầm sổ đi tới trước bàn Sầm Tây và Lý Giai Thư.
Công việc này quả thực chẳng dễ dàng gì. Cậu ấy cười tươi như hoa, nặn ra một nụ cười siêu ngọt ngấy với mấy bạn nữ: “Các chị đẹp, có hứng thú tham gia không? Để em xem xem có môn nào hợp với các chị…”
Lướt mắt qua danh sách, cậu ấy sáng mắt lên: “Bơi 100 mét nữ thì sao? Giữa mùa hè mà được ngâm mình trong hồ bơi trường mình luyện tập miễn phí. Ôi nghĩ thôi đã thấy sảng khoái rồi!”
Dường như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lập tức nhìn về phía Lý Giai Thư: “ Chị thì hợp quá rồi còn gì! Suýt nữa thì em quên mất, chị là cô họ của anh Quyết mà nhỉ? Anh ấy bơi siêu đỉnh, giải quốc gia gom không biết bao nhiêu cái huy chương vàng rồi. Gen nhà chị đấy, chắc chắn chị cũng không kém đâu!”
Nói không sai, khả năng bơi lội của Lý Giai Thư cũng khá ổn, nhưng đúng dịp hội thao thì cô ấy lại có việc từ trước nên vội vàng từ chối: “Không được đâu, hai ngày đó chắc tôi xin nghỉ rồi, không tham gia được.”
Giang Kiều nghe vậy liền quay sang hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Đừng bảo là—”
Lý Giai Thư lập tức bịt miệng cô ấy: “Nhỏ tiếng thôi, lỡ mà bị Nghiêm Tự hay mấy người kia nghe thấy, mách mẹ tớ thì chết.”
Giang Kiều lập tức hạ âm lượng xuống mức thấp nhất. Cả hai gần như dùng giọng khí để trò chuyện: “Cậu to gan thật đấy, còn dám lén đi xem concert nữa à?”
“Lần trước lén trốn ra nước ngoài xem concert của nhóm nhạc nam, bị dẫm đạp té từ sân khấu cao nửa mét xuống, đầu đập đến nỗi phải nằm viện nửa tháng, vẫn còn chưa chừa à? Tớ tưởng cậu bị ám ảnh tâm lý luôn rồi chứ?” Giang Kiều bĩu môi: “Bố mẹ cậu cắt hết tiền tiêu vặt rồi mà, giờ vẫn muốn đi hả?”
“Cũng hết cách.” Lý Giai Thư nhún vai vẻ rất đương nhiên, “Lộ Trạch Châu mãi mới đến Nam Gia tổ chức concert. Vé đó tớ còn phải nhờ người mua lại với giá cao, mất hơn hai mươi nghìn tệ đấy. Không đi thì phí quá.”
“Hai mươi nghìn?!” Giang Kiều suýt hét to, lại bị Lý Giai Thư bịt chặt miệng lần nữa, “Thế tháng này cậu còn tiền ăn không?”
Lý Giai Thư lè lưỡi: “Còn đúng một trăm tệ, không đủ thì ăn ké thẻ cơm của Nghiêm Tự với Chu Thừa Quyết vậy.”
“Lần trước ai nói nếu còn ăn ké thẻ cơm của bọn họ thì chính là con cẩu ấy nhỉ?” Giang Kiều nhắc lại.
Lý Giai Thư: “……”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 46
10.0/10 từ 44 lượt.