Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 84: Người trẻ bây giờ nảy số nhanh thật

97@-

Uy lực của món bánh bao súp lớn đến mức này, Hồ Giai Di chẳng hề thấy bất ngờ.


Vừa nãy có đồng nghiệp dám so sánh bánh bao súp của Vinh Phủ với của ông chủ Lâm, đúng là sỉ nhục người ta... à không, sỉ nhục cái bánh bao!


"Ăn không bõ dính răng!"


"Đúng đó, bánh bao ngon thần sầu như vậy mà sao không mua thêm mấy xửng nữa!"


"Mấy người chỉ giỏi cái mồm, toàn để cho bé Di bao, muốn ăn thì tự đi mà mua ấy."


Dàn đồng nghiệp ở ban quản lý ai nấy đều như hổ đói, mặt mày thèm thuồng.


Cũng phải thôi, 5 xửng bánh bao có 20 cái, mà ban quản lý có tận bảy tám người, chia trung bình ra mỗi người được có 2 cái, ai mồm rộng thì ăn được thêm một cái.


Thấy các đồng nghiệp đang bàn nhau kéo đi mua bánh bao súp, Hồ Giai Di nhoẻn miệng cười gian.


"Quên chưa nói với mọi người, ông chủ Lâm này có một quy định, chỉ phục vụ khách tham gia bán marathon thôi."


Câu này vừa thốt ra, cả ban quản lý đều đứng hình.


"Này Giai Di, em đùa anh đấy à?"


"Không thể nào, chưa nghe ai mở cửa buôn bán mà còn kén cá chọn canh bao giờ."


Vẻ mặt của các đồng nghiệp lộ rõ sự hoài nghi.


"Lừa mọi người làm gì, em còn chụp ảnh lại đây này."


Hồ Giai Di lập tức lôi điện thoại ra, tìm bức ảnh cô đã chụp.


Trên ảnh chính là nội dung cô đã giúp Lâm Huyền viết lên tấm bảng đen.


Lần này thì bằng chứng rành rành rồi.


"Đừng mà! Món bánh bao ngon như thế này! Giờ em nói với anh là không được ăn nữa ư?"



"Giai Di, em đúng là tội đồ... à không, ông chủ Lâm mới là đại tội đồ!"


Cả phòng vang lên một tràng gào thét thảm thiết. Nhưng rất nhanh sau đó có người chợt phản ứng lại.


"Khoan đã, thế thì làm sao em mua được hả Giai Di?"


Trêu chọc đồng nghiệp một phen, Hồ Giai Di cảm thấy tâm lý cân bằng trở lại, cũng không đùa nữa.


"Em có thể nhờ người có thẻ dự thi mua giúp mà. Lúc em đến vừa hay có người..."


Hồ Giai Di giải thích lại sự việc.


"Vẫn là Giai Di nhà mình thông minh!"


"Người trẻ bây giờ nảy số nhanh thật!"


Nghe những lời khen này, Hồ Giai Di dở khóc dở cười, không ngờ có ngày mình được người khác khen thông minh, lại là vì đi lách luật để mua bánh bao.


Ban quản lý vốn phụ trách việc cấp phát thẻ dự thi bán marathon, hơn nữa cuộc thi đã tổ chức nhiều năm.


Về cơ bản ai cũng có quen biết vài thí sinh.


Tuy việc gọi điện nhờ người ta mua giúp bánh bao có hơi kỳ cục, nhưng biết làm sao được khi món bánh bao này ngon quá sức chịu đựng.


Cùng lắm thì lúc nhờ người ta chạy việc, mình mời họ một phần là được chứ gì.


Thế là ngay giây tiếp theo, Hồ Giai Di thấy mỗi một đồng nghiệp đều lôi điện thoại ra, bắt đầu gõ lạch cạch.


"Mọi người có cần phải thần tốc thế không..."


Hồ Giai Di cạn lời.


Bên này, Triệu Nguyên đang đi bộ dọc theo con đường chính ở Long Hồ để tiêu cơm, vừa ngắm cảnh vừa hồi tưởng lại vị ngon của món bánh bao súp ban nãy.


Theo kế hoạch ban đầu, anh chỉ xin nghỉ một ngày để đến đây làm quen địa hình.


Nhưng vừa mới đây, anh đã dứt khoát làm đơn xin nghỉ phép năm, dự định ở lại Long Hồ cho đến khi cuộc thi kết thúc mới quay về trường.



Còn việc có làm lỡ dở nhiệm vụ giảng dạy không, Triệu Nguyên chẳng mảy may lo lắng. Dù sao thì trong miệng mấy giáo viên chủ nhiệm, giáo viên thể dục lúc nào mà chẳng "bận".


Lần này xin nghỉ phép năm luôn, cũng đỡ cho các giáo viên khác phải tìm cớ.


Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là không bỏ lỡ cả cuộc thi lẫn mỹ thực. Hơn nữa, anh còn đặc biệt bắt chuyện vài câu với ông chủ Lâm này.


Nghe nói ngày mai sẽ còn có món mới.


Bánh bao súp đã ngon đến mức này, các món khác chắc chắn cũng không phải dạng vừa.


Điều đáng tiếc là Triệu Nguyên hỏi mãi mà không ra ngày mai có món gì mới. Chỉ đành cảm thán ông chủ Lâm đúng là biết cách chơi trò úp mở.


Đang miên man suy nghĩ, Triệu Nguyên cảm thấy điện thoại trong túi rung liên hồi.


Người gọi đến là một người bạn cũng chạy bán marathon.


"Này ông Triệu, trong nhóm bao nhiêu người đang tìm ông kìa, sao im hơi lặng tiếng thế."


Triệu Nguyên ngớ người, thắc mắc: "Tìm tôi làm gì? Trong nhóm ngoài ông ra tôi có quen ai đâu?"


"Sáng nay không phải ông giới thiệu món bánh bao súp à? Giờ mọi người đang hỏi loạn cả lên kìa."


"Ông cứ vào xem là biết."


Triệu Nguyên cúp máy, lập tức mở nhóm chat lên, quả nhiên thấy nhóm bán marathon hiện lên vô số thông báo đỏ.


Anh bấm vào xem.


"Vãi chưởng, chuyện gì thế này, vừa nãy có một ông bạn bên ban quản lý khu du lịch Long Hồ nhờ tôi mua giúp bánh bao súp."


"Nhờ mua bánh bao súp? Sao ông ấy không tự mua?"


"Nghe nói quán này dị lắm, chỉ bán cho người tham gia giải bán marathon Long Hồ, mà phải có thẻ dự thi mới được."


"Tôi cũng nhận được tin nhắn, cũng là một người bên ban quản lý Long Hồ."


"Tôi cũng vậy........."



"Chịu, nói chung là ông bạn bên ban quản lý của tôi bảo ngon lắm lắm luôn, cứ nằng nặc nhờ tôi giúp."


"Ê, tôi nhớ ra rồi, sáng nay có phải ông Triệu trong nhóm có nói về chuyện này không nhỉ?"


"@Triệu Nguyên."


"@Triệu Nguyên."


Triệu Nguyên nhìn điện thoại mà ngây người, lúc sáng anh nói thì chẳng ai thèm để ý.


Thế mà mới qua bao lâu, mọi người đã nhao nhao hỏi thăm.


Mà mấy người bên ban quản lý Long Hồ cũng bá đạo thật, lại còn huy động nhiều người như vậy để lách luật mua bánh bao súp.


Nhưng điều này cũng đủ để chứng minh món bánh bao này ngon thật sự.


Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên bất giác cảm thấy một sự sung sướng khó tả, cái cảm giác vui sướng khi là người tiên phong tận hưởng mỹ vị.


Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn của mọi người.


"Đúng rồi, chính là quán tôi đi sáng nay đấy, không có biển hiệu, chỉ bán bánh bao súp, mà cần phải có thẻ dự thi của chính chủ mới mua được."


"Món bánh bao súp đó đúng là tuyệt phẩm, mọi người ăn thử là biết liền."


"Chia sẻ vị trí."


Triệu Nguyên lại một lần nữa nhiệt tình giới thiệu, và gửi lại định vị.


"Ngon đến thế thật à? Tiếc quá, ngày kia tôi mới đến Long Hồ làm quen sân được."


"Nói làm tôi cũng muốn thử, mai tôi đi."


"Haha, tôi đang ở Long Hồ đây, đi mua liền, tiện thể mang qua cho bên ban quản lý một ít."


Vài thí sinh đã đến Long Hồ liền lập tức chạy đến vị trí Triệu Nguyên chia sẻ.


Trong sân, Lâm Huyền đang chán chường lướt điện thoại.



Nhìn khoảng sân trống không, hắn cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ phải lãng phí một ít nguyên liệu rồi.


Cũng đành chịu thôi, bán hàng rong lâu như vậy, hắn hiểu ngày đầu tiên buôn bán có tốt hay không đôi khi phụ thuộc vào may mắn.


Cùng lắm thì gói sẵn rồi cấp đông, mấy ngày tới tự mình ăn là được.


Còn việc bán đi thì không thể nào, bởi vì vị ngon nhất là khi được làm và hấp tại chỗ. Khách hàng đã trả tiền thì phải được hưởng chất lượng tốt nhất.


Còn mình ăn thì không cần nhiều yêu cầu như vậy.


Đang nghĩ ngợi, bỗng một loạt tiếng bước chân truyền đến.


Chỉ thấy mấy người liên tiếp bước vào sân.


Chưa đợi Lâm Huyền hỏi, sau khi nhìn thấy tấm bảng đen trong sân, mấy người đó liền trực tiếp lôi thẻ dự thi ra.


"Đúng chỗ rồi."


"Ông chủ, cho hai xửng bánh bao súp."


"Tôi phải xem xem thằng nhóc Triệu Nguyên có đáng tin không, ngon đến mức nào."


"Ông chủ, tôi cũng hai xửng."


"Ông chủ, cho tôi ba xửng, đợi tôi ăn gần xong thì gói thêm 20 xửng mang về."


Lâm Huyền chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu mô tê gì.


Nhưng có khách là chuyện tốt, ít nhất không phải lo lãng phí nguyên liệu. Nếu được chọn, hắn cũng thích ăn đồ tươi hơn.


"Chờ một lát, có ngay đây."


Lâm Huyền quay người vào bếp bắt đầu làm bánh.


Rất nhanh, hơi nước theo quạt thông gió từ nhà bếp lan tỏa khắp sân.


Mấy người đang tán gẫu chờ đợi trong sân bất giác im bặt, ánh mắt chạm nhau.


Cái bánh này... công nhận là thơm thật.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 84: Người trẻ bây giờ nảy số nhanh thật
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...