Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 68: Thiệt tình chứ, đi bán hàng rong thôi mà cũng được tặng không một đứa em thế này à?

85@-

Nhà vệ sinh thì tìm thấy rồi.


Nhưng nó lại không nằm trong nhà thi đấu.


Mà nằm ở bên ngoài một cái cổng phụ, cách chừng hai trăm mét, gần mặt đường, là một nhà vệ sinh công cộng.


Lam Tâm Duyệt cẩn thận liếc nhìn ra ngoài, bốn bề vắng lặng không một bóng người.


Chắc là sẽ không bị fan vây đâu.


“Giải quyết nhanh gọn.”


Lam Tâm Duyệt cảm nhận cơn buồn thôi thúc từ cơ thể mình, bèn co giò chạy một mạch ra khỏi cổng phụ, lao vào nhà vệ sinh.


Sau một tràng âm thanh của dòng nước chảy ào ào, Lam Tâm Duyệt mới nhẹ nhàng thở phào một cái.


Cô đang định mở cửa buồng vệ sinh để rời đi thì bỗng có một loạt tiếng bước chân vang lên, nghe như có vẻ không ít người.


Lam Tâm Duyệt do dự một chút, quyết định nán lại chờ thêm.


Đi cùng với tiếng bước chân là tiếng nói chuyện.


“Tui là dân ở đây, nhà thi đấu này tui rành lắm, cái cổng phụ này bình thường không có khóa đâu.”


“Tụi mình chắc chắn trà trộn vào được, xem người ta tổng duyệt, biết đâu còn xin được chữ ký nữa!”


“Wow, bà đỉnh quá đi!”


“Nhóm fan tụi mình có bà đúng là phúc đức bảy đời.”


“Đi vệ sinh lẹ lẹ đi, xong rồi mình vào trong liền.”



Tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít vang lên.


Sắc mặt Lam Tâm Duyệt lập tức biến đổi. Nghe nội dung cuộc trò chuyện cũng đủ hiểu, bên ngoài chắc chắn là fan của cô.


Là một người nổi tiếng, điều cô ngại nhất chính là chạm mặt một đám đông người hâm mộ ở những nơi riêng tư. Đặc biệt là ở những nơi không có ai duy trì trật tự, chắc chắn sẽ gây ra náo loạn.


Kể cả khi nghĩ theo hướng tích cực nhất…


Lam Tâm Duyệt cảm thấy nếu bây giờ cô mà dám bước ra ngoài, thì dùng ngón chân cũng đoán được tin tức giải trí ngày mai sẽ giật tít thế nào.


Tổ chức họp fan trong nhà vệ sinh?


Mất giá quá đi mất!


Chị Triệu mà biết được, chắc chị ấy xé xác cô ra làm tám mảnh mất.


Lam Tâm Duyệt cảm thấy tốt nhất mình nên báo cho chị Triệu đến giải cứu.


Ấy thế mà, vừa sờ vào túi, cô mới phát hiện mình không mang theo điện thoại.


Bộ đồ cô đang mặc trên người chính là trang phục biểu diễn cho ngày mai, đính đủ các loại kim sa lấp lánh, chỉ duy nhất một thứ không có là túi áo, nên chẳng thể nào nhét điện thoại vào được.


Chờ khoảng chừng bảy, tám phút.


Trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng im ắng trở lại.


Lam Tâm Duyệt cẩn thận hé một khe cửa, xác định không còn ai mới lủi như một làn khói ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, đi về phía cổng phụ lúc nãy.


Thế nhưng, còn chưa kịp đến gần, cô đã thấy một đám trai xinh gái đẹp đang tụ tập ở cổng.


Lúc này, một chú bảo vệ đang dùng một cái ổ khóa xích to đùng để khóa cổng phụ lại.


Đám fan không trà trộn vào được đang đứng kêu trời than đất, nài nỉ chú bảo vệ cho họ vào.



“Toi rồi!”


Lam Tâm Duyệt cảm thấy tuyệt vọng tột độ, bây giờ cô chỉ còn nước đi về bằng cổng chính. Mà lượng fan ở cổng chính chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn.


Là một ngôi sao cũng thuộc dạng đang nổi, tin tức cô tổng duyệt ở nhà thi đấu căn bản không thể nào qua mắt được đám fan thần thông quảng đại này. Sớm đã có không ít người lập nhóm đến đây để cầu “chạm mặt thần tượng”, thậm chí còn hy vọng trà trộn được vào cả sân khấu tổng duyệt.


Ngay lúc cô đang bế tắc không biết làm thế nào, một chiếc xe bán hàng rong đang chạy tới lọt vào tầm mắt Lam Tâm Duyệt.


Người chủ của chiếc xe trông có chút quen quen.


“Thịt heo chiên giòn?! À không, ông chủ Lâm!”


Lam Tâm Duyệt nhận ra ngay người đàn ông đã khiến cô ngày nhớ đêm mong. Nhờ cuộc gặp gỡ vào rạng sáng thứ Ba tuần trước, Tạ Hồng Vũ cũng đã kể cho cô nghe không ít chuyện về vị ông chủ Lâm này.


Lâm Huyền đang lái xe chạy tới cổng nhà thi đấu, bỗng dưng nghe có người gọi tên mình.


Hắn thoáng chút ngạc nhiên.


Lẽ nào có khách hàng nào biết thuật bói toán, tính được cả giờ mình dọn hàng à?


Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy ở bên lề đường, phía sau một cái cây to trước cửa nhà vệ sinh công cộng, bỗng từ đâu một người phụ nữ tóc xanh lè, mặc bộ đồ lấp lánh kim sa lao vụt ra, chặn ngay trước đầu xe của hắn.


Lâm Huyền giật nảy mình.


Chưa thấy người bình thường nào ăn mặc kiểu này ra đường bao giờ.


May mà nhìn rõ mặt, Lâm Huyền cũng có chút ấn tượng. Hắn cũng là sau này lướt video mới biết, hôm bán hàng rạng sáng thứ Ba ấy lại có cả một ngôi sao ghé ăn.


Nhưng Lâm Huyền không đu idol, đối với cái gọi là nghệ sĩ nổi tiếng cũng không có bộ lọc thần thánh nào. Chỉ là lúc này Lam Tâm Duyệt đang chặn trước đầu xe, hắn không thể không hỏi.


“Xin hỏi có việc gì không? Nếu gọi món thì phải một lát nữa.”


“Không phải gọi món, ông chủ Lâm, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lát được không?”



Lam Tâm Duyệt đưa ra yêu cầu, bây giờ cô chỉ có thể liên lạc với quản lý để tìm cách.


“Ồ, được thôi.”


Lâm Huyền gật đầu, vẫn chưa đến giờ bán nên hắn cũng không vội.


Lam Tâm Duyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn. Sau đó, cô dùng điện thoại của Lâm Huyền để liên lạc với người quản lý.


Bên trong nhà thi đấu, chị Triệu vừa nghe tin Lam Tâm Duyệt bị kẹt ở bên ngoài thì giật bắn cả mình. Nhưng lúc này rõ ràng không phải là lúc để trách mắng.


“Bằng bất cứ giá nào, em tuyệt đối không được để fan phát hiện ra em đang ở bên ngoài.”


“Giờ này mà bị vây ở ngoài, gây ra náo loạn, chưa nói đến báo chí giải trí sẽ viết lách ra sao, mà buổi hòa nhạc này có thể sẽ bị cấm tổ chức vì lý do an ninh không đảm bảo đó.”


“Chị sẽ nghĩ cách, hỏi người xem sao, giữ liên lạc liên tục nhé.”


Nói xong, chị Triệu cúp máy.


Lam Tâm Duyệt thì mặt mày rầu rĩ, nói thì dễ, nhưng bộ đồ trên người cô quá ư là nổi bật.


Đúng lúc này, đám fan vốn đang bu quanh cổng phụ hình như đã có người để ý đến tình hình bên này, thậm chí có người còn đang đi về phía họ.


Vì đứng gần nên Lâm Huyền cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, đại khái đã hiểu được tình hình trước mắt.


Hắn chợt nhớ ra trong xe của mình vẫn còn một bộ tạp dề toàn thân dự phòng.


Thực tế thì không chỉ có tạp dề, mà còn có cả nón trùm tóc, khẩu trang, găng tay, đầy đủ cả bộ. Miêu Viễn Sơn chưa từng đi bán hàng rong, chỉ ngây thơ nghĩ rằng có thể cần đến thứ gì là đặt làm hết thứ đó.


Với tinh thần tương thân tương ái, hắn bèn lấy bộ đồ từ trong tủ xe ra, đưa cho Lam Tâm Duyệt.


“Cô mặc tạm cái này vào đi, che bớt lại.”


Lam Tâm Duyệt lập tức mừng rỡ, mượn tấm thân xe để che, cô nhanh chóng mặc bộ tạp dề vào. Dùng nón trùm tóc che đi mái tóc xanh lè, dùng khẩu trang che mặt.



Trong nháy mắt, cô đã biến thành một người hoàn toàn khác.


Hai cô bé fan vội vàng chạy tới đứng bên cạnh xe hàng, ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm.


“Ê, không phải cậu nói mới thấy một người tóc xanh dương, giống chị Duyệt lắm hả?”


“Tớ thấy thật mà, sao quay đi quay lại đã không thấy người đâu rồi?”


“Chắc cậu nhìn nhầm rồi.”


Hai cô bé fan thì thầm vài câu, sau đó ánh mắt rơi vào người Lâm Huyền và Lam Tâm Duyệt.


“Anh ơi, hai người có thấy cô gái nào tóc xanh dương ở đây không ạ?”


Cô bé fan nhìn Lâm Huyền, rồi lại liếc nhìn Lam Tâm Duyệt đang che chắn kín như bưng với vẻ nghi ngờ.


Lòng bàn tay Lam Tâm Duyệt túa mồ hôi, thầm nghĩ, nếu lần này mà còn bị phát hiện, chắc sự nghiệp diễn xuất của mình coi như chấm hết.


Đối mặt với câu hỏi của fan, trong cái khó ló cái khôn, cô bèn hơi đổi giọng điệu của mình.


“Chắc hai em nhìn nhầm rồi, ở đây làm gì có cô gái tóc xanh nào đâu.”


Nói đoạn, kỹ năng diễn xuất của Lam Tâm Duyệt bắt đầu bùng nổ.


Cô quay sang Lâm Huyền, giọng điệu có phần gấp gáp thúc giục: “Anh hai ơi, đi nhanh lên, trễ nữa là người ta chiếm hết chỗ đẹp bây giờ.”


“Hôm nay ở đây đông người lắm, mình tranh thủ bán được nhiều một chút.”


Bộ dạng này, lọt vào mắt hai cô bé fan, đúng y như hai anh em dắt nhau đi bán hàng rong.


Chỉ có Lâm Huyền là đang nhìn Lam Tâm Duyệt với ánh mắt có phần cạn lời.


Thiệt tình chứ, đi bán hàng rong thôi mà cũng được tặng không một đứa em thế này à?


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 68: Thiệt tình chứ, đi bán hàng rong thôi mà cũng được tặng không một đứa em thế này à?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...