Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 245: Mất cả chì lẫn chài

80@-

"Cậu lấy mấy cái bánh bao?"


Ánh mắt ông chủ quán net dừng lại trên người Tiểu Vương, hy vọng cậu ta sẽ mua nhiều một chút.


Tiểu Vương há miệng, định nói không lấy, nhưng lại ngại.


Bánh bao trước mắt, dù là hình thức hay mùi vị, đều khác xa một trời một vực với bánh bao của ông chủ Lâm trong ký ức.


Nhưng lỡ như bánh bao này chỉ có vẻ ngoài và mùi vị không ra gì, ăn vào lại ngon thì sao?


Dù sao cũng chỉ mua 1 cái, tốn chẳng bao nhiêu tiền, cứ coi như thử vận may, mua không thiệt, mua không lỗ.


"Ờ... 1 cái ạ." Tiểu Vương nói.


"Của cậu đây."


Ông chủ quán đáp một tiếng, tiện tay lấy một cái bánh trong túi, cho vào túi khác rồi đưa cho Tiểu Vương.


Đưa bánh xong, ánh mắt ông chủ lại chuyển sang Lưu Thiên Vũ, trên mặt vẫn là nụ cười đó, hỏi: "Cậu lấy mấy cái?"


"Tôi không lấy."


Lưu Thiên Vũ không nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu từ chối dứt khoát.


Đùa à, trong tủ lạnh nhà mình còn trữ bánh bao của ông chủ Lâm đấy.


Nhìn lại mấy cái bánh bao trước mắt, hình thức xấu, mùi vị cũng chẳng hấp dẫn, ai mà thèm mua!


Trong đám người xếp hàng phía sau, có một vài khách hàng trước đây đã từng mua bánh bao của Lâm Huyền, lúc này cũng lộ vẻ do dự.



Mọi người có mù đâu, sự khác biệt của bánh bao rành rành ra đó, nhìn là biết hoàn toàn không cùng đẳng cấp.


Ngược lại có mấy khách hàng, vì lướt thấy video trên cùng thành phố, nên đến điểm danh.


Họ vừa trả tiền, vừa tò mò hỏi: "Không phải nói bánh bao được giao bằng Cullinan sao? Xe đâu rồi ạ?"


Ông chủ quán net cố tình nói mập mờ: "Ha ha, Cullinan cũng không thể ngày nào cũng lái ra được, các cậu cứ đến đây nhiều lần, thế nào cũng có cơ hội thấy thôi."


Lời nói của anh ta nước đôi, không trả lời thẳng, lại gieo một chút hy vọng.


Tiểu Vương đứng trước quầy, tay nắm chặt cái bánh bao vừa mua, do dự một lúc lâu, mới đưa lên miệng, cắn một miếng.


Cũng thật trùng hợp, cắn một miếng này, Tiểu Vương phát hiện bánh bao này vậy mà cũng là nhân xá xíu.


Nhưng phần nhân tương tự này, lại không hề mang lại cho cậu hương vị thơm ngon như mong đợi.


Bánh bao vừa vào miệng, Tiểu Vương lập tức cảm nhận một vị dở tệ lan tỏa trong khoang miệng, mắt trợn trắng lên trời.


Vỏ bánh này bở rệt, chẳng có chút hương lúa mạch nào, hoàn toàn không có cảm giác gì khi nhai.


Còn cái gọi là xá xíu bên trong, lại ít đến đáng thương, lèo tèo vài mẩu thịt xá xíu, được bao bọc bởi một lớp nước sốt sền sệt.


Lớp sốt này thấm vào vỏ bánh, khiến cả cái bánh trở nên nhão nhoét.


Không chỉ vậy, gia vị của bánh này càng tệ hơn, tỷ lệ ngọt và mặn mất cân đối nghiêm trọng, ngọt thì gắt, mặn thì chát, lại còn lẫn một mùi dầu mỡ.


Vị của cái bánh bao này, y hệt như bánh bao mà Tiểu Vương thường bất đắc dĩ phải mua ở cửa hàng tiện lợi.


Nói bánh này cực kỳ khó ăn thì cũng không đến nỗi, dù sao trước đây Tiểu Vương cũng không ít lần giải quyết bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi, cũng đã quen với vị của loại bánh bao thông thường này.


Tuy nhiên, tình hình bây giờ lại hoàn toàn khác.



Giống như câu nói "Tôi vốn có thể chịu đựng được bóng tối, nếu như tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng" vậy.


Nếu Tiểu Vương chưa từng ăn bánh bao của ông chủ Lâm, cậu sẽ không khắt khe với cái bánh trước mắt này đến thế.


Dù sao đây cũng không phải quê nhà của cậu, không ăn được bánh bao xá xíu ngon chính tông là chuyện bình thường.


Nhưng vấn đề là, cậu đã được nếm thử bánh bao của ông chủ Lâm.


Cái gọi là bánh bao xá xíu này, chẳng khác nào đang hành hạ đầu lưỡi của cậu, cậu thậm chí còn không có dũng khí để cắn miếng thứ hai.


Lưu Thiên Vũ đứng bên cạnh, vẫn luôn để ý đến biểu cảm của Tiểu Vương.


Thấy vẻ mặt đau khổ khó chịu của Tiểu Vương, anh lập tức hiểu ra.


Không cần hỏi cũng biết, bánh bao này chắc chắn dở tệ, lúc nãy mình dứt khoát không mua, đúng là quá sáng suốt.


Đây tuyệt đối không thể là bánh bao của ông chủ Lâm.


Tiểu Vương vốn định nghĩ, thôi kệ, chẳng qua chỉ là một cái bánh bao, cùng lắm thì vứt đi.


Nhưng khi cậu liếc thấy ông chủ quán net đang tươi cười giới thiệu bánh bao với khách, còn trơ tráo nói bánh này ngon thế nào, một ngọn lửa vô danh lập tức bùng lên trong lòng.


Mình vất vả chờ đợi hai tiếng đồng hồ, kết quả lại chỉ được ăn thứ dở tệ này.


Tức chết đi được!


Tôi không vui, thì ông cũng đừng hòng yên ổn!


Tiểu Vương gằn giọng: "Ông chủ, ông bán cái quái gì thế này! Bánh bao này dở quá! Ông dám nói đây là bánh bao của ông chủ lái Cullinan hôm qua bán à?!"


Ông chủ quán net bị tiếng quát của Tiểu Vương làm cho giật mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng.



Nhưng dù sao anh ta cũng không muốn thừa nhận sự thật mình lấy hàng kém chất lượng thay thế, nên cố tỏ ra bình tĩnh, già mồm cãi lại: "Cậu đừng có nói lung tung ở đây!"


"Tôi nói lung tung cái gì!"


Tiểu Vương chỉ tay vào cái bánh, lại nói: "Trong lòng ông tự biết bánh này thế nào là rõ nhất! Đây chính là bánh bao của cửa hàng tiện lợi, hoàn toàn không thể so sánh với hôm qua được!"


Lúc này, một khách hàng vừa mua bánh cũng đồng tình: "Đúng vậy, đây là bánh bao của cửa hàng tiện lợi mà! Chính là của cửa hàng tiện lợi ở ngã tư đằng trước. Tôi thường xuyên ra đó mua, không sai được đâu."


Ông chủ quán nghe vậy, nhưng vẫn chày cối, gân cổ lên nói: "Cậu nói là đúng à! Nói miệng không bằng chứng, tôi còn nói đây là bánh bao Cullinan đấy!"


Anh ta cố gắng lấp l**m cho qua, nhưng hầu hết khách hàng có mặt đều đã nhận ra sự khác thường.


"Ông nói bậy!"


Tiểu Vương thật sự không thể chịu nổi cái kiểu trắng trợn nói dối ngay trước mặt của ông chủ tiệm net.


Khách hàng vừa lên tiếng lúc nãy tiếp lời: "Cái bánh bao phù trúc cay tôi đang ăn này, là sản phẩm mới chỉ có ở cửa hàng tiện lợi, sáng nay lúc mua tôi còn hỏi nhân viên rồi. Đây hoàn toàn không phải là bánh bao Cullinan gì cả, chính là ông mua ở cửa hàng tiện lợi về lừa chúng tôi!"


Vị khách này cũng là người nóng tính, dù sao cũng đã chờ đợi lâu như vậy, kết quả lại thất vọng tràn trề, lúc này tự nhiên không chút nể nang mà vạch trần sự thật.


Ông chủ quán net bị nói đến cứng họng, còn muốn tìm cớ biện minh, miệng há ra rồi lại ngậm vào, nhất thời không nói nên lời.


Tiểu Vương thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi vừa tìm kiếm rồi, gần đây chỉ có một cửa hàng tiện lợi giờ này còn mở cửa. Ông chủ, ông đoán xem bây giờ tôi qua đó hỏi nhân viên, họ có biết lai lịch của mấy cái bánh bao này không?"


Sắc mặt ông chủ quán lập tức càng tệ hơn.


Nếu Tiểu Vương làm căng đi hỏi, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ vỡ lở.


Dù sao một lúc mua 30 cái bánh bao, nhân viên cửa hàng tiện lợi chắc chắn có ấn tượng sâu sắc.


"Chủ yếu là người bán bánh bao kia hôm nay mãi không đến, tôi đây cũng là có ý tốt..."



Ông chủ quán thấy vậy, đành phải cố gắng tô vẽ cho hành vi của mình.


"Ông tốt cái gì! Nếu tôi ăn bánh bao cửa hàng tiện lợi, tôi có cần phải mua ở chỗ ông không?"


"Trả tiền!"


"Chịu luôn, ban đầu tôi còn định đăng video, khuyên mọi người đừng đến nữa, bánh bao dở lắm, hóa ra là hàng giả à?"


"Đúng là người nào cũng có."


Một đám khách hàng xúm lại chửi ông chủ quán net.


Còn những khách hàng vừa mua bánh thì lần lượt yêu cầu trả tiền.


Ai mà thèm mua bánh bao cửa hàng tiện lợi ở đây chứ.


Có bảy tám khách hàng thường xuyên đến quán net Tiểu Ngư lướt mạng, cũng nhìn ông chủ quán với vẻ mặt thất vọng.


Có người nói thẳng: "Anh làm ăn chán thật, sau này không đến quán anh nữa."


"Tôi cũng không đến nữa."


Lập tức có người phụ họa theo.


Nhân viên đứng ở quầy, nhìn cảnh ông chủ phải cúi đầu xin lỗi, níu kéo khách hàng, trong lòng bỗng thấy hơi sướng.


Đã nói trước là sẽ như vậy rồi, không chịu nghe.


Giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.


Đáng đời!


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 245: Mất cả chì lẫn chài
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...