Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 42: Quả táo

211@-

Chương 42: Quả táo


edit: nammogiuabanngay


---


Tề Minh đi rồi, Tạ Nhiên vẫn ngồi trên xe ngẩn người, không vội về nhà.


 


Với cách nói "chết theo(*)" này hắn từ chối cho ý kiến, bởi vì hắn biết Tạ Thanh Ký vốn không phải loại người này.


 


(*): tuẫn tình


 


Cái chết của bản thân có lẽ sẽ khiến cậu đau khổ, nhưng Tạ Thanh Ký từ trước đến nay rất giỏi chịu áp lực, có lẽ cậu sẽ nhụt chí một thời gian nhưng sẽ không vì vậy mà gục ngã, ý chí kiên cường không bao giờ bị dập tắt này tạo nên một Tạ Thanh Ký rất có tinh thần trách nhiệm, cậu sẽ thay Tạ Nhiên sống tiếp, bởi vì nếu ngay cả cậu cũng chết đi sẽ không còn ai nhớ tới Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền nữa.


 


Đây là người mà Tạ Nhiên hắn yêu.


 


Hắn hút một mạch ba điếu thuốc, đầu lưỡi đều đã tê dại mới miễn cưỡng đề nén tâm trạng buồn bực, hắn bực bội nghĩ, không phải Tạ Thanh Ký muốn bù đắp cho tiếc nuối ở kiếp trước nên mới thi vào trường ở Bắc Kinh học vật lý học sao? Sao đến miệng Tề Minh lại biến thành sau này không biết nên làm gì rồi.


 


Điều này hoàn toàn trái người với mục đích ban đầu của Tạ Nhiên, hắn giữ khoảng cách với em trai, đau khổ kìm nén tình yêu chẳng phải chính là để cuộc đời kiếp này của cậu không còn nuối tiếc, không phải cả nể, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm như kiếp trước ư.


 


Tốt nhất là có thể thi vào Bắc Kinh, hai người không bao giờ gặp mặt nữa.


 


Không nói những chuyện khác, chỉ riêng trạng thái bây giờ của Vương Tuyết Tân đã khiến Tạ Nhiên không dám mong mỏi tình cảm thầm kín này có thể được phơi bày dưới ánh sáng.


 


Kiếp trước không có chuyện lằng nhằng của Đường Tư Bác, sau khi Vương Tuyết Tân biết hắn vầ Tạ Thanh Ký ở bên nhau đã đòi sống đòi chết, càng khỏi nói đến sự kháng cự với đồng tính theo bản năng của bà bây giờ.


 


Hơn nữa...


 


Thời điểm ông chú qua đời giống hệt với kiếp trước, tuy Tiểu Mã tránh được một kiếp nhưng ông nội của cậu ta lại chết rồi.


 


Tạ Nhiên tháo chuỗi tràng hạt xuống siết chặt trong tay, hoang mang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết tương lai có thứ gì đang đợi hắn, hắn chỉ không kiềm chế được mà suy đoán, cho dù hắn có làm theo ý mình, bây giờ lập tức về nhà ôm lấy Tạ Thanh Ký, thuyết phục mẹ, ngộ nhỡ hắn vẫn chết vào ngày đó của năm 2018, không thể tránh khỏi số mệnh như những người ra đi trước đó, có lẽ Tạ Thanh Ký sẽ càng đau khổ hơn.


 


Hắn phiền muộn lái xe về nhà. Vương Tuyết Tân đã về , bà đang tắm, Tạ Thanh Ký vẫn đang làm bài tập trong phòng khách, có phòng riêng thì không ở, cứ như đặc biệt chờ Tạ Nhiên về vậy.


 


Ánh đèn làm những đường nét tuấn tú của cậu trở nên vô cùng rõ ràng, dường như chẳng có gì khác so với sau năm sau, chỉ là tính công kích toát ra từ đường nét sắc bén được ánh sáng ấm của đèn làm dịu đi không ít.


 


Có lẽ vẻ ngoài và tính cách của Tạ Thanh Ký là nguyên nhân khiến Tạ Nhiên yêu cậu, Tạ Nhiên tính tình kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt, nhưng chỉ có duy nhất một người em trai có đường nét giống hắn bước vào trái tim mình. Trên người cậu có những thứ mà hắn không có, nhưng lại vô cùng hâm mộ và ao ước, sự nghiêm túc, chính trực, trách nhiệm và đạo đức được bộc lộ ra từ khi còn nhỏ của em trai đều đang thu hút một Tạ Nhiên hoàn toàn khác biệt cậu.


 


Nhưng Tạ Nhiên chưa từng nhận ra, rằng quá khứ của hắn cũng từng có một mặt mà Tạ Thanh Ký chưa bao giờ có được, sự thoải mái, ngỗ ngược và thích làm theo ý mình của hắn cũng bất tri bất giác ảnh hưởng tới đối phương.


 


Tạ Thanh Ký nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, sau đó lại cúi đầu, cây bút trong tay cậu vẫn không ngừng viết giờ đây bỗng dừng hẳn lại.


 


Ngày trước, khi hai người sống chung, Tạ Nhiên thường về nhà rất muộn, thi thoảng người hắn còn nồng nặc người rượu. Người không cần làm việc theo ca như Tạ Nhiên thường xuyên quên mất hôm nay là thứ mấy, nhưng mỗi khi bước tới lầu một, chỉ cần thấy trong nhà còn sáng đèn là hắn biết hôm nay là cuối tuần, Tạ Thanh Ký của hắn đã trở về, cậu để lại một ánh đèn cho hắn.


 



Ký ức của kiếp trước chồng chéo lên cảnh tượng ngay lúc này, Tạ Nhiên không hiểu sao lại thấy không cam lòng, tâm trạng buồn bực và nuối tiếc lần nữa dâng trào.


 


"Anh về rồi đây." Tạ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng.


 


Không biết Tạ Thanh Ký nghĩ tới điều gì, qua một hồi lâu mới "Ừ" một tiếng.


 


Tạ Nhiên đang tính vào bếp hâm đồ ăn cho Vương Tuyết Tân, nhưng Tạ Thanh Ký lại lên tiếng nhắc nhở hắn, "Gần đây sức khỏe của mẹ không tốt lắm, anh có thời gian không? Đưa mẹ đến bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân đi."


 


Cho dù Tạ Thanh Ký không nhắc, Tạ Nhiên cũng đã có tính toán, nơi ở của họ khá nhỏ, nếu muốn đi thì phải đến thành phố Lâm. Bây giờ hắn đang rất thấp thỏm, Vương Tuyết Tân có đau đầu hay bị sốt cũng đủ để hắn sợ hãi.


 


Có điều là Tạ Thanh Ký sắp phải thi đại học, Tạ Nhiên không yên tâm đi.


 


Dường như Tạ Thanh Ký biết hắn đang nghĩ gì, nói thêm: "Không cần lo cho em."


 


Tạ Nhiên do dự gật đầu đồng ý.


 


Hắn liếc qua phía nhà tắm một cái, thấy Vương Tuyết Tân vẫn chưa ra, không kìm được hỏi: "Tề Minh nói em biết hút thuốc, học từ bao giờ thế?"


 


Tạ Thanh Ký ngẩn ra, dường như không ngờ rằng Tề Minh lại không đáng tin như vậy, gân xanh nổi trên trán cậu, biểu cảm nhìn như muốn mắng người, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tạ Nhiên.


 


"Anh muốn biết à?"


 


Nét mặt này Tạ Nhiên rất quen thuộc, lần trước em hắn lộ ra biểu cảm này là ngày trước buổi lễ động viên thi đại học đó, cậu nói một tràng cay nghiệt khiến ba hắn sững sờ tới mức gần nửa năm không dám xuất hiện. Tạ Nhiên rén liền, sợ Tạ Thanh Ký sẽ làm liều mà nói toạc sự thật ra, sắp phải thi đại học rồi, tốt nhất là không nên chọc giận cậu.


 


Nhỡ đâu phòng tuyến tâm lý của Tạ Thanh Ký sụp đổ lần nữa trượt đại học rồi phải học lại thì sao, đây đã là năm lớp 12 thứ 3 của cậu rồi.(*)


 


(*)ở đây raw để là thứ 4


 


Tạ Nhiên nhìn người em trai nét mặt lạnh lùng, nhắc tới việc hút thuốc còn mang theo chút biểu cảm vi diệu, hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện.


 


Nếu bước ngoặt để trùng sinh của hắn là cái chết, vậy của Tạ Thanh Ký là điều gì? Hắn luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển, nhưng lại không dám lập tức ngả bài với Tạ Thanh Ký.


 


Vương Tuyết Tân vừa lau tóc vừa bước từ buồng tắm ra, Tạ Nhiên nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, Tạ Thanh Ký cũng cúi đầu xuống, cậu đứng dậy thu dọn sách vở rồi quay về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.


 


Vương Tuyết Tân bị tiếng đóng cửa làm giật mình, không hiểu gì cả, "Dạo này em mày làm sao thế? Có phải là áp lực quá không. Tạ Nhiên, có phải mày lại bắt nạt em nó không?"


 


Tạ Nhiên vào bếp hâm nóng đồ ăn lại cho Vương Tuyết Tân, đáp qua loa, "Ai dám bắt nạt em ấy chứ, em ấy là tổ tông của con đấy."


 


Trong phòng, Tạ Thanh Ký tựa vào cửa, nghe hết mọi động tĩnh bên ngoài, điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn thì thấy là tin nhắn của Tề Minh.


 


Bên trong là đống ảnh chụp của khách sạn, Tề Minh còn đang vui mừng, nói Lão Tạ anh cậu giàu ghê, còn rất nghĩa khí nữa.


 



Tạ Thanh Ký lập tức trả lời, cố kìm nén cơn giận, "Cậu nói với anh tôi tôi biết hút thuốc à? Còn nói gì nữa?"


 


Tề Minh ở đầu dây bên kia sửng sốt, bất mãn ồn ào, "Đại ca sao lại thế này, rõ ràng anh ấy nói coi như chưa nghe thấy, sao lại mách lẻo với cậu chứ!"


 


"Vậy lúc tôi kêu cậu đừng nói linh tinh cậu còn ok?"


 


Tạ Thanh Ký sắp bị tên ngốc này chọc tức tới bật cười rồi.


 


Tề Minh trầm mặc một lát, chỉ đành nói rõ mọi chuyện, nói chỉ kịp để lộ chuyện Tạ Thanh Ký biết hút thuốc và cả cái chết của vợ cậu, ngoài ra thì chẳng còn gì cả, sau đó còn an ủi, "Không sao đâu người anh em, đừng sợ, anh cậu biết cậu yêu sớm còn bình tĩnh lắm đấy, không giống kiểu phụ huynh cổ hủ gì đó, hơn nữa anh cậu... cũng là cái kia nhỉ, nhìn giống lắm."


 


Tạ Thanh Ký không nói gì nữa, cách cánh nửa cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Tạ Nhiên và Vương Tuyết Tân trong phòng khách.


 


"Này này, Lão Tạ, sao không nói gì thế? Có còn đó không?"


 


"Anh tôi nói thế nào?"


 


Khi cậu lên tiếng lần nữa, giọng nói đã có chút khàn khàn.


 


Tề Minh cẩn thận nghĩ lại, "Cũng đâu nói gì, chẳng nhẽ còn phải cười haha nói một câu chết đáng lắm sao, thế cũng quá khốn nạn rồi nhỉ. Cho dù tôi có hơi sợ anh cậu, nhưng nếu anh ấy nói vậy thật, tôi sẽ đấm anh ấy một cái trút giận thay cậu, này... này? Lão Tạ?"


 


Tạ Thanh Ký trực tiếp cúp điện thoại, nét mặt cô đơn cúi đầu xuống, sau đó thì bổ nhào lên giường. Triệu Cao dùng một chân đẩy cửa, lù lù bước vào, nhẹ nhàng nhảy lên giường, thân thiết nằm xuống bên cạnh Tạ Thanh Ký, dùng cái mũi ẩm ướt và cái đầu đầy lông cọ vào cậu.


 


Tiếc là tâm trạng của chủ nhân nó lúc này không được tốt lắm, không gãi cằm nó giống như mọi khi.


 


Tạ Thanh Ký cả người mệt mỏi, ôm lấy con mèo mà Tạ Nhiên tặng cậu, tay sờ xuống dưới gối, lấy dây chuyền mặt đồng xu ra. Dưới ánh đèn, đồng xu trở nên cực kỳ sáng bóng do bị cậu vuốt suốt thời gian dài, bên rìa cũng bắt đầu mỏng đi. Thứ nhỏ nhỏ tròn tròn đó thu hút sự chú ý của Triệu cao, nó ưỡn cơ thể mềm mại, giơ một chân trước ra khều.


 


Tạ Thanh Ký nhanh nhẹn né sang một bên, tránh đi.


 


Có người dùng đồng xu để cầu nguyện, có người dùng đồng xu để quyết định, khi cùng đường bí lối luôn gửi hy vọng vào hư vô, dựa vào vận mệnh để đưa ra quyết định, nhưng Tạ Thanh Ký chưa bao giờ là một trong số họ, tuy nhiên lúc cậu bước tới bước đường cùng cũng từng làm ra chuyện tương tự.


 


Cậu ngẩn người nhìn đồng xu đang xoay trong, thầm nghĩ quả nhiên đúng như cậu nghĩ, Tạ Nhiên biết hết nhưng lại chọn cách im lặng giống cậu.


 


Hơn nữa hình như hắn không biết hàm ý của đồng một tệ này, tên công ty "Nhất Nguyên Phục Thủy" này có hàm ý tốt đẹp nên mới chọn nó.


 


Khi đó cậu gần lên năm hai đại học, Vương Tuyết Tân vừa qua đời, mẹ già vừa mất, gia đình này cũng tan vỡ.


 


Tạ Văn Bân đã giành được thắng lợi trong cuộc hôn nhân giằng co kéo dài suốt mấy chục năm này, người vợ cũ hung dữ, đanh đá, chua ngoa của ông cuối cùng cũng chết trước ông. Tất cả yêu hận tình thù và cả sự nhục nhã khi bị vợ chỉ thẳng mũi mắng trước mặt người khác cuối cùng cũng tan biến theo sự ra đi của người vợ cũ.


 


Thăng quan phát tài vợ mất, ông đã hoàn thành hai cái rồi, chỉ tiếc là kiếp này ông không theo chính trị.


 


Tạ Văn Bân kéo theo mấy người bạn đi nhậu, uống tới nỗi say tí bỉ, vịn tường đi cũng không vững, cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Ký đến khiêng ông bô của cậu về nhà.


 



Dọc đường đi Tạ Văn Bân lúc khóc lúc cười, cười xong thì nôn, nôn xong lại khóc, tự mình lẩm bẩm, "Nhiên Nhiên... ba sai rồi, ba không nên nói con như vậy, cái chết của mẹ con không liên quan gì tới con, ba không nên nổi nóng với con."


 


Tạ Thanh Ký đang đỡ ông sửng sốt, hỏi: "Ba có ý gì?"


 


Tạ Văn Bân ánh mắt đăm đăm, đầu óc mơ màng, sau khi nói một câu nửa thật nửa giả như vậy thì chẳng nói gì nữa, cuối cùng ông say tí bỉ kéo lấy Tạ Thanh Ký, nói mình bệnh, xuất hiện ảo giác rồi, cứ thấy Vương Tuyết Tân suốt, sao mẹ con cứ âm hồn bất tán thế!


 


Tạ Thanh Ký không yên tâm để ba một mình, sợ ông nửa đêm nôn tới nghẹn mà chết, chỉ đành đỡ ông về nhà mình.


 


Vừa vào nhà, Tạ Văn Bân nhìn thấy căn nhà này liền sửng sốt.


 


Đây là căn nhà Vương Tuyết Tân dẫn theo ba đứa con dọn tới đây sau khi ông ly hôn với bà, theo lý mà nói nơi này ông chưa từng ở lại một ngày nào, vốn dĩ không nên có phản ứng như vậy, nhưng ông lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng khoảnh khắc ông bước vào căn nhà này, khoảng trống của mười mấy năm trước đây cũng được bù đắp rồi.


 


Ông biết Vương Tuyết Tân sẽ treo một chiếc khăn sau cánh cửa nhà tắm để lau tay; hộp gia vị trên bếp phải được sắp xếp theo thứ tự muối, đường, bột ngọt; tủ đầu giường của bà sẽ đặt một quyển sách, nhất định phải là loại cực kỳ khô khan cực kỳ nhạt nhẽo để giúp bà dễ đi vào giấc ngủ.


 


Ông biết rõ tất cả thói quen sinh hoạt của Vương Tuyết Tân.


 


Tạ Văn Bân thành kính quỳ giữa căn nhà, nước mắt giàn dụa mượn rượu làm càn, vừa cười vừa hét lên, "Nổi gió rồi Tiểu Tạ! Nổi gió rồi! Nổi gió rồi! Mẹ con về rồi! Tiểu Tạ, con nhìn thấy chưa?"


 


Tối hôm đó khuya lắm Tạ Thanh Ký mới ngủ được, ba cậu gào khóc cả đêm, Tạ Nhiên cũng cả đêm không về nhà.


 


Sáng sớm hôm sau, sau khi Tạ Thanh Ký tỉnh lại thì phát hiện ba mình đã rời đi, Tạ Nhiên vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại cho hắn cũng không bắt máy.


 


Hai tuần lễ tiếp theo Tạ Nhiên vẫn không xuất hiện, điện thoại cũng tắt máy. Cậu biết thân phận của Tạ Nhiên nên không dám tùy tiện báo cảnh sát, quyết định đợi thêm mấy ngày nữa.


 


Cuộc gọi của Tạ Thanh Ký từ một cuộc một ngày biến thành hai cuộc một ngày, cuối cùng biến thành mỗi tiếng một cuộc, dù biết có gọi thì điện thoại vẫn luôn ở tình trạng tắt máy nhưng cậu vẫn điên cuồng gọi, lỡ như lúc nào đó hắn mở điện thoại thì sao?


 


Lúc cậu sắp phát điên bỗng nhận được một cuộc gọi không hiển thị số máy.


 


Tạ Thanh Ký lập tức nghe máy, không đợi đầu dây bên kia nói chuyện, cậu như nín thở khẽ nói, "... Tạ Nhiên? Là anh sao?"


 


Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười khẽ quen thuộc.


 


Tạ Thanh Ký cuối cùng cũng trút được tảng đá đè nặng trong lòng, kiệt sức ngồi phịch xuống ghế.


 


Bên Tạ Nhiên tín hiệu không tốt lắm, âm thanh ngắt quãng. Hình như hắn đang rất vội vã, không kịp nghe Tạ Thanh Ký nói đã hạ giọng nói nhanh: "Tiểu Tạ, chỗ anh xảy ra chút chuyện phải ra ngoại tỉnh một thời gian, có lẽ sẽ rất bận, không lo được cho em, nếu có người tìm đến nhà hỏi tung tích của anh em cứ bảo không biết."


 


Tạ Thanh Ký con chưa kịp lên tiếng, đã nghe đầu dây bên kia có người thúc giục hắn, cậu láng máng nghe thấy câu nói "Anh Nhiên, phải đi thôi".


 


Tạ Nhiên khựng lại, nói nhanh, "Tiểu Tạ, chúc mừng sinh nhật em trước nhé, tuy là còn lâu nữa mới tới."


 


Hình như hắn còn hôn một cái với điện thoại, sau đó cúp máy ngay, nhanh tới nỗi trừ câu mở đầu "Là anh sao?" của Tạ Thanh Ký thì cậu không nói chen vào câu nào được nữa.


 



Tạ Nhiên mông lung nhìn điện thoại, hình như giọng nói của tên khốn Tạ Nhiên vẫn đang lượn lờ bên tai cậu.


 


Lại một tháng trôi qua, Tạ Thanh Ký không nhận được cuộc gọi nặc danh nào của Tạ Nhiên nữa.


 


Thi thoảng, cậu nhìn cuộc gọi duy nhất trong lịch sử cuộc gọi rồi bắt đầu hoài nghi hôm đó có phải là ảo giác của cậu không. Trong một tháng này, Tạ Văn Bân dùng tiền bán bản quyền tiểu thuyết và tiền viết kịch bản dành dụm suốt một đời mua cho Tạ Thanh Ký một căn nhà đã được trang hoàng đầy đủ, vốn muốn cho Tạ Thiền nhưng lại bị Tạ Thiền từ chối, dường như cô vẫn còn trách ba mình.


 


Tạ Văn Bân đành phải sang tên cho Tạ Thanh Ký, đợi sang tên xong ông liền chọn một ngọn núi ở xa nhất để đi tu, dường như không muốn bị người ta quấy rầy nữa, trước khi đi ông còn muốn ôm theo tro cốt của Vương Tuyết Tân, sau khi Tạ Thiền biết chuyện thì thế nào cũng không đồng ý, đành phải bỏ lại.


 


Tạ Thanh Ký có căn nhà của riêng mình, nhưng không muốn dọn tới đó sống.


 


Cậu nhìn nơi lớn lên từ nhỏ trở nên trống rỗng, mẹ mất , ba đi tu rồi, chị gái lấy chồng xa, không biết có quay lại không. Cậu học trường cảnh sát phải ở nội trú, chỉ có cuối tuần mới được về nhà, vậy nên ngay cả Triệu Cao cũng bị Tạ Thiền đón đi.


 


Tạ Thanh Ký nhìn căn nhà quạnh quẽ, cầm lòng không đậu nghĩ, rốt cuộc Tạ Nhiên đi đâu rồi? Tại sao hắn vẫn chưa quay lại.


 


Cậu càng nghĩ càng điên loạn, càng điên loạn lại càng lo lắng, ngày này qua ngày khác, cậu liên tục gọi vào số điện thoại kia, có một ngày cậu nghe thấy thông báo tạm ngừng dịch vụ vì chưa thanh toán, điều này cho thấy lâu lắm rồi Tạ Nhiên không dùng đến số điện thoại này.


 


Tạ Thanh Ký thi rớt đại học không sụp đổ, học lại lớp 12 không sụp đổ, mẹ qua đời không sụp đổ, bây giờ nghe thông báo tạm ngừng dịch vụ vì chưa thanh toán ở đầu dây bên kia, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình sắp gục ngã rồi.


 


Đúng lúc thần kinh căng thẳng của cậu sắp đứt, một ngày nọ từ trường cảnh sát trở về, cậu lại thấy một quả táo được đặt ngay trước cửa nhà mình.


 


Tạ Thanh Ký trầm mặc nhìn chằm chằm quả táo nọ mấy phút, quả táo này bên trên to, bên dưới nhỏ, vỏ thì đỏ, bên trên có cuống hơi khô, không có dấu hiệu bị người ta cắt ra nhét giấy vào trong, ngay cả nhãn giấy dán trên đó cậu cũng nghiên cứu bằng hết ,cứ như quả táo nọ bị nhìn chằm chằm sẽ mọc tay chân ra, biến thành người mà cậu ngày đêm mong nhớ.


 


Cậu như đột nhiên bừng tỉnh, chạy một mạch vào nhà, tìm khắp một vòng nhưng không thấy Tạ Nhiên đâu, cậu lại nhìn ra đầu hẻm tìm kiếm, vẫn không thấy ai.


 


Tạ Thanh Ký hiếm khi vừa ngốc lại vừa ngơ ngác như thế này, cậu nắm chặt lấy quả táo bình thường đến không thể bình thường hơn kia, hoang mang đứng ở ngã tư đường đông đúc, tự hỏi chẳng lẽ cậu hiểu lầm rồi? Đây không phải do Tạ Nhiên mua?


 


Nhưng trừ Tạ Nhiên ra, ai lại vô duyên vô cớ để quá táo trước cửa nhà người ta chứ?


 


Tại sao không để lê, đào, dưa hấu? Tại sao cứ phải là táo.


 


Chắc chắn là Tạ Nhiên.


 


Dường như để xác minh suy đoán của cậu, suốt hai tháng liền, cứ mỗi thứ bảy Tạ Thanh Ký trở về, trước cửa nhà luôn xuất hiện một quả táo, thế là Tạ Thanh Ký hiểu ra, đây là cách Tạ Nhiên báo bình an cho cậu.


 


Hai người dùng phương thức này để truyền đạt những thông tin đơn giản, giống hệt như năm đó Vương Tuyết Tân gửi thư cho người chồng ở Tây Tạng xa xôi vậy, quả táo của Tạ Nhiên luôn đến đúng giờ, bản thân lại chưa từng lộ diện, dù là gió táp mưa sa, Tạ Thanh Ký luôn mong chờ tới thứ bảy, nhưng trong lòng lại luôn lo lắng về ngày đặc biệt nhất trong tuần này.


 


Cứ như vậy hai tháng trôi qua, ngày thứ bảy của tuần nào đó Tạ Thanh Ký về nhà bỗng không thấy quả táo nữa.


 


—Nơi lẽ ra phải đặt quả táo kia lại có một đồng xu.


 


Tạ Thanh Ký nhặt đồng xu lên, lật qua lật lại xem, không khỏi nghĩ đến những điều tiêu cực, đồng một xu này có ý nghĩa gì? Tại sao không có quả táo nữa, là Tạ Nhiên đã gặp chuyện rồi sao? Có phải hắn chết rồi không, tại sao lại là đồng xu mà không phải là thứ khác?


 


Hai mắt Tạ Thanh Ký tràn đầy tơ máu, siết chặt lấy đồng xu trong tay, mất hồn mất vía mất ăn mất ngủ, sắp bị giày vò tới tinh thần suy nhược, trong lòng nghĩ cậu thực sự sắp hận chết tên khốn Tạ Nhiên này rồi.


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 42: Quả táo
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...