Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Chương 42: “Anh ngủ cùng em một lát”
59@-
Thật ra Ứng Hoài đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không thể lên giường trước 22 giờ. Bởi vì Tạ Kỳ Chi ăn no không lâu sau đã bắt đầu buồn nôn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cúi đầu nôn khan trên bồn cầu.
Tạ Kỳ Chi rất chú ý đến hình tượng của mình trước mặt Ứng Hoài, liền đóng cửa phòng vệ sinh lại ngay lập tức… nhưng quên khóa trái, để cho Ứng Hoài cái con người có ý chí không kiên định và còn không biết giới hạn là gì kia đi theo vào, đứng sau lưng nói với vẻ bề trên: “Anh không nhớ mình đã bỏ thuốc độc vào mì của em.”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Ghét nhất là người thích nói mỉa mai.
Ứng Hoài đứng rất gần, cái bóng đen kịt của hắn vừa vặn đổ xuống bên cạnh chân Tạ Kỳ Chi. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của một người khác quá đỗi rõ ràng, Tạ Kỳ Chi lo lắng sự hiện diện của hắn, đến cả nôn cũng không dám.
Cậu quỳ trên sàn, nhịn lại từng đợt buồn nôn, nói: “Anh có thể ra ngoài không… đây là phòng của em.”
Ứng Hoài lấy một chiếc cốc súc miệng, rót nước cho cậu súc miệng, bình thản nói: “Phòng của em cũng là địa bàn của anh, em bảo ai ra ngoài?”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu nghiêng đầu lườm Ứng Hoài một cái, không nhịn được cảm giác buồn nôn quặn thắt trong dạ dày. Dịch vị trào ngược làm cổ họng cậu đau rát. Cậu ôm lấy bồn cầu, tủi thân rủ hàng mi rậm xuống.
Ứng Hoài ngồi xổm bên cạnh, chạm vào gò má tái nhợt của cậu, khẽ hỏi: “Không phải em nói không sao rồi sao?”
Tạ Kỳ Chi nhận lấy cốc nước súc miệng, ngồi trên sàn thẫn thờ đáp: “Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc cảm thôi, ban đầu cũng không sao.”
Từ nhỏ cậu đã uống quá nhiều thuốc, chức năng dạ dày và đường ruột vẫn luôn không tốt. Có một số loại vì kháng thuốc mà không còn hiệu quả nữa, nhưng có những loại lại có tác dụng phụ đặc biệt nghiêm trọng. Cậu đã quen với việc nôn mửa từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị Ứng Hoài nhìn chằm chằm khi nôn.
…Vừa khó coi lại vừa khó ngửi, sao cứ phải đi theo vào chứ.
Trên người không còn chút sức lực nào, cậu có chút buông xuôi, đặt cốc xuống, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Ứng Hoài đã ra ngoài. Tạ Kỳ Chi dùng mu bàn tay lau mặt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng mờ ảo của chính mình phản chiếu trên cửa kính.
Sắc mặt xanh xao, lại còn ốm yếu, chắc chắn là rất xấu xí.
Cảm giác bỏng rát vẫn còn vương vấn nơi cổ họng, rất khó chịu. Tạ Kỳ Chi không nhịn được hắng giọng một cái, có tiếng bước chân lại gần.
Ứng Hoài bước vào, liền thấy Tạ Kỳ Chi đang vùi đầu ngồi trên sàn nhà, phía dưới những lọn tóc mềm mại để lộ một đoạn gáy lấm tấm mồ hôi.
Hắn tiện tay xoa đầu Tạ Kỳ Chi, nửa đỡ nửa ôm kéo cậu ra ngoài, đặt lên ghế bên bàn học, rồi đưa cho cậu một ly nước muối ấm, nói: “Uống đi.”
Tạ Kỳ Chi lén nhìn hắn một cái, ôm lấy cốc thủy tinh uống cạn một hơi.
Ứng Hoài mang cốc nước đi, rồi lại vào phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch. Hắn làm ướt khăn bằng nước nóng, vắt khô, rồi vén tóc mái của Tạ Kỳ Chi lên để lau mặt cho cậu.
Cậu nhìn chằm chằm một lúc, má phồng lên, rồi đưa tay “bốp” một cái, lật úp chiếc gương xuống bàn.
Chiếc gương đã làm gì em ấy vậy? Ứng Hoài có chút khó hiểu thầm nghĩ, lại đang giận cá chém thớt chuyện gì đây?
Hắn đi tới chạm vào trán Tạ Kỳ Chi, hình như cậu lại sốt rồi, liền nói ngay: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Nghe vậy, Tạ Kỳ Chi khẽ nhăn mũi, lại đo nhiệt độ một lần nữa. Lần này không quá 38 độ, hơn nữa đã uống thuốc hạ sốt rồi, có đi nữa cũng chẳng khác biệt gì. Cậu không muốn làm phiền Ứng Hoài nữa, bèn nói: “Không cần đâu.”
Ứng Hoài tìm miếng dán hạ sốt đến dán cho cậu, rồi hỏi: “Thuốc đã nôn hết rồi, có cần uống lại không?”
Tạ Kỳ Chi uể oải lắc đầu, giọng nói khẽ khàng, pha chút khản đặc: “Ăn xong cũng hơn nửa tiếng rồi, không cần uống lại đâu.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài một cái, trong mắt ánh lên vẻ sáng sủa gắng gượng, như thể muốn khiến hắn yên tâm — rằng cậu có kinh nghiệm đối phó với tình trạng sức khỏe của mình hơn hẳn những người bình thường.
Ánh đèn dịu nhẹ rọi lên mặt Tạ Kỳ Chi, trong đôi mắt cậu ngập nước, nhưng sắc mặt lại trắng bệch quá mức, không còn một chút huyết sắc nào.
Ứng Hoài im lặng nhìn cậu một lúc lâu, sờ sờ tóc cậu rồi nói: “Vậy thì em đi ngủ sớm đi.”
“Ứng Hoài ca ca,” Tạ Kỳ Chi đưa tay, nắm chặt lấy ngón tay hắn, nghiêng người, tựa cái đầu choáng váng vào người đối phương, “Em có chút sợ… anh ngủ cùng em một lát.”
Ứng Hoài khựng lại, hàng mi đen dài rủ xuống, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tạ Kỳ Chi mà không nói gì.
Ứng Hoài đột nhiên gọi tên cậu: “Kỳ Kỳ.”
Tim Tạ Kỳ Chi không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp, không chịu buông tay hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ứng Hoài nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, từ từ rút bàn tay phải của mình ra, cúi người luồn tay dưới đầu gối cậu, bế ngang cậu lên.
Tạ Kỳ Chi “a” lên một tiếng ngắn ngủi, đôi dép lẹp xẹp rơi xuống sàn.
Trái tim cậu cùng với cơ thể đang lơ lửng đập mạnh vào lồng ngực, tai nóng bừng lên.
Cậu gần như tưởng rằng Ứng Hoài sắp làm gì đó với mình, nhưng hắn lại nhanh chóng đặt cậu xuống, kéo chăn lên, cuộn cậu lại kín mít như một cuộn sushi.
Tạ Kỳ Chi đến cả cánh tay cũng không rút ra được, phản đối: “Anh làm gì vậy!”
Ứng Hoài ngồi bên giường, một tay đè lên chăn không cho Tạ Kỳ Chi cử động, tay kia vuốt nhẹ mái tóc lộn xộn trên trán cậu. Đôi mắt hắn mang theo ý cười tinh quái, cúi đầu thưởng thức một lát rồi hỏi: “Còn sợ không?”
Tạ Kỳ Chi trừng mắt nhìn hắn: “Ỷ lớn ăn h**p nhỏ, anh có phải là đàn ông không? Buông em ra!”
“Anh có cần chứng minh với một đứa trẻ như em không?” Ứng Hoài chọc vào gò má đang phồng lên của cậu. Cuối cùng cũng chọc được một chút sắc hồng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch ấy, hắn hài lòng nói: “Được rồi, đừng làm nũng nữa, ngủ sớm đi.”
Tạ Kỳ Chi mở to đôi mắt tròn xoe, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Sao cái người này lại đáng ghét đến thế chứ.
Ứng Hoài cụp mắt xuống, đối diện với cậu: “Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao? Có xứng với câu Ứng Hoài ca ca mà em gọi không?”
Tạ Kỳ Chi không còn giãy giụa nữa, giống như một con nhộng được cuộn chặt trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh. Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người: “Anh đối xử tốt với em giống như anh trai vậy.”
Cậu đã có một người anh trai rồi, không muốn có thêm một Ứng Hoài ca ca nữa.
Cậu hy vọng Ứng Hoài có thể thích cậu giống như cách mà cậu thích hắn, nhưng Ứng Hoài thì chẳng biết gì cả.
Ứng Hoài buông tay ra, nhặt đôi dép lê của Tạ Kỳ Chi về, sắp xếp gọn gàng dưới giường. Hắn bật đèn ngủ, ngồi bên giường đọc cuốn sách Xuân Mãn Bắc Quốc, ở lại với cậu thêm nửa tiếng nữa.
Tạ Kỳ Chi chớp mắt, tâm trí rối bời, ngẩn ngơ nhìn gương mặt sắc nét của hắn dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Ứng Hoài cảm nhận được ánh nhìn của cậu, đưa tay lên thử nhiệt độ trán: “Sao còn chưa ngủ?”
Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, anh ngồi đây thì em làm sao mà ngủ được, nhưng miệng lại thật thà trả lời: “Không buồn ngủ lắm.”
Ứng Hoài rút tay về, gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường, rồi nói với Tạ Kỳ Chi: “Kỳ Kỳ.”
Tạ Kỳ Chi ngước mắt: “Dạ?”
“Sau Trung thu, anh sẽ không ở nhà nữa, phải ra ngoài khảo sát tự nhiên một thời gian.” Hắn nhìn Tạ Kỳ Chi hỏi: “Có thể tự chăm sóc tốt cho mình không?”
Tạ Kỳ Chi vô thức gật đầu, đảm bảo: “Em làm được.”
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Thật ra Ứng Hoài đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không thể lên giường trước 22 giờ. Bởi vì Tạ Kỳ Chi ăn no không lâu sau đã bắt đầu buồn nôn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cúi đầu nôn khan trên bồn cầu.
Tạ Kỳ Chi rất chú ý đến hình tượng của mình trước mặt Ứng Hoài, liền đóng cửa phòng vệ sinh lại ngay lập tức… nhưng quên khóa trái, để cho Ứng Hoài cái con người có ý chí không kiên định và còn không biết giới hạn là gì kia đi theo vào, đứng sau lưng nói với vẻ bề trên: “Anh không nhớ mình đã bỏ thuốc độc vào mì của em.”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Ghét nhất là người thích nói mỉa mai.
Ứng Hoài đứng rất gần, cái bóng đen kịt của hắn vừa vặn đổ xuống bên cạnh chân Tạ Kỳ Chi. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của một người khác quá đỗi rõ ràng, Tạ Kỳ Chi lo lắng sự hiện diện của hắn, đến cả nôn cũng không dám.
Cậu quỳ trên sàn, nhịn lại từng đợt buồn nôn, nói: “Anh có thể ra ngoài không… đây là phòng của em.”
Ứng Hoài lấy một chiếc cốc súc miệng, rót nước cho cậu súc miệng, bình thản nói: “Phòng của em cũng là địa bàn của anh, em bảo ai ra ngoài?”
Tạ Kỳ Chi: “…”
Cậu nghiêng đầu lườm Ứng Hoài một cái, không nhịn được cảm giác buồn nôn quặn thắt trong dạ dày. Dịch vị trào ngược làm cổ họng cậu đau rát. Cậu ôm lấy bồn cầu, tủi thân rủ hàng mi rậm xuống.
Ứng Hoài ngồi xổm bên cạnh, chạm vào gò má tái nhợt của cậu, khẽ hỏi: “Không phải em nói không sao rồi sao?”
Tạ Kỳ Chi nhận lấy cốc nước súc miệng, ngồi trên sàn thẫn thờ đáp: “Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc cảm thôi, ban đầu cũng không sao.”
Từ nhỏ cậu đã uống quá nhiều thuốc, chức năng dạ dày và đường ruột vẫn luôn không tốt. Có một số loại vì kháng thuốc mà không còn hiệu quả nữa, nhưng có những loại lại có tác dụng phụ đặc biệt nghiêm trọng. Cậu đã quen với việc nôn mửa từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị Ứng Hoài nhìn chằm chằm khi nôn.
…Vừa khó coi lại vừa khó ngửi, sao cứ phải đi theo vào chứ.
Trên người không còn chút sức lực nào, cậu có chút buông xuôi, đặt cốc xuống, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Ứng Hoài đã ra ngoài. Tạ Kỳ Chi dùng mu bàn tay lau mặt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng mờ ảo của chính mình phản chiếu trên cửa kính.
Sắc mặt xanh xao, lại còn ốm yếu, chắc chắn là rất xấu xí.
Cảm giác bỏng rát vẫn còn vương vấn nơi cổ họng, rất khó chịu. Tạ Kỳ Chi không nhịn được hắng giọng một cái, có tiếng bước chân lại gần.
Ứng Hoài bước vào, liền thấy Tạ Kỳ Chi đang vùi đầu ngồi trên sàn nhà, phía dưới những lọn tóc mềm mại để lộ một đoạn gáy lấm tấm mồ hôi.
Hắn tiện tay xoa đầu Tạ Kỳ Chi, nửa đỡ nửa ôm kéo cậu ra ngoài, đặt lên ghế bên bàn học, rồi đưa cho cậu một ly nước muối ấm, nói: “Uống đi.”
Tạ Kỳ Chi lén nhìn hắn một cái, ôm lấy cốc thủy tinh uống cạn một hơi.
Ứng Hoài mang cốc nước đi, rồi lại vào phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch. Hắn làm ướt khăn bằng nước nóng, vắt khô, rồi vén tóc mái của Tạ Kỳ Chi lên để lau mặt cho cậu.
Cậu nhìn chằm chằm một lúc, má phồng lên, rồi đưa tay “bốp” một cái, lật úp chiếc gương xuống bàn.
Chiếc gương đã làm gì em ấy vậy? Ứng Hoài có chút khó hiểu thầm nghĩ, lại đang giận cá chém thớt chuyện gì đây?
Hắn đi tới chạm vào trán Tạ Kỳ Chi, hình như cậu lại sốt rồi, liền nói ngay: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Nghe vậy, Tạ Kỳ Chi khẽ nhăn mũi, lại đo nhiệt độ một lần nữa. Lần này không quá 38 độ, hơn nữa đã uống thuốc hạ sốt rồi, có đi nữa cũng chẳng khác biệt gì. Cậu không muốn làm phiền Ứng Hoài nữa, bèn nói: “Không cần đâu.”
Ứng Hoài tìm miếng dán hạ sốt đến dán cho cậu, rồi hỏi: “Thuốc đã nôn hết rồi, có cần uống lại không?”
Tạ Kỳ Chi uể oải lắc đầu, giọng nói khẽ khàng, pha chút khản đặc: “Ăn xong cũng hơn nửa tiếng rồi, không cần uống lại đâu.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài một cái, trong mắt ánh lên vẻ sáng sủa gắng gượng, như thể muốn khiến hắn yên tâm — rằng cậu có kinh nghiệm đối phó với tình trạng sức khỏe của mình hơn hẳn những người bình thường.
Ánh đèn dịu nhẹ rọi lên mặt Tạ Kỳ Chi, trong đôi mắt cậu ngập nước, nhưng sắc mặt lại trắng bệch quá mức, không còn một chút huyết sắc nào.
Ứng Hoài im lặng nhìn cậu một lúc lâu, sờ sờ tóc cậu rồi nói: “Vậy thì em đi ngủ sớm đi.”
“Ứng Hoài ca ca,” Tạ Kỳ Chi đưa tay, nắm chặt lấy ngón tay hắn, nghiêng người, tựa cái đầu choáng váng vào người đối phương, “Em có chút sợ… anh ngủ cùng em một lát.”
Ứng Hoài khựng lại, hàng mi đen dài rủ xuống, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tạ Kỳ Chi mà không nói gì.
Ứng Hoài đột nhiên gọi tên cậu: “Kỳ Kỳ.”
Tim Tạ Kỳ Chi không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp, không chịu buông tay hắn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ứng Hoài nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, từ từ rút bàn tay phải của mình ra, cúi người luồn tay dưới đầu gối cậu, bế ngang cậu lên.
Tạ Kỳ Chi “a” lên một tiếng ngắn ngủi, đôi dép lẹp xẹp rơi xuống sàn.
Trái tim cậu cùng với cơ thể đang lơ lửng đập mạnh vào lồng ngực, tai nóng bừng lên.
Cậu gần như tưởng rằng Ứng Hoài sắp làm gì đó với mình, nhưng hắn lại nhanh chóng đặt cậu xuống, kéo chăn lên, cuộn cậu lại kín mít như một cuộn sushi.
Tạ Kỳ Chi đến cả cánh tay cũng không rút ra được, phản đối: “Anh làm gì vậy!”
Ứng Hoài ngồi bên giường, một tay đè lên chăn không cho Tạ Kỳ Chi cử động, tay kia vuốt nhẹ mái tóc lộn xộn trên trán cậu. Đôi mắt hắn mang theo ý cười tinh quái, cúi đầu thưởng thức một lát rồi hỏi: “Còn sợ không?”
Tạ Kỳ Chi trừng mắt nhìn hắn: “Ỷ lớn ăn h**p nhỏ, anh có phải là đàn ông không? Buông em ra!”
“Anh có cần chứng minh với một đứa trẻ như em không?” Ứng Hoài chọc vào gò má đang phồng lên của cậu. Cuối cùng cũng chọc được một chút sắc hồng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch ấy, hắn hài lòng nói: “Được rồi, đừng làm nũng nữa, ngủ sớm đi.”
Tạ Kỳ Chi mở to đôi mắt tròn xoe, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Sao cái người này lại đáng ghét đến thế chứ.
Ứng Hoài cụp mắt xuống, đối diện với cậu: “Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao? Có xứng với câu Ứng Hoài ca ca mà em gọi không?”
Tạ Kỳ Chi không còn giãy giụa nữa, giống như một con nhộng được cuộn chặt trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh. Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người: “Anh đối xử tốt với em giống như anh trai vậy.”
Cậu đã có một người anh trai rồi, không muốn có thêm một Ứng Hoài ca ca nữa.
Cậu hy vọng Ứng Hoài có thể thích cậu giống như cách mà cậu thích hắn, nhưng Ứng Hoài thì chẳng biết gì cả.
Ứng Hoài buông tay ra, nhặt đôi dép lê của Tạ Kỳ Chi về, sắp xếp gọn gàng dưới giường. Hắn bật đèn ngủ, ngồi bên giường đọc cuốn sách Xuân Mãn Bắc Quốc, ở lại với cậu thêm nửa tiếng nữa.
Tạ Kỳ Chi chớp mắt, tâm trí rối bời, ngẩn ngơ nhìn gương mặt sắc nét của hắn dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Ứng Hoài cảm nhận được ánh nhìn của cậu, đưa tay lên thử nhiệt độ trán: “Sao còn chưa ngủ?”
Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, anh ngồi đây thì em làm sao mà ngủ được, nhưng miệng lại thật thà trả lời: “Không buồn ngủ lắm.”
Ứng Hoài rút tay về, gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường, rồi nói với Tạ Kỳ Chi: “Kỳ Kỳ.”
Tạ Kỳ Chi ngước mắt: “Dạ?”
“Sau Trung thu, anh sẽ không ở nhà nữa, phải ra ngoài khảo sát tự nhiên một thời gian.” Hắn nhìn Tạ Kỳ Chi hỏi: “Có thể tự chăm sóc tốt cho mình không?”
Tạ Kỳ Chi vô thức gật đầu, đảm bảo: “Em làm được.”
Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Story
Chương 42: “Anh ngủ cùng em một lát”
10.0/10 từ 37 lượt.