Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 28: Các người cũng có quy định cặp đôi thì không được đăng ký xem mắt đâu!

123@-

Kiều Lương đứng như trời trồng giữa công viên, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.


Dáng vẻ của cậu đã thu hút sự chú ý của một nhân viên trong ban tổ chức buổi xem mắt.


“Anh ơi, anh đến tham gia sự kiện xem mắt ạ?”


“Mời anh theo tôi qua bên này đăng ký và điền thông tin.”


Nhân viên nhìn gương mặt có phần non choẹt của Kiều Lương, trong lòng hơi nghi hoặc nhưng vẫn làm việc rất tận tâm.


Dù sao thì cũng có nhiều người trông trẻ hơn tuổi thật, biết đâu chừng lôi chứng minh thư ra đã ngoài ba mươi rồi thì sao.


“Ờm, cho hỏi công viên Tú Thủy bây giờ còn hoạt động nào khác không ạ?”


Kiều Lương hoàn hồn, hỏi một câu.


Dù gì thì chuyện xem mắt đối với một cậu trai vừa mới lên đại học như cậu mà nói, thực sự là một khái niệm quá xa vời.


Hy vọng là mình nhầm.


Kiều Lương thầm cầu nguyện trong lòng.


“Không anh nhé, hiện tại công viên Tú Thủy chỉ có sự kiện xem mắt của bên em thôi ạ.”


Nhân viên trả lời.


Hy vọng của Kiều Lương tan thành mây khói.


Xem ra, muốn ăn được cánh gà của ông chủ Lâm, cậu chỉ có thể tham gia cái buổi xem mắt này.


Nếu chuyện này mà để bạn cùng lớp biết được…


Chắc cậu sẽ bị chúng nó cười cho thối mũi.


Trong đầu mông lung nghĩ ngợi, Kiều Lương bị dẫn vào một căn lều.


Không biết có phải trùng hợp hay không, người tiếp đón Kiều Lương lại chính là Thi Nhã.


Thi Nhã lặng lẽ đánh giá Kiều Lương một lượt.


Trong lòng cô cũng dấy lên nghi ngờ.


Trông cậu ta trẻ quá, không chỉ là gương mặt trẻ.


Từ cách ăn mặc đến cử chỉ hành động, tất cả đều toát ra cái khí chất trẻ trung vừa trong veo vừa ngốc nghếch đến khó tả.



Đúng là cái mùi “sinh viên ngáo ngơ” không lẫn vào đâu được.


Lẽ nào vừa tốt nghiệp đại học đã bị gia đình ép đi xem mắt rồi?


Thi Nhã thầm đoán già đoán non, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, hướng dẫn Kiều Lương điền thông tin.


Thế nhưng, khi thấy ở mục tuổi, Kiều Lương điền con số 19, Thi Nhã cạn lời.


Cô đè tay lên cây bút của Kiều Lương.


“Cậu 19 tuổi thật à? Tuổi tác phải điền đúng sự thật nhé.”


“Thật mà chị, đây là thẻ sinh viên của em.”


Kiều Lương ngơ ngác gật đầu, móc từ trong túi ra một tấm thẻ.


Thi Nhã liếc nhìn.


Tên, tuổi khớp y hệt với thông tin trên tờ khai.


Đúng là sinh viên 19 tuổi thật.


Cậu mới 19 tuổi thì xem mắt cái nỗi gì! Bố mẹ cậu mong có cháu bế đến mức này rồi à?!


Thi Nhã không còn gì để nói.


Buổi xem mắt chỉ giới hạn người dưới 35 tuổi, chứ không có giới hạn tuổi tối thiểu.


Ai mà ngờ được một cậu sinh viên 19 tuổi lại chạy đến đây tham gia cơ chứ?


Thấy Kiều Lương điền vào mục “lương tháng” con số 1500-2000, Thi Nhã mặt không cảm xúc: “Đây là?”


“Tiền sinh hoạt phí của em mà chị. Em còn là sinh viên, làm gì có lương tháng?”


“Điền thế này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”


Kiều Lương nói lý lẽ hùng hồn.


Thi Nhã sắp phát điên đến nơi.


Hôm nay đúng là ngày quái quỷ gì không biết.


Đầu tiên là gặp một ông chú đến buổi xem mắt chỉ để ăn.


Giờ lại lòi ra một cậu sinh viên năm nhất 19 tuổi đến xem mắt.


Rốt cuộc có ai đến đây để xem mắt một cách nghiêm túc không vậy?



Cậu tiện tay túm lấy một nhân viên.


“Cho em hỏi, khu ẩm thực của sự kiện đi lối nào ạ?”


Được chỉ đường xong, Kiều Lương lại ba chân bốn cẳng chạy đi.


Trong lều, Thi Nhã nghe thấy câu hỏi của Kiều Lương, vô thức nhìn về một hướng.


Lại là khu ẩm thực?


Chưa kịp để Thi Nhã nghĩ sâu hơn, một nhân viên khác đã vội vã chạy vào lều.


“Chị Nhã ơi, bên này có chút chuyện, em không xử lý được.”


Vì hoàn thành xuất sắc chỉ tiêu kéo người tham gia, Thi Nhã đã được cấp trên giao thêm trọng trách. Ngoài công việc của một bà mối, cô còn phải quản lý tất cả các vấn đề lớn nhỏ ở khu vực lều đăng ký ngoài cổng.


Không kịp nghĩ nhiều, Thi Nhã vội vàng đi theo nhân viên ra ngoài.


Trước một căn lều khác.


Một đôi nam nữ đang đứng đó.


Bên cạnh là một bà mối mặt mày mếu máo.


Thi Nhã bước nhanh tới, đưa ra phán đoán sơ bộ về tình hình.


Chắc là một cặp đôi xem mắt lần đầu, nói chuyện không hợp nên cãi nhau rồi?


Chờ hỏi rõ ngọn ngành, ưu tiên hàng đầu là phải trấn an cảm xúc của cả hai.


Chẳng đợi Thi Nhã mở lời, người đàn ông đã lên tiếng trước, vẻ mặt đầy bất mãn.


“Không phải nói là ai cũng được đăng ký sao? Sao lại không cho tôi đăng ký?”


Không cho đăng ký? Không lý nào.


Thi Nhã nhìn sang bà mối bên cạnh.


Bà mối lúc này trông như sắp khóc đến nơi.


“Làm gì có cặp đôi nào lại dắt nhau đi đăng ký xem mắt chứ!”


Cặp… cặp đôi?


Nghe đến đây, Thi Nhã ngớ người.


Kịch bản ứng phó vừa soạn sẵn trong đầu lập tức vứt vào sọt rác.



“Nhưng trong quy định của các người có dòng nào cấm người yêu của nhau đăng ký đâu,” người đàn ông lẩm bẩm.


Chẳng biết nghĩ đến điều gì, anh ta bỗng quay sang cô gái bên cạnh, nói:


“Hay là thế này đi, Thiến Thiến, chúng mình tạm chia tay mười phút nhé.”


“Đợi vào trong rồi mình lại tái hợp, được không em?”


Thi Nhã cứ ngỡ cô gái kia sẽ nổi trận lôi đình.


Ai ngờ, cô nàng lại gật đầu lia lịa, vẻ mặt như thể đây là một ý tưởng tuyệt vời.


Hai người đang diễn tuồng đấy à?


Thi Nhã cố nén cơn muốn chửi thề.


Cô chỉ cảm thấy hôm nay ra đường chắc quên xem lịch.


Sao cứ toàn gặp phải mấy ca thần kinh thế này!


Nghĩ đến đây, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thi Nhã.


Cô buột miệng hỏi.


“Có phải hai người định đến khu ẩm thực không?”


“Ê đúng rồi đúng rồi, sao cô biết?”


“Cô cũng ăn cánh gà của ông chủ Lâm rồi đúng không?”


Người đàn ông phấn khích ra mặt.


Cánh gà với chả cánh vịt, ông chủ Lâm với chả ông chủ Lý!


Giây phút này, cuối cùng Thi Nhã cũng xâu chuỗi được mọi chuyện.


Mấy người kỳ quặc mà cô gặp hôm nay, không ai đến đây để xem mắt cả.


Tất cả đều muốn vào khu ẩm thực, tìm cái ông chủ Lâm nào đó để ăn cánh gà!


Khu ẩm thực có quầy hàng nào mà ngon đến mức đó ư?


Thi Nhã cạn lời, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một sự tò mò mãnh liệt.


Dù thế nào đi nữa, cô cảm thấy nếu hôm nay không làm rõ chuyện này, chắc cô sẽ chẳng còn tâm trí nào để làm việc.


Còn về đôi tình nhân trẻ này…



Đến cả trò giả vờ chia tay mà cũng nghĩ ra được.


Nếu không cho họ vào, không biết chừng lát nữa lại gây ra rắc rối gì.


Sau khi cân nhắc lợi hại, Thi Nhã quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua.


Đôi tình nhân trẻ mừng như bắt được vàng, chui vào lều điền thông tin.


Còn Thi Nhã thì quay người, đi thẳng vào sâu bên trong công viên.


Cô phải xem xem, cái ông chủ Lâm ở khu ẩm thực này, rốt cuộc có sức hút lớn đến cỡ nào.



Tạm không bàn đến màn náo kịch ở cổng công viên.


Bên này, Kiều Lương cuối cùng cũng tìm được Lâm Huyền đang bán hàng.


Trước xe ăn tuy cũng có người xếp hàng, nhưng ít hơn nhiều so với hồi ở cổng bệnh viện Thự Quang.


Kiều Lương thậm chí còn chẳng thèm nhìn kỹ, cứ thế đi thẳng đến cuối hàng và bắt đầu xếp hàng.


Món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi làm nhanh hơn cánh gà nướng.


Chẳng mấy chốc, Kiều Lương đã đứng trước xe ăn.


“Ông chủ Lâm, cho hai xiên… ủa, cánh gà đâu rồi anh?”


Vừa nghe câu này, Lâm Huyền biết ngay đây chắc chắn là khách quen từ bên bệnh viện Thự Quang qua.


“Cánh gà tạm thời không bán nữa, giờ chỉ có thịt ba chỉ luộc sốt tỏi thôi, cậu dùng thử một phần không?”


Cánh gà không bán nữa?


Nghe tin sét đánh ngang tai, tim Kiều Lương như vỡ vụn.


Rồi cậu liếc nhìn giá của món thịt ba chỉ luộc.


Tim lại càng vỡ nát hơn.


88 tệ một phần thịt ba chỉ luộc.


Ăn xong bữa này, chắc cậu phải gặm mì gói cả tháng mới bù lại được.


Nhưng rồi cậu lại nghĩ, mình tuổi còn trẻ mà đã phải chịu nhục đi đăng ký xem mắt.


Nếu đã nhục thế này rồi mà không được ăn thì chẳng phải lỗ chồng lỗ à?


Kiều Lương suy đi tính lại, quyết định vẫn gọi một phần để nếm thử cho biết.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 28: Các người cũng có quy định cặp đôi thì không được đăng ký xem mắt đâu!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...