Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 55: Trùng Hợp Vậy Sao?

74@-

Trương Nhị Minh lo lắng việc gọi điện quá muộn sẽ làm phiền sếp Tạ nghỉ ngơi, nhưng nỗi lo đó có hơi thừa thãi. 


Thực tế, Tạ Hồng Vũ giờ này vẫn còn đang ở công ty. Kế hoạch cho concert ra mắt của Lam Tâm Duyệt đã trở thành dự án quan trọng bậc nhất của công ty hiện tại. Làm cái nghề này, tăng ca là chuyện thường ngày ở huyện. Nhiều lúc còn phải thức trắng đêm để chạy cho kịp tiến độ. May mà Tạ Hồng Vũ sau mỗi dự án, tiền thưởng rót về cũng rủng rỉnh ra trò.


Trong phòng họp nhỏ lúc nửa đêm, đèn đuốc sáng trưng. “Cô Lam, nếu không có vấn đề gì, đây sẽ là phương án cuối cùng.” 


“Dựa trên tiến độ của nhà thi đấu, ngày mai chúng tôi sẽ tiến hành cải tạo sân khấu lần cuối.” Trước mặt Tạ Hồng Vũ là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.


Đúng lúc này, điện thoại reo lên. 


Tạ Hồng Vũ liếc nhìn, thấy đó là số của người phụ trách bên nhà thi đấu. Muộn thế này còn gọi, lẽ nào có sự cố? 


Tim Tạ Hồng Vũ thót lên một cái, trong đầu lập tức nảy ra đủ thứ phỏng đoán chẳng lành, nhưng nét mặt vẫn bình thản như không. “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.” 


“Không sao ạ, anh cứ tự nhiên, tôi xem lại bản kế hoạch này thêm chút nữa.” Lam Tâm Duyệt gật đầu, thuận tay cầm lấy tập tài liệu trước mặt. Tạ Hồng Vũ lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp.


Thấy Tạ Hồng Vũ đã đi khỏi, Lam Tâm Duyệt liền quay sang người quản lý bên cạnh. “Chị Triệu, chị xem trong phòng có gì ăn không, em chết đói mất thôi.” Lam Tâm Duyệt xoa xoa bụng, vẻ mặt trông đến là đáng thương. 


Lịch trình hôm nay dày đặc, cả ngày trời cô gần như chỉ uống chút sữa để cầm hơi. 


Nếu cái tập kế hoạch trước mặt mà ăn được, chắc cô cũng gặm luôn hai miếng rồi.


“Ráng nhịn chút nữa đi, sắp xong rồi, lát về khách sạn rồi ăn.” Quản lý Triệu khuyên vài câu. 


“Thà giết em đi còn hơn.” Lam Tâm Duyệt tuyệt vọng úp cả tập tài liệu lên mặt.



Đúng lúc này, cửa phòng họp vang lên tiếng động, Tạ Hồng Vũ nghe điện thoại xong bước vào. 


Thấy bộ dạng của Lam Tâm Duyệt, anh bèn ngạc nhiên hỏi: “Cô Lam, cô sao vậy? Không hài lòng với kế hoạch ạ?” 


Lam Tâm Duyệt ngượng chín mặt, không ngờ Tạ Hồng Vũ lại nghe điện thoại nhanh đến thế. 


“Để anh chê cười rồi, nghệ sĩ nhà tôi lịch trình bận quá, đến giờ vẫn chưa kịp ăn gì.” Chị Triệu bất lực liếc nhìn Lam Tâm Duyệt một cái, rồi giải thích với Tạ Hồng Vũ.


Ăn cơm à? Trùng hợp vậy sao? 


Cuộc điện thoại Tạ Hồng Vũ vừa nhận, dĩ nhiên là của Trương Nhị Minh. Dù không có ảnh chụp, nhưng anh có một linh cảm mãnh liệt, tuyệt đối là Lâm Huyền. 


Giống như một người bình thường sẽ chẳng ai đi bán thịt luộc sốt tỏi với mì lòng cay ở một buổi xem mắt. 


Dám dọn hàng ở cổng nhà thi đấu vào giờ này, e là chỉ có ông chủ Lâm, cái con người tùy hứng đó thôi. 


“Nếu đã vậy, hai vị nếu không có vấn đề gì với kế hoạch, chúng ta kết thúc hôm nay nhé.” 


“Nếu không phiền, tôi mời hai vị dùng bữa cơm thân mật, được không?” Tạ Hồng Vũ ngỏ lời mời.


“Thôi không làm phiền…” Quản lý Triệu đang định từ chối. 


Lam Tâm Duyệt đã lập tức đứng bật dậy, mặt mày hớn hở. “Được ạ được ạ, đi đâu ăn thế, đi nhanh lên, em chết đói mất thôi.” 


Chị Triệu: …………


………… 



Trương Nhị Minh cúp điện thoại, cũng đi tới cổng nhà thi đấu. Dù sao cũng rất tò mò, rốt cuộc là nhân vật thế nào mà lại khiến sếp Tạ phải đặc biệt bỏ tiền ra tìm người. 


Kết quả vừa tới nơi, đã nghe thấy câu cuối cùng của Dương Vũ. 


“Gì mà không ăn nổi?” 


Trương Nhị Minh ban đầu còn ngơ ngác hỏi một câu, sau đó liền thấy tấm biển hiệu của chiếc xe bán hàng. 


Thịt heo chiên giòn, 45 tệ một phần.


Trương Nhị Minh lập tức hiểu ra. Với cái tính tiết kiệm của cậu nhóc họ Dương này, đừng nói 45 tệ, có rẻ hơn một nửa chắc cậu ta cũng không ăn. 


Ngay cả anh cũng thấy giá này hơi chát. Nhưng nghĩ đến một quán hàng rong mà ngay cả sếp Tạ cũng hứng thú, giá có đắt một chút cũng là chuyện bình thường. 


“Có gì mà không ăn nổi, anh khao.” Trương Nhị Minh vỗ vai Dương Vũ.


“Thôi không cần đâu anh Trương, em không ăn đâu.” Dương Vũ khó khăn lắc đầu, từ chối lời mời hấp dẫn này. 


Anh Trương đã giúp đỡ cậu đủ nhiều rồi, sao có thể mặt dày để người ta tốn tiền mời mình ăn cơm nữa. 


Dương Vũ biết mình miệng lưỡi vụng về, nói không lại Trương Nhị Minh. Cậu nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng. “Anh Trương, em về làm việc trước đây.” 


Nói xong, cậu liếc nhìn quán của Lâm Huyền, rồi quay đầu đi thẳng, không một lần ngoảnh lại.


“Ê, cái thằng nhóc này, quay lại đây cho anh!” Trương Nhị Minh gọi hai tiếng, kết quả Dương Vũ không những không quay lại, mà còn rảo bước nhanh hơn. 


“Ít ra cũng phải trả chai trà xanh lại cho anh mày đã chứ.” Trương Nhị Minh bất lực lẩm bẩm một câu.



“Nhìn cách ăn mặc của hai anh, chắc là làm ở công trường nhỉ.” 


“Lương làm ca đêm không phải cao lắm sao? Sao cậu em này lại bảo không ăn nổi vậy?”


Nghe vậy, Trương Nhị Minh lắc đầu.


“Cậu nhóc họ Dương này số khổ, mẹ ốm, nhà còn có em gái đang đi học, nên bình thường sống tằn tiện lắm.” 


Vì chuyện này dính đến đời tư của người khác, Trương Nhị Minh cũng không muốn nói nhiều. Chỉ giải thích đơn giản một câu. Nhưng dù vậy, cũng đủ để Trịnh Vĩ tự hình dung ra nhiều chuyện. 


Trong thoáng chốc, anh không khỏi cảm thấy có chút thương cảm. Tuy có ý muốn mời cậu trai xa lạ này một phần, nhưng xem thái độ từ chối ban nãy, rõ ràng cậu ta càng không thể nhận lòng tốt từ một người lạ như anh. 


Lâm Huyền cũng im lặng một lúc, vẻ mặt lộ ra nét đăm chiêu.


“Thôi không nói chuyện cậu Dương nữa, cho tôi một phần.” Lúc nãy trong lúc nói chuyện, Trương Nhị Minh đã ngửi thấy mùi thơm từ suất thịt chiên giòn trên tay Trịnh Vĩ. 


Cái mùi thơm đó cứ liên tục xộc thẳng vào mũi anh. Thèm lắm rồi. 


“Được thôi, chờ một lát.” Lâm Huyền hoàn hồn, gật đầu bắt đầu làm đồ ăn.


Rất nhanh, suất thịt heo chiên giòn của Trương Nhị Minh cũng đã xong. 


Ăn miếng thịt vào miệng, Trương Nhị Minh lập tức hiểu tại sao sếp Tạ lại chịu bỏ ra cả ngàn tệ chỉ để tìm một ông chủ quán vỉa hè. 


Cái vị này đúng là tuyệt cú mèo. 


Anh chưa bao giờ được ăn món thịt chiên giòn nào ngon đến thế ở bất kỳ nhà hàng nào. 



Biết ơn sếp Tạ.


………… 


…………


Chiếc xe thương mại bon bon trên con đường thông thoáng. 


“Lát nữa ăn uống thì tiết chế một chút.” 


“Ăn nhiều quá, mai lên hình mặt sưng vù cho coi.” 


Trên xe, chị Triệu phải rào trước đón sau với Lam Tâm Duyệt. Để phòng lát nữa cô vì quá đói mà ăn quá đà. 


“Biết rồi mà~” Lam Tâm Duyệt cố tình kéo dài giọng, tỏ vẻ bất mãn. Nhưng biết làm sao được, nữ nghệ sĩ nào cũng vậy, phải kiểm soát ăn uống nghiêm ngặt để giữ gìn hình ảnh.


Chị Triệu giả vờ không nghe ra, quay sang nói với Tạ Hồng Vũ: “Sếp Tạ, muộn thế này rồi, chúng ta cũng không cần quá câu nệ hình thức, ăn uống đơn giản một chút là được.” 


“Cái này thì cô cứ yên tâm.” Tạ Hồng Vũ gật đầu. 


Dù sao chỗ ông chủ Lâm cũng chỉ là quán vỉa hè, đơn giản vô cùng. Hơn nữa lúc nãy trước khi đi, anh lại hỏi Trương Nhị Minh thêm lần nữa. Giờ này không có ai xếp hàng, đến là có thể gọi món, ăn xong là về, không hề tốn thời gian.


Còn về việc mời khách hàng ăn ở quán vỉa hè có hơi thất lễ hay không. Tạ Hồng Vũ thấy chẳng sao cả. 


Dù sao tối nay cũng không phải tiệc tùng trang trọng gì, chỉ đơn thuần là đi ăn. 


Hương vị món ăn quan trọng hơn không gian ăn uống. 


Mà xét về góc độ ăn uống, tay nghề của ông chủ Lâm, phải nói là tay nghề của nhiều bếp trưởng nhà hàng sang trọng xách dép chạy theo cũng không kịp.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 55: Trùng Hợp Vậy Sao?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...