Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 41: Người có ý chí không kiên định

62@-

Tạ Kỳ Chi đặt điện thoại xuống, sau khi ngồi dậy thì đầu óc có chút choáng váng. Cậu dựa vào đầu giường nghỉ một lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng côn trùng bên ngoài cửa sổ.


Sắc trời dần dần tối, rèm cửa chỉ kéo một lớp voan trắng mỏng, ánh sáng lọt vào lưa thưa. Tiếng côn trùng vốn im ắng ban ngày giờ bắt đầu vang lên từng đợt, nghe có phần ồn ào.


Bật đèn lên, cậu thấy chiếc hộp vuông Ứng Hoài đưa cho mình đã được tùy tiện đặt trên bàn. Cậu bước tới, mở hộp ra nhìn vào bên trong. Trong chiếc hộp nhựa là một mảng rêu. Cậu đưa tay chạm thử, cảm giác mềm mại, một lớp lông tơ xanh mướt, sinh trưởng đầy sức sống.


Cậu dùng điện thoại chụp ảnh để nhận dạng chủng loại, đó là Rêu nhung. Trong phần giới thiệu có ghi loại rêu này sinh trưởng trong môi trường nửa râm nửa nắng, không thể phơi nắng gắt. Tạ Kỳ Chi ngay lập tức đặt mua một chiếc đĩa thủy tinh nhỏ và đất trồng, định mang mảng rêu này ra đặt cạnh cửa sổ để chăm sóc.


Trong bếp truyền đến tiếng máy hút mùi ồn ào, Tạ Kỳ Chi đi ra, chỉ thấy cánh cửa trượt đã đóng lại, lớp kính mờ ảo tỏa ra một quầng sáng ấm áp.


Mặc dù Ứng Hoài biết nấu ăn, nhưng Tạ Kỳ Chi đoán rằng hắn học nấu chỉ vì nhu cầu, chứ không phải vì thích.


Cậu vẫn nhớ ngày mình mới đến, khi mở tủ lạnh để cất một ít thuốc cần bảo quản lạnh, lại phát hiện tủ lạnh của Ứng Hoài trống rỗng. Đồ ăn không nhiều, ngăn mát chỉ có rượu và đồ uống, còn ngăn đá thì là một vài món ăn liền.


Một chiếc tủ lạnh hai cánh to như vậy mà bên trong ngay cả một quả trứng cũng không tìm thấy.


Cánh cửa trượt đột nhiên từ bên trong kéo ra, Ứng Hoài bưng hai bát mì đi ra. Hắn thấy Tạ Kỳ Chi đang ngẩn người đứng trước tủ lạnh, nghe tiếng liền đột ngột quay đầu lại, đôi mắt xám xanh bỗng mở to, giống như một con thỏ bị dọa sợ.


Sao động tĩnh gì cũng có thể dọa cậu sợ thế nhỉ?


Ứng Hoài khó hiểu nhìn cậu một lúc, rồi hỏi: “Mì cà chua trứng với dăm bông, ăn không?”



Tạ Kỳ Chi gật đầu, hơi nóng bốc lên, mùi thơm bay thẳng tới, lướt qua chóp mũi cậu, khơi dậy cảm giác đói bụng đã bị trì hoãn.


Ít nhất là bây giờ, trong tủ lạnh của Ứng Hoài đã có cà chua, trứng và dăm bông rồi.


Ăn mì xong, đến lúc Tạ Kỳ Chi uống thuốc. Cậu đổ một nắm thuốc viên đủ màu sắc vào lòng bàn tay, lười biếng không muốn nuốt từng viên một, liền ngửa cổ dốc hết vào miệng.


Ứng Hoài cầm cốc nước đi ngang qua, tiện miệng nói: “Em không sợ bị nghẹn à.”


Vừa dứt lời, Tạ Kỳ Chi liền sặc, một ngụm nước cùng với mấy viên thuốc bị nghẹt lại ở cổ họng. Cậu phải vịn vào tủ không ngừng ho sặc sụa, mặt mày đỏ bừng.


Ứng Hoài vỗ lưng cho cậu, vừa lúc đối diện với ánh mắt đầy oán giận của đối phương.


Ứng Hoài: “Thế này cũng trách anh?”


“Không thì, khụ khụ—” Tạ Kỳ Chi ho một lúc lâu mới dịu lại, đưa tay lau nước mắt chảy ra, tủi thân nói: “Không thì trách ai? Đồ mồm quạ.”


Ứng Hoài rủ mắt nhìn cậu nhưng không nói gì. Hắn giơ tay lên, chiếc cốc thủy tinh mát lạnh chạm vào trán Tạ Kỳ Chi.


Tạ Kỳ Chi ngước lên nhìn hắn hỏi: “Làm gì vậy?”


Ứng Hoài không trả lời, cầm cốc thủy tinh uống nước. Uống xong, thấy Tạ Kỳ Chi vẫn kiên trì nhìn mình, hắn mới cười một tiếng nói: “Tính trẻ con.”


“Brừm brừm—”



Điện thoại của ai đó reo lên. Tạ Kỳ Chi đi tới xem, trên màn hình là một dãy số không được lưu tên, nhưng số cuối lại vô cùng quen thuộc, là số của anh trai cậu.


Ứng Hoài đi vòng qua Tạ Kỳ Chi cầm lấy điện thoại, chưa kịp nghe đã bắt gặp ánh mắt tò mò của cậu.


Tạ Kỳ Chi hỏi: “Anh trai em gọi điện cho anh làm gì?”


Ứng Hoài mặt đầy vẻ khó hiểu đáp: “Sao anh biết được?”


Tạ Kỳ Chi đi theo muốn nghe, nhưng Ứng Hoài lại đi thẳng vào phòng sách, còn khép cửa lại.


Bảo là không biết, rõ ràng là không muốn cho mình nghe! Tạ Kỳ Chi bực bội nghĩ, có chuyện gì mà phải lén lút nói nhỏ với nhau chứ?


Cậu ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa giận dỗi, đợi vài phút thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Ứng Hoài đi ra hỏi: “Tuần sau là Trung thu, em có kế hoạch gì chưa?”


Tạ Kỳ Chi ngước mắt: “Làm gì? Anh muốn mời em ăn cơm à?”


“Được chứ.” Ứng Hoài nói.


Tạ Kỳ Chi sững người, chớp chớp mắt hỏi: “Thật sao?”


“Thật.”


Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp vui, đã nghe Ứng Hoài nói tiếp: “Nếu hẹn với anh rồi thì đừng để ý đến anh trai em nữa, vừa hay anh giúp em từ chối cậu ấy luôn.”



Một lúc sau, tầm nhìn của cậu mới trở lại rõ ràng. Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nhìn những chiếc cúc áo hình vỏ sò trên bộ đồ ngủ của Ứng Hoài, giả vờ yếu ớt tựa vào hắn. Cậu đưa tay ôm lấy eo hắn, rồi thản nhiên hỏi: “Anh trai em sắp đến thăm em à?”


Ứng Hoài buông thõng tay, khẽ “ừm” một tiếng.


Tạ Kỳ Chi tính toán ngày nghỉ nói: “Vậy em sẽ hẹn với anh trai trước, rồi mới hẹn với anh.”


Ứng Hoài nhìn đỉnh đầu mềm mại của cậu, cũng không so đo chuyện ai trước ai sau, nói: “Ai cũng muốn chiếm lợi phải không?”


Tạ Kỳ Chi bật cười, tùy tiện dụi đầu vào người hắn.


Cậu cao lớn hơn rất nhiều so với hồi thơ ấu, không còn là đứa bé con đến cả khuỷu tay của Ứng Hoài cũng không chạm tới. Cứ hễ tức giận là lại bĩu môi, nước mắt muốn rơi là rơi ngay.


Tạ Kỳ Chi vùi đầu tựa vào người hắn, khi cúi xuống trán vừa vặn chạm vào xương quai xanh. Mái tóc mềm mại cọ xát lên vùng da nhạy cảm làm ngứa ngáy, khiến Ứng Hoài có chút không thoải mái mà đưa tay giữ lấy sau gáy cậu.


Bàn tay phải của hắn trượt xuống theo phần gáy đang nóng lên, chạm tới một đoạn xương cổ hơi tròn. Khớp xương hơi nhô ra, nhỏ bé và mỏng manh giống như chính chủ nhân của nó vậy.


Ứng Hoài chọc một cái, cứ như vừa nhấn vào một công tắc nào đó, vô thức nói: “Nếu em có thể giống như trước đây, mãi mãi không lớn lên thì tốt quá.”


Tạ Kỳ Chi sững người, như thể vừa nghe thấy điều gì khiến cậu tức giận, liền đẩy Ứng Hoài ra: “Em không muốn đâu!”


Cậu muốn lớn lên, muốn có một cơ thể khỏe mạnh. Nếu đã định trước không thể có được, vậy thì ít nhất cũng phải có một cơ thể trông có vẻ khỏe mạnh. Cậu muốn nhận được ánh mắt bình đẳng từ anh trai và Ứng Hoài, chứ không phải luôn bị họ nhìn xuống và lờ đi…


Ứng Hoài chẳng hiểu gì cả, làm sao hắn biết cậu đã phải cố gắng và tốn nhiều công sức đến mức nào để trưởng thành như bây giờ.



Tạ Kỳ Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”


Ứng Hoài cũng không rõ suy nghĩ nhất thời của mình là gì. Hắn rủ mắt nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Tạ Kỳ Chi, nhìn đôi mắt to tròn của cậu, giống như một con mèo nhỏ đang hoang mang. Cậu vẫn giống như trước đây, muốn gì hay không muốn gì đều rất thẳng thắn, ngay cả những suy nghĩ quanh co lòng vòng cũng thẳng thắn như vậy.


Chỉ là trước đây, Ứng Hoài có thể dễ dàng thỏa mãn mong ước của cậu. Còn giờ đây, hắn lại rơi vào thế khó xử giữa việc từ chối và nuông chiều.


Ứng Hoài không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, liền tùy tiện tìm một lý do để lấp l**m cho Tạ Kỳ Chi: “Hồi nhỏ em dễ thương hơn.”


Tạ Kỳ Chi vô cùng kinh ngạc: “Bây giờ em không dễ thương nữa sao?”


Ứng Hoài buồn cười nhìn cậu, cố ý không trả lời.


Tạ Kỳ Chi có chút buồn bã, cậu không thể trở lại dáng vẻ hồi xưa để Ứng Hoài thích hơn được… nhưng cậu có thể phán xét Ứng Hoài không có phẩm vị, “ Ứng Hoài ca ca, anh có phải là người ** d*m không?”


Ứng Hoài: “…”


Hắn bực bội nói: “Không có.”


Tạ Kỳ Chi liền lý lẽ hùng hồn tuyên bố: “Bây giờ em cũng dễ thương như trước đây!”


Cậu nhìn chằm chằm vào Ứng Hoài, dùng ánh mắt uy h**p ép hắn đưa ra quan điểm.


Ứng Hoài rủ mắt nhìn Tạ Kỳ Chi một lúc lâu, không nhịn được mà véo má cậu một cái, nhướn mày cười: “Em nói phải là phải.”


Tạ Kỳ Chi sững người, nhìn vào đôi mắt cười dịu dàng của hắn, thầm nghĩ, hóa ra Ứng Hoài cũng là người có ý chí không kiên định.


Một Thanh Âm - Lăng Sơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Truyện Một Thanh Âm - Lăng Sơn Story Chương 41: Người có ý chí không kiên định
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...