Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 41: Mông lung

185@-

Chương 41: Mông lung


edit: nammogiuabanngay


---


Sau khi cả nhà biết chuyện Tạ Thiền chia tay với Đường Tư Bác, Tạ Thiền dọn về nhà ở mấy ngày, chủ yếu là tránh để Vương Tuyết Tân nghĩ ngợi lung tung.


 


Tạ Nhiên trực tiếp đăng ký cho Tạ Thiền một chuyến du lịch châu Âu kéo dài nửa tháng, toàn bộ chi phí do hắn chi trả, thích gì mua nấy. Tiêu tiền khiến tinh thần người ta phấn chấn, đặc biệt là tiêu tiền của người khác càng làm người ta phấn khích hơn, điện thoại Tạ Nhiên chốc chốc lại reo lên, tất cả là thông báo chi tiêu mỗi khi Tạ Thiền xài thẻ tín dụng của hắn, Tiểu Mã ngồi bên cạnh nhìn mà khiếp sợ.


 


Nửa tháng sau Tạ Thiền xách theo hai chiếc va li lớn trở về nhà, kết quả mở ra xem mới phát hiện cô không mua cho mình mà toàn bộ đều mua cho Vương Tuyết Tân và hai anh em.


 


Sau khi Tạ Văn Bân biết Tạ Thiền chia tay thì khá kích động, bốn mẹ con rất ăn ý mà che giấu lý do thực sự.


 


Ba chị em cảm thấy không nhất thiết phải nói với ông, Vương Tuyết Tân cho rằng bây giờ trừ hai đứa con bảo bối của bà ra, tất cả đàn ông đều là chó, chó đều sủa theo bầy, Tạ Văn Bân chắc chắn sẽ lên tiếng thay Đường Tư Bác.


 


Đúng như dự đoán, Tạ Văn Bân bất chấp Vương Tuyết Tân vẫn ở nhà mà tìm thẳng tới cửa.


 


Ông không biết chuyện Đường Tư Bác là song tính luyến ái, còn tưởng là cặp đôi cãi vã giận dỗi nhau, dựa trên nguyên tắc khuyên làm lành chứ không khuyên chia tay, ông bảo Tạ Thiền nghĩ kỹ lại, đừng quá tùy hứng.


 


Vương Tuyết Tân nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, vốn dĩ thấy ông già này đã không vui vẻ gì, này lại còn thêm dầu vào lửa, bà lập tức cầm chày cán bột lên đánh, Tạ Văn Bân vừa bị đánh vừa xin tha, khó hiểu nói, "Sao thế? Tôi nói sai cái gì? Không phải bà cũng rất hài lòng với Tiểu Đường sao? Bà coi chừng đừng đánh vào lưng!"


 


Vương Tuyết Tân làm lơ, miệng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của chồng cũ, chửi tới sướng miệng.


 


Ba chị em trốn trong nhà nhìn ra cửa sổ hóng hớt, thi thoảng còn hít một hơi lạnh.


 


Tạ Thiền còn cổ vũ cho Vương Tuyết Tân, bất mãn nói, "Biết chị chia tay rồi ông ấy không hỏi chị có ấm ức gì không cũng không hỏi tại sao, mở miệng ra là bảo chị đừng có tùy hứng, nên đánh!"


 


Tạ Nhiên không nỡ, nói: "Tốt nhất là đừng đánh tới hỏng người, hay là khuyên can tí đi."


 


Vừa dứt lời, Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký đều nhìn về phía hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói— 'Em/anh đi đi.'


 


Tạ Nhiên cạn lời nhìn Tạ Thiền: "Không phải chị nói chúng ta là người một nhà, người một nhà không phải nên quan tâm lẫn nhau ư?"


 


Nét mặt Tạ Thiền hoang mang nhưng cực kỳ chân thật: "Hả? Có cả chuyện này nữa hả?"


 


Tiếng hét thảm của Tạ Văn Bân vang lên ngoài sân, Tạ Nhiên trầm mặc trong giây lát, sau đó quyết đoán đổi lời, "Bỏ đi, ba chắc chắn rất có kinh nghiệm trong việc này."


 


Tạ Thiền hả dạ nhướng mày với Tạ Thanh Ký, ba chị em giải tán, giả bộ như không nhìn thấy gì, ai tự làm việc nấy.



 


Phong ba từ cuộc chia tay của Tạ Thiền đến đây là kết thúc, ngược lại sau khi Tiểu Mã nghe được tin Tạ Thiền chia tay từ miệng mẹ cậu ta thì hai mắt sáng rực, lèo nhèo nói bóng gió trước mặt Tạ Nhiên, bị Tạ Nhiên đè lại tẩn cho một trận, cảnh cáo Tiểu Mã đừng có ý gì với chị hắn, hắn thực sự sẽ tức giận.


 


Ăn nhậu gái gú cờ bạc, mấy thói xấu này Tiểu Mã đều có cả, mặc dù bây giờ đã hoàn lương, nhưng dẫu sao cũng là người từng có tiền án, đừng nói tới ải của Vương Tuyết Tân, ải của Tạ Thanh Ký cậu ta cũng chẳng qua nổi, sợ là Tiểu Mã còn chưa kịp làm gì thì hai cánh tay cậu ta đã bị Tạ Thanh Ký bẻ gãy trước rồi.


 


Em trai hắn năm ấy phát triển theo hướng điều tra hình sự, có lẽ rất có kinh nghiệm trong việc phi tang xác chết.


 


Tiểu Mã ôm một bụng ấm ức ngồi trước máy tính kiểm tra biểu bảng báo cáo, liên hệ tài xế vận chuyển xe.


 


Tạ Nhiên đánh người xong, tinh thần cực kỳ phấn chấn, đứng trước gương toàn thân trong phòng làm việc chỉnh lại bộ vest thẳng thớm, vai rộng eo thon chân dài, cùng với khí chất ngang tàng trong giang hồ được tích lũy sau mấy năm lăn lộn ngoài xã hội, khiến người ta nhìn hắn một cái liền muốn làm bạn gái chứ không chỉ đơn thuần là đối tác làm ăn.


 


Mã Bối Bối ngẩng đầu liếc hắn một cái, biết Tạ Nhiên ăn diện thế này là để đi bàn bạc chuyện hợp tác với cửa hàng 4S, cậu ta cúi đầu, buồn bã lẩm bẩm, "Em nào dám có ý gì với chị anh chứ... em rất biết thân biết phận, anh rể hụt của anh là người tài giỏi, có sự nghiệp, em đây ngay cả quyển sách chị anh thích cũng đọc không hiểu, làm gì có tiếng nói chung, ai, ai lại tự rước lấy nhục chứ..."


 


"Lấy em? Em còn ấm ức thay chị ấy..."


 


Giọng cậu ta càng ngày càng nhỏ, nói tới nửa câu sau Tạ Nhiên đã chẳng nghe rõ nữa, chẳng qua là hắn đang vội nên không để trong lòng.


 


Công ty TNHH Nhất Nguyên Phục Thủy của hắn và Tiểu Mã đang tới giai đoạn phát triển quan trọng, đã có được hợp đồng với mấy cửa hàng 4S, số cửa hàng sửa chữa hợp tác đã tăng từ hai lên năm, tuần trước còn tuyển thêm ba nhân viên, hôm nay hắn có hẹn với môi giới đi xem địa chỉ văn phòng mới, bởi vì phòng làm việc trước đó thuê không phù hợp với quy mô hiện tại nữa.


 


Tạ Nhiên có chút do dự, không biết có nên mở cửa hàng 4S của riêng mình vào nửa cuối năm nay không, điều này có nghĩa là công việc của họ không chỉ giới hạn trong việc mua xe cũ mà còn mở rộng ra đại lý ô tô, bán lẻ linh kiện, nó không chừng còn phải bán bảo hiểm sửa chữa nữa.


 


Tuy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng rủi ro phải đối mặt cũng sẽ lớn hơn.


 


Tạ Nhiên luôn cảm thấy hắn và Tiểu Mã quá suôn sẻ, từ lúc làm ăn tới giờ chưa gặp phải trắc trở gì quá lớn.


 


Không phải hắn lo bò trắng răng mà là ông trời luôn thích trêu đùa hắn, mỗi lần hắn cảm thấy hình như mọi chuyện tốt hơn một chút, hiện thực lại vả cho hắn một cú đau điếng.


 


Bà Vương Tuyết Tân bây giờ hễ "nghe thấy Gay là biến sắc", mỗi lần xem ti vi chỉ cần đề cập đến đề tài đồng tính dù chỉ là ám chỉ nhỏ, ngay cả một người đồng tính như Tạ Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì Vương Tuyết Tân đã lập tức biến sắc và đổi kênh rồi.


 


Đi trên đường phố thấy hai người con trai hơi thân thiết với nhau Vương Tuyết Tân liền nhanh chóng bước đi ngay, cũng dặn dò Tạ Nhiên đừng giao thiệp với mấy người như vậy.


 


Có lẽ đồng tính thật sự là một căn bệnh truyền nhiễm trong mắt Vương Tuyết Tân.


 


Còn chưa đầy nửa tháng nữa là Tạ Thanh Ký thi đại học, những gia đình khác đã bước vào trạng thái cảnh giác cấp độ 1, nhưng gia đình họ lại như không có việc gì. Vương Tuyết Tân đơn thuần là không có yêu cầu gì với Tạ Thanh Ký, đỗ được vào Bắc Kinh thì tốt, không được cũng chẳng sao, có "tấm gương" Tạ Nhiên ở đây, chỉ cần Tạ Thanh Ký có trường để học là tốt rồi.


 


Tạ Nhiên biết thằng nhóc Tạ Thanh Ký này có một tật xấu, thích tự làm khó mình, một khi thi cử không thuận lợi, cậu sẽ như người bị ám ảnh cưỡng chế mà làm đi làm lại, nghiên cứu đề thi ấy, có lẽ lần thi đại học làm thay đổi cuộc đời kiếp trước đó cậu đã tự mình ôn lại vô số lần, có lẽ còn thuộc cả đề thi rồi cơ.


 



Tạ Nhiên làm xong việc thì tan làm sớm, mấy ngày nay Vương Tuyết Tân không khỏe lắm, cứ ho suốt, truyền nước nửa tháng rồi mà vẫn chưa thấy tốt lên, đến bệnh viện khám cũng không khám ra bệnh gì, chỉ có thể nghỉ ngơi, vậy nên Tạ Nhiên là người nấu ăn cho họ.


 


Trước kia bà luôn viện cớ mình nhức đầu, nói mình không khỏe chỗ này không khỏe chỗ kia để sai Tạ Nhiên làm việc nhà, lúc đó Tạ Nhiên không phục, cảm thấy mẹ hắn chẳng có bệnh gì cả, chỉ đơn thuần muốn sai bảo hắn, chướng mắt hắn.


 


Bây giờ, từ tận đáy lòng hắn lại cảm thấy thương cho Vương Tuyết Tân ngày càng có tuổi, chỉ cần hắn ở nhà, việc nhà sẽ chẳng cần mẹ phải động đến.


 


Tạ Thanh Ký ở trong nhà nghe thấy tiếng khóa xe đóng cốp của Tạ Nhiên, cậu hơi nhức đầu nhìn sang Tề Minh mặt mũi bầm dập bên cạnh, dặn dò: "Anh tôi về rồi, cậu đừng có nói linh tinh."


 


Tề Minh ok một cái với cậu.


 


Tạ Nhiên còn chưa vào tới nhà, Triệu Cao đã ấm ức, gào khóc lao ra.


 


Tình cảm của nó với Tạ Nhiên luôn có tiến triển mỗi khi có sự hiện diện của Tề Minh.


 


Tạ Nhiên một tay xách túi rau vào nhà, một tay gọi điện thoại, chuỗi tràng hạt được em trai quỳ lạy từng bước một xin cho hắn theo cử động của tay mà trượt xuống, tỏa ra ánh sáng mộc mạc, Triệu Cao bắt lấy ống quần hắn leo lên, cái mông múp míp của nó được tay xách túi rau của Tạ Nhiên ôm lấy, nó ấm ức ôm lấy cổ Tạ Nhiên, mỗi khi trong nhà xuất hiện một kẻ ngang ngược, Triệu Cao sẽ tìm kiếm sự bảo vệ từ kẻ còn ngang ngược hơn.


 


Tạ Nhiên còn nghĩ Triệu Cao bị làm sao, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đẹp trai bị sưng vù như cái đầu heo.


 


Hắn mơ hồ nhận ra Tề Minh từ những đường nét ngũ quan kia, chào cậu ấy với vẻ mặt phức tạp, "Chào cậu."


 


Tề Minh cắn răng chịu đựng, cười một cái với Tạ Nhiên.


 


"Chào đại ca, ngưỡng mộ đã lâu."


 


Cậu ấy còn nắm chặt nắm đấm hướng về phía Tạ Nhiên, hiển nhiên là bị khí chất "người trong giang hồ" của Tạ Nhiên dọa sợ, Tạ Thanh Ký vẻ mặt cạn lời, nhìn Tạ Nhiên bằng ánh mắt "Đừng để ý đến cậu ta".


 


Tạ Nhiên lại cảm thấy rất buồn cười, hỏi Tề Minh bị ai đánh.


 


"Hầy, đừng nói nữa, bị ba em đánh đó, ông ấy còn khóa thẻ tín dụng của em, vậy nên bây giờ em bỏ nhà ra đi, đến nhờ cậy Lão Tạ đây!"


 


Tạ Nhiên cảm thấy nhức cái đầu, thầm nghĩ gần đây Vương Tuyết Tân thần hồn nát thần tính, chỉ cần hai người giới tính nam cách nhau không quá một mét bà liền nghi ngờ hai người có gì đó. Thằng nhóc Tề Minh này trông chẳng đáng tin chút nào, không biết có lỡ miệng nói linh tinh chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm nào của mẹ hắn không.


 


"Mẹ đâu? Sao không có nhà?"


 


"Đến bệnh viện truyền nước rồi."


 


Tạ Nhiên xách rau vào bếp nấu cơm, lúc hất chảo nghe thấy tiếng Tề Minh chơi game, lướt Weibo ở phòng khách, thi thoảng thấy tin tức gì mới còn đặc biệt chia sẻ với Tạ Thanh Ký đang ôn bài, thi thoảng còn tranh thủ từng tí bám chặt như keo dính chó hỏi Lão Tạ, bao giờ cậu đồng ý lời theo đuổi của tôi, tôi muốn chọc tên khốn nạn kia tức chết đi.



 


Tạ Thanh Ký thì không thèm ngẩng đầu mà đáp lại một câu cút đi.


 


Tạ Nhiên bị hành động của hai người chọc cười, nhớ tới hồi hắn và Tiểu Mã mới quen nhau cũng khịa qua khịa lại như thế này, không chút kiêng nể bảo đối phương "cút đi".


 


Tạ Thanh Ký nhà hắn kiệm lời, nhưng rõ ràng lại rất có kiên nhẫn với Tề Minh, tuy trong lòng Tạ Nhiên có chút chua xót, nhưng có một người bạn như thế này ở bên cạnh, hắn thật sự cảm thấy mừng cho em trai.


 


Tạ Nhiên nghĩ, nếu Tạ Thanh Ký thật sự có thể nghĩ thông suốt, buông bỏ mọi thứ rồi ở bên Tề Minh cũng tốt.


 


Nhưng hắn lại nhanh chóng phủ định giả thiết của mình, Tề Minh trông có vẻ không đáng tin, có mục đích riêng khi tiếp cận em trai hắn, có lẽ hai người sẽ chẳng ở bên nhau được lâu, chỉ cần Tề Minh có thể chọc người nào đó tức chết cậu ấy sẽ lập tức đá Tạ Thanh Ký.


 


Tạ Nhiên buồn lo vô cớ, sợ em hắn bị đá, đến lúc đó e là hắn sẽ tức tới nỗi giết người, hoàn thành "việc lớn" là vào tù trước cả khi sống tới sáu năm sau.


 


Phải đổi một người xứng với Tạ Thanh Ký, mà lại phải một lòng một dạ với cậu, luôn đặt cậu lên hàng đầu.


 


–-Ít nhất là đừng như hắn.


 


Sau bữa tối, Tạ Nhiên chọn phòng khách sạn trên điện thoại, bảo Tề Minh tự chọn.


 


Tề Minh sửng sốt, kêu lên, "Em không có tiền! Tối nay em ngủ đây không được à? Em không chọn đâu, nằm chen chúc với Lão Tạ là được rồi, em không chê cậu ấy! Em thực sự có thể mà!"


 


Hai anh em đồng thanh từ chối: "Cậu không thể!"


 


Tề Minh: "..."


 


Hai người vô thức liếc nhìn nhau rồi quay đầu đi.


 


Tạ Nhiên giải thích: "Tôi trả tiền, tùy cậu ở. Gần đây mẹ tôi khá nhạy cảm, bà ấy mà thấy cậu ngủ chung giường với em tôi nhất định sẽ trải chiếu dưới đất ngủ với hai người cho mà coi, thanh niên lớn tướng như cậu không muốn tối dậy đi vệ sinh lại thấy một bà cô nằm ngay dưới chân mình đâu nhỉ."


 


Tề Minh tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu sợ tới nỗi ớn lạnh, lập tức đồng ý với đề nghị của Tạ Nhiên.


 


Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký cực kỳ ăn ý, một người thu dọn cặp sách cho Tề Minh, một người đặt phòng cho Tề Minh, tranh thủ mười phút trước khi Vương Tuyết Tân truyền nước về gói gọn "mối tai họa" này lên xe Tạ Nhiên.


 


Tạ Nhiên chân nhấn ga, lái xe ra ngoài, ban nãy còn lo lắng không thôi, tới khi đến khách sạn lại không gấp gáp nữa.


 


Hắn khóa cửa xe lại, vẻ mặt trầm xuống, vẻ đăm chiêu này khiến người khác không đoán được tâm trạng của hắn.


 



Tề Minh nhìn dáng vẻ này của Tạ Nhiên bỗng cảm thấy thà ngủ chung phòng với một bà dì còn tốt hơn!


 


Tạ Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, lấy thuốc lá ra, hỏi Tề Minh: "Không để ý chứ."


 


Tề Minh không những không để ý mà còn muốn làm một điếu, nhưng cậu ấy lại hơi sợ Tạ Nhiên, chỉ đành khách sáo nói: "Không để ý, em còn từng hút thuốc với Lão Tạ rồi cơ."


 


Động tác châm thuốc của Tạ Nhiên khựng lại, nhướng mày hỏi: "Tạ Thanh Ký biết hút thuốc?"


 


Tề Minh: "..."


 


"Bỏ đi, tôi coi như chưa biết vậy." Tạ Nhiên lập tức hiểu ra, phả thuốc ra ngoài cửa sổ, qua một lúc mới không nhịn được nói, "Tạ Thanh Ký ở trường trừ cậu ra còn có người bạn nào khác không?"


 


Tề Minh nghĩ ngợi, lắc đầu.


 


"Em cảm thấy em trai anh áp lực quá, lúc nào cũng không hòa nhập với xung quanh, dường như có rất nhiều tâm sự."


 


"À đúng rồi, hình như em biết tại sao rồi. Cậu ấy từng nói với em vợ cậu ấy chết rồi, em còn tưởng cậu ấy giỡn cơ, bây giờ có vẻ như là sự thật, vậy không phải cậu ấy độc thân à?... Anh biết vợ cậu ấy chết thế nào không?"


 


Tạ Nhiên im lặng rất lâu mà không nói gì, cuối cùng hắn ấn nút mở khóa xe rồi nói với Tề Minh, "Biết rồi, chuyện hôm nay đừng nói với Tiểu Tạ."


 


Tề Minh vỗ ngực nói, "Yên tâm đi, em đáng tin lắm!"


 


Tạ Nhiên: "..."


 


Hắn bắt đầu hoảng sợ, đang tính căn dặn thêm, ai dè Tề Minh đã nhảy xuống xe, vòng qua bên ghế lái rồi nghiêm túc nhìn mình qua cửa sổ xe, không còn vẻ cà lơ phất phơ kia nữa.


 


Tạ Nhiên ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được Tề Minh thực sự lo cho bạn tốt Tạ Thanh Ký của cậu ấy.


 


"Em cảm thấy nếu anh đã là anh trai thì hẳn nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn. Em trai anh hình như rất mông lung, lúc nào cũng không biết mình nên làm gì, còn nửa tháng nữa là thi đại học mà bây giờ cậu ấy còn chưa nghĩ xong nguyện vọng, ngay cả người lông bông như em đã biết sau này muốn làm gì rồi, cậu ấy lại chẳng có phương hướng. Tuy bây giờ cậu ấy đang học lập trình với cậu em, nhưng em biết cậu ấy không thích cái này lắm, cũng không phải là không thích, mà chỉ là không có hứng thú thôi."


 


"Anh biết đồ ăn trong căn tin trường không, dù sao cũng không được mua đồ ăn ngoài, lại lười về nhà ăn cơm nên ăn tạm vậy, không đói là được. Lập trình với em trai anh mà nói cũng giống như bữa cơm ăn tạm trong căn tin vậy."


 


"Nhưng em cũng hiểu, vợ mất chẳng dễ chịu gì cho cam, đặc biệt là người thích hồi mười bảy mười tám tuổi, lúc tình cảm mãnh liệt nhất người ta lại không còn nữa, sao có thể nói quên là quên ngay được, không chết theo người ta luôn đã là may lắm rồi!"


 


---


 


Editor: không lên chương được như dự kiến, tại mấy nay tôi vô viện mấy ngày á


Một Quả Táo - Mạnh Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Truyện Một Quả Táo - Mạnh Hoàn Story Chương 41: Mông lung
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...