Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 54: Em ngửi mùi thôi là được ạ
86@-
Chả trách bao nhiêu anh em công nhân đi tìm mà chẳng thấy tăm hơi đâu.
Hóa ra ông chủ Lâm này lại chọn một giờ sáng để bày hàng ở cổng sân vận động à?
Người đâu mà quái vậy trời?
Tuy chưa xác nhận lại với sếp Tạ, nhưng Trương Nhị Minh có một linh cảm mãnh liệt rằng, ông chủ Lâm đang bán hàng ở cổng sân vận động lúc này, tám phần là người mà sếp đang tìm.
"Cậu cứ ở yên đó đợi tôi, đừng để ông chủ Lâm đi mất."
"Tôi phải gọi cho sếp Tạ một cú đã."
Trương Nhị Minh vội vàng cúp máy, rồi bấm số gọi cho Tạ Hồng Vũ.
Dù đã khuya lắm rồi, nhưng thấy sếp Tạ sốt sắng như vậy, chắc sếp cũng không phiền vì bị làm phiền đâu.
Bên này, Dương Vũ nhận được lệnh, dĩ nhiên là răm rắp đứng chờ.
Lúc này, cậu mới có dịp tò mò ngó nghiêng chiếc xe bán hàng của Lâm Huyền.
"Thịt heo chiên giòn, 45 tệ một phần."
Nhìn thấy cái giá này, Dương Vũ giật cả mình.
Cậu thầm nghĩ, ông chủ này một giờ sáng chạy ra cái nơi khỉ ho cò gáy này bán hàng đã đủ dị rồi, lại còn bán với cái giá cắt cổ nữa.
Có phải dân kinh doanh đàng hoàng không vậy?
Trong một thoáng, lòng Dương Vũ lại thấp thỏm không yên.
Lâm Huyền chẳng nghĩ nhiều, hiếm hoi lắm giờ này mới có khách, bèn tiện miệng hỏi: "Làm một phần không?"
Dương Vũ vội xua tay lia lịa: "Mắc quá, tôi không có tiền ăn đâu."
Lâm Huyền gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Dù sao thì hắn với Dương Vũ cũng chẳng quen biết, hơi đâu mà phát lòng từ bi.
Ngay lúc đó, một chiếc taxi đỗ xịch trước cổng sân vận động.
Trịnh Vĩ bước xuống xe, đảo mắt một vòng liền trông thấy chiếc xe bán hàng của Lâm Huyền dưới ánh đèn đường.
Vốn dĩ, anh đã thấy chuyện một chủ hộ ở khu dân cư cao cấp Kim Ngự Hoa Phủ lại chạy đi bán hàng rong là đủ khó tin rồi. Giờ đến đây, nhìn con đường vắng hoe vắng hoắt, chả giống nơi buôn bán chút nào, anh chỉ có thể thốt lên: Đúng là mẹ của sự hoang đường đang gõ cửa cho sự hoang đường – hoang đường về đến tận nhà rồi!
Nhưng đã lỡ đến rồi.
Trịnh Vĩ điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười chuyên nghiệp tiến đến trước xe hàng.
"Lâm tiên sinh, tôi đến rồi đây. Phải công nhận, sở thích của anh đúng là độc nhất vô nhị thật đấy ạ."
"Tôi nóng lòng muốn nếm thử lắm rồi."
Nói rồi, Trịnh Vĩ rút điện thoại ra quét mã trả tiền.
Về phần giá cả, anh chẳng thèm để tâm. Với mức lương mà Kim Ngự Hoa Phủ trả, dù có đắt gấp mười lần, anh vẫn trả được. Huống hồ chi, người trước mắt lại là chủ hộ do mình phụ trách.
Lâm Huyền thì có hơi bất ngờ, không nghĩ Trịnh Vĩ đây lại thật sự tìm đến. Hắn cứ ngỡ anh chỉ khách sáo cho có lệ.
"Được thôi, anh chờ một lát."
Lâm Huyền mỉm cười, lập tức bắt tay vào việc.
Trịnh Vĩ thì thầm nghĩ mình đến đúng chỗ rồi, cảm giác như đã kéo được kha khá thiện cảm của Lâm Huyền. Khả năng bị thay người quản lý chắc chắn đã giảm đi đáng kể.
Lâm Huyền bật bếp, chờ cho dầu nóng lên.
Thịt heo chiên giòn đã được chiên sơ một lần ở nhà, bây giờ chỉ cần bỏ vào chảo dầu lại lần nữa. Dùng dầu nóng chiên lại là có thể phục vụ khách.
Trong lúc chờ đợi.
Dương Vũ liếc mắt đánh giá Trịnh Vĩ một cách dè dặt.
Anh chàng này hình như cố tình bắt taxi đến đây để mua đồ ăn.
Lẽ nào là "chim mồi"?
Nhưng nhìn cảnh bốn bề vắng lặng này, lại thấy không giống lắm.
Trịnh Vĩ thì đang lẩm nhẩm trong đầu những lời hay ý đẹp để lát nữa khen món ăn. Rồi anh cũng nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình. Anh cũng không hiểu Dương Vũ đứng đây làm gì, nói là mua đồ ăn thì cũng đâu thấy Lâm Huyền nổi lửa nấu nướng. Thế là, với phương châm không làm gì sai thì không sợ sai, anh chỉ mỉm cười với Dương Vũ một nụ cười xã giao chuẩn không cần chỉnh.
Dương Vũ lập tức ngượng ngùng, tự ti cúi gằm mặt xuống.
Giữa bầu không khí có phần im lặng.
Khi dầu đã đủ nóng, Lâm Huyền lấy một phần thịt heo chiên giòn cho vào chảo.
Tiếng xèo xèo vang lên.
Miếng thịt vốn đã nguội lạnh dường như được phá bỏ phong ấn.
Hương thơm nồng nàn, theo những bọt dầu vỡ tung, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.
Trịnh Vĩ và Dương Vũ đang đứng chờ trước xe hàng, lập tức bị mùi hương này hớp hồn.
"Thơm quá đi mất."
Trịnh Vĩ không kìm được hít một hơi thật sâu, buông lời khen ngợi.
Anh có chút kinh ngạc nhìn Lâm Huyền.
Vốn tưởng vị chủ hộ này ra ngoài bán hàng chỉ là một kiểu trải nghiệm sống của hội nhà giàu, ai ngờ mùi thơm vừa bốc lên, Trịnh Vĩ biết ngay, Lâm Huyền không phải dạng vừa đâu.
Món thịt này ngửi thôi đã thơm nức mũi thế này, ăn vào miệng chắc phải "xỉu ngang".
Anh bắt đầu thật sự mong chờ.
Ba phút sau, thịt đã được chiên lại xong.
Lâm Huyền vớt ra để ráo dầu, sau đó cho vào túi giấy.
"Vị nguyên bản, muối tiêu, thì là, hay cay?"
Lâm Huyền hỏi khẩu vị của Trịnh Vĩ.
"Cho tôi vị nguyên bản là được rồi." Trịnh Vĩ đáp ngay.
Thịt và lớp bột vốn đã được tẩm ướp gia vị, nên dù là vị nguyên bản cũng không hề nhạt nhẽo.
Lâm Huyền đưa túi giấy cho Trịnh Vĩ, kèm theo một đôi đũa.
"Vậy tôi xin phép nhé."
Trịnh Vĩ nhận lấy túi giấy, tách đũa, nóng lòng gắp một miếng thịt.
Miếng thịt heo được chiên lại lần hai, toàn thân vàng ruộm.
Đôi đũa chỉ cần dùng một chút lực là có thể cảm nhận được lớp bột giòn tan đang vỡ ra.
Trịnh Vĩ không chờ được nữa, vội cho vào miệng.
Ngay khi vừa nếm thử, mắt bà sáng rực lên.
Ngon, ngon không thể tả!
Lớp bột giòn rụm, ngay khoảnh khắc cắn vỡ, đã tỏa ra một mùi hương tiêu Tứ Xuyên thoang thoảng. Mà phần thịt thăn bên trong thì mềm mại vô cùng. Dù đã qua hai lần chế biến ở nhiệt độ cao, cũng không hề bị khô, thậm chí khi nhai, còn có chút nước thịt ngọt lịm ứa ra, mang đến một hương vị tuyệt hảo.
"Ngon quá! Ngon thật sự luôn á!"
Trước khi ăn, Trịnh Vĩ còn đang vắt óc tìm từ ngữ để khen, giờ đây đầu óc anh trống rỗng. Anh cảm thấy tất cả những lời hoa mỹ đều không đủ để diễn tả sự ngon miệng của món thịt này. Trong phút chốc, anh hoàn toàn bí từ, chỉ biết thốt lên hai chữ ‘ngon quá’ một cách khô khốc.
Thậm chí, anh bất giác nghĩ.
May mà Lâm tiên sinh ở biệt thự sang chảnh mà vẫn có nhã hứng ra ngoài bán đồ ăn. Nếu không, có lẽ cả đời này anh cũng không được nếm món thịt chiên giòn ngon đến thế.
Mọi nhận thức trước đây của Trịnh Vĩ đều bị viết lại hoàn toàn.
Còn Dương Vũ đứng bên cạnh, hít hà mùi hương quyến rũ ấy, nghe những lời khen không ngớt của Trịnh Vĩ, bất giác nuốt nước miếng ừng ực không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù vậy, bảo cậu bỏ ra 45 tệ để mua một phần thịt chiên giòn thì vẫn là một chuyện quá xa xỉ.
Nhưng rất nhanh, cậu đã nghĩ ra một cách.
Dương Vũ biết Lâm Huyền tạm thời sẽ không đi đâu, bèn chạy về cửa hàng tiện lợi, lấy cái bánh bao vừa mua lúc nãy.
Rồi cậu quay lại trước xe hàng.
Cậu vừa hít hà mùi thơm của thịt chiên giòn trong không khí, vừa ăn từng miếng bánh bao.
Để không làm phiền việc buôn bán của Lâm Huyền, cậu còn cố ý giữ một khoảng cách nhất định.
"Bánh bao ở cửa hàng tiện lợi thì có gì ngon chứ, làm một phần thịt chiên giòn đi, tin tôi đi, ngon lắm thật đấy."
Trịnh Vĩ thấy vậy thì ngẩn người, chân thành giới thiệu với Dương Vũ.
"Em tin là thịt của ông chủ Lâm ngon lắm, nhưng mà em ngửi mùi thôi là được ạ."
"Em không có tiền ăn thật mà."
Dương Vũ vừa ăn bánh bao, vừa hít hà mùi thơm trong không khí, tưởng tượng như mình đang được ăn thịt chiên giòn, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chả trách bao nhiêu anh em công nhân đi tìm mà chẳng thấy tăm hơi đâu.
Hóa ra ông chủ Lâm này lại chọn một giờ sáng để bày hàng ở cổng sân vận động à?
Người đâu mà quái vậy trời?
Tuy chưa xác nhận lại với sếp Tạ, nhưng Trương Nhị Minh có một linh cảm mãnh liệt rằng, ông chủ Lâm đang bán hàng ở cổng sân vận động lúc này, tám phần là người mà sếp đang tìm.
"Cậu cứ ở yên đó đợi tôi, đừng để ông chủ Lâm đi mất."
"Tôi phải gọi cho sếp Tạ một cú đã."
Trương Nhị Minh vội vàng cúp máy, rồi bấm số gọi cho Tạ Hồng Vũ.
Dù đã khuya lắm rồi, nhưng thấy sếp Tạ sốt sắng như vậy, chắc sếp cũng không phiền vì bị làm phiền đâu.
Bên này, Dương Vũ nhận được lệnh, dĩ nhiên là răm rắp đứng chờ.
Lúc này, cậu mới có dịp tò mò ngó nghiêng chiếc xe bán hàng của Lâm Huyền.
"Thịt heo chiên giòn, 45 tệ một phần."
Nhìn thấy cái giá này, Dương Vũ giật cả mình.
Cậu thầm nghĩ, ông chủ này một giờ sáng chạy ra cái nơi khỉ ho cò gáy này bán hàng đã đủ dị rồi, lại còn bán với cái giá cắt cổ nữa.
Có phải dân kinh doanh đàng hoàng không vậy?
Trong một thoáng, lòng Dương Vũ lại thấp thỏm không yên.
Lâm Huyền chẳng nghĩ nhiều, hiếm hoi lắm giờ này mới có khách, bèn tiện miệng hỏi: "Làm một phần không?"
Dương Vũ vội xua tay lia lịa: "Mắc quá, tôi không có tiền ăn đâu."
Lâm Huyền gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Dù sao thì hắn với Dương Vũ cũng chẳng quen biết, hơi đâu mà phát lòng từ bi.
Ngay lúc đó, một chiếc taxi đỗ xịch trước cổng sân vận động.
Trịnh Vĩ bước xuống xe, đảo mắt một vòng liền trông thấy chiếc xe bán hàng của Lâm Huyền dưới ánh đèn đường.
Vốn dĩ, anh đã thấy chuyện một chủ hộ ở khu dân cư cao cấp Kim Ngự Hoa Phủ lại chạy đi bán hàng rong là đủ khó tin rồi. Giờ đến đây, nhìn con đường vắng hoe vắng hoắt, chả giống nơi buôn bán chút nào, anh chỉ có thể thốt lên: Đúng là mẹ của sự hoang đường đang gõ cửa cho sự hoang đường – hoang đường về đến tận nhà rồi!
Nhưng đã lỡ đến rồi.
Trịnh Vĩ điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười chuyên nghiệp tiến đến trước xe hàng.
"Lâm tiên sinh, tôi đến rồi đây. Phải công nhận, sở thích của anh đúng là độc nhất vô nhị thật đấy ạ."
"Tôi nóng lòng muốn nếm thử lắm rồi."
Nói rồi, Trịnh Vĩ rút điện thoại ra quét mã trả tiền.
Về phần giá cả, anh chẳng thèm để tâm. Với mức lương mà Kim Ngự Hoa Phủ trả, dù có đắt gấp mười lần, anh vẫn trả được. Huống hồ chi, người trước mắt lại là chủ hộ do mình phụ trách.
Lâm Huyền thì có hơi bất ngờ, không nghĩ Trịnh Vĩ đây lại thật sự tìm đến. Hắn cứ ngỡ anh chỉ khách sáo cho có lệ.
"Được thôi, anh chờ một lát."
Lâm Huyền mỉm cười, lập tức bắt tay vào việc.
Trịnh Vĩ thì thầm nghĩ mình đến đúng chỗ rồi, cảm giác như đã kéo được kha khá thiện cảm của Lâm Huyền. Khả năng bị thay người quản lý chắc chắn đã giảm đi đáng kể.
Lâm Huyền bật bếp, chờ cho dầu nóng lên.
Thịt heo chiên giòn đã được chiên sơ một lần ở nhà, bây giờ chỉ cần bỏ vào chảo dầu lại lần nữa. Dùng dầu nóng chiên lại là có thể phục vụ khách.
Trong lúc chờ đợi.
Dương Vũ liếc mắt đánh giá Trịnh Vĩ một cách dè dặt.
Anh chàng này hình như cố tình bắt taxi đến đây để mua đồ ăn.
Lẽ nào là "chim mồi"?
Nhưng nhìn cảnh bốn bề vắng lặng này, lại thấy không giống lắm.
Trịnh Vĩ thì đang lẩm nhẩm trong đầu những lời hay ý đẹp để lát nữa khen món ăn. Rồi anh cũng nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình. Anh cũng không hiểu Dương Vũ đứng đây làm gì, nói là mua đồ ăn thì cũng đâu thấy Lâm Huyền nổi lửa nấu nướng. Thế là, với phương châm không làm gì sai thì không sợ sai, anh chỉ mỉm cười với Dương Vũ một nụ cười xã giao chuẩn không cần chỉnh.
Dương Vũ lập tức ngượng ngùng, tự ti cúi gằm mặt xuống.
Giữa bầu không khí có phần im lặng.
Khi dầu đã đủ nóng, Lâm Huyền lấy một phần thịt heo chiên giòn cho vào chảo.
Tiếng xèo xèo vang lên.
Miếng thịt vốn đã nguội lạnh dường như được phá bỏ phong ấn.
Hương thơm nồng nàn, theo những bọt dầu vỡ tung, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian.
Trịnh Vĩ và Dương Vũ đang đứng chờ trước xe hàng, lập tức bị mùi hương này hớp hồn.
"Thơm quá đi mất."
Trịnh Vĩ không kìm được hít một hơi thật sâu, buông lời khen ngợi.
Anh có chút kinh ngạc nhìn Lâm Huyền.
Vốn tưởng vị chủ hộ này ra ngoài bán hàng chỉ là một kiểu trải nghiệm sống của hội nhà giàu, ai ngờ mùi thơm vừa bốc lên, Trịnh Vĩ biết ngay, Lâm Huyền không phải dạng vừa đâu.
Món thịt này ngửi thôi đã thơm nức mũi thế này, ăn vào miệng chắc phải "xỉu ngang".
Anh bắt đầu thật sự mong chờ.
Ba phút sau, thịt đã được chiên lại xong.
Lâm Huyền vớt ra để ráo dầu, sau đó cho vào túi giấy.
"Vị nguyên bản, muối tiêu, thì là, hay cay?"
Lâm Huyền hỏi khẩu vị của Trịnh Vĩ.
"Cho tôi vị nguyên bản là được rồi." Trịnh Vĩ đáp ngay.
Thịt và lớp bột vốn đã được tẩm ướp gia vị, nên dù là vị nguyên bản cũng không hề nhạt nhẽo.
Lâm Huyền đưa túi giấy cho Trịnh Vĩ, kèm theo một đôi đũa.
"Vậy tôi xin phép nhé."
Trịnh Vĩ nhận lấy túi giấy, tách đũa, nóng lòng gắp một miếng thịt.
Miếng thịt heo được chiên lại lần hai, toàn thân vàng ruộm.
Đôi đũa chỉ cần dùng một chút lực là có thể cảm nhận được lớp bột giòn tan đang vỡ ra.
Trịnh Vĩ không chờ được nữa, vội cho vào miệng.
Ngay khi vừa nếm thử, mắt bà sáng rực lên.
Ngon, ngon không thể tả!
Lớp bột giòn rụm, ngay khoảnh khắc cắn vỡ, đã tỏa ra một mùi hương tiêu Tứ Xuyên thoang thoảng. Mà phần thịt thăn bên trong thì mềm mại vô cùng. Dù đã qua hai lần chế biến ở nhiệt độ cao, cũng không hề bị khô, thậm chí khi nhai, còn có chút nước thịt ngọt lịm ứa ra, mang đến một hương vị tuyệt hảo.
"Ngon quá! Ngon thật sự luôn á!"
Trước khi ăn, Trịnh Vĩ còn đang vắt óc tìm từ ngữ để khen, giờ đây đầu óc anh trống rỗng. Anh cảm thấy tất cả những lời hoa mỹ đều không đủ để diễn tả sự ngon miệng của món thịt này. Trong phút chốc, anh hoàn toàn bí từ, chỉ biết thốt lên hai chữ ‘ngon quá’ một cách khô khốc.
Thậm chí, anh bất giác nghĩ.
May mà Lâm tiên sinh ở biệt thự sang chảnh mà vẫn có nhã hứng ra ngoài bán đồ ăn. Nếu không, có lẽ cả đời này anh cũng không được nếm món thịt chiên giòn ngon đến thế.
Mọi nhận thức trước đây của Trịnh Vĩ đều bị viết lại hoàn toàn.
Còn Dương Vũ đứng bên cạnh, hít hà mùi hương quyến rũ ấy, nghe những lời khen không ngớt của Trịnh Vĩ, bất giác nuốt nước miếng ừng ực không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù vậy, bảo cậu bỏ ra 45 tệ để mua một phần thịt chiên giòn thì vẫn là một chuyện quá xa xỉ.
Nhưng rất nhanh, cậu đã nghĩ ra một cách.
Dương Vũ biết Lâm Huyền tạm thời sẽ không đi đâu, bèn chạy về cửa hàng tiện lợi, lấy cái bánh bao vừa mua lúc nãy.
Rồi cậu quay lại trước xe hàng.
Cậu vừa hít hà mùi thơm của thịt chiên giòn trong không khí, vừa ăn từng miếng bánh bao.
Để không làm phiền việc buôn bán của Lâm Huyền, cậu còn cố ý giữ một khoảng cách nhất định.
"Bánh bao ở cửa hàng tiện lợi thì có gì ngon chứ, làm một phần thịt chiên giòn đi, tin tôi đi, ngon lắm thật đấy."
Trịnh Vĩ thấy vậy thì ngẩn người, chân thành giới thiệu với Dương Vũ.
"Em tin là thịt của ông chủ Lâm ngon lắm, nhưng mà em ngửi mùi thôi là được ạ."
"Em không có tiền ăn thật mà."
Dương Vũ vừa ăn bánh bao, vừa hít hà mùi thơm trong không khí, tưởng tượng như mình đang được ăn thịt chiên giòn, gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 54: Em ngửi mùi thôi là được ạ
10.0/10 từ 24 lượt.