Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 27: Mình đã dầm mưa, thì phải xé ô của người khác
134@-
Lâm Huyền nói thật, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ứng dụng mua hàng đó đã không cho phép hắn đặt thêm cánh gà nữa.
Tất nhiên, kể cả khi dùng cánh gà tươi đông lạnh ở siêu thị bình thường, hắn vẫn có thể nướng ra hương vị tuyệt hảo.
Nhưng hắn đâu có cần dựa vào việc bán cánh gà để kiếm tiền.
Bao Nhất Hải nghe xong, ban đầu cảm thấy Lâm Huyền chỉ đang nói cho qua chuyện.
Nhưng nghĩ lại, một món cánh gà ngon đến mức đó, việc sử dụng nguyên liệu đặc biệt hơn một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy sau này ông chủ có bán lại không?”
Bao Nhất Hải vẫn không cam lòng.
Lần này, Lâm Huyền không nói chắc như bắp.
Dù sao thì hắn cũng không biết liệu sau này có nhận phải nhiệm vụ lặp lại hay không.
“Sau này nếu có cơ hội thì tính sau nhé.”
“Vâng.”
Bao Nhất Hải gật đầu, cũng chỉ đành vậy thôi.
Cậu ta không thể kề dao vào cổ ông chủ Lâm bắt bán được.
“Vậy cho tôi một phần thịt heo luộc sốt tỏi đi.”
Bao Nhất Hải nhanh chóng lấy lại tinh thần, thành thạo rút điện thoại ra quét mã trả tiền.
Chỉ là khi nhìn thấy giá.
Một cảm giác quen thuộc ùa về.
“Món ăn của ông chủ Lâm, giá cả lúc nào cũng ‘khác người’ như vậy.”
Cánh gà 30 tệ một xiên, thịt heo luộc sốt tỏi 88 tệ một phần.
Chỉ có thể nói, không hổ là ông chủ Lâm.
Khang Viễn cũng gọi món theo, nhưng cậu gọi hẳn hai phần.
Bao Nhất Hải không biết nghĩ đến điều gì, cũng gọi thêm một phần nữa.
“Được thôi, xin chờ một lát.”
Lâm Huyền bắt tay vào làm.
Khang Viễn lại một lần nữa được chiêm ngưỡng kỹ năng dùng dao điêu luyện, tinh xảo của Lâm Huyền.
Nhìn một lát thịt ba rọi hoàn chỉnh, mỏng tang được lưỡi dao lạng xuống một cách hoàn hảo, không hề bị đứt đoạn giữa chừng, Khang Viễn cảm thấy như thể chứng ám ảnh cưỡng chế của mình được thỏa mãn, cậu hài lòng gật gù.
Rất nhanh, một phần thịt heo luộc sốt tỏi đã được làm xong.
Bao Nhất Hải nhận lấy hộp thức ăn.
Nhìn vẻ ngoài bắt mắt của món ăn, cậu lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy món cánh gà Địa Ngục tứa sốt cay.
Nếu cánh gà nướng đẹp như một bức tranh thuỷ mặc vẽ bằng nét mực đậm của lửa và ớt bột, thì món thịt heo luộc sốt tỏi này lại là một bản giao hưởng màu sắc trong trẻo, tươi mát.
Tóm lại, trông nó ngon một cách khó cưỡng.
“Ăn trước đây.”
Bao Nhất Hải vội vàng thưởng thức.
Ngay miếng đầu tiên, cậu đã biết rằng, tâm hồn mình sắp bị món thịt heo luộc sốt tỏi này bắt mất rồi.
Hương vị tuyệt diệu lan tỏa khắp khoang miệng.
Cảm giác này không hề thua kém chút nào so với lần đầu tiên cậu được nếm thử cánh gà của ông chủ Lâm.
Tuy hai món có hương vị một trời một vực.
Nhưng cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn khi được ăn ngon thì lại giống hệt nhau.
Chẳng trách ông chủ Lâm dám bình tĩnh đến vậy khi quyết định không bán cánh gà nữa.
Hóa ra món thịt heo luộc sốt tỏi này cũng là một tuyệt phẩm không hề kém cạnh cánh gà Địa Ngục tứa sốt cay.
Bao nhiêu bực dọc vì mấy hôm lặn lội đi tìm mà không gặp, bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm qua, tất cả đều tan biến sạch sành sanh trong hương vị này.
“Ông chủ Lâm ơi, nếu sau này không được ăn đồ ông chủ nấu nữa, chắc tôi chết đói mất.”
Bao Nhất Hải thật lòng cảm thán một câu.
Khang Viễn đứng bên cạnh thì không cần phải nói nhiều, dĩ nhiên là đang ăn đến quên trời quên đất.
Dù hôm qua đã ăn rồi.
Nhưng hôm nay ăn lại, hoàn toàn không có cảm giác ngán.
Vẫn ngon như thế.
Vẫn khiến người ta không thể ngừng đũa.
Nghe Bao Nhất Hải nói vậy, cậu lập tức gật đầu lia lịa tán thành.
Nếu nói có điều gì tiếc nuối duy nhất.
Thì đó chính là cậu chưa được nếm thử món cánh gà của ông chủ Lâm.
Nhưng bây giờ khi biết cả cánh gà và thịt heo luộc sốt tỏi đều do một tay ông chủ này làm ra, cậu đã hoàn toàn tin tưởng.
Thật hy vọng sau này ông chủ Lâm sẽ bán lại món cánh gà một lần.
Cậu thực sự rất muốn nếm thử.
Cùng lúc đó, đúng như Lâm Huyền dự đoán.
Tiếng lành về món thịt heo luộc sốt tỏi bắt đầu lan truyền.
Đừng xem thường khoảng thời gian chỉ một buổi tối và một buổi sáng.
Tốc độ liên lạc của con người thời hiện đại nhanh khủng khiếp.
Mặc dù việc bán thịt heo luộc sốt tỏi ở khu sự kiện xem mắt nghe có vẻ kỳ quặc.
Nhưng rất nhiều người lại thích những chuyện độc lạ như vậy.
Thêm vào đó, món thịt heo luộc sốt tỏi của Lâm Huyền quả thực rất ngon.
Trước xe bán hàng của hắn cũng đã dần có người xếp hàng.
Dĩ nhiên, hàng người này so với lúc ở cổng bệnh viện Thự Quang thì còn kém xa.
…………
…………
Bảy giờ tối, trong group chat “Thông báo của ông chủ Lâm”.
Nhóm chat vốn thường sôi động vào giờ này, hôm nay lại yên ắng đến lạ thường.
Vì Lâm Huyền đã không mở hàng suốt ba ngày liên tiếp, nhiều người trong nhóm đã có một dự cảm chẳng lành.
Có lẽ… có lẽ ông chủ Lâm thật sự sẽ không bán hàng nữa.
Một số người thậm chí đã rời khỏi nhóm.
Nhóm chat vốn có hơn hai trăm người, giờ chỉ còn lại khoảng một trăm bảy, một trăm tám mươi người.
Ngay lúc này, đột nhiên có người gửi tin nhắn.
Hải Hi Hải: Đoán xem tôi gặp ai này?
Hải Hi Hải: [Hình ảnh]
Người gửi tin nhắn chính là Bao Nhất Hải.
Thực ra, ban đầu cậu không định tiết lộ vị trí của Lâm Huyền, vì cậu biết.
Một khi đám “thú dữ” trong nhóm này biết được địa điểm bán hàng mới của ông chủ Lâm, lần sau cậu đến chắc chắn lại phải xếp hàng dài cổ.
Bao Nhất Hải quá hiểu cảm giác của mọi người trong nhóm lúc này.
Cuối cùng, cậu quyết định làm người tốt một lần.
Ngay khi tin nhắn này được gửi đi.
Nhóm chat đang yên lặng.
Chỉ trong vòng một phút, đã như ong vỡ tổ.
“Vãi chưởng! Ông chủ Lâm!”
“Đây là đâu!! Cho tôi địa chỉ ngay!”
“Anh em, chuẩn bị vũ khí!”
“Gàooooo!”
Từng dòng tin nhắn liên tục nhảy lên.
Tựa như một bầy sói đói khát trong rừng sâu vừa thấy con mồi.
Hải Hi Hải: Ông chủ Lâm hiện đang bán hàng ở khu ẩm thực của một sự kiện trong công viên Tú Thủy.
Hải Hi Hải: Tôi hỏi rồi, thời gian bán hàng sẽ theo thời gian của sự kiện. Muộn nhất là 8 giờ rưỡi tối là dọn hàng rồi đó.
Cà Phê Không Sữa: Bạn của tôi, cậu chính là anh hùng đích thực.
Teemo Đại Ma Vương: Không nói nhiều, đang trên đường tới.
Chia sẻ thông tin xong, Bao Nhất Hải công thành thân thoái.
Chỉ để lại màn hình đầy những lời tung hô như “anh hùng”, “người tốt một đời bình an”.
Nhưng vị “anh hùng” này lại có một chút sở thích ác ý nho nhỏ.
Ví dụ, cậu không hề thông báo rằng món cánh gà trước đây, giờ đã biến thành thịt heo luộc sốt tỏi.
Và ví dụ như, muốn vào khu ẩm thực, thì phải đăng ký tham gia sự kiện xem mắt.
Mà sự kiện xem mắt lại yêu cầu đăng ký thông tin cá nhân, và chỉ dành cho người độc th*n d*** 35 tuổi.
Muốn ăn được món ngon, tự nhiên phải trải qua chút gian truân, dù lớn dù nhỏ.
Đây là những trải nghiệm cần thiết.
Mình đã dầm mưa, thì phải xé ô của người khác.
Bao Nhất Hải cảm thấy sảng khoái tinh thần, không kìm được mà nở một nụ cười bí hiểm.
“Mày có biết nụ cười của mày bây giờ b**n th** lắm không?”
“Mày thì hiểu cái gì?”
Bao Nhất Hải lười giải thích với Khang Viễn, cậu lượn đến bên cạnh Lâm Huyền.
“Ông chủ Lâm, chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”
Lâm Huyền vừa làm xong một phần, đưa cho khách.
Hắn ngơ ngác nhìn Bao Nhất Hải.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Không có gì đâu, ông chủ sẽ biết ngay thôi.”
Trong đầu Bao Nhất Hải lóe lên hình ảnh Lâm Huyền bị một bầy sói đói vây quanh.
Chắc chắn đám người ở bệnh viện Thự Quang kia, oán niệm phải chất cao như núi rồi.
…………
…………
“Công viên Tú Thủy?”
Kiều Lương, một sinh viên năm nhất, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.
Cậu hơi sững sờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một tảng đá lớn khắc chữ “Công viên Tú Thủy” đang sừng sững ở ngay phía không xa.
Ủa, không phải trùng hợp quá rồi sao?
Kiều Lương lập tức kích động.
Không ngờ ông chủ Lâm lúc này lại ở gần mình đến vậy.
Đây có lẽ chính là thứ gọi là định mệnh!
Nhưng người trong nhóm nói là khu ẩm thực của một sự kiện trong công viên.
Sự kiện, sự kiện gì nhỉ?
Kiều Lương trong lòng thắc mắc, nhưng chân thì không ngừng bước.
Cậu chạy một mạch đến cổng chính công viên Tú Thủy.
Băng rôn bay phấp phới, những gian lều nhỏ dựng san sát.
Lễ… lễ hội xem mắt?
Kiều Lương chết đứng tại chỗ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Lâm Huyền nói thật, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ứng dụng mua hàng đó đã không cho phép hắn đặt thêm cánh gà nữa.
Tất nhiên, kể cả khi dùng cánh gà tươi đông lạnh ở siêu thị bình thường, hắn vẫn có thể nướng ra hương vị tuyệt hảo.
Nhưng hắn đâu có cần dựa vào việc bán cánh gà để kiếm tiền.
Bao Nhất Hải nghe xong, ban đầu cảm thấy Lâm Huyền chỉ đang nói cho qua chuyện.
Nhưng nghĩ lại, một món cánh gà ngon đến mức đó, việc sử dụng nguyên liệu đặc biệt hơn một chút cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy sau này ông chủ có bán lại không?”
Bao Nhất Hải vẫn không cam lòng.
Lần này, Lâm Huyền không nói chắc như bắp.
Dù sao thì hắn cũng không biết liệu sau này có nhận phải nhiệm vụ lặp lại hay không.
“Sau này nếu có cơ hội thì tính sau nhé.”
“Vâng.”
Bao Nhất Hải gật đầu, cũng chỉ đành vậy thôi.
Cậu ta không thể kề dao vào cổ ông chủ Lâm bắt bán được.
“Vậy cho tôi một phần thịt heo luộc sốt tỏi đi.”
Bao Nhất Hải nhanh chóng lấy lại tinh thần, thành thạo rút điện thoại ra quét mã trả tiền.
Chỉ là khi nhìn thấy giá.
Một cảm giác quen thuộc ùa về.
“Món ăn của ông chủ Lâm, giá cả lúc nào cũng ‘khác người’ như vậy.”
Cánh gà 30 tệ một xiên, thịt heo luộc sốt tỏi 88 tệ một phần.
Chỉ có thể nói, không hổ là ông chủ Lâm.
Khang Viễn cũng gọi món theo, nhưng cậu gọi hẳn hai phần.
Bao Nhất Hải không biết nghĩ đến điều gì, cũng gọi thêm một phần nữa.
“Được thôi, xin chờ một lát.”
Lâm Huyền bắt tay vào làm.
Khang Viễn lại một lần nữa được chiêm ngưỡng kỹ năng dùng dao điêu luyện, tinh xảo của Lâm Huyền.
Nhìn một lát thịt ba rọi hoàn chỉnh, mỏng tang được lưỡi dao lạng xuống một cách hoàn hảo, không hề bị đứt đoạn giữa chừng, Khang Viễn cảm thấy như thể chứng ám ảnh cưỡng chế của mình được thỏa mãn, cậu hài lòng gật gù.
Rất nhanh, một phần thịt heo luộc sốt tỏi đã được làm xong.
Bao Nhất Hải nhận lấy hộp thức ăn.
Nhìn vẻ ngoài bắt mắt của món ăn, cậu lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy món cánh gà Địa Ngục tứa sốt cay.
Nếu cánh gà nướng đẹp như một bức tranh thuỷ mặc vẽ bằng nét mực đậm của lửa và ớt bột, thì món thịt heo luộc sốt tỏi này lại là một bản giao hưởng màu sắc trong trẻo, tươi mát.
Tóm lại, trông nó ngon một cách khó cưỡng.
“Ăn trước đây.”
Bao Nhất Hải vội vàng thưởng thức.
Ngay miếng đầu tiên, cậu đã biết rằng, tâm hồn mình sắp bị món thịt heo luộc sốt tỏi này bắt mất rồi.
Hương vị tuyệt diệu lan tỏa khắp khoang miệng.
Cảm giác này không hề thua kém chút nào so với lần đầu tiên cậu được nếm thử cánh gà của ông chủ Lâm.
Tuy hai món có hương vị một trời một vực.
Nhưng cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn khi được ăn ngon thì lại giống hệt nhau.
Chẳng trách ông chủ Lâm dám bình tĩnh đến vậy khi quyết định không bán cánh gà nữa.
Hóa ra món thịt heo luộc sốt tỏi này cũng là một tuyệt phẩm không hề kém cạnh cánh gà Địa Ngục tứa sốt cay.
Bao nhiêu bực dọc vì mấy hôm lặn lội đi tìm mà không gặp, bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm qua, tất cả đều tan biến sạch sành sanh trong hương vị này.
“Ông chủ Lâm ơi, nếu sau này không được ăn đồ ông chủ nấu nữa, chắc tôi chết đói mất.”
Bao Nhất Hải thật lòng cảm thán một câu.
Khang Viễn đứng bên cạnh thì không cần phải nói nhiều, dĩ nhiên là đang ăn đến quên trời quên đất.
Dù hôm qua đã ăn rồi.
Nhưng hôm nay ăn lại, hoàn toàn không có cảm giác ngán.
Vẫn ngon như thế.
Vẫn khiến người ta không thể ngừng đũa.
Nghe Bao Nhất Hải nói vậy, cậu lập tức gật đầu lia lịa tán thành.
Nếu nói có điều gì tiếc nuối duy nhất.
Thì đó chính là cậu chưa được nếm thử món cánh gà của ông chủ Lâm.
Nhưng bây giờ khi biết cả cánh gà và thịt heo luộc sốt tỏi đều do một tay ông chủ này làm ra, cậu đã hoàn toàn tin tưởng.
Thật hy vọng sau này ông chủ Lâm sẽ bán lại món cánh gà một lần.
Cậu thực sự rất muốn nếm thử.
Cùng lúc đó, đúng như Lâm Huyền dự đoán.
Tiếng lành về món thịt heo luộc sốt tỏi bắt đầu lan truyền.
Đừng xem thường khoảng thời gian chỉ một buổi tối và một buổi sáng.
Tốc độ liên lạc của con người thời hiện đại nhanh khủng khiếp.
Mặc dù việc bán thịt heo luộc sốt tỏi ở khu sự kiện xem mắt nghe có vẻ kỳ quặc.
Nhưng rất nhiều người lại thích những chuyện độc lạ như vậy.
Thêm vào đó, món thịt heo luộc sốt tỏi của Lâm Huyền quả thực rất ngon.
Trước xe bán hàng của hắn cũng đã dần có người xếp hàng.
Dĩ nhiên, hàng người này so với lúc ở cổng bệnh viện Thự Quang thì còn kém xa.
…………
…………
Bảy giờ tối, trong group chat “Thông báo của ông chủ Lâm”.
Nhóm chat vốn thường sôi động vào giờ này, hôm nay lại yên ắng đến lạ thường.
Vì Lâm Huyền đã không mở hàng suốt ba ngày liên tiếp, nhiều người trong nhóm đã có một dự cảm chẳng lành.
Có lẽ… có lẽ ông chủ Lâm thật sự sẽ không bán hàng nữa.
Một số người thậm chí đã rời khỏi nhóm.
Nhóm chat vốn có hơn hai trăm người, giờ chỉ còn lại khoảng một trăm bảy, một trăm tám mươi người.
Ngay lúc này, đột nhiên có người gửi tin nhắn.
Hải Hi Hải: Đoán xem tôi gặp ai này?
Hải Hi Hải: [Hình ảnh]
Người gửi tin nhắn chính là Bao Nhất Hải.
Thực ra, ban đầu cậu không định tiết lộ vị trí của Lâm Huyền, vì cậu biết.
Một khi đám “thú dữ” trong nhóm này biết được địa điểm bán hàng mới của ông chủ Lâm, lần sau cậu đến chắc chắn lại phải xếp hàng dài cổ.
Bao Nhất Hải quá hiểu cảm giác của mọi người trong nhóm lúc này.
Cuối cùng, cậu quyết định làm người tốt một lần.
Ngay khi tin nhắn này được gửi đi.
Nhóm chat đang yên lặng.
Chỉ trong vòng một phút, đã như ong vỡ tổ.
“Vãi chưởng! Ông chủ Lâm!”
“Đây là đâu!! Cho tôi địa chỉ ngay!”
“Anh em, chuẩn bị vũ khí!”
“Gàooooo!”
Từng dòng tin nhắn liên tục nhảy lên.
Tựa như một bầy sói đói khát trong rừng sâu vừa thấy con mồi.
Hải Hi Hải: Ông chủ Lâm hiện đang bán hàng ở khu ẩm thực của một sự kiện trong công viên Tú Thủy.
Hải Hi Hải: Tôi hỏi rồi, thời gian bán hàng sẽ theo thời gian của sự kiện. Muộn nhất là 8 giờ rưỡi tối là dọn hàng rồi đó.
Cà Phê Không Sữa: Bạn của tôi, cậu chính là anh hùng đích thực.
Teemo Đại Ma Vương: Không nói nhiều, đang trên đường tới.
Chia sẻ thông tin xong, Bao Nhất Hải công thành thân thoái.
Chỉ để lại màn hình đầy những lời tung hô như “anh hùng”, “người tốt một đời bình an”.
Nhưng vị “anh hùng” này lại có một chút sở thích ác ý nho nhỏ.
Ví dụ, cậu không hề thông báo rằng món cánh gà trước đây, giờ đã biến thành thịt heo luộc sốt tỏi.
Và ví dụ như, muốn vào khu ẩm thực, thì phải đăng ký tham gia sự kiện xem mắt.
Mà sự kiện xem mắt lại yêu cầu đăng ký thông tin cá nhân, và chỉ dành cho người độc th*n d*** 35 tuổi.
Muốn ăn được món ngon, tự nhiên phải trải qua chút gian truân, dù lớn dù nhỏ.
Đây là những trải nghiệm cần thiết.
Mình đã dầm mưa, thì phải xé ô của người khác.
Bao Nhất Hải cảm thấy sảng khoái tinh thần, không kìm được mà nở một nụ cười bí hiểm.
“Mày có biết nụ cười của mày bây giờ b**n th** lắm không?”
“Mày thì hiểu cái gì?”
Bao Nhất Hải lười giải thích với Khang Viễn, cậu lượn đến bên cạnh Lâm Huyền.
“Ông chủ Lâm, chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”
Lâm Huyền vừa làm xong một phần, đưa cho khách.
Hắn ngơ ngác nhìn Bao Nhất Hải.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Không có gì đâu, ông chủ sẽ biết ngay thôi.”
Trong đầu Bao Nhất Hải lóe lên hình ảnh Lâm Huyền bị một bầy sói đói vây quanh.
Chắc chắn đám người ở bệnh viện Thự Quang kia, oán niệm phải chất cao như núi rồi.
…………
…………
“Công viên Tú Thủy?”
Kiều Lương, một sinh viên năm nhất, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.
Cậu hơi sững sờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một tảng đá lớn khắc chữ “Công viên Tú Thủy” đang sừng sững ở ngay phía không xa.
Ủa, không phải trùng hợp quá rồi sao?
Kiều Lương lập tức kích động.
Không ngờ ông chủ Lâm lúc này lại ở gần mình đến vậy.
Đây có lẽ chính là thứ gọi là định mệnh!
Nhưng người trong nhóm nói là khu ẩm thực của một sự kiện trong công viên.
Sự kiện, sự kiện gì nhỉ?
Kiều Lương trong lòng thắc mắc, nhưng chân thì không ngừng bước.
Cậu chạy một mạch đến cổng chính công viên Tú Thủy.
Băng rôn bay phấp phới, những gian lều nhỏ dựng san sát.
Lễ… lễ hội xem mắt?
Kiều Lương chết đứng tại chỗ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 27: Mình đã dầm mưa, thì phải xé ô của người khác
10.0/10 từ 24 lượt.