Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 31: Người nọ đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, áo thụng vải xanh, đai lưng đeo túi thơm, một đôi mắt lả lư

Người nọ đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, áo thụng vải xanh, đai lưng đeo túi thơm, một đôi mắt lả lướt phong lưu từ trên xuống dưới săm soi Cố Niệm, như thể rình mò con mồi đã sa lưới.
Hắn ta bước lên một bước, gương mặt đã quen ngắm gió trăng cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng.
Cố Minh Chương cười hì hì nói: “Nhị muội muội đi vội vàng như vậy, trời sắp mưa lớn, muội thế mà còn đón thuyền đêm, thật khiến người ta lo lắng. Ta đây làm huynh trưởng không yên tâm, đặc biệt đến đi cùng muội một đoạn đường.”
Chân Cố Niệm nặng tựa ngàn cân không thể nhúc nhích, tứ chi nàng lạnh ngắt, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, không biết là bước nào đã làm lộ tin tức, lại để Cố Minh Chương thừa cơ xen vào.
Nàng đã cố hết sức rút ngắn thời gian tin tức truyền ra ngoài, chính là định lẳng lặng rời khỏi Kinh thành không để người ngoài phát giác.
Nàng cứng đờ nhích về sau nửa bước, Cố Minh Chương lại cười: “Muội muội làm gì vậy? Thuyền đã giương buồm, chúng ta rời bến rồi.”
Cố Niệm theo bản năng quay đầu liếc một cái, chỉ thấy bến tàu chìm trong sương đêm, mọi người mọi vật bên bờ đều đã mơ hồ không rõ.
Thình lình một tiếng nổ lớn vang lên, sấm rền cuồn cuộn nơi chân trời xa, gió quấn mưa đọng, xem ra cơn giông bão sắp ập tới.
Nàng giật nảy mình, nhân cơ hội lại lùi về sau một bước.
Cố Minh Chương đã lạnh mặt xuống “Muội muội vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn, muội là nữ nhân đã hòa ly, tái giá vốn cũng không sao, nhưng lại trót nhận được sự yêu thương của Tạ Nghiễn, trong Kinh thành có nhà quyền quý nào nguyện ý rước lấy sự kiêng kỵ này? Bây giờ không có Tiểu hầu gia chống lưng cho muội, chi bằng ngoan ngoãn đi theo ta, tốt xấu gì cũng là một chốn nương thân.”
Cố Niệm kinh hãi, nàng siết chặt lòng bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, nàng th* d*c từng hơi, ngàn vạn lời nói nghẹn ở cổ họng, không dám hỏi, không thể hỏi.
Cố Minh Chương thưởng thức vẻ kinh hoảng bối rối trên mặt nàng, ung dung không động, lại nói: “Lão già Lăng A Cửu đó miệng lưỡi kín kẽ, nhưng không quản nổi dược đường lắm người nhiều miệng, chuyện đã làm rồi, thì tất nhiên sẽ để lại dấu vết. Muội không cần kinh ngạc như vậy, ta không ngu như muội nghĩ đâu, càng không phải đột nhiên mới có hứng thú với muội. Niệm Nhi ngoan của ta, muội từ nhỏ đã xinh đẹp yêu kiều, làm sao có thể khiến nam nhân không nhung nhớ chứ?”
Nàng cắn chặt môi dưới, lại lặng lẽ nhích về sau mấy tấc.
Cố Minh Chương lả lướt đảo mắt qua người nàng, giọng điệu nhàn nhã: “Trà ở Vạn Hoa yến kia đưa thật không đúng lúc… sao muội lại vừa khéo bị Trường Bình công chúa mang đi mất? Hại ta tìm một hồi lâu, cuối cùng càng để Tạ Nghiễn hời to.”

Tiếng sấm dồn dập, gió thổi vù vù lướt qua boong tàu, kéo giật cánh buồm nhẹ phát ra tiếng rít gào nho nhỏ.
Bầu không khí trong khoang tàu nặng nề, Cố Niệm bỗng thấy cổ họng nghẹn đắng, nàng sợ hãi vô cùng, giơ tay chỉ Cố Minh Chương nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.
Sự cố ngoài ý muốn ở Vạn Hoa yến kia, vậy mà lại là thủ đoạn dơ bẩn Cố Minh Chương đã mưu tính từ lâu… Nàng vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao quý nhân chưa xuất hiện, lại đột nhiên có người đưa tới trà ngọt, mà sau khi nàng uống chén trà đó thần trí liền dần dần trở nên mơ hồ.
“Chỉ là mọi chuyện vẫn chưa muộn, muội rốt cuộc vẫn rơi vào tay ta. Bây giờ thân thể này của muội đã trải qua phong nguyệt, lát nữa không cần dùng thêm thủ đoạn gì, muội và ta cũng có thể sung sướng hơn…” Hắn ta dừng một chút, cười càng thêm bỉ ổi “Ai cũng nói Tạ Tiểu hầu gia không gần nữ sắc, hẳn là hắn ở trên giường chẳng có gì thú vị. Muội cứ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ cho muội biết ** *n nam nữ rốt cuộc có thể vui sướng đến mức nào, khó tránh khỏi khiến muội sau này không rời xa được sự yêu chiều của nam nhân.”
Tiếng lộp bộp lách tách nặng nề quẩn quanh bên ngoài khoang tàu, hạt mưa như thác, dày đặc trút xuống boong tàu, tựa như hung hăng đóng đinh vào đáy lòng nàng…
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch, lập tức mắng: “Ngươi thật vô liêm sỉ!”
Thân thuyền chao đảo, kéo theo trái tim trôi nổi của nàng, nàng biết rõ không thể tiếp tục dây dưa với hắn ta.
Cố Niệm xoay người mở cửa bỏ chạy, mà thân thủ Cố Minh Chương còn nhanh hơn nàng, đã đuổi theo sải tay ôm lấy nàng.
“Bây giờ muội rời xa Kinh đô, ở trên thuyền này không nơi nương tựa, còn vọng tưởng trốn thoát sao?” d*c v*ng của hắn ta ngập trời, siết chặt Cố Niệm không cho nàng giãy giụa “Ngoan ngoãn dâng thân thể cho ta, muội chỉ cần hầu hạ ta sung sướng, Cố Minh Chương ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội.”
Một cơn tủi nhục ngập trời lan ra từ trong tim, Cố Niệm vặn vẹo hai vai, nước mắt tuôn trào. Nàng không còn hy vọng hão huyền mắng tỉnh được tên cầm thú Cố Minh Chương này, chỉ mong có thể cầu được một tia hy vọng sống.
Nàng sống chết ghì chặt khe cửa, gào to ra bên ngoài: “Cứu mạng —— cứu ta với ——”
Âm thanh chưa kịp truyền ra ngoài cửa, đã bị mưa lớn nuốt chửng.
Cố Minh Chương cười nham hiểm áp sát: “Niệm Nhi ngoan, muội muội ngoan, muội thật đúng là ngây thơ đáng yêu lắm… Tầng này đã bị ta dọn sạch rồi, muội còn có thể trốn đi đâu, lại trông cậy ai tới cứu?”
Trái tim Cố Niệm chùng xuống, sự việc đến nước này, nàng quả thực không cầu xin được gì.
Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, ngoài cửa màn mưa mịt mờ, dường như cuộn cả đất trời, thế giới bên ngoài là một mảng mơ hồ, nàng không nhìn thấy gì cả.
Cánh tay Cố Minh Chương càng siết càng chặt, Cố Niệm trong lòng quyết liều một phen, há miệng hung hăng cắn lấy tay hắn ta.
Sau lưng truyền đến một tiếng rên hừ, vì đau nên theo bản năng nới lỏng mấy phần sức, cũng chính trong khoảnh khắc nhanh như chớp đó, Cố Niệm giãy thoát khỏi sự kìm kẹp, hoảng hốt không kịp chọn đường chạy mà trốn ra boong tàu.
Mưa dày như kim, sấm rền trên trời, màn đêm đen kịt không thấy một tia sáng.
Nàng lắc lư theo chiếc thuyền khách trên mặt nước, chực chờ ngã quỵ, thân tâm hoảng loạn. Tầm mắt bị những hạt nước dày đặc làm ướt, thấm đẫm hàng mi dài, đè nặng khiến nàng không mở nổi mắt.
Cố Minh Chương chửi thầm đuổi theo ra, Cố Niệm lùi lại liên tục, tấm lưng mỏng manh đụng phải lan can.
Hắn ta từng bước dồn ép, càng thêm vẻ đắc ý: “Muội còn có thể đi đâu?”

Hắn ta vươn tay muốn kéo cánh tay Cố Niệm, nàng mượn thế nước trơn trượt thoát ra, cuối cùng cắn răng mà nói: “Sẽ có nơi mà ngươi không tìm thấy ta…”
Không đợi Cố Minh Chương có phản ứng gì, nàng đã trèo qua lan can, trong tiếng kêu kinh hãi của hắn ta mà ngửa người rơi xuống nước.
Gió lay nước động, một cụm sóng ngầm cuốn đi vạt váy màu xanh đen, bóng hình nhỏ bé của Cố Niệm cứ thế bị màn đêm ầm ầm xóa nhòa…
Gió giật mưa sa, triều thu không nghỉ, cũng không biết bị sóng tàn vứt bỏ đến nơi nào, Cố Niệm yếu ớt mở đôi mắt, lại thấy trời đang hửng sáng.
Hơi thở trì trệ, nhưng lại có thể ngửi thấy thoang thoảng một tia hơi gỗ ẩm ướt, mí mắt nàng nặng trĩu, hàng mi dài run rẩy, cuối cùng vẫn ngất đi.
Không biết ngày tháng đổi dời, đợi đến khi Cố Niệm bị một cơn buồn nôn dữ dội làm tỉnh giấc, mở mắt ra lần nữa, đã lại là lúc mặt trời lặn về tây.
Thân hình nàng chao đảo, định thần nhìn kỹ mới biết mình đang nằm trong một chiếc thuyền con, đầu thuyền có một cặp ngư dân áo vải thô ngồi đối diện, tóc mai đã bạc, dáng vẻ còng lưng, trông đã có tuổi.
Cố Niệm gắng gượng gượng dậy, mười ngón tay run rẩy nhè nhẹ truyền đến cảm giác chân thật, nàng hoang mang vô định, lòng còn sợ hãi, không dám tin mình vẫn còn sống tạm bợ trên đời.
Cặp ngư dân ở đầu thuyền nghe thấy động tĩnh, cả hai cùng quay đầu lại, đều vui mừng.
Bà lão đi đầu vội khom lưng đi vào trong thuyền, nói tiếng quan thoại không mấy thuần thục, thăm dò bắt chuyện với nàng: “Cô nương, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Tấm chăn mỏng trên người Cố Niệm trượt xuống, nàng theo bản năng cúi đầu, mới phát hiện mình đã được thay một bộ váy dài vải thô khô ráo, may vá tuy thô kệch, nhưng đường kim mũi chỉ cẩn thận, có thể nhìn ra sự tỉ mỉ của người may áo.
Nàng yếu ớt nở một nụ cười: “Đa tạ thẩm tử đã cứu giúp, xin hỏi chuyện là thế nào ạ?”
Bà lão từ từ kể lại, bà tự xưng là Thôi Ngô thị, cùng phu quân nhiều năm nay sống bằng nghề chài lưới, ngày đó giông bão, họ đậu thuyền vào bờ neo lại tránh sóng gió, đợi đến khi trời hửng sáng triều tối rút đi, bỗng thấy nàng ngất xỉu bên bãi cạn, may mắn là nàng vẫn còn một hơi thở, thế là vội vàng cứu người dậy.
Cố Niệm lẳng lặng gật đầu, vì bị thương nên ho không ngừng, Ngô đại nương vội lấy nước sạch đưa cho nàng, từ từ vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
Đợi đến khi nàng ổn định lại, Ngô đại nương cẩn thận hỏi vài câu, nhưng Cố Niệm không nói quá nhiều, chỉ nói mình là con gái của người làm ở một dược đường nào đó ở ngoại ô Kinh thành, người nhà đều đã mất cả rồi, lần này vốn định đến Đồ Châu tìm chút kế sinh nhai nuôi sống bản thân, không ngờ đêm mưa bão bất cẩn rơi xuống thuyền.
Thật thật giả giả, không thể phân biệt, Cố Niệm vẫn còn sợ hãi với tai nạn này.
Huống hồ thân thế nàng phức tạp, trải qua cay đắng, nàng không muốn thẳng thắn nói quá khứ với người lạ, dù cho họ có ơn cứu mạng với nàng.
Ngô đại nương vốn cũng là người thật thà, nhìn ra Cố Niệm không muốn tiết lộ nhiều, bèn an ủi nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đợi thuyền cập bến rồi hãy tính con đường phía trước, hoặc nếu nàng có nơi muốn đến thì có thể ghé bờ bất cứ lúc nào.
Cố Niệm cảm tạ mấy lần, yếu ớt nằm bò trên ván thuyền nhìn bầu trời xa xăm ngoài mui, lắc la lắc lư, trôi dạt lững lờ, y như quá khứ của nàng.
Lần này giống như đã cắt đứt hoàn toàn với con người và sự việc ở Kinh thành, nàng thậm chí ngay cả ý định tố cáo Cố Minh Chương cũng không có.
Nàng cảm thấy vô cùng bất lực, như con thiêu thân trôi nổi giữa đất trời, dường như ai cũng có thể bắt nạt nàng, sỉ nhục nàng…
Nhưng ai mà biết, nàng chưa từng có ý nghĩ hại người, bao nhiêu năm nay nhẫn nhục chịu đựng, bị người ta nói là ngu ngốc ngây thơ, bị người ta chê bai chậm chạp nhát gan, nhưng nàng sao lại không hâm mộ những cô nương có phụ mẫu yêu thương, gia đình trọn vẹn chứ?
Các nàng ấy có thể chủ động đòi hỏi, có thể có cảm xúc, có thể hùng hồn nói lời từ chối mà không trái với lòng mình.
Dù không phải là hạng người cao cao tại thượng như Nhiếp Xu Nhi, Thi Diệu Nhân, ngay cả Cố Tuyết Ngưng cũng từ nhỏ được người nhà hết mực cưng chiều, tính tình tự nhiên phóng khoáng ngang tàng.
Nếu có thể, nào có ai muốn ngày ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống… Nàng vốn là cô nhi, người khác nếu cho một chút xíu thiện ý, nàng đã hoảng sợ, tự thấy không xứng, càng muốn lấy tính mạng ra báo đáp.
Bao nhiêu năm nay không nơi nương tựa, điều duy nhất nàng cầu mong chẳng qua chỉ là được sống thật tốt, có thể cùng người thân trải qua những ngày tháng bình đạm, có một nơi ấm áp có thể gọi là nhà để được an ủi.
Chỉ là toàn sự việc trái với mong muốn mà thôi…
Nàng thân tâm mệt mỏi, không muốn kéo mình vào vòng xoáy nữa, chỉ cầu nửa đời sau có thể trốn đi thật xa, giống như lời nàng nói với Cố Minh Chương trước khi nhảy khỏi boong tàu, trốn đến một nơi không ai tìm thấy được, rời xa những con người và sự việc phức tạp đó.
Ở một nơi không ai biết quá khứ của nàng, cũng không ai có thể uy h**p nàng đôi chút, nàng có thể tìm một nghề mưu sinh tự cung tự cấp, bất kể là làm quét dọn hay làm tỳ nữ, hoặc là tiệm nào đó tìm người làm, người khác làm được nàng cũng có thể học làm cho tốt, nàng có thể chịu khổ cũng bằng lòng học, nàng nghĩ, thực ra nàng cũng không phải vụng về đến thế.
Thỉnh thoảng ban đêm không ngủ được, nàng nhìn trời sao xa xăm, cũng sẽ lo lắng Thanh Tâm rồi sẽ đi đâu về đâu. Sau này rốt cuộc cũng nghĩ thông, dù nàng mất tích không dấu vết, Thanh Tâm với người khác không thù không oán, tự có thể nương nhờ Lăng A Cửu tiếp tục sống ở dược đường.
Chỉ cần khế đất được bảo quản nguyên vẹn trong Hầu phủ, Vương di nương sẽ không làm gì được.
Cố Niệm nghĩ bà ta rồi sẽ từ bỏ ý định thôi, Đổng thị đã qua đời nhiều năm, đợi đến khi bà ta nghĩ thông suốt, sẽ biết thực sự không cần thiết phải tranh giành cơn tức giận này với người đã khuất.
Còn về những thứ khác… Gia sản nhà họ Cố vốn đã bị dưỡng phụ thua sạch cho Nhị phòng, nàng xưa nay cũng không có tâm tư tranh đoạt, trước giờ điều duy nhất nàng cố hết sức muốn giữ lại cũng chỉ là tâm huyết của Đổng thị.
Xem ra như vậy, nàng cũng coi như miễn cưỡng đạt được mong muốn…
Thuyền nhỏ lại trôi thêm mấy ngày, Cố Niệm biết nàng càng lúc càng xa Kinh thành.

Thôi bá và Ngô đại nương thường nương theo con nước mà đi, đậu thuyền quăng lưới, rồi lại bội thu, họ còn nhiệt tình kể cho nàng nghe vài chuyện mắt thấy tai nghe của ngư dân.
Dần dần, sức khỏe Cố Niệm tốt lên nhiều, cũng bắt đầu học phụ giúp một tay.
Nàng không làm được việc nặng nhọc, bèn ngoan ngoãn nhóm lửa nấu nước nấu cơm ở phía sau thuyền, ba người càng lúc càng ăn ý thân thiết, nói cười vui vẻ.
Chiếc thuyền nhỏ trôi dạt bồng bềnh đi một mạch thật xa, giống như rũ bỏ từng chút một tâm sự nặng trĩu của Cố Niệm xuống dòng sông, nàng rốt cuộc cũng trút được gánh nặng đè nén trong lồng ngực.
Nửa tháng chớp mắt đã qua, sau khi Cố Niệm rơi xuống sông, toàn thân trên dưới có không ít vết bầm dập trầy xước, bây giờ những vết thương ngoài da đó đã lặng lẽ lặn đi, vết sẹo li ti dần dần mờ màu, dường như cũng mang theo con người quá khứ của nàng đi mất, Cố Niệm quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới thật tốt.
Nàng biết được phu thê Thôi bá vốn là người huyện Tầm Khê, mỗi năm ra ngoài đánh cá hai lần, vài tháng không chừng. Năm nay mùa lũ vào thu muộn, do đó đã trì hoãn ở bên ngoài rất lâu, hai người đã gần bốn tháng hơn chưa về nhà.
Họ nhìn ra Cố Niệm muốn tìm một nơi để an cư, trong lời nói mấy lần mời mọc, lâu dần lại ngầm đồng ý điểm đến.
Cố Niệm có lòng báo đáp ơn cứu mạng của hai ông bà lão, ngày thường nghe họ nhắc đến con người sự việc ở quê nhà, chỉ cảm thấy nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, lòng người lương thiện thuần phác, dường như là một nơi chốn tốt.
Ngô đại nương biết Cố Niệm cuối cùng đã quyết định, đương nhiên vui mừng, họ ở chung bấy nhiêu ngày, chỉ thấy Cố Niệm ngoan ngoãn đáng yêu, tính tình hiền lành thuần thiện, dung mạo lại nổi bật, trong lòng vô cùng yêu thích.
Nửa tháng nữa trôi qua, thuyền nhỏ cuối cùng cũng cập bến bên bờ sông Nam Thủy ngoài thành huyện Tầm Khê.
Bên bờ đậu không ít thuyền, người qua kẻ lại, đều quen biết lẫn nhau. Họ thấy Cố Niệm thì hơi kinh ngạc, không tiện hỏi nhiều, chỉ cẩn thận lén lút nhìn trộm, vừa thầm cảm thán vẻ tuyệt sắc của nàng dù áo vải trâm gai cũng khó che giấu.
Cố Niệm hơi cúi đầu, rốt cuộc vẫn có chút không tự tại.
Nàng xách bọc hành lý giúp ông bà lão, yên lặng chờ trên bờ, nhìn họ đối chiếu sổ sách, kiểm đếm thu tiền với thương hộ thu mua hàng.
Cố Niệm dù sao cũng đã trải qua một hồi kiếp nạn, tuy đã nghỉ ngơi trên thuyền rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu ăn thiếu mặc ngủ không an ổn, mang một dáng vẻ mềm mại yếu ớt mỏng manh, xa xa nhìn lại dường như gió thổi tới cũng làm nàng tổn thương mấy phần.
Hai ông bà lão cuối cùng cũng xong việc, nhận được thù lao xứng đáng, lòng đầy thỏa mãn kéo Cố Niệm đi về phía bến đò.
Ngay lúc này, từ xa chạy tới một nam nhân mặc công phục bổ khoái, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn phóng khoáng, có vài phần tư thế hiên ngang.
Hắn ta một tay đè chuôi đao, dừng bước phía trước, vừa định mở miệng, một đôi mắt sao sắc bén lướt qua Cố Niệm, sắc mặt hơi khác lạ, lúc này mới nói: “Phụ thân, nương, chuyến này đi đường có thuận lợi không?”
Cố Niệm hơi ngạc nhiên, trong lòng ngầm hiểu người này chính là nhi tử độc nhất đang làm sai dịch ở nha môn mà Ngô đại nương đã nói.
Thôi bá lập tức mày mặt hớn hở, không ngừng kéo nhi tử nói chuyện nhà.
Ba người một nhà nói cười không dứt, Cố Niệm yên lặng lùi sang một bên, chỉ cảm thấy gia đình họ thật hạnh phúc viên mãn, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia hâm mộ và cảm khái.
Ba người nói chuyện một lúc, Ngô đại nương lúc này mới nhận ra đã lơ là với giai nhân, vội thân mật kéo cánh tay Cố Niệm, đẩy nàng đến trước mặt, cười nói: “Vân Trì, mau tới gặp Cố cô nương.”
Không đợi Thôi Vân Trì mở miệng, Cố Niệm đã hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thôi đại ca chào huynh.”
Thôi Vân Trì chỉ cảm thấy như gió xuân lướt qua mặt, nhất thời tâm thần hơi xao động.
Hắn ta hơi thu liễm ánh mắt, nhìn sâu vào nàng một cái, cười sảng khoái: “Không cần xa lạ, cô nương đã là khách quý phụ mẫu ta mang về, nhận của cô nương một tiếng Đại ca, sau này ta tự nhiên sẽ đối đãi với cô nương như người một nhà.”
Một tràng lời nói không chê vào đâu được, khách sáo có lễ, lại khiến Cố Niệm đỏ mặt. Nói xong, hắn ta càng tự nhiên nhận lấy bọc hành lý Cố Niệm đang đeo trên vai, một tay nhấc lên, mặt không đổi sắc, khí thế bức người.
Ngô đại nương nghe vậy lại cười nói vài câu, một đoàn người từ từ đi về phía huyện thành.
Trên đường đi, Cố Niệm nghe được chút ít, thì ra Thôi Vân Trì làm sai dịch ở huyện nha bản địa, dạo gần đây rất được Huyện lệnh coi trọng, tuổi còn trẻ đã thăng làm bổ đầu, quả đúng là thiếu niên tài cao.
Hắn ta biết được phụ mẫu hôm nay trở về, đặc biệt xin Huyện nha nghỉ nửa ngày phép để ra bến tàu đón, tấm lòng hiếu thảo có thể thấy được phần nào.
Thôi Vân Trì dẫn đường phía trước, Thôi bá đi song song với hắn ta, Ngô đại nương ở phía sau thân mật khoác tay Cố Niệm, thoáng nhìn qua lại ngỡ như một nhà.
Nhà họ Thôi ở tại hẻm Thanh Hà phía nam huyện thành, một căn nhà nhỏ hẹp chỉ có một gian, tự nhiên không thể gọi là rộng rãi sang trọng, nhưng lại được thu dọn vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Trong sân có một cái giếng, bên cạnh dựng một cái giá gỗ, còn đang phơi quần áo của nam nhân, bên trái là một gian bếp nhỏ, chính giữa là nhà chính.
Ngô đại nương mời Cố Niệm vào nhà, Thôi bá mang theo Thôi Vân Trì sắp xếp hành lý, chắc là còn có chuyện khác muốn nói, sảnh đường chỉ còn lại hai người phụ nữ.
Cố Niệm ngồi bên bàn tròn được lau chùi sạch bóng, nàng bưng trà nóng, dần dần nhận ra không ổn.
Trước đó ba người nói chuyện phiếm trên thuyền, Cố Niệm đã nói với hai người về dự định, nàng vốn muốn đến Tầm Khê liền tìm mối thuê một căn phòng trước, để tiện tính toán cho kế sinh nhai sau này.
Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình khuyên can đủ đường của họ, lúc này mới mềm lòng đồng ý ở tạm Thôi gia trước, ổn định chỗ ở xong rồi hãy sắp xếp chuyện khác.

Nhưng bây giờ thật sự theo họ về đến nhà, mới biết Thôi gia là ba người cùng ở đây, nhà chính chẳng qua chỉ có hai gian sương phòng trái phải, ngay cả phòng nhỏ xây thêm sát nhà chính hay phòng nhỏ ở hai bên gian chính cũng không có chỗ thừa, nàng ở lại nơi này thật sự không thích hợp.
Nàng bèn lại nhắc đến kế hoạch ban đầu với Ngô đại nương.
Ngô đại nương trong lòng kinh ngạc, vội nói không ổn, bà nghĩ đến tình cảm sâu đậm của hai người, rõ ràng là chuyện đã nói xong rồi sao lại đột nhiên đổi ý?
Đang nói thì Thôi Vân Trì đã đi vào trong nhà.
Hắn ta đã thay công phục, mặc một bộ y phục vải xanh vừa vặn, khí chất sắc bén kia nhạt đi mấy phần, càng có khí chất của một vị đại ca nhà bên.
Hắn ta nghe qua ngọn nguồn, bèn cười nhẹ: “Không sao, cô nương mới đến Tầm Khê, người không quen đất không thuộc, huống hồ thuê nhà cũng không phải một sớm một chiều là xong, nương ta nếu thật sự thuận theo cô nương, ngược lại giống như chúng ta không biết đối nhân xử thế vậy.”
Hắn ta dừng một chút, hai mắt lướt nhẹ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Đúng lúc mấy ngày nay Huyện nha nhiều việc, ta ở nhà đi sớm về khuya cũng không tiện, chi bằng cứ ở tạm hậu nha* một thời gian. Đợi đến khi cô nương sắp xếp ổn thỏa rồi hãy bàn chuyện khác, Cố cô nương thấy thế nào?”
Hậu nha*: Khu nhà sau nha môn
Không đợi Cố Niệm từ chối, Ngô đại nương đã thay nàng quyết định: “Cứ quyết định vậy đi, Vân Trì là nam nhi, lại hay có nhiều chủ ý, nó tự nhiên sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu.”
Cố Niệm muốn nói lại thôi, trong lòng biết rõ Thôi gia là người cương trực thiện lương, một lòng xem nàng như người nhà mà chăm sóc.
Nàng nếu còn từ chối nữa thật sự là không biết điều, càng không muốn phụ tấm lòng tốt của Thôi gia, bèn lẳng lặng gật đầu, cảm động đến mức lại cúi người lạy tạ, trong lòng vô cùng cảm khái, chỉ mong có thể mau chóng tìm được kế sinh nhai ở nơi này, để kiếm chút tiền bạc mà báo đáp.
Thoắt đó đã là mùa đông giá rét tháng chạp, trong chớp mắt tuyết tan đón xuân, bất tri bất giác lại một mùa thu se lạnh nữa đã trôi qua.
Cố Niệm ổn định cuộc sống ở Tầm Khê.
Thôi Vân Trì biết nàng từng đi học mấy năm, bèn nhờ người làm trung gian bắc cầu, tìm một vị giáo dụ*nói giúp, cuối cùng cũng tìm được cho nàng một con đường phù hợp.
Giáo dụ*: Chức quan phụ trách giáo dục ở huyện
Ngày thường nàng đến làm trợ giúp ở thư viện Liễu Trương trong huyện thành, vì tính tình dịu dàng ngoan ngõan, nói chuyện cũng ôn hòa, lại từng học quy củ ở Hầu phủ, cử chỉ nhã nhặn đúng mực, do đó rất được Trình phu tử quản lý thư viện tán thưởng.
Dần dà, ông khảo sát trình độ của Cố Niệm, thỉnh thoảng cũng để nàng lên lớp giảng bài, dạy học trò một ít kiến thức nhập môn, trẻ con tâm tư đơn giản, thích nàng mặt hiền xinh đẹp, tính tình lại khoan dung dịu dàng, thường xuyên vây quanh gối nàng nghe giảng.
Lâu dần, Tầm Khê nho nhỏ lại có được tiếng tăm tốt đẹp về vị nữ phu tử là nàng, Cố Niệm cũng dường như tìm thấy được ý nghĩa sống trên đời từ việc này.
Nàng bận rộn ở thư viện, thấy bọn trẻ chuyên tâm nghe giảng, bắt gặp ánh mắt tò mò và tìm tòi của chúng, nàng mới nhận ra, thực ra nàng không phải vô dụng, nàng cũng có thể được người khác cần đến, cũng có thể được người khác khen ngợi thật lòng.
Cố Niệm trong lòng cảm động, như vậy lại càng thêm cảm kích ba người Thôi gia, chỉ sợ cả đời này không gì báo đáp nổi.
Những lúc thư viện không bận, nàng thỉnh thoảng cũng nhận việc thêu thùa làm thêm, vì là người kinh thành lại từng học nữ công với Nguyệt Mai một thời gian, mắt nhìn của nàng không tầm thường, được chưởng quầy tiệm thêu yêu thích mấy phần, càng hận không thể lôi kéo nàng đến làm cố định trong tiệm.
Chí hướng của Cố Niệm không ở đây, càng biết rõ trình độ của mình có hạn, vẫn ở lại thư viện chuyên tâm học hỏi thêm.
Nhiều năm trôi qua, xuân đi hạ đến.
Cố Niệm đã dần dần quên lãng con người và sự việc ở Kinh thành, đôi lúc cảm khái cuộc đời vô thường, nhưng vô cùng trân trọng hoàn cảnh hiện tại.
Những ngày tháng ở Tầm Khê bình đạm yên ổn, thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã qua ba năm.
Hôm đó Trình phu tử ra ngoài dạy học miễn phí cho trẻ con, cũng không cho nàng đi theo, thư viện được nghỉ, Cố Niệm vừa hay ở nhà làm gấp việc thêu thùa.
Trời trong mây tạnh, nắng vẫn chưa gắt, nàng nép dưới bóng cây cúi đầu chậm rãi xe chỉ.
Bên này vừa đẩy xong tấm lụa, cửa lớn bỗng bị đẩy ra.
Thôi Vân Trì hớn hở bước vào sân, miệng cười nói: “Niệm Nhi, ngày tốt lành của chúng ta sắp đến rồi!”
Cố Niệm nhất thời không để ý, đầu kim bất cẩn đâm vào đầu ngón tay nàng, một giọt máu từ từ ứa ra trên phần thịt mềm.
Nàng đau điếng rên hừ, vội giơ ngón tay ngậm vào môi, bất giác tò mò nhìn về phía Thôi Vân Trì.
Nam nhân vừa vào cửa, liền thấy mặt nàng như hoa đào phơn phớt, mày tựa trăng non, yểu điệu dựa vào ghế ngắn, dưới váy lộ ra nửa chiếc giày thêu màu xanh trắng, dung mạo thanh lệ, không giống vật phàm trần.
Hắn ta tâm thần xao động, yết hầu hơi chuyển động, sắc mặt lập tức dịu dàng hẳn.
Thôi Vân Trì kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay nhận lấy cái rổ tre trong tay nàng, thuận thế nắm lấy bàn tay thon thả còn lại của nàng.
Hắn ta cười rạng rỡ, trong giọng nói có niềm vui không thể che giấu: “Sứ thần nam tuần từ Kinh đô sắp đến chỗ chúng ta thị sát công vụ, Tưởng huyện lệnh đặc biệt chỉ định ta đi theo hầu cận. Lần này nếu có thể được Khâm sai ngự mệnh ưu ái, e là không chỉ thăng được một chức hay nửa chức đâu!”

Cố Niệm không hiểu lắm mấy chuyện quan trường huyện nha, bỗng nghe hắn nhắc tới người từ Kinh thành đến, không khỏi sững sờ, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thôi Vân Trì dốc hết hoài bão lớn lao trong suy nghĩ mà thao thao bất tuyệt, nàng yên lặng ngồi một bên, mặc hắn ta nắm tay, chăm chú lắng nghe chi tiết.
Nàng ngắm nhìn Thôi Vân Trì đang hăng hái, trong lòng lặng lẽ cảm khái.
Nàng ngày trước được Thôi bá và Ngô đại nương cứu giúp, cuối cùng cũng an cư ở tòa thành nhỏ phương nam xa xôi Kinh đô này.
Cố Niệm chung sống với họ một thời gian dài, vốn muốn nhận Ngô thị làm dưỡng mẫu, để sau này tận hiếu báo đáp ân tình, ai ngờ hai ông bà lão sớm đã để ý nàng, lại vì lớn tuổi mới có con, trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện đại sự cả đời của Thôi Vân Trì.
Họ mấy lần lựa lời khuyên nhủ, còn tìm bà mối làm trung gian bắc cầu, thỉnh thoảng lại nhắc đến điểm tốt của Thôi Vân Trì với Cố Niệm, chỉ mong có thể tác thành chuyện tốt.
Cố Niệm ban đầu kiên quyết từ chối, vì đoạn ký ức tồi tệ trong quá khứ, trong lòng đã quyết tâm không bàn đến chuyện hôn phối gả cưới nữa.
Nàng tôn trọng hai ông bà lão, lại khăng khăng gọi Thôi Vân Trì là huynh trưởng, vẫn luôn không nhượng bộ.
Thôi Vân Trì ngược lại không vội, hắn ta chưa bao giờ ép Cố Niệm bày tỏ thái độ, vẫn qua lại bình thường với nàng, trước sau như một luôn chăm sóc nàng, hết mực ân cần dịu dàng, tỉ mỉ chu đáo.
Nàng từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, chưa bao giờ nhận được sự quan tâm chu đáo ấm lòng đến vậy, cộng thêm Thôi Vân Trì tướng mạo tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, Cố Niệm sớm tối chung đụng với hắn ta, lâu dần tự nhiên cũng động lòng.
Phụ mẫu Thôi Vân Trì coi nàng như nữ nhi của mình, cũng là những người có bản tính thật thà, nàng thầm nghĩ, nếu có thể sống an ổn bình đạm qua hết kiếp này ở Tầm Khê, cũng là một chuyện may mắn.
Do đó cuối cùng cũng đồng ý, gật đầu trước mặt bà mối.
Như vậy, Thôi Vân Trì đối với nàng càng thêm trăm bề nghe theo, yêu thương hết mực, cùng phụ mẫu định ngày lành đón giai nhân qua cửa.
Chỉ tiếc người tốt lại thường phúc mỏng, sang năm sau vào hạ, phu thê Thôi bá ra ngoài đánh cá, lại vì một trận sóng gió mà mất mạng.
Chuyện vui sắp tới bỗng biến thành tang trắng, hôn sự của nàng và Thôi Vân Trì dừng lại ở lời hẹn suông.
Hai người cùng nhau lo liệu xong hậu sự cho trưởng bối, lại nói rõ đợi mãn tang rồi mới tiến hành hôn ước, như vậy tuy sống chung một nơi, nhưng vẫn ở riêng phòng.
Hàng xóm láng giềng tuy biết hai người chưa làm lễ thành hôn, nhưng biết họ sớm đã có lời của mai mối, phụ mẫu cũng đã gật đầu đồng ý, cho nên sớm đã coi họ như một đôi phu thê.
Lại vì Thôi Vân Trì bây giờ nhậm chức úy quan ở nha môn, thân ở chức vụ quan trọng rất có thủ đoạn, do đó trong thành cũng không ai dám nhiều lời bàn tán.
Qua quá nửa thời gian chịu tang, Thôi Vân Trì càng được tri huyện coi trọng, công vụ cũng bận rộn hơn nhiều.
Công việc của Cố Niệm ở thư viện cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt nhất, đúng như mong mỏi ban đầu của Cố Niệm.
Nàng rốt cuộc cũng có thể thực hiện được nguyện vọng nho nhỏ trong lòng…
Cố Niệm tạm gác suy nghĩ vẩn vơ, hoàn hồn lại, bên môi mỉm cười nhìn sang, thật lòng vui mừng thay cho hắn ta.
Thôi Vân Trì bên này nói đến hứng khởi, nhất thời tâm trạng dâng trào, vội kéo Cố Niệm đứng dậy, lập tức quyết định muốn đến tửu lầu ăn mừng một phen.
Cố Niệm vội nói: “Vân Trì, trong nhà đã chuẩn bị cơm nước rồi, chúng ta đừng lãng phí tiền bạc.”
Thôi Vân Trì cười sang sảng: “Ta mỗi tháng đều kiếm không ít, không thiếu mấy đồng này. Đợi sau này ta một bước lên mây, mua cho nàng một nhà nha hoàn ma ma, sau này không cần nàng vất vả nữa, chỉ cần an tâm thay ta quản lý gia đình, ngày ngày hưởng thanh phúc, làm một vị phu nhân nhàn hạ.”
Cố Niệm nghe mà đỏ mặt, giơ tay đánh vào miệng hắn ta hờn dỗi nói không đứng đắn.
Lại nói: “Ta không ham thứ phú quý hư vô mờ mịt đó, chỉ cần huynh và ta hòa thuận suôn sẻ, dù cả đời bình đạm trôi qua cũng là may mắn lắm rồi.”
Nàng không cản được hứng thú của Thôi Vân Trì, bèn vén rèm cửa vào phòng bếp cất kỹ thịt thà rau dưa đã chuẩn bị.
Thôi Vân Trì thấy bóng hình xinh đẹp bận rộn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cố Niệm thu dọn xong xuôi, hai người đóng cửa sân đi ra ngoài, còn chưa rẽ khỏi hẻm Thanh Hà, lại thấy từ xa có một tiểu bổ khoái tay đè chuôi đao chạy tới.
Thôi Vân Trì quát bảo hắn ta dừng lại: “Hốt ha hốt hoảng, làm gì thế!”
Người tới là hậu sinh* ở huyện nha tên Thành Phàm, hắn ta còn nhỏ hơn Cố Niệm một tuổi, trên mặt vẫn còn nét non nớt, vì bị Thôi Vân Trì quát một tiếng trước mặt mọi người, lập tức gương mặt hơi ửng đỏ.
Hậu sinh*: thế hệ sau
Hắn ta lén liếc Cố Niệm một cái, không dám vượt quá khuôn phép, chỉ ôm quyền vái chào: “Đại ca, Tưởng huyện lệnh sai tiểu nhân báo gấp, nói là Khâm sai đại nhân thần không biết quỷ không hay đã tiến vào Tầm Khê, hiện đã dẫn người đến ở tại Hành phủ…”
Hắn ta dừng một chút “Thủ bị truyền lệnh, Phủ đài* triệu kiến toàn bộ sai dịch huyện nha tại Hành phủ, theo quy chế, trong nhà có gia quyến thì dắt theo cùng đi bái kiến quý nhân.”
Phủ đài*: quan Tuần phủ

 


Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Truyện Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh Story Chương 31: Người nọ đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, áo thụng vải xanh, đai lưng đeo túi thơm, một đôi mắt lả lư
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...