Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 51: Thịt heo chiên giòn

75@-

Khoảng tám rưỡi, Lâm Huyền bắt đầu dọn hàng.


Tuy hệ thống chỉ yêu cầu bán đến tám giờ, nhưng vì khách vẫn còn xếp hàng nên hắn dứt khoát bán tiếp cho đến khi miếng gà rán cuối cùng cũng hết veo.


Thật lòng mà nói, chính hắn cũng không ngờ có thể bán sạch sành sanh cả xe gà rán. Xét cho cùng, cả thời gian lẫn địa điểm đều chẳng phù hợp chút nào để bán món này. Chỉ có thể đổ tại món gà rán của Lâm Huyền quá ngon, phá vỡ mọi quy tắc thông thường.


Lâm Huyền vừa đi chưa được bao lâu.


Đám người của đội bóng rổ mới đủng đỉnh đi ra từ sân vận động. Một số đã về trước để đi học, số còn lại đều là những người không có tiết buổi sáng.


Các thành viên vừa đi vừa tán gẫu, chẳng biết từ lúc nào chủ đề lại xoay quanh món gà rán sáng nay.


“Giờ thì tao lại mong sân bóng rổ của trường sửa muộn một chút.”


“Như vậy mỗi sáng đều có thể qua đây chén một suất gà rán, đủ để vui vẻ cả ngày.”


“Ngày nào cũng ăn, cơ thể mày chịu được, nhưng ví tiền của mày có chịu nổi không?”


“Nếu ngày nào cũng được ăn một suất gà rán, tao nguyện trưa húp mì gói để dành tiền.”


“Mai anh em còn đến ‘tập luyện’ không?”


“Hỏi thừa, dĩ nhiên là có rồi!”



Lâm Huyền cưỡi chiếc xe ba gác bán hàng rong về đến khu Kim Ngự Hoa Phủ, và tất nhiên lại được các anh bảo vệ ở cổng chào đón bằng những ánh mắt chăm chú.



Về đến nhà, Lâm Huyền lập tức ngâm mình trong bồn tắm một cách khoan khoái.


Thông báo bán hàng của ngày mai vẫn chưa được cập nhật. Hắn vốn định ngủ bù một giấc, nhưng nằm ườn trên giường một lúc mà mắt cứ thao láo.


Từ sau khi dùng viên Đại Lực Hoàn mà hệ thống thưởng, hắn nhận thấy chất lượng giấc ngủ của mình tốt đến lạ thường. Nếu là trước kia, cứ dậy từ bốn, năm giờ sáng là cả ngày hắn sẽ vật vờ như xác sống. Nhưng hôm nay, hắn vẫn cảm thấy mình tràn trề sinh lực.


Không ngủ được thì tự nhiên phải tìm cách giải phóng năng lượng. Hắn nhớ ra hôm qua lúc đi dạo đã thấy một tấm biển chỉ đường ra hồ nhân tạo. Nghĩ vậy, hắn quyết định đi một vòng xem sao.


Men theo con đường nhỏ, chẳng bao lâu sau, một mặt hồ rộng lớn hiện ra trước mắt. Trên mặt nước thậm chí còn có một đàn vịt đang thong thả bơi lội. Nước hồ trong vắt, đến gần còn có thể thấy cả bóng cá ẩn hiện lướt qua.


Nếu không có hệ thống, không biết phải tu mấy kiếp mình mới được ở trong một khu dân cư có cảnh quan như thế này?


Lâm Huyền thầm cảm khái, rồi bắt đầu đi dạo quanh hồ.


Đi được một đoạn, Lâm Huyền bỗng thấy phía trước, trong làn nước hồ, dường như có một bóng người đang động đậy.


Không lẽ có người rơi xuống nước?


Da đầu hắn tê rần, hắn lập tức rời khỏi con đường nhỏ, ba chân bốn cẳng chạy tới.


Nhưng khi đến gần hơn, Lâm Huyền mới phát hiện ra không phải có người rơi xuống nước, mà là một người đàn ông tóc đuôi sam đang đứng chân trần dưới hồ, nước ngập gần đến đầu gối. Trước mặt người đàn ông là một giá vẽ, người này đang sáng tác.


Lần này thì Lâm Huyền thở phào nhẹ nhõm, không có ai đuối nước là tốt rồi.


Cơ mà người này cũng lạ thật, bờ ngon lành không đứng, lại cứ phải lội xuống nước vẽ vời. Lẽ nào như vậy mới có linh cảm sáng tác chăng?


Lâm Huyền có chút tò mò, bèn lặng lẽ tiến lại gần, đứng bên cạnh xem người đàn ông vẽ tranh.


Lúc này, tác phẩm của người đàn ông dường như đã đến giai đoạn hoàn thiện. Lâm Huyền thấy trên tấm vải là những mảng màu lớn, các sắc xanh lam đậm nhạt khác nhau đan xen, bao phủ lên nhau, tạo thành khung cảnh của bầu trời và mặt hồ. Dù không am hiểu hội họa, Lâm Huyền cũng có thể nhận ra người đàn ông này tuyệt đối không phải tay mơ.



Người đàn ông lúc thì trầm tư, lúc lại giơ cọ vẽ lên tô thêm một nét màu. Tiến độ cực kỳ chậm rãi.


Lâm Huyền tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống. Chốc chốc lại ngắm mặt hồ, chốc chốc lại nhìn người đàn ông vẽ tranh. Trong lòng dâng lên một cảm giác yên bình và thư thái khó tả.


Gần trưa, người đàn ông thu dọn giá vẽ, chân trần đi lên bờ, dường như định rời đi. Lúc đi ngang qua Lâm Huyền, người này còn đặc biệt liếc nhìn hắn một cái, nhưng không chào hỏi.


Lâm Huyền cũng chẳng để tâm, ngược lại còn chủ động gật đầu ra hiệu.


Người đàn ông cũng khẽ gật đầu đáp lại, rồi ôm giá vẽ, chân trần rời đi.


Lâm Huyền ngồi ngắm cảnh thêm một lúc nữa rồi cũng đủng đỉnh quay về biệt thự của mình.


Năm giờ chiều.


Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm


“Ông chủ Lâm không phải nói hôm nay sẽ bán ở sân vận động à? Có ai đi không thế?”


“Tôi tôi tôi!”


“U là trời, ba ngày không được ăn mì lòng heo cay, cả người tôi muốn trầm cảm luôn.”


“Ông chủ Lâm cũng thật là, đổi chỗ thì cứ đổi, cũng không báo một tiếng thời gian cụ thể gì cả.”


“Tôi có thằng bạn ngày xưa cũng ngang ngược y chang, giờ cỏ trên mộ nó xanh um rồi.”


“Haiz, nếu không phải tay nghề của ông chủ Lâm đúng là hết nước chấm, thì ai hơi đâu mà ăn một bát mì cũng khổ sở thế này chứ?”


“Tôi bấm ngón tay tiên tri, hôm nay ông chủ Lâm ắt có duyên với tôi.”



Nhóm chat bắt đầu sôi nổi. Những người trong nhóm đều biết tuần này Lâm Huyền bán hàng ở sân vận động. Ai tan làm sớm thì giờ này đã chuẩn bị lên đường ra đó rồi.


Lúc này, đột nhiên có người nói.


“À đúng rồi, không phải anh Đại gia có số điện thoại của ông chủ Lâm sao? Sao không gọi hỏi thử xem.”


“Đại gia ơi? Mau gọi cho ông chủ Lâm đi anh ơi.”


Trong phút chốc, mọi người bắt đầu đồng loạt réo tên Tạ Hồng Vũ trong nhóm.


Trong văn phòng.


Tạ Hồng Vũ nhìn điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.


Bộ đám người này nghĩ rằng anh chưa gọi chắc?


Ba ngày nay, anh cũng nhớ nhung đồ ăn của ông chủ Lâm đến phát điên. Sáng nay vừa đến công ty là anh đã gọi ngay.


Thế nhưng, số điện thoại của ông chủ Lâm… lại báo thuê bao.


“Điện thoại không liên lạc được.”


Tạ Hồng Vũ trả lời một câu trong nhóm, sau đó đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.


“Tạ tổng, có việc gì ạ?” – Trợ lý ở cách đó không xa lập tức chạy tới.


“Tôi chuẩn bị đến sân vận động xem xét tình hình sửa chữa sân bãi.”


Buổi hòa nhạc ra mắt của Lam Tâm Duyệt sẽ được tổ chức tại sân vận động, hai ngày nay bên trong đã bắt đầu được tu sửa một phần. Anh vừa hay có lý do để qua đó một chuyến, tiện thể lượn lờ quanh khu đó xem tên họ Lâm kia rốt cuộc có ở đó không.



Là tổng giám đốc của một công ty, anh không thể nào đi đầu trong việc “chểnh mảng việc công” được. Ngay cả khi chỉ là thèm ăn, cũng phải tìm một lý do công việc để hợp lý hóa.


Cùng lúc đó, ngay khi các thành viên trong nhóm đang lũ lượt kéo đến sân vận động để “săn lùng” ông chủ Lâm, thì bên này, Lâm Huyền nhận được thông báo nhiệm vụ mới cho ngày thứ Ba từ hệ thống.


Thời gian bán hàng ngẫu nhiên ngày thứ Ba: từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.


Thực đơn ngẫu nhiên: Thịt heo chiên giòn.


Nguyên liệu đã được mở khóa, mời ký chủ chuẩn bị bán hàng.


Tới rồi tới rồi!


Lâm Huyền bật dậy như một con cá chép.


Một giờ sáng?


Cái giờ giấc gì mà “âm phủ” thế này? Giờ này mà ở sân vận động có người thật á?


Dù sao đi nữa, nhiệm vụ đã xuất hiện, Lâm Huyền đương nhiên phải bắt tay vào chuẩn bị.


Sau khi nhận thực đơn, Lâm Huyền lập tức mở App đi chợ, bắt đầu đặt mua nguyên liệu.


Khoảng nửa tiếng sau, hắn lại nhận được điện thoại từ quản gia biệt thự, Trịnh Vĩ.


“Lâm tiên sinh, đồ anh đặt đã tới rồi ạ, anh…”


“Tôi có nhà, lần này lại phải phiền anh rồi.” – Lâm Huyền lập tức đáp lời.


Tại cổng chính khu dân cư.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 51: Thịt heo chiên giòn
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...