Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 83: Nhắc tới bánh bao súp là thấy bực mình
84@-
“Bánh bao súp có rồi đây, ăn cẩn thận kẻo bỏng nhé, trên bàn có giấm đấy.”
Lâm Huyền bưng hai xửng bánh bao súp tới.
Mùi bánh bao hấp quả thực quá thơm, Triệu Nguyên đã sớm không chịu nổi, mắt cứ dán chặt vào xửng hấp.
Đợi Lâm Huyền đặt bánh xuống, anh ta lập tức hành động.
Gắp một chiếc bánh bao súp cho vào đĩa, rồi cắn phập một miếng.
Nước súp lập tức tràn đầy đĩa, và cũng ngập tràn trong miệng Triệu Nguyên.
“Xììì~ Nóng quá! Ngon quá!”
Triệu Nguyên đột nhiên trợn tròn mắt, cảm nhận được hương thơm đậm đà không gì sánh bằng, hòa quyện với mùi thịt thơm lừng, cuộn trào trong miệng.
Rõ ràng đã nóng đến mức phải nắm chặt tay lại, nhưng anh ta nhất quyết không chịu dừng, vừa nhai ngấu nghiến vừa húp sạch sành sanh không chừa một giọt nước súp nào trên đĩa.
Một chiếc bánh bao súp biến mất trong nháy mắt.
“Sướng! Ngon! Hết sảy!”
Triệu Nguyên cảm giác như mình đang ngâm mình trong suối nước nóng giữa ngày đông giá rét, từng lỗ chân lông đều giãn ra khoan khoái.
Anh ta thực sự không thể tưởng tượng nổi, bánh bao súp, một món bánh phổ biến như vậy, sao lại có thể bùng nổ hương vị tuyệt diệu đến thế. Chẳng lẽ trước giờ mình toàn ăn phải bánh bao súp hàng “pha ke” hay sao?
Nếu sau này không được ăn món bánh bao súp như thế này nữa, có lẽ anh ta cũng chẳng thể nuốt nổi bất kỳ loại bánh bao súp nào khác.
So với Triệu Nguyên, Hồ Giai Di là con gái nên điềm đạm hơn nhiều, tất nhiên, cũng có thể là do cô đã ăn sáng rồi.
Điều cô chú ý đầu tiên chính là hình dáng của chiếc bánh.
Từng chiếc bánh bao súp trắng trẻo, mập mạp, phần vỏ bánh lại hơi trong mờ, có thể nhìn thấy rõ lớp nước súp sóng sánh bên trong.
Khẽ lay nhẹ xửng hấp, những chiếc bánh bao cũng rung rinh theo, trông có vẻ đàn hồi cực kỳ.
Sau đó, cô cũng gắp một chiếc bánh bao vào đĩa, nhỏ thêm vài giọt giấm, rồi mới cẩn thận cắn một miếng nhỏ trên vỏ bánh.
Nước súp hòa quyện với một chút vị chua của giấm, lan tỏa khắp nơi.
“Ngon quá đi~”
Hồ Giai Di lập tức cảm thấy thèm ăn, chút vị chua ấy đã k*ch th*ch vị giác của cô lên đến đỉnh điểm, chẳng còn giữ ý tứ gì nữa.
Cô xì xà xì xụp húp nước súp, không thể nào dừng lại được.
Một xửng bốn cái bánh, hai người ăn không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Triệu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
“Ông chủ, cho thêm một xửng nữa! Bấy nhiêu đây sao đủ nhét kẽ răng!”
Hồ Giai Di thì có chút tiếc nuối, cô thực sự không ăn nổi nữa rồi. Giờ đây cô chỉ thấy hối hận, hối hận vô cùng vì sao mình lại ăn sáng trước khi đến đây.
Nếu không thì cô cũng đã có thể thưởng thức thêm một xửng nữa.
Trong lúc Lâm Huyền vào trong hấp bánh.
Hồ Giai Di vội quay sang nói với Triệu Nguyên: “Anh đẹp trai ơi, phiền anh đặt giúp tôi thêm 5 xửng bánh bao nữa được không ạ.”
“Cô ăn hết được không đấy?” Triệu Nguyên ngẩn người, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn bụng của Hồ Giai Di.
Hồ Giai Di giải thích.
Lúc này, cô không còn chút nghi ngờ nào rằng ông chủ Lâm kỳ quặc này đến đây để làm chuyện xấu nữa.
Với tay nghề này, chỉ cần mở một quán bánh bao súp trong thành phố thôi là chắc chắn khách sẽ kéo đến nườm nượp, cần gì phải làm chuyện phạm pháp.
Tuy yêu cầu chỉ phục vụ thí sinh tham gia bán marathon có hơi kỳ quặc một chút, nhưng đây chắc chắn là một quán ăn đàng hoàng, làm ăn chân chính.
Cô tin rằng chỉ cần đồng nghiệp của mình được ăn thử món bánh bao súp này, không cần giải thích gì nhiều, mọi người sẽ tự hiểu.
“Cô cũng tốt bụng ghê.” Triệu Nguyên trêu một câu, rồi vui vẻ chạy vào bếp đặt thêm năm xửng bánh bao.
Trong lúc chờ đợi.
Triệu Nguyên lấy điện thoại ra, mở một nhóm chat tên là “Hội Giao Lưu Bán Marathon”.
Anh ta là một vận động viên kỳ cựu, gần như mỗi năm đều tham gia hai đến ba giải bán marathon. Công việc chính của anh là giáo viên thể dục tại một trường học.
“Có bạn nào chạy bán marathon ở Long Hồ lần này không? Tôi mới phát hiện ra một quán bánh bao súp ngon bá cháy luôn.”
“Chia sẻ vị trí đi.”
Ngay khi Triệu Nguyên vừa gửi tin nhắn, đã có người trả lời.
“Tôi có đăng ký, nhưng chưa đến, định mai mới đi.”
“Tôi ở Long Hồ rồi đây. Bánh bao súp ông nói không phải là quán Vinh Phủ Hoành Thánh ở phố thương mại đấy chứ? Nghe nói món bánh bao súp thịt heo đen Iberia của quán đó nổi tiếng lắm.”
“Ông đúng là người tối cổ, tôi cũng ở Long Hồ đây, hôm qua có người đi bóc phốt rồi, nói nhân bánh của quán đó chỉ có một tí tẹo thịt heo đen Iberia thôi, lừa đảo lắm.”
“Lão Triệu, ông không phải đang nói quán đó đấy chứ?”
“Chắc không phải một quán đâu, quán tôi ăn không nằm ở khu thương mại, mà còn chẳng có biển hiệu nữa.”
“Với lại ông chủ quán này là một người rất thú vị, chỉ tiếp khách có thẻ dự thi bán marathon thôi, cảm giác chắc cũng là người trong giới.”
“Chỉ tiếp thí sinh bán marathon thôi á? Hay đấy.”
“Chắc lại chiêu trò câu khách thôi chứ gì? Dù sao Long Hồ sắp tổ chức giải, dân chạy bộ chúng ta đến đây chắc chắn sẽ đông.”
“Tin tôi đi, thật sự ngon kinh khủng khiếp, chưa bao giờ ăn món bánh bao súp nào ngon như thế. Nếu tôi nói dối, tôi thề cả đời này không chạy bán marathon nữa.”
Triệu Nguyên thề độc trong nhóm.
“Bánh bao súp phải đến Biện Kinh ăn mới chuẩn, đó là nơi khởi nguồn, mấy chỗ khác không được đâu, tôi dân Biện Kinh chính gốc đây.”
“Bánh bao súp ở Thượng Hải cũng là một tuyệt phẩm, vị hơi ngọt một chút.”
Rất nhanh, trong nhóm bắt đầu nổ ra cuộc tranh luận xem rốt cuộc bánh bao súp miền Bắc hay miền Nam ngon hơn.
Nhưng kẻ đầu têu là Triệu Nguyên lại không trả lời nữa, anh ta đang chìm đắm trong xửng bánh bao thứ hai của mình, hạnh phúc đến không thể thoát ra.
Đối với anh, mặc kệ là miền Nam hay miền Bắc, món bánh bao súp ngon nhất chính là ở ngay đây.
Bên này, Hồ Giai Di xách bánh bao súp bước vào văn phòng ban quản lý.
Lập tức có đồng nghiệp lên tiếng hỏi.
“Tiểu Hồ, không phải sáng nay em nói trong nhóm làm việc là sáng đi xem thử quán đó sao, thế nào rồi.”
Hồ Giai Di không trả lời, đặt mấy hộp bánh bao súp lên bàn.
“Đây là bánh bao súp em mua ở quán đó về, mọi người ăn thử là biết ngay.”
Chuyện của quán Vinh Phủ Hoành Thánh ngày hôm qua đã bắt đầu ầm ĩ trên mạng, rất nhiều người đã lên tiếng tẩy chay.
Cũng không ít người chỉ trích ban quản lý yếu kém, để cho các cửa hàng lừa gạt khách hàng.
Vì vậy, hễ nhắc tới bánh bao súp là ai nấy đều tỏ ra không mấy hứng thú. Hầu hết mọi người trong ban quản lý đều đã ăn ở đó rồi, nói ra cũng coi như là nạn nhân.
“Quán đó cũng bán bánh bao súp à?”
“Đừng lại là một Vinh Phủ Hoành Thánh thứ hai nhé.”
“Thôi tôi không ăn đâu, nhắc tới bánh bao súp là tôi lại thấy bực mình.”
Hồ Giai Di không giải thích, mà lặng lẽ mở hộp đựng bánh bao ra.
Vì cô đi xe điện về nên bánh bao vẫn còn bốc khói nghi ngút, coi như là vừa mới ra lò không lâu.
Rất nhanh, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp văn phòng.
“Trời đất ơi, bánh bao này thơm quá!”
“Mùi bánh bao súp này nghe khác hoàn toàn so với của Vinh Phủ bán.”
“Mấy người không ăn thì tôi ăn nhé.”
“Ai bảo không ăn!”
Từng người một trong văn phòng, dưới sự cám dỗ của hương thơm, đã chọn lọc mà quên đi những gì mình vừa nói.
Tất cả vây quanh bàn, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao súp.
Có người đã lấy sẵn đũa và bát.
Rất nhanh, tiếng xì xà xì xụp vang vọng khắp văn phòng.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
“Bánh bao súp có rồi đây, ăn cẩn thận kẻo bỏng nhé, trên bàn có giấm đấy.”
Lâm Huyền bưng hai xửng bánh bao súp tới.
Mùi bánh bao hấp quả thực quá thơm, Triệu Nguyên đã sớm không chịu nổi, mắt cứ dán chặt vào xửng hấp.
Đợi Lâm Huyền đặt bánh xuống, anh ta lập tức hành động.
Gắp một chiếc bánh bao súp cho vào đĩa, rồi cắn phập một miếng.
Nước súp lập tức tràn đầy đĩa, và cũng ngập tràn trong miệng Triệu Nguyên.
“Xììì~ Nóng quá! Ngon quá!”
Triệu Nguyên đột nhiên trợn tròn mắt, cảm nhận được hương thơm đậm đà không gì sánh bằng, hòa quyện với mùi thịt thơm lừng, cuộn trào trong miệng.
Rõ ràng đã nóng đến mức phải nắm chặt tay lại, nhưng anh ta nhất quyết không chịu dừng, vừa nhai ngấu nghiến vừa húp sạch sành sanh không chừa một giọt nước súp nào trên đĩa.
Một chiếc bánh bao súp biến mất trong nháy mắt.
“Sướng! Ngon! Hết sảy!”
Triệu Nguyên cảm giác như mình đang ngâm mình trong suối nước nóng giữa ngày đông giá rét, từng lỗ chân lông đều giãn ra khoan khoái.
Anh ta thực sự không thể tưởng tượng nổi, bánh bao súp, một món bánh phổ biến như vậy, sao lại có thể bùng nổ hương vị tuyệt diệu đến thế. Chẳng lẽ trước giờ mình toàn ăn phải bánh bao súp hàng “pha ke” hay sao?
Nếu sau này không được ăn món bánh bao súp như thế này nữa, có lẽ anh ta cũng chẳng thể nuốt nổi bất kỳ loại bánh bao súp nào khác.
So với Triệu Nguyên, Hồ Giai Di là con gái nên điềm đạm hơn nhiều, tất nhiên, cũng có thể là do cô đã ăn sáng rồi.
Điều cô chú ý đầu tiên chính là hình dáng của chiếc bánh.
Từng chiếc bánh bao súp trắng trẻo, mập mạp, phần vỏ bánh lại hơi trong mờ, có thể nhìn thấy rõ lớp nước súp sóng sánh bên trong.
Khẽ lay nhẹ xửng hấp, những chiếc bánh bao cũng rung rinh theo, trông có vẻ đàn hồi cực kỳ.
Sau đó, cô cũng gắp một chiếc bánh bao vào đĩa, nhỏ thêm vài giọt giấm, rồi mới cẩn thận cắn một miếng nhỏ trên vỏ bánh.
Nước súp hòa quyện với một chút vị chua của giấm, lan tỏa khắp nơi.
“Ngon quá đi~”
Hồ Giai Di lập tức cảm thấy thèm ăn, chút vị chua ấy đã k*ch th*ch vị giác của cô lên đến đỉnh điểm, chẳng còn giữ ý tứ gì nữa.
Cô xì xà xì xụp húp nước súp, không thể nào dừng lại được.
Một xửng bốn cái bánh, hai người ăn không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Triệu Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
“Ông chủ, cho thêm một xửng nữa! Bấy nhiêu đây sao đủ nhét kẽ răng!”
Hồ Giai Di thì có chút tiếc nuối, cô thực sự không ăn nổi nữa rồi. Giờ đây cô chỉ thấy hối hận, hối hận vô cùng vì sao mình lại ăn sáng trước khi đến đây.
Nếu không thì cô cũng đã có thể thưởng thức thêm một xửng nữa.
Trong lúc Lâm Huyền vào trong hấp bánh.
Hồ Giai Di vội quay sang nói với Triệu Nguyên: “Anh đẹp trai ơi, phiền anh đặt giúp tôi thêm 5 xửng bánh bao nữa được không ạ.”
“Cô ăn hết được không đấy?” Triệu Nguyên ngẩn người, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn bụng của Hồ Giai Di.
Hồ Giai Di giải thích.
Lúc này, cô không còn chút nghi ngờ nào rằng ông chủ Lâm kỳ quặc này đến đây để làm chuyện xấu nữa.
Với tay nghề này, chỉ cần mở một quán bánh bao súp trong thành phố thôi là chắc chắn khách sẽ kéo đến nườm nượp, cần gì phải làm chuyện phạm pháp.
Tuy yêu cầu chỉ phục vụ thí sinh tham gia bán marathon có hơi kỳ quặc một chút, nhưng đây chắc chắn là một quán ăn đàng hoàng, làm ăn chân chính.
Cô tin rằng chỉ cần đồng nghiệp của mình được ăn thử món bánh bao súp này, không cần giải thích gì nhiều, mọi người sẽ tự hiểu.
“Cô cũng tốt bụng ghê.” Triệu Nguyên trêu một câu, rồi vui vẻ chạy vào bếp đặt thêm năm xửng bánh bao.
Trong lúc chờ đợi.
Triệu Nguyên lấy điện thoại ra, mở một nhóm chat tên là “Hội Giao Lưu Bán Marathon”.
Anh ta là một vận động viên kỳ cựu, gần như mỗi năm đều tham gia hai đến ba giải bán marathon. Công việc chính của anh là giáo viên thể dục tại một trường học.
“Có bạn nào chạy bán marathon ở Long Hồ lần này không? Tôi mới phát hiện ra một quán bánh bao súp ngon bá cháy luôn.”
“Chia sẻ vị trí đi.”
Ngay khi Triệu Nguyên vừa gửi tin nhắn, đã có người trả lời.
“Tôi có đăng ký, nhưng chưa đến, định mai mới đi.”
“Tôi ở Long Hồ rồi đây. Bánh bao súp ông nói không phải là quán Vinh Phủ Hoành Thánh ở phố thương mại đấy chứ? Nghe nói món bánh bao súp thịt heo đen Iberia của quán đó nổi tiếng lắm.”
“Ông đúng là người tối cổ, tôi cũng ở Long Hồ đây, hôm qua có người đi bóc phốt rồi, nói nhân bánh của quán đó chỉ có một tí tẹo thịt heo đen Iberia thôi, lừa đảo lắm.”
“Lão Triệu, ông không phải đang nói quán đó đấy chứ?”
“Chắc không phải một quán đâu, quán tôi ăn không nằm ở khu thương mại, mà còn chẳng có biển hiệu nữa.”
“Với lại ông chủ quán này là một người rất thú vị, chỉ tiếp khách có thẻ dự thi bán marathon thôi, cảm giác chắc cũng là người trong giới.”
“Chỉ tiếp thí sinh bán marathon thôi á? Hay đấy.”
“Chắc lại chiêu trò câu khách thôi chứ gì? Dù sao Long Hồ sắp tổ chức giải, dân chạy bộ chúng ta đến đây chắc chắn sẽ đông.”
“Tin tôi đi, thật sự ngon kinh khủng khiếp, chưa bao giờ ăn món bánh bao súp nào ngon như thế. Nếu tôi nói dối, tôi thề cả đời này không chạy bán marathon nữa.”
Triệu Nguyên thề độc trong nhóm.
“Bánh bao súp phải đến Biện Kinh ăn mới chuẩn, đó là nơi khởi nguồn, mấy chỗ khác không được đâu, tôi dân Biện Kinh chính gốc đây.”
“Bánh bao súp ở Thượng Hải cũng là một tuyệt phẩm, vị hơi ngọt một chút.”
Rất nhanh, trong nhóm bắt đầu nổ ra cuộc tranh luận xem rốt cuộc bánh bao súp miền Bắc hay miền Nam ngon hơn.
Nhưng kẻ đầu têu là Triệu Nguyên lại không trả lời nữa, anh ta đang chìm đắm trong xửng bánh bao thứ hai của mình, hạnh phúc đến không thể thoát ra.
Đối với anh, mặc kệ là miền Nam hay miền Bắc, món bánh bao súp ngon nhất chính là ở ngay đây.
Bên này, Hồ Giai Di xách bánh bao súp bước vào văn phòng ban quản lý.
Lập tức có đồng nghiệp lên tiếng hỏi.
“Tiểu Hồ, không phải sáng nay em nói trong nhóm làm việc là sáng đi xem thử quán đó sao, thế nào rồi.”
Hồ Giai Di không trả lời, đặt mấy hộp bánh bao súp lên bàn.
“Đây là bánh bao súp em mua ở quán đó về, mọi người ăn thử là biết ngay.”
Chuyện của quán Vinh Phủ Hoành Thánh ngày hôm qua đã bắt đầu ầm ĩ trên mạng, rất nhiều người đã lên tiếng tẩy chay.
Cũng không ít người chỉ trích ban quản lý yếu kém, để cho các cửa hàng lừa gạt khách hàng.
Vì vậy, hễ nhắc tới bánh bao súp là ai nấy đều tỏ ra không mấy hứng thú. Hầu hết mọi người trong ban quản lý đều đã ăn ở đó rồi, nói ra cũng coi như là nạn nhân.
“Quán đó cũng bán bánh bao súp à?”
“Đừng lại là một Vinh Phủ Hoành Thánh thứ hai nhé.”
“Thôi tôi không ăn đâu, nhắc tới bánh bao súp là tôi lại thấy bực mình.”
Hồ Giai Di không giải thích, mà lặng lẽ mở hộp đựng bánh bao ra.
Vì cô đi xe điện về nên bánh bao vẫn còn bốc khói nghi ngút, coi như là vừa mới ra lò không lâu.
Rất nhanh, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp văn phòng.
“Trời đất ơi, bánh bao này thơm quá!”
“Mùi bánh bao súp này nghe khác hoàn toàn so với của Vinh Phủ bán.”
“Mấy người không ăn thì tôi ăn nhé.”
“Ai bảo không ăn!”
Từng người một trong văn phòng, dưới sự cám dỗ của hương thơm, đã chọn lọc mà quên đi những gì mình vừa nói.
Tất cả vây quanh bàn, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao súp.
Có người đã lấy sẵn đũa và bát.
Rất nhanh, tiếng xì xà xì xụp vang vọng khắp văn phòng.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 83: Nhắc tới bánh bao súp là thấy bực mình
10.0/10 từ 24 lượt.