Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 32: Nàng vậy mà lại chưa chết…

Thôi Vân Trì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ vị khâm sai đại nhân này quả đúng là một nhân vật không dễ đối phó.
Tuần thần* hành tung bí mật không báo trước, hẳn là vì muốn đánh cho bọn họ một đòn trở tay không kịp, không thể che giấu tô vẽ thái bình.
Tuần thần*: Quan đi tuần tra
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, phất tay cho Thành Phàm lui đi, suy tư giây lát, rồi liền kéo tay Cố Niệm xoay người đi về nhà.
Cố Niệm vừa rồi nghe mà như lọt vào trong sương mù, chỉ biết vị Khâm sai đại nhân cao cao tại thượng kia đã đến Tầm Khê sớm hơn dự định, nhưng không hiểu vì sao dáng vẻ Thôi Vân Trì lại thay đổi lớn đến vậy.
Nàng ở phía sau hỏi: “Vân Trì, có chuyện gì vậy? Hay là hôm nay chúng ta cứ ở nhà ăn uống đơn giản chút đi, hôm khác hẵng đến tửu lầu.”
Thôi Vân Trì đẩy cửa sân, vội vàng đẩy nàng vào gian nhà chính, vội nói: “Niệm Nhi, nàng mau mau thay một bộ trang phục tươm tất, đừng quá lộng lẫy, cũng đừng quá giản dị… Cứ mặc bộ y phục làm bằng lụa tơ tằm màu xanh biếc mới mà lần trước đón xuân ta mua cho nàng ấy.”
Cố Niệm không hiểu ý hắn ta, Thôi Vân Trì không kịp giải thích, chỉ bảo nàng cứ nghe lời mà làm trước, hắn ta xoay người về sương phòng bên phải thay bộ công phục nha úy mới được phát, trông lập tức tinh thần phấn chấn, khá có khí độ.
Lại lục trong tủ thấp ra một quyển sách, rũ mắt thầm tính toán một chút, rồi vội vàng nhét bừa vào trong ngực.
Lúc ra cửa lần nữa, liền thấy Cố Niệm tóc búi cao như mây cài trâm ngọc bích, mặt hoa da phấn, rũ tay chờ bên cửa, dáng người thon thả yêu kiều, tư thái như tiên nữ không dám nhìn thẳng.
Trong lòng hắn ta dâng lên niềm vui, bất giác lại đánh giá thêm mấy lần, thầm cảm thán dung mạo của Cố Niệm đúng là vạn người có một. Tầm Khê nho nhỏ này không thể xuất hiện một nhân vật tựa như tiên nữ thế này, nhất thời cảm thấy rằng số mệnh mình dính chút quý khí, bất giác suy nghĩ miên man.
Thôi Vân Trì kéo nàng qua, ánh mắt sâu thẳm, “Niệm Nhi, ta nói nàng nghe, lát nữa chúng ta phải đi yết kiến Khâm sai đại nhân, lát nữa vào Hành phủ, nàng cứ đi theo bên cạnh ta.” Hắn ta dừng lại một chút “Ta nghe nói vị đại nhân này xuất thân vô cùng cao quý, rất được Thánh thượng và Yến vương tin tưởng, coi trọng, những năm gần đây danh tiếng càng lừng lẫy.”
Hắn ta kéo nàng ra cửa, vừa đi vừa tiếp tục nói: “Chúng ta tuy chưa chính thức thành hôn, nhưng trên danh nghĩa nàng đã được xem là thê tử của ta, nàng đi cùng ta là hợp tình hợp lý. Vị tuần phủ này tính tình thanh cao kiêu ngạo, vô cùng coi trọng đức hạnh phẩm hạnh cá nhân của quan sai, ngài ấy thấy đám người ở huyện nha ai nấy đều gia đình hạnh phúc, tự nhiên cũng sẽ có thêm ấn tượng tốt về Tầm Khê.”
Cố Niệm vừa nghe thấy đại danh của Yến vương, đầu tiên không khỏi thầm kinh ngạc, thầm nghĩ không biết vị Tuần thần này là vì hồng nhân trước mặt vua nào, càng không biết… người đó có quen Tạ Nghiễn không?
Nàng lại nghe Thôi Vân Trì giải thích một hồi, biết được nỗi khổ tâm của hắn ta khi mưu tính tương lai cho Tầm Khê, với tư cách là thê tử tương lai của hắn ta, nàng cũng không nên đi ngược lại hắn ta, vô cớ làm lu mờ chí khí của hắn ta.
Hai người đi thẳng về phía trước, không bao lâu đã rẽ vào con phố lớn nơi Hành phủ tọa lạc.

Trong lòng nàng thản nhiên, không hề sợ hãi khi gặp những vị quý nhân đến từ Kinh thành này.
Nói cho cùng, cho dù vị đại nhân kia là bạn cũ của Tạ Nghiễn thì cũng không sao, thực ra lúc nàng và Tạ Nghiễn làm phu thê, tổng cộng cũng chẳng gặp được mấy vị đồng liêu bằng hữu của hắn.
Nàng và Tạ Nghiễn… vốn dĩ chỉ là nhân duyên ngắn ngủi như sương sớm, giữa đôi bên chẳng thể xem là có ràng buộc sâu sắc gì.
Ba năm trôi qua, mọi thứ ở Kinh thành đều đã cách nàng vô cùng xa xôi.
Những năm nay nàng ở Tầm Khê, chưa từng nghe nói có người từ Kinh thành đến điều tra chuyện gì bất thường, hẳn là nàng trước nay vốn không quan trọng, những người từng có cái gọi là quan hệ máu mủ với nàng kia căn bản sẽ không để tâm.
Cố Minh Chương tật giật mình, lại càng không dám làm ầm ĩ mọi chuyện lên để truy tra cho ra ngọn ngành, bọn họ chắc hẳn đã cho rằng nàng sớm đã chết trên con thuyền khách xuôi nam đến Đồ Châu rồi.
Như vậy, nàng vốn dĩ cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Cố Niệm không suy nghĩ nhiều nữa, bước chân cũng nhẹ nhõm đi không ít, cửa lớn Hành phủ đã ở ngay phía trước không xa.
Hai người dừng bước trước thềm, nơi đây đã tụ tập không ít sai dịch huyện nha, tất cả đều cung kính chắp tay vái Thôi Vân Trì.
Hắn ta là tâm phúc của Huyện lệnh Tưởng Vịnh Chính, ở huyện nha nói một là một hai là hai, cả người lẫn quỷ đều nể hắn ta mấy phần. Những người đó lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc trộm Cố Niệm, nhưng chỉ có lòng tà chứ không có gan làm bậy, rất nhanh đã quay mặt đi chỗ khác.
Nam nhân tụ tập với nam nhân, nữ quyến tự có qua lại với nhau.
Huyện Tầm Khê không lớn, sai dịch bản địa đa phần đều có thê tử ở các làng xóm lân cận, những nữ quyến đó vô cùng nhiệt tình giỏi giao tiếp, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau.
Lại vì Cố Niệm có danh tiếng “nữ phu tử” bên ngoài, có không ít con cái của đồng liêu trong huyện nha đang học chữ vỡ lòng ở thư viện Liễu Trương, các nàng ấy đối với Cố Niệm tự nhiên cũng thân thiết nhiệt tình mấy phần.
Thê tử của những nha dịch này thường xuyên cùng Cố Niệm nói chuyện phiếm việc nhà, thỉnh thoảng mang đến nhà chút hoa quả rau dưa tươi, đôi lúc mang đến chút thịt muối cá sông, qua lại nhiều, đôi bên cũng xem như thân thiết.
Quách Tú Hoàn nhà Trịnh bổ đầu xưa nay vốn thân thiết với Cố Niệm, con trai bà ấy là Trịnh Tuấn Thành ra vào thư viện, đang đúng độ tuổi ngỗ ngược, không tránh khỏi dăm ba bữa lại bị phu tử mách vốn.
Cố Niệm thường đứng ra hòa giải, qua lại vài lần liền trở nên thân quen với Quách Tú Hoàn.
Lúc này nữ quyến tụ tập ở một bên, Cố Niệm vừa mới chào hỏi xong, Quách Tú Hoàn vội kéo nàng qua, vừa bực bội vừa thất vọng mà mắng: “Nếu không phải thấy muội đi cùng Thôi nha úy đến đây, ta còn không biết hôm nay thư viện được nghỉ —— muội có biết tiểu tử ranh mãnh đó nói gì với ta không?”
Cố Niệm che miệng cười trộm, tự biết Trịnh Tuấn Thành lại lén lút chuồn ra ngoài chơi bời rồi.
Vội kéo cánh tay bà ấy dịu giọng khuyên: “Tú tỷ tỷ nên nghĩ thế này, Tuấn Thành có thể lừa được tỷ nhiều lần, đây há chẳng phải là một loại thông minh khác sao?”
Nàng trước nay không cho rằng trẻ con chỉ cần ngoan ngoãn thật thà đọc sách vở cứng nhắc, mỗi người đều có sở trường riêng, chỉ cần không đi sai đường, tâm tư ngay thẳng, ai có thể dễ dàng luận đúng sai chứ?
Quách Tú Hoàn “haiz” một tiếng: “Cũng chỉ có muội là bằng lòng thiên vị cầu xin thay nó, nó bây giờ hễ gây họa là lại nói muốn tìm Cố nương tử phân xử chủ trì công đạo, đúng là lật trời rồi!”
Lại nói: “Còn nữa, túi sách của tiểu tử này cũng không mang về nhà. Ta hỏi nó, nó vậy mà dám nói hôm qua không có bài tập, sợ mang đi mang lại làm bẩn sách nên dứt khoát để luôn ở thư viện. Nói cái gì mà, dù sao hôm nay cũng phải đến thư viện, không sao cả!”
“Nó khoác lác đến tận trời rồi, đợi lát nữa nó về nhà, ta không lột da nó là không được mà!”
Cố Niệm vội cười nói: “Tỷ tỷ tốt bớt giận đã, Tuấn Thành tuy có nghịch ngợm chút, nhưng cũng chưa từng gây ra đại họa gì. Túi sách để quên ở thư viện không phải chuyện lớn, lát nữa chúng ta gặp quý nhân xong, tỷ đi cùng muội một chuyến đến lấy là được.”
Bên này mọi người đang tụm năm tụm ba nói chuyện, nhất thời Cố Niệm không chen vào được, bỗng nàng nghe một vị bổ khoái lớn tuổi nói với Thôi Vân Trì: “Vị Tạ đại nhân này lai lịch không hề nhỏ, các vị có biết, ngài ấy chính là thế tử gia của phủ Trấn Nam Hầu…”
Cố Niệm nghe rất rõ ràng, nàng sững sờ, bất ngờ không kịp đề phòng nên đã không tự chủ được mà trừng lớn mắt quay người đi, nhìn thẳng vào vị bổ khoái lớn tuổi đó.

“Ta còn tưởng là Tạ đại nhân nào từ trên trời rơi xuống, hóa ra lại là Tạ Tiểu hầu gia!” Thôi Vân Trì ngạc nhiên.
Lại có người tiếp lời: “Nếu như có thể làm việc dưới trướng ngài ấy, rèn luyện vài năm, sau này được ban thưởng phong làm Thị lang, Hiệu úy cũng là chuyện dễ như chơi.”
Mọi người hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Bờ vai Cố Niệm khẽ run, nhất thời không thể hoàn hồn.
Sao lại là hắn…
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, không phải là muốn trốn tránh, cũng chẳng phải sợ hãi, mà giống như mặt nước vốn tĩnh lặng không gợn sóng bỗng nhiên bị ném vào một hòn sỏi nhỏ, đưa tay vớt không được, hòn sỏi đó cứ lắc lư chìm xuống đáy.
Đã ba năm trôi qua rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ gặp lại cố nhân ở một nơi xa lạ như thế này.
Nàng nhất thời không nói nên lời, chỉ sững sờ lắng nghe đám nam nhân đang nhỏ giọng trò chuyện, trong đầu mơ hồ lướt qua một bóng hình không mấy chân thực.
Người đó thường hay mặc y phục sẫm màu, dung mạo tuấn tú nhưng sắc mặt luôn rất lạnh nhạt, hắn ít lời, cũng không thích nói chuyện với nàng, hắn chuyên tâm đọc sách, nhưng cưỡi ngựa bắn cung cũng rất lợi hại… còn có…
Còn có gì nữa? Mãi cho đến bây giờ, Cố Niệm mới nhận ra, nàng… thực ra một chút cũng không hiểu Tạ Nghiễn.
Những ngày bọn họ làm phu thê quá ngắn ngủi, cơ hội chung đụng lại càng ít ỏi, giữa nàng và Tạ Nghiễn thực ra rất xa lạ.
Cố Niệm một mình thầm nghĩ, khoảnh khắc thất thần này đã bị Thôi Vân Trì quay đầu liếc thấy.
Hắn ta nhíu mày, quan tâm bước lên phía trước nắm lấy cổ tay nàng, lại cẩn thận nhìn kỹ, thấy sắc mặt nàng hơi tái, càng làm nổi bật lớp son phấn hồng hào kiều diễm.
Hắn ta thấp giọng hỏi: “Niệm Nhi có phải đứng hơi mỏi rồi không? Người đông khó tránh khỏi ngột ngạt, nàng đến bên cạnh nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Cố Niệm ngước mắt nhìn hắn ta, tâm tư nhanh chóng quay về thực tại, những suy nghĩ khác lập tức tan thành mây khói.
Nàng lắc đầu cười: “Đã lâu không góp vui náo nhiệt như vậy, nhất thời thất thần thôi.”
Thôi Vân Trì giơ tay nhẹ nhàng vuốt má nàng, dịu dàng nói: “Niệm Nhi không cần căng thẳng, nàng cứ ở bên cạnh ta là được. Đợi gặp tuần phủ xong, ta liền đưa nàng về, lần này chắc chỉ là việc thường lệ, sẽ không trì hoãn quá lâu.”
Cố Niệm nhoẻn miệng cười, quả quyết gật đầu, đôi mắt đẹp cong cong, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời.
Người của huyện nha đến đông như vậy, huống hồ thân phận bọn họ thấp kém, phía trước còn có nhà Tưởng huyện lệnh chắn rồi, cho dù là triệu kiến chung một lúc, nàng và Tạ Nghiễn cũng không thể chạm mặt.
Cố Niệm không nghĩ nhiều nữa, lại nói cười vài câu với Thôi Vân Trì, không bao lâu, kiệu của Tưởng Vịnh Chính vội vã dừng lại ở đầu phố.
Hắn ta kéo thê tử và con cái xuống kiệu, chỉnh đốn lại quan bào, vội vàng đuổi theo lên phía trước hàn huyên với lính canh bên ngoài Hành phủ.
Thôi Vân Trì mắt tinh, liếc thấy Tưởng Vịnh Chính lén lút nhét mấy nén bạc qua tay áo rộng, nhưng thấy người lính canh kia sắc mặt không chút gợn sóng, trở tay đã cất bạc vào trong tay áo, một cuộc giao dịch không tiếng động.
Hắn ta cong môi cười khẩy, tự biết Tưởng huyện lệnh đã quen đường quen lối.
Người lính canh kia nhận được lợi ích, lập tức sai người vào phủ thông báo, thị vệ rất nhanh đã quay lại trả lời.
Mọi người đi xuyên qua sân rồi vào cửa, tiến vào chính sảnh, tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại.
Cố Niệm đứng nép sau lưng Thôi Vân Trì, nửa người đều bị hắn ta che khuất.
Chỉ nghe thị vệ hô to: “Tuần phủ đến!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân trầm ổn khoan thai từ ngoài hành lang đi tới, có người đã ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Cố Niệm cùng những người khác cúi đầu chờ đợi, hồi lâu, liền nghe thấy giọng nói vừa xa lạ lại vừa vô cùng quen thuộc kia.
“Tưởng đại nhân, muốn gặp ngài một lần thật đúng là không dễ dàng.”
Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn ở trên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vị quan lão gia mặc lục bào đang quỳ ở hàng đầu tiên.
Lời ngụy biện của Tưởng Vịnh Chính còn chưa kịp thốt ra nửa chữ, đã nghe hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Bách tính Tầm Khê nếu có oan tình uất ức gì, e là có đánh vỡ trống kêu oan cũng không chạm được đến một góc quan bào của ngài đâu nhỉ?”
Tưởng Vịnh Chính nghe vậy như thể sắp bị trời phạt, thân mình đã cúi rạp không thể thấp hơn được nữa, vội vàng run rẩy nói: “Tuần phủ đại nhân minh giám! Hạ quan hôm nay ra ngoài đồng tuần tra thủy lợi, không có ở trong nha môn làm việc, trên sổ điểm danh đều có ghi chép rõ ràng, tuyệt đối không dám lừa gạt đại nhân!”
Nói xong, còn dập đầu xuống đất, ra vẻ có ý tự làm mình bị thương để tỏ rõ chí khí.
Tạ Nghiễn cười khẩy một tiếng, trước nay không tin chiêu này, hắn hướng sang bên cạnh ngoắc ngoắc hai ngón tay, văn thị* lập tức dâng lên một cuốn sổ bìa xanh.
Văn thị*: người lo chuyện văn thư, như kiểu thư ký
Tưởng Vịnh Chính không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy chút động tĩnh, tự nhiên không biết Tạ Nghiễn đã sớm ra lệnh cho người lấy sổ điểm danh của huyện nha tới rồi.
Tạ Nghiễn lật đến trang mới nhất, bỗng nhiên thay đổi tư thế, hơi dựa vào lưng ghế, áo choàng rộng khẽ đung đưa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua trang giấy, chỉ cảm thấy xúc cảm ẩm ướt.
Không khỏi hừ một tiếng, thuận thế ném cuốn sổ điểm danh đó xuống dưới “Sao hả, giờ giấc ở Tầm Khê vậy mà lại khác xa Kinh thành đến thê à?”
Tưởng Vịnh Chính lập tức vô cùng kinh hãi.
Hắn ta vốn tưởng rằng Tạ Nghiễn chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, tuổi còn trẻ đã leo lên vị trí cao nhưng trong bụng không có một giọt mực, chắc hẳn cũng rất dễ lừa gạt. Nào ngờ Tạ Nghiễn vậy mà lại vô cùng nghiêm túc, càng thông thạo các công việc ở địa phương, không phải loại đệ tử thế gia dựa vào gia tộc quyên tiền mua quan rồi ngồi không ăn hại.
Hắn ta ổn định lại tâm tư, vội nói: “Ty chức oan uổng, mong Tuần phủ đại nhân minh giám ——” Hắn ta quỳ lết về phía trước hai bước, hòng đến gần Tạ Nghiễn hơn, lại ngụy biện “Trên dưới huyện nha đều thấy ty chức đúng giờ điểm danh, cho dù cho ty chức một vạn lá gan, cũng vạn vạn không dám lừa gạt Tiểu hầu gia…”

Hắn ta thậm chí còn lôi cả tước vị mà tương lai Tạ Nghiễn sẽ kế thừa ra, trong lời nói không gì không phải là nịnh nọt tâng bốc.
Sắc mặt Tạ Nghiễn u ám, thầm giận Tầm Khê vậy mà lại có loại người như thế này.
Cái gọi là quan phụ mẫu, vậy mà lại lừa trên dối dưới, chỉ biết đón ý hùa theo nịnh bợ, có khác gì bọn bán nụ cười trong kỹ viện?
Vậy mà lại làm các bản tấu chương dâng lên hàng năm không chê vào đâu được, nói gì mà quan dân hòa thuận, dân an vật thịnh, quen thói tô vẽ thái bình rồi lại tìm cớ xin ngân lượng của triều đình.
Hắn vừa định nổi giận, không ngờ Thôi Vân Trì bỗng nhiên nhoài người về phía trước, trầm giọng nói: “Tuần phủ đại nhân minh giám, có điều ngài không biết, huyện nha Tầm Khê tổng cộng có hai cuốn sổ điểm danh, vì trước đó mưa to liên miên, mái nhà huyện nha đã lâu không được tu sửa nên bị dột, nước mưa nhỏ vào trong nhà không cẩn thận làm ướt cuốn sổ ban đầu. Sau đó Tưởng huyện lệnh lại sai lại mục* làm một cuốn mới, sau đó hai cuốn thay phiên nhau sử dụng, đều có hiệu lực.”
Lại mục*: Chức quan nhỏ coi sổ sách
Hắn ta nói xong một đoạn, vội vàng móc từ trong ngực ra cuốn văn thư kia, dâng lên phía trước “Bản trong tay ty chức đây mới là danh sách dùng để điểm danh hôm nay. Về phần bản mà đại nhân lấy tới, có lẽ là tiểu lại nào đó thấy đại nhân thì sợ hãi uy nghiêm, nhất thời thông minh lại bị thông minh hại, tự ý thêm vào ghi chép, lúc này mới khiến Tuần phủ đại nhân hiểu lầm.”
Tư thái của hắn ta không hèn mọn cũng chẳng kiêu ngạo, nói năng có chừng mực tiến lui, so với Tưởng Vịnh Chính càng thêm ổn trọng tỉ mỉ, khiến người ta bất giác sinh ra mấy phần tin cậy.
Tạ Nghiễn ánh mắt lạnh lùng lướt qua, thản nhiên nói: “Ngẩng đầu.”
Thôi Vân Trì vâng một tiếng rồi ngẩng mặt lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào quý nhân.
Tạ Nghiễn đánh giá mấy lần, nhận thấy người này tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, quả thực không giống hạng người như Tưởng Vịnh Chính.
Nhưng hắn không tin những lời lẽ có vẻ chính trực này, lạnh giọng: “Hôm nay kiểm tra sổ sách có điểm lạ, kết quả cuốn sổ điểm danh khớp với thực tế lại vừa hay bị ngươi mang đến Hành phủ, đây cũng là trùng hợp sao?”
Thôi Vân Trì vững vàng nói: “Không dám lừa gạt Tuần phủ đại nhân, sáng nay ty chức sau khi điểm danh xong theo lệ kiểm kê văn thư, vì sắp đến giờ cơm trưa, công việc trong tay vẫn chưa xong, liền thuận tay mang sổ sách về nhà, chỉ là còn chưa kịp dùng cơm đã nhận được lệnh triệu tập của Hành phủ, do đó cũng xem như là may mắn tình cờ giải quyết được hiểu lầm.”
Hắn ta đối đáp trôi chảy, tư thái bình tĩnh tự nhiên, mới nghe qua không hề có kẽ hở, quả thực rất khiến người ta tin phục.
Tạ Nghiễn nhất thời không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Đều đứng lên đi.”
Mọi người từ từ đứng dậy.
Cố Niệm vẫn luôn cúi đầu quỳ, nhưng vì Thôi Vân Trì lúc nãy đứng ra giải vây, vị trí hai người có hơi lệch đi, động tác đứng dậy có trước có sau, nàng chậm mất nửa nhịp.
Ánh mắt Tạ Nghiễn khẽ chuyển, tự nhiên cũng chú ý đến Thôi Vân Trì nhiều hơn vài phần, ánh mắt vô tình lướt qua, vừa vặn rơi vào bên cạnh Thôi Vân Trì.
Nữ tử bên cạnh hắn ta tuy đang cúi mặt, nhưng một thân trang phục thanh lệ thoát tục, tóc mây mặt ngọc, tóc đen như thác đổ, một thân váy xếp ly màu xanh biếc mới, thân hình thướt tha eo nhỏ như liễu, khí chất vượt xa mọi người.
Cho dù nàng che giấu kỹ đến đâu, nhưng gò má tú lệ kia vẫn có thể thấy lướt qua theo tư thế đứng dậy.
Tạ Nghiễn sững sờ, suýt chút nữa đã đánh mất chừng mực.
Năm ngón tay hắn hơi nắm chặt, sau một thoáng thất thần, hắn không hề thất thố trước mặt mọi người, lập tức dời mắt đi, phất tay cho mọi người lui xuống.
Đám người huyện nha giải tán, Tưởng Vịnh Chính với thân phận là quan phụ mẫu không được tự ý rời đi, vẫn luôn chờ ở ngoài nghi môn nghe dặn dò.
Hắn ta liếc thấy Tần Trọng Văn vội vã qua lại, nhưng lại không dám lắm mồm hỏi đến, nhất thời đoán không ra tâm tư của Tạ Nghiễn, trán đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng trống ngực đập thình thịch.
Tạ Nghiễn một mình ngồi trong ghế thái sư ở trong sảnh, một tay chống lên, ngón tay thon dài hơi che dưới mũi, mãi đến khi Tần Trọng Văn quay lại Hành phủ lần nữa, bước lên phía trước, hắn mới từ từ hoàn hồn.
Bước chân Tần Trọng Văn dừng lại, thấy hắn ngước mắt lên, lập tức hiểu ý: “Công tử, người nọ tên là Thôi Vân Trì, giữ chức Nha úy ở Tầm Khê. Thê tử của hắn” Tần Trọng Văn hiếm khi lời nói ngập ngừng, “Thê tử của hắn họ Cố, tên một chữ…”
Tạ Nghiễn bỗng nhiên ngắt lời hắn ta: “Thê tử?”
Tần Trọng Văn gật đầu “Thê tử của Thôi Vân Trì bất luận là tên húy hay dung mạo, đều giống hệt với thiếu phu nhân đã qua đời.”
Ánh mắt Tạ Nghiễn hơi thu lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Nàng vậy mà lại chưa chết… Sao nàng lại ở Tầm Khê…”
Tần Trọng Văn không nghe rõ, ngước mắt liếc nhìn một cái, không dám hành động.
Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, chuyện cũ năm xưa cuồn cuộn ùa về, nhất thời trong lòng đầy rẫy nghi vấn.
Ngày nhận được tin Cố Niệm qua đời, hắn đang ở phủ Yến vương mật đàm với Lý Hoài đủ mọi chuyện về chuyến đi săn mùa thu.
Chuyện xấu của Sở vương và Cố Tuyết Ngưng chỉ là thứ yếu. Đi săn trở về, trong triều bắt đầu có tin đồn, thị vệ tâm phúc ở Ngự thư phòng tiết lộ Hoàng đế đã có ứng viên cho ngôi vị trữ quân, Lý Hoài tự nhiên không dám lơ là.
Cũng chính lúc này, Tần Trọng Văn vội vàng đến báo, nói Cố gia nhờ người truyền tin đến, Cố Niệm đi thuyền xuôi nam gặp phải sóng to gió lớn, không may rơi xuống nước bỏ mạng.
Hắn nghe thấy chuyện này, lúc đó phản ứng là gì? Tạ Nghiễn có chút không nhớ rõ…
Hắn cũng từng sai người đến phố Du Lâm tìm Thanh Tâm, nhưng tiểu nha hoàn đó khóc đến sắp mù cả mắt, tự nhiên hỏi gì cũng không biết.
Sau đó… chuyện này hình như cứ thế mà bỏ qua không giải quyết được gì.
Nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nàng ở tòa thành nhỏ phương nam này.
Mà phản ứng vừa rồi của Cố Niệm… dường như hoàn toàn không quen biết hắn, nàng đã đi theo lang quân đến Hành phủ yết kiến, thì chắc chắn phải biết quan tuần tra họ gì tên gì.
Vậy là nàng giả vờ không quen biết, hay là… Tạ Nghiễn không muốn suy đoán vô cớ, hắn thầm nghĩ một lát mà không có manh mối gì, không muốn vì chuyện cũ tình riêng mà phân tâm nữa.
Hắn trầm giọng hỏi: “Tưởng Vịnh Chính đang ở đâu?”
Tần Trọng Văn đáp: “Bẩm công tử, ông ta vẫn luôn chờ ở bên ngoài.”

Tạ Nghiễn gật đầu, ra hiệu cho hắn ta.
Tần Trọng Văn hiểu ý đi ra ngoài, lập tức truyền gọi: “Tưởng huyện lệnh, Tuần phủ đại nhân cho mời.”
Trái tim của Tưởng Vịnh Chính cuối cùng cũng thả lỏng, vội giơ tay áo lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, cười nhẹ đi theo Tần Trọng Văn vào chính đường.
Mọi người ra khỏi Hành phủ rồi ai nấy tự giải tán, Cố Niệm nhất thời im lặng không nói gì.
Thôi Vân Trì thấy sắc mặt nàng có chút khác thường, không khỏi quan tâm hỏi: “Niệm Nhi không thoải mái à?”
Cố Niệm vội lắc đầu cười nói: “Chắc là chưa từng đến nơi nghiêm túc như thế này, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.”
Thôi Vân Trì cười sảng khoái: “Không sao, sau này nàng cứ theo ta ra ngoài đi lại nhiều một chút, cũng để mở mang tầm mắt. Nàng cứ yên tâm, ở Tầm Khê có ai dám không nể mặt Nha úy phu nhân như nàng mấy phần chứ?”
Lời này cũng không phải khoác lác, hắn ta ở Tầm Khê đúng là được xem là nhân vật có máu mặt, trên có Tưởng Vịnh Chính coi trọng, dưới có thể sai khiến đám nha dịch bổ khoái, cũng được nhiều người nói một câu nịnh nọt, trước nay vẫn luôn tự coi mình rất cao, đương nhiên là vẻ vang.
Hắn ta dừng lại một chút, chuyển sang trêu chọc, “Huống hồ, danh tiếng của nàng bây giờ còn lớn hơn cả ta, Cố nương tử của thư viện Liễu Trương học rộng tài cao, đoan trang nhã nhặn, là người vô cùng lương thiện, e là sau này ta cũng phải nhờ chút hào quang của nàng.”
Những lời này nói khiến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Niệm ửng hồng, gạt tay áo hắn ta ra nói không đứng đắn, cảm giác khác thường vừa dấy lên vì cố nhân cũng theo đó mà tan biến.
Cố Niệm tự mình đi về phía trước mấy bước, áo thơm váy lụa bay phấp phới theo từng bước chân.
Bởi vì hơn nửa năm nay phải chịu tang giữ quy củ, nàng hiếm khi ăn mặc bắt mắt như vậy, Thôi Vân Trì thấy dáng người nàng thướt tha yêu kiều, tóc đen như mây, nhất thời tâm thần ngây dại, lòng xuân rạo rực, bất giác vậy mà lại nổi lên ý nghĩ khó mà kìm nén được.
Hắn ta mỗi ngày đều cùng Cố Niệm sánh đôi bên nhau, nhưng hai người vẫn ở riêng phòng, mỹ nhân gần ngay trước mắt mà không thể gần gũi, thật khiến cho thanh niên đang tuổi xuân sức này trong lòng ngứa ngáy khó mà kìm nén.
Thôi Vân Trì trước mặt Cố Niệm luôn tỏ ra là một quân tử, chưa bao giờ để lộ sự không nhã nhặn, tâm tư nàng đơn thuần, không hề biết rằng thực ra phàm là nam nhân, trong bản tính ít nhiều đều ẩn giấu mấy phần bá đạo.
Trước mắt thấy kỳ chịu tang đã qua hơn nửa, hắn ta hận không thể thời gian rút ngắn thêm nữa, để có thể sớm ngày bày tiệc rượu, đường đường chính chính cưới nàng vào cửa, hoàn thành một đại sự trong lòng.
Cố Niệm một mình đi về phía trước, không hề biết tâm tư của Thôi Vân Trì, chỉ cho rằng chuyện này đã tạm thời kết thúc.
Tạ Nghiễn đến Tầm Khê tuần tra tự có việc bận rộn, nàng vài ngày nữa phải theo phu tử đến Nam Thủy trấn bên kia sông mở nghĩa thục*, hai người chắc hẳn sẽ không có khả năng gặp lại nhau nữa.
Nghĩa thục*: trường học miễn phí cho người nghèo
Đợi đến khi Tuần thần do vua phái đến rời đi, Tầm Khê lại trở về Tầm Khê yên bình như trước, nàng cũng có thể tiếp tục sống những ngày tháng nhỏ bé an ổn.
Nàng chân trước vừa bước vào tiểu viện, Thôi Vân Trì theo nàng vào cửa, cài then cửa lại.
Hai người từ trưa đến giờ chưa ăn uống gì, lúc này đều có chút đói meo.
Cố Niệm bảo Thôi Vân Trì vào nhà thay y phục nghỉ ngơi một lát, rồi liền vào phòng bếp lấy vắt bột đã ủ xong, nàng dự định lát nữa sẽ nấu chút mì sợi, ăn kèm với rau xanh, lại thái thêm chút thịt muối, cứ thế ăn tạm một bữa đơn giản.
Lửa trong bếp đang cháy lớn, nước đang được đun trong nồi, Cố Niệm tiếc bộ y phục mới này, liền vào trong nhà thay bộ y phục giản dị thường ngày, nàng vội vàng trông coi bếp lò muốn nhanh tay nhanh chân một chút, nhất thời không đóng chặt cửa phòng.
Thôi Vân Trì ngồi ở sảnh ngoài cầm ấm hớp trà, vô tình quay đầu liếc vào trong nhà, lập tức yết hầu khẽ trượt, ngụm trà ngậm trong miệng dường như cũng thay đổi mùi vị.
Dáng người uyển chuyển của Cố Niệm lúc ẩn lúc hiện, cổ áo nàng hơi mở, nghiêng người vươn tay lấy chiếc áo trong trên giá, Thôi Vân Trì vô tình nhìn trộm thấy một góc chiếc yếm màu hồng sen của nàng, hô hấp không khỏi cứng lại, vội vàng thu tầm mắt về ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Hắn ta đối với Cố Niệm vô cùng si tình, lại đang ở độ tuổi huyết khí hừng hực, thỉnh thoảng có suy nghĩ vẩn vơ, cũng từng nảy sinh ý nghĩ muốn nàng trao thân cho hắn ta trước.
Hai người tuy chưa hành lễ, nhưng đã có hỷ nương làm mai dạm hỏi, chỉ còn thiếu việc định ngày lành và trao đổi hôn thư, trong mắt người ngoài bọn họ đã là phu thê, những quy củ này sớm một chút hay muộn một chút, thì có gì khác biệt chứ?
Nhất thời suy nghĩ miên man, bất chợt nghe thấy Cố Niệm nhỏ giọng thỏ thẻ: “Vân Trì, huynh sao vậy?”
Hắn ta bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn thấy Cố Niệm đã thay đổi y phục, lại trở về dáng vẻ giản dị ngày thường, trông như đóa sen hồng vừa vươn khỏi mặt nước, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp.
Cổ họng hắn ta khô khốc, nhìn nàng thật sâu rồi nói: “Không có gì, ta chỉ là cảm khái không biết mình có tài đức gì, mà có thể cưới được người tử tựa tiên nữ như nàng.”
Khuôn mặt ngọc của Cố Niệm ửng hồng, hờn dỗi nói: “Hôm nay huynh sao vậy? Cứ luôn nói những lời hồ đồ không đứng đắn… Chúng ta, chúng ta còn chưa thành thân, huynh không thể gọi lung tung.”
Thôi Vân Trì cố ý trêu nàng: “Nàng ra ngoài mà nghe ngóng, bên ngoài có ai mà không cho rằng nàng và ta là phu thê chính thức chứ? Nàng và ta đã có mai mối bảo đảm, chỉ vì chịu tang nên không thể tổ chức hỷ sự, nhưng trên danh nghĩa đã sớm là một đôi được ngầm thừa nhận. Sao, lẽ nào nàng hối hận không muốn gả cho ta nữa à?”
Cố Niệm vụng về ăn nói, chỉ đáp: “Ta nói không lại huynh… Người khác là người khác, nhưng chúng ta không thể làm loạn quy củ, một là một, hai là hai. Vậy ta cũng hỏi huynh, chẳng lẽ huynh không định đường đường chính chính cưới ta qua cửa à?”
Nói xong, nàng mang vẻ mặt xấu hổ nhanh chân bước ra khỏi sân, rẽ vào phòng bếp xử lý nồi nước sôi kia.
Thôi Vân Trì biết rõ tâm ý nàng kiên định, càng yêu thích dáng vẻ đoan trang dè dặt của nàng, nhất thời không tiện làm càn.
Không bao lâu, Cố Niệm bưng ra hai bát mì sợi, lại quay về phòng bếp, bưng đĩa thịt muối đã được hâm nóng lên bàn.
Hai người ngồi đối diện nhau từ từ ăn mì, Cố Niệm trước đây ở Hầu phủ đã học quy củ rất lâu, những lề lối này bất tri bất giác đã trở thành thói quen của nàng.
Lúc ăn cơm nàng không phát ra một chút tiếng động nào, cổ hơi cúi xuống, không bao giờ đưa miệng ra đón đũa, nhai kỹ nuốt chậm, tư thái nhàn tĩnh tao nhã.
So sánh ra, Thôi Vân Trì lại thoải mái hơn nhiều, đặc biệt là lúc ăn mì húp canh, khó tránh khỏi phát ra vài tiếng sùm sụp soàm soạp, không quá câu nệ tiểu tiết.
Hắn ta đối với thói quen tốt này của Cố Niệm lại vô cùng yêu thích, chỉ cảm thấy nàng quả nhiên không giống với những nông phụ khác, bất luận là dung mạo cử chỉ, hay cách nói năng phẩm hạnh, phương diện nào cũng đều rất ra dáng.
Giữa từng cử chỉ hành động của nàng đều toát ra một sự giáo dưỡng thỏa đáng, cực kỳ không giống nữ tử xuất thân bình thường.
Hắn ta tuy cũng từng tò mò về xuất thân lai lịch của Cố Niệm, nhưng nàng không muốn nói nhiều, hắn ta biết người nhà nàng đều đã qua đời, tưởng là chạm đến chuyện đau lòng, nên cũng ít khi nhắc lại.

Hai người bên này ăn xong, Cố Niệm bưng bát vào phòng bếp, làm việc không chút phân tâm.
Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, Thành Phàm đã gõ cửa bên ngoài: “Đại ca, là đệ.”
Cố Niệm không rảnh tay, nhìn về phía Thôi Vân Trì đang thu dọn quần áo trong sân như cầu cứu, hắn ta cười với nàng một cái, tay vắt quần áo, nhanh chân tiến lên tháo then cửa.
Thành Phàm khom người vào cửa, lại nịnh nọt gọi Cố Niệm một tiếng “đại tẩu”, khiến nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Thôi Vân Trì hài lòng nhìn Thành Phàm, mời hắn ta vào sảnh uống trà.
Thành Phàm: “Đại ca, hôm nay huynh phản ứng thật nhanh quá, may mà có huynh, huynh đệ chúng ta mới không bị làm khó, có thể lấp l**m cho qua chuyện.”
Thôi Vân Trì từ từ hớp một ngụm “Tưởng đại nhân yên ổn, Tầm Khê chúng ta mới có thể yên ổn, đệ và ta, các huynh đệ mới có thể yên ổn.”
Trong lời nói của hắn ta tự có thâm ý, bởi vì ban ngày ban mặt Cố Niệm lại đang ở nhà, đương nhiên không tiện nói rõ.
Thành Phàm hiểu ý, lại hạ thấp giọng: “Đại ca, vị Tuần phủ đại nhân này rốt cuộc là có ý gì? Trông thì có vẻ thanh liêm chính trực vô tư, nhưng trước đây đám quan Kinh thành kia không ai là không mượn danh nghĩa tuần tra để vơ vét của cải, ngài ấy chắc cũng không ngoại lệ. Chỉ là huynh nói xem, ngài ấy muốn tiền bạc, hay là nữ nhân?”
Đôi mắt phượng của Thôi Vân Trì liếc ngang, vội ngắt lời hắn ta: “Chuyện này phải cẩn thận lời nói.”
Thành Phàm vội gật đầu, lại nói: “Đúng rồi đại ca, chuyến đi này của đệ thực ra là đến tìm đại tẩu.”
Hắn ta nói xong cười hì hì, trong ánh mắt kinh ngạc của Thôi Vân Trì nhanh miệng giải thích: “Vừa rồi giải quyết xong chính sự, phu nhân của Trịnh bổ đầu nói muốn phiền đại tẩu đi một chuyến, túi sách của nhi tử bà ấy là Tuấn Thành bỏ quên ở thư viện.”
“Vừa rồi đại tẩu đi vội quá, bà ấy nhất thời không gọi kịp, cho nên mới bảo đệ chạy một chuyến. Bà ấy hiện đang ở tiệm may ở đầu phố mua y phục mùa hạ, bảo đại tẩu đến đó gặp bà ấy.”
Sắc mặt Thôi Vân Trì thả lỏng, cuối cùng cũng nở nụ cười, phất phất tay bảo hắn ta cứ tự nhiên.
Thành Phàm cười toe toét, bước ra khỏi sân, vừa hay đụng phải Cố Niệm đang đi ra ngoài, hắn ta nói dăm ba câu truyền đạt lại sự tình, lúc đi lại gọi mấy tiếng “đại ca đại tẩu”, rồi liền rời khỏi hẻm Thanh Hà.
Cố Niệm hết xấu hổ rồi chuyển sang cười: “Đúng là trong miệng chẳng có câu nào đứng đắn…”
Vừa nói vừa đi đến dưới giá gỗ, ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên giếng, nhặt lấy quần áo còn chưa giặt xong lên từ từ vò.
Thôi Vân Trì thoải mái vén vạt áo ngồi lên thành giếng, cười nói: “Hắn gọi cũng đâu có sai.”
Cố Niệm hờn dỗi lườm Thôi Vân Trì một cái, không muốn đấu võ mồm với hắn ta.
Nàng xắn tay áo lên, hai cánh tay trắng nõn ẩn hiện trong nước, ánh mặt trời chiếu xuống trông thật nhàn tĩnh tốt đẹp.
Thôi Vân Trì yên lặng ngắm nhìn mỹ nhân, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn.
Đợi nàng xả nước thay chậu, lúc này mới cúi người xuống giúp một tay, cùng nàng vắt khô quần áo.
Hai người chung sức làm xong việc nhà, lại cùng nhau ra cửa.
Thôi Vân Trì phải quay về nha môn xử lý văn thư, Cố Niệm theo hẹn đi tìm Quách Tú Hoàn, đi đến ngã rẽ, hai người nhẹ nhàng nói lời từ biệt.
Cố Niệm gặp Quách Tú Hoàn, mới biết bà ấy vốn dĩ muốn để Trịnh bổ đầu chạy một chuyến, chỉ là sau đó Trịnh bổ đầu lại bị Tưởng Vịnh Chính đột ngột gọi đi, nói là có công chuyện cần giao phó.
Bà ấy thấy Trịnh bổ đầu không đáng tin cậy, dứt khoát tự mình chạy một chuyến, cũng vừa hay đã lâu không hẹn riêng với nàng đi dạo, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Bên này rời khỏi tiệm may, hai người nắm tay nhau đi về phía thư viện.
Quách Tú Hoàn không ngừng than vãn: “Chỉ vì vị Tuần phủ đại nhân này đột nhiên vào thành, lão nhà ta không biết đã bị Tưởng huyện lệnh trách mắng bao nhiêu lần. Nói lão ấy có mắt như mù, đúng là đồ vô dụng…”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có thể trách lão Trịnh được sao? Người ta tay mắt thông thiên lai lịch lớn biết bao, chẳng phải là muốn đột ngột thế nào thì đột ngột thế ấy sao? Lẽ nào lão nhà ta còn có thể trèo cao được quan Kinh thành, được người ta mật báo trước chắc!”
Cố Niệm mím môi cười khẽ, thực ra đối với chuyện tuần tra phía nam không có hứng thú gì mấy.
Nhưng đối với bách tính Tầm Khê mà nói, đây có thể coi là một đại sự hàng đầu, trong lúc nói chuyện khó tránh khỏi phải buôn dưa lê bàn tán.
Nàng thấy chủ đề này không tránh được, đành phải thấp giọng nói: “Có lẽ là Tuần phủ đại nhân đột nhiên thay đổi sắp xếp, nhưng bọn họ vốn dĩ cũng phải đến Tầm Khê một chuyến mà, Tưởng huyện lệnh là đối sự không đối nhân, Tú tỷ tỷ cũng đừng quá để tâm.”
Quách Tú Hoàn nói phải, lại thần bí nói: “Muội nói thật đi, hôm nay có liếc trộm Tuần phủ đại nhân không? Ta nghe phu nhân lão Vu nói mấy câu, bà ấy gan cũng lớn thật, lúc đi vì tò mò mà liếc một cái, ra cửa liền khen ngài ấy trên trời có một dưới đất không hai, nói là chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy!”
“Ôi chao ôi, làm ta xấu hổ chết đi được… Cũng may là lão Vu tính tình tốt không để bụng, chứ không thì nam nhân nào nghe xong mà thấy thoải mái cho được!”
Cố Niệm đáp: “Không dám nhìn thẳng quý nhân.”
Quách Tú Hoàn trêu nàng: “Muội đúng là đồ nhát gan, e là có cơ hội cho muội nhìn muội cũng không dám.”
Cố Niệm chỉ đành cười gượng.
Hai người rẽ qua con phố lớn, đập vào mắt là một đám đông toàn những gương mặt lạ lẫm, từ xa, Cố Niệm đã nhìn thấy bóng hình kia trong đám người.
Nàng theo phản xạ cúi mắt xuống.
Quách Tú Hoàn cũng mắt tinh, “Này, kia không phải lão Trịnh nhà ta sao?” Vừa quay mắt đi, bỗng nhiên cảm thán “Còn có Tưởng huyện lệnh —— Niệm Nhi muội xem, kia chính là Tuần phủ đại nhân phải không?”
Không đợi Cố Niệm mở lời, bà ấy đã phấn khởi giơ tay lên, vẫy chào Trịnh bổ đầu.
Cả đám người vốn đang dừng ở bến đò, bị động tĩnh này làm cho kinh động, đồng loạt quay người nhìn về phía bên này.
Cố Niệm không thể tránh né, sắc mặt bình thản nhìn lại, vừa vặn chạm mặt Tạ Nghiễn.


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 32: Nàng vậy mà lại chưa chết…
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...