Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 67: Tôi đang tìm điểm xuống dao hoàn hảo

98@-

Đặt xong hết nguyên liệu cần thiết, Lâm Huyền lại liếc nhìn thời gian bán hàng.


Phải công nhận, lịch làm việc ngày thứ Sáu cũng bình thường ra phết.


Việc tiếp theo là ngồi chờ người ta giao hàng tới. Nếu không có gì bất ngờ, người đến hẳn vẫn là quản gia riêng tên Trịnh Vĩ.


Đợi một lúc.


Trịnh Vĩ còn chưa thấy đâu, Lâm Huyền đã đón một vị khách ghé chơi.


Là Miêu Viễn Sơn.


Vừa gặp mặt, Miêu Viễn Sơn đã vào thẳng vấn đề: “Hôm nay cậu có ra ngoài bán hàng không? Cho tôi đi theo với được chứ?”


Câu nói này khiến Lâm Huyền ngẩn ra một chút.


Khách đến tận nhà mua đồ ăn thì hắn gặp rồi, chứ người đến tận nhà xin đi bán hàng chung thì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.


“Anh định bán tranh à?”


Lâm Huyền không hiểu lắm.


“Không, là phụ cậu bán hàng ấy.”


Miêu Viễn Sơn giải thích: “Dạo này tôi hơi cạn kiệt ý tưởng sáng tác.”


“Tôi hy vọng có thể tìm kiếm nguồn cảm hứng thông qua những trải nghiệm mà mình chưa từng thử qua.”


“Đương nhiên, chuyện này còn phải xem cậu có tiện không đã.”


Dân nghệ sĩ có khác, ý tưởng lúc nào cũng trên trời thế này à? Tìm cảm hứng bằng cách đi bán hàng rong?


“Tôi thì không có gì bất tiện cả, nhưng mà anh có biết nấu ăn không?” Lâm Huyền hỏi.


“Không.”



Miêu Viễn Sơn lắc đầu. Thân là một cậu ấm, nhà dĩ nhiên có bảo mẫu nấu ăn riêng. Anh gần như chẳng bao giờ bén mảng tới mấy nơi như nhà bếp.


“Thế có biết gọt vỏ không? Ví dụ như gọt vỏ khoai tây ấy?” Lâm Huyền hỏi tiếp.


“Gọt vỏ thì có gì khó đâu.”


Miêu Viễn Sơn suy nghĩ một lát, rồi tự tin hẳn lên.


Là một họa sĩ, cầm được cọ vẽ thì dĩ nhiên cũng cầm được dao gọt.


Lâm Huyền cũng cảm thấy chắc không có vấn đề gì. Dù sao thì, kể cả người không biết nấu ăn, bình thường ăn hoa quả, gọt quả táo, quả lê các thứ thì cũng sàn sàn như nhau cả thôi.


Nhưng để phòng hờ, Lâm Huyền chỉ vào quả táo trên bàn, lấy ra một con dao gọt.


“Thế này đi, anh gọt thử quả táo tôi xem đã.”


“Cứ giao cho tôi.”


Miêu Viễn Sơn lập tức hớn hở cầm lấy dao gọt, rồi lại cầm quả táo lên.


Sau đó, anh ta đưa quả táo lên ngang tầm mắt, bắt đầu quan sát một cách tỉ mỉ.


“Anh đang làm gì vậy?”


Lâm Huyền ngơ ngác nhìn Miêu Viễn Sơn. Gọt một quả táo thôi mà cũng cần phải suy nghĩ à?


“Tôi đang tìm một điểm xuống dao hoàn hảo.” Miêu Viễn Sơn nghiêm túc đáp.


Lâm Huyền: …………


Miêu Viễn Sơn ngắm nghía quả táo đến tận một phút đồng hồ, lúc này mới ra tay, đưa dao lại gần quả táo, nhẹ nhàng cạo cạo.


“Chỗ này dày quá, phải mỏng hơn chút.”


“Chỗ này không cần động, đẹp rồi.”


Cùng với những lời lẩm bẩm của Miêu Viễn Sơn, quả táo dần biến thành một thứ gì đó… khó tả.



Nhưng Lâm Huyền chỉ biết vỗ trán trong bất lực.


Miêu Viễn Sơn lúc này cũng hoàn hồn, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, hình như tôi hơi tự tin thái quá rồi.”


“Bình thường anh không ăn mấy loại quả cây cần gọt vỏ này à?” Lâm Huyền cạn lời.


“Toàn là giúp việc gọt sẵn, bày ra đĩa cho tôi thôi.” Miêu Viễn Sơn đáp lại với vẻ đương nhiên.


Đến lạy mấy cậu công tử bột này luôn.


Lâm Huyền nghĩ thầm trong bụng, chẳng biết nên nói gì cho phải.


“Xem ra tôi không hợp đi bán hàng rong với cậu rồi.”


Miêu Viễn Sơn thở dài, tuy anh biết chỉ cần dùng dao gọt sạch vỏ táo là được, nhưng cứ hễ cầm quả táo và con dao lên là anh lại bất giác chìm vào trạng thái sáng tác nghệ thuật, không thể nào kiểm soát nổi.


Thế là, Miêu Viễn Sơn cũng dập tắt luôn ý định đi bán hàng cùng Lâm Huyền.


Sau khi hỏi rõ giờ giấc bán hàng hôm nay của hắn, anh bèn rời đi trước.


Không lâu sau, Trịnh Vĩ mang nguyên liệu Lâm Huyền đã đặt tới, quen đường quen lối giúp hắn chuyển đồ vào bếp.


Ngoài những thứ đó ra, Trịnh Vĩ còn mang vào hai chiếc hộp trông rất sang chảnh.


“Đây là đồ của anh Miêu ở nhà số 2 nhờ tôi gửi cho anh.”


“Anh ấy nói rằng vì anh ấy không dùng đến nữa, nên tặng luôn cho anh Lâm dùng.”


Cái gì thế?


Lâm Huyền tò mò mở hộp ra, bên trong là một bộ tạp dề toàn thân màu đen, mới toanh, được xếp ngay ngắn.


Còn hộp kia là một bộ màu xanh lam.


Rõ ràng, đây là thứ mà Miêu Viễn Sơn đã chuẩn bị để hôm nay đi bán hàng cùng Lâm Huyền.


Tiếc là phỏng vấn trượt.



Miêu Viễn Sơn bèn tặng luôn cả hai chiếc tạp dề cho hắn.


“Thương hiệu này chắc không rẻ đâu nhỉ.”


Lâm Huyền nhìn logo trên hộp, hình như là một thương hiệu xa xỉ nào đó.


“Thương hiệu này không sản xuất tạp dề toàn thân đâu ạ, chắc chắn là hàng đặt riêng rồi.” Trịnh Vĩ nói rất sành sỏi.


Theo ước tính của anh, với đặc tính của thương hiệu này, hai bộ tạp dề này chắc cũng phải ngốn mất mấy chục củ.


Tuy nhiên, tiền nong không phải vấn đề, nếu không phải khách hàng cao cấp, có đưa tiền người ta cũng chẳng thèm làm cho.


Nhìn hai bộ tạp dề, Trịnh Vĩ cứ có cảm giác như đang lấy vàng ròng ra làm cuốc để cuốc đất vậy.



Năm giờ chiều thứ Sáu, Lâm Huyền mặc chiếc tạp dề hàng hiệu, cưỡi xe bán hàng rong chuẩn bị đến nhà thi đấu.


Còn bộ kia, hắn nhét vào tủ đựng đồ trên xe để dự phòng.


Tuy là hàng hiệu đắt tiền, nhưng Lâm Huyền bây giờ cũng được xem là có tiền rồi. Kể cả khi Trịnh Vĩ đã nói giá, hắn cũng không cảm thấy có gì mà không nỡ dùng.


Ngay lúc Lâm Huyền còn đang trên đường, nhà thi đấu bên này đã được phong tỏa toàn bộ để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc vào thứ Bảy. 


Thực tế thì ngay từ thứ Hai, bên trong nhà thi đấu đã dán thông báo đóng cửa.


Trên sân khấu, Lam Tâm Duyệt đang tiến hành buổi tổng duyệt cuối cùng cho concert.


Cả ngày hôm nay, từ sáng đến tối, cô gần như không rời khỏi nơi này.


Là buổi hòa nhạc đầu tiên trong sự nghiệp, dĩ nhiên cô coi nó là việc quan trọng nhất của mình lúc này. Kể cả là tổng duyệt cũng phải dốc hết sức lực, cố gắng không để xảy ra sai sót.


Lại một lượt tổng duyệt kết thúc.


“Được rồi, uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi.”


Chị Triệu, người quản lý, vẫy tay gọi.



“Hát xong concert, em nhất định phải ăn mười phần thịt heo chiên giòn để ăn mừng!”


Lam Tâm Duyệt nuốt nước bọt.


Trước buổi hòa nhạc, chế độ ăn uống của cô cũng phải thanh đạm để tránh ảnh hưởng đến cổ họng.


“Được được, lần này cho em ăn thỏa thích.”


Chị Triệu gật đầu, hiếm khi không phản đối. Dù gì thì chị cũng là một thực khách đã từng ăn món thịt heo chiên giòn, tự nhiên cũng không thể quên được hương vị đó.


Có lẽ do uống hơi nhiều nước, Lam Tâm Duyệt bỗng cảm thấy một cơn buồn vệ sinh ập đến dồn dập.


“Em đi vệ sinh một lát.”


Lam Tâm Duyệt nói một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh.


“Đừng có chạy lung tung, bên ngoài có không ít fan đang chờ tìm em đấy.”


“Cẩn thận đừng gây náo loạn.” Chị Triệu dặn dò một câu.


Lam Tâm Duyệt “dạ” một tiếng, nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh phía sau sân khấu.


Chỉ thấy cửa nhà vệ sinh đóng chặt, bên trên dán ba chữ to đùng.


“ĐANG SỬA CHỮA.”


“Ủa, buổi trưa vẫn còn dùng được mà?”


Lam Tâm Duyệt bất giác phải kẹp chặt hai chân lại, cảm giác nếu mình không giải quyết ngay lập tức thì sẽ có nguy cơ “vỡ đê” mất.


Ngay lúc này, một cô lao công cầm cây lau nhà đi tới.


“Bên kia còn một cái nhà vệ sinh nữa, ở đây tạm thời không vào được đâu.”


Cô lao công không đu idol, chẳng nhận ra Lam Tâm Duyệt, chỉ tay cho cô về hướng nhà vệ sinh kia.


Hết cách, người có ba việc gấp không thể nhịn.


Lam Tâm Duyệt đành phải ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà vệ sinh còn lại.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 67: Tôi đang tìm điểm xuống dao hoàn hảo
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...