Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 87: Sức hút của mì Dương Xuân

104@-

Bị mắng thì bị mắng vậy.


Nghĩ đến mức lương bốn nghìn tệ cho năm ngày làm việc, Chu Vân cảm thấy chẳng có gì là không chấp nhận được.


Cô làm trong ngành dịch vụ bao lâu nay, khách hàng kiểu gì mà chưa từng gặp, số lần bị làm khó làm dễ cũng đếm không xuể, mà ông chủ có vì thế mà trả thêm đồng nào đâu.


Cách đây không lâu, cô còn lướt mạng thấy tin một siêu thị lớn có khoản "phí chịu ấm ức" cho nhân viên, nhìn mà ngưỡng mộ ghê.


Lần này gặp được ông chủ tốt tính, chắc trong 4000 tệ này cũng bao gồm một phần phí chịu ấm ức rồi cũng nên.


“Tóm lại, nội dung công việc của cô chỉ có vậy.”


“Trong phòng chứa đồ có tạp dề, khẩu trang mới, nhớ thay vào nhé.”


Lâm Huyền dặn dò.


“Vâng thưa ông chủ, tôi biết rồi ạ. Anh cứ yên tâm, mấy việc này tôi quen hết rồi.”


Chu Vân gật đầu lia lịa, trong lòng hạ quyết tâm phải cắn răng không cãi nửa lời, lại còn phải tươi cười niềm nở.


Còn chuyện bị đánh chắc không đến nỗi, ai lại vì miếng ăn mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay bao giờ.


Nói xong mấy chuyện này, cũng gần đến giờ mở hàng. Lâm Huyền liếc qua cổng sân, đã thấy lác đác có người đang đi về phía này.


“Phía ngoài giao cho cô nhé.”


Lâm Huyền xoay người đi vào bếp.


Chu Vân gật đầu, lập tức vào phòng chứa đồ thay tạp dề, đeo khẩu trang, sau đó ra đứng trong sân chờ khách tới.


Một lát sau, bảy tám người lần lượt bước vào sân.


Người đi đầu là Triệu Nguyên.


“Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách dùng gì ạ?” Chu Vân liền bước tới mời chào.


“Tất nhiên là bánh bao súp rồi.” Triệu Nguyên đáp không cần nghĩ, rồi như nhớ ra chuyện hôm qua, anh chàng liền liếc nhìn tấm bảng đen.



Mì Dương Xuân: 16 tệ/bát.


“Á, tuyệt quá, hôm nay có thêm món mì Dương Xuân, tôi phải thử mới được.” Triệu Nguyên lập tức mừng rỡ.


“Ủa, nay có món mới à? Nhưng mì Dương Xuân nghe có vẻ nhạt nhẽo quá.”


“Bánh bao súp ngon thế kia, ăn thêm hai xửng nữa đi, ăn mì làm gì.”


“Tôi gọi một bát ăn thử xem sao.”


So với sự dứt khoát của Triệu Nguyên, mấy người còn lại rõ ràng có chút do dự.


Dù gì thì bánh bao súp và mì Dương Xuân là hai món khác nhau, chẳng ai dám chắc vị nó sẽ thế nào.


Cuối cùng, chỉ có Triệu Nguyên và một người nữa quyết định thử mì Dương Xuân.


Đến lúc gọi món.


Chu Vân hơi thấp thỏm nói: “Trước khi gọi món, phiền các vị cho tôi xem thẻ dự thi được không ạ?”


Đến lúc lâm trận, cô vẫn cảm thấy hơi khó quen với cái kiểu phải trình giấy tờ mới được ăn này. Nhưng vì ông chủ đã yêu cầu, cô đành phải cứng rắn làm theo.


Thế nhưng, điều khiến Chu Vân ngạc nhiên là những người này dường như đã chuẩn bị sẵn.


Thậm chí, họ còn trông như thể cố tình chờ cô nói câu này vậy, người nào người nấy đồng loạt rút thẻ dự thi của mình ra.


Ơ?


Chu Vân ngẩn ra hai giây, sau đó mới kiểm tra từng người một.


“Tôi còn đang nghĩ, chắc ông chủ thấy hôm qua làm ăn khấm khá, hôm nay sẽ không kiểm tra nữa chứ.”


“Không ngờ có ngày tôi lại được hưởng đặc quyền nhờ cái thẻ chạy bán marathon này đấy.”


“Ông chủ chất thật.”


Mấy người cười hì hì hề hề, chẳng hề để tâm.


Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng có ai mà thích bị mắng đâu chứ.



Ghi món, kiểm tra thanh toán, báo vào nhà bếp…


Chẳng mấy chốc, một mùi thơm nồng nàn bắt đầu lan tỏa theo quạt thông gió của nhà bếp.


“Ây, chính nó, cái mùi này đây, thơm nức mũi.”


“Anh không biết đâu, sáng hôm qua ăn xong, tôi đã tơ tưởng nó cả ngày trời.”


“Lát nữa phải góp ý với ông chủ, chiều tối mở bán tiếp đi chứ.”


Các thực khách vừa chờ đồ ăn vừa tán gẫu.


Mì Dương Xuân được làm xong trước bánh bao súp, Lâm Huyền gọi Chu Vân bưng mì ra trước.


“Woa, mì của tôi tới rồi! Mọi người cứ từ từ chờ nhé, tôi xơi trước đây.”


Triệu Nguyên cười toe toét, nhìn bát mì trước mặt.


Bát mì Dương Xuân trông hết sức bình thường, những sợi mì vàng nhạt chìm trong nước dùng, điểm xuyết vài cọng hành xanh.


Nhưng ngay khi hít hà làn hơi nóng bốc lên từ nước dùng, Triệu Nguyên biết mình không chọn lầm.


Tuy không có mùi thơm đậm đà như bánh bao súp, nhưng sự hòa quyện giữa hương mì và hương mỡ cũng đủ khiến anh chàng thèm nhỏ dãi.


Vẫn là câu nói đó, ăn mì phải húp miếng nước dùng trước.


Triệu Nguyên chẳng ngại bát nóng, cứ thế bưng lên húp một hơi sồn sột.


“Wow!! Ngon! Thơm!”


Chỉ một hớp thôi, Triệu Nguyên đã phải thẳng cả lưng, thốt lên lời tán thưởng từ tận sâu tâm hồn!


Nước dùng trông có vẻ trong veo, nhưng dưới sự hòa quyện của mỡ heo và bột mì, nó không hề thanh đạm chút nào. Vị ngon tươi rói xộc thẳng vào cổ họng, men theo thực quản trôi xuống. Nhưng dư vị còn vương lại trong miệng vẫn không ngừng k*ch th*ch vị giác.


Tiếp theo, gắp một đũa mì cho vào miệng, Triệu Nguyên mới cảm nhận được thế nào là viên mãn.


Sợi mì được làm thủ công nên dai ngon hết sảy, tràn ngập hương thơm của lúa mì và trứng gà, húp thêm một ngụm nước dùng nữa thì đúng là chỉ muốn bê cả bát úp thẳng vào mồm cho đã.


“Vị thế nào?” Người bên cạnh tò mò hỏi.



Người khách còn lại gọi mì Dương Xuân cũng y hệt như thế.


Lúc này, im lặng lại hơn vạn lời nói.


Cái tướng ăn hùng hổ như hổ đói của hai người đã chứng minh bát mì Dương Xuân này tuyệt không tầm thường.


“Chịu không nổi nữa, cho tôi thêm một bát mì Dương Xuân.”


“Tôi nữa!”


Những người còn lại chẳng có gì lạ lẫm, cũng ào ào trả tiền gọi thêm món.


“Vâng ạ, không vấn đề gì.” Chu Vân lập tức ghi lại rồi báo cho Lâm Huyền.


Một món mì thanh đạm như thế, mà lại ngon đến vậy sao?


Trong lòng Chu Vân không khỏi tò mò.


Với món bánh bao súp thì cô không có ý kiến gì, bởi vì lúc hấp, cái mùi thơm của nó đã nói lên tất cả rồi. Chẳng cần ăn cũng biết chắc chắn không tệ.


Nhưng món mì Dương Xuân này thực sự vượt ngoài dự đoán của cô.


Tay nghề của ông chủ Lâm này thật đáng kinh ngạc.


…………


“Chắc là quanh đây thôi nhỉ?”


Lưu Mỏ To vừa đi dọc con đường chính ven hồ Rồng, vừa liên tục nhìn sang hai bên.


Vốn dĩ ông định hôm qua sẽ đến thử món bánh bao súp của cậu em mới quen, nhưng đột xuất có việc bận nên phải dời sang hôm nay.


Loáng thoáng nhớ là sân số 6 thì phải.


Anh cứ nghĩ sẽ dễ tìm lắm, nhưng hỏi hai người qua đường cũng chỉ được một vị trí áng chừng.


“Đến cái địa chỉ cũng khó tìm thế này, mở quán ăn kiểu này đúng là lắm tiền không có chỗ tiêu mà?”


Lưu Mỏ To không nhịn được mà ca cẩm trong bụng.



Ngay lúc này, bên cạnh bỗng có tiếng nói vang lên.


“A, chú có phải là blogger ẩm thực Lưu Mỏ To không?”


Lưu Mỏ To quay đầu lại, thấy một chiếc xe điện du lịch. Người lái xe trông hơi quen mắt.


“Tôi nhớ cô làm ở ban quản lý thì phải?”


Lưu Mỏ To nghĩ một lát mới nhớ ra đã gặp vào chiều Chủ nhật.


“Chú cũng đến chỗ anh Lâm ăn cơm?”


Hồ Giai Di đoán ngay ra mục đích của Lưu Mỏ To. Dù gì thì một blogger ẩm thực như anh với món bánh bao súp của ông chủ Lâm đúng là một cặp bài trùng.


Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Mỏ To, Hồ Giai Di liền mời anh lên xe, tiện đường đi cùng.


“Nghe giọng cô thì có vẻ hôm qua đã đến ăn rồi à? Vị thế nào?”


Lưu Mỏ To ngồi vững rồi thuận miệng hỏi một câu.


“30 xửng bánh bao súp.”


Hồ Giai Di đáp lại một câu.


Ý gì đây? Lưu Mỏ To ngớ người, không hiểu câu trả lời của Hồ Giai Di có liên quan gì đến câu hỏi của mình.


Nhưng may là Hồ Giai Di nhanh chóng giải thích.


“Sau khi ăn bánh bao súp của ông chủ Lâm hôm qua, hôm nay ban quản lý của chúng tôi cử tôi đến đây mua mang về 30 xửng.”


Lần này thì Lưu Mồm Rộng đã hiểu. Nếu không ngon, ai lại đặc biệt đi mua tới 30 xửng bánh bao cơ chứ.


“Ban quản lý của các cô có mấy người?”


“Hôm nay đi làm, tính cả tôi là 10 người ạ.”


Một bài toán đơn giản, trung bình mỗi người 3 xửng bánh bao súp.


Phải ngon đến mức nào thì mới khiến một người có thể quất hết ba xửng bánh bao súp vào buổi sáng cơ chứ?!


Lưu Mỏ To choáng váng!


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 87: Sức hút của mì Dương Xuân
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...