Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 235: Sau này quán mình khỏi thờ Thần Tài, thờ ông chủ Lâm cho rồi!

88@-

Nhưng hôm nay tình hình đặc biệt, Tôn Hưng cũng là người làm ăn có lương tâm.


Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói với Hoàng Chí Cương: "Thế này đi, bao máy từ bây giờ đến một rưỡi sáng, tôi cũng không tính chi li, lấy anh 50 tệ là được rồi."


Tính ra, gần hai tệ rưỡi một giờ, giá này quả thực rất hời.


"Được ạ."


Hoàng Chí Cương nghe vậy, trong lòng cũng thấy khá ổn, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.


Giá này quả thực không đắt.


Anh ta nhớ lại tháng trước đến một tiệm net lớn hơn một chút, giá tám tệ một giờ.


Ngay cả khi làm thẻ thành viên, hưởng giá ưu đãi, mỗi giờ cũng mất sáu tệ, đắt cắt cổ.


So sánh lại, giá 20 tiếng này có thể nói là rẻ như bèo.


Tiệm net Bầu Trời Xanh tuy nhỏ, nhưng lúc vào cửa Hoàng Chí Cương cũng đã liếc qua vài cái, phát hiện cấu hình máy của tiệm cũng khá ổn.


Tan làm xong có thể ở lại đây chơi net luôn.


Hơn nữa hôm nay đến đây toàn là anh em trong nhóm, biết đâu lại có cơ hội tìm được vài người lập đội chơi chung, đáng giá!


Những người khách quen khác nghe giá Tôn Hưng đưa ra, cũng đều không có ý kiến gì.


Cùng lúc đó, có người đã đăng tin tức về việc bật máy xí chỗ ở tiệm net Bầu Trời Xanh lên nhóm, vẫn còn người đang trên đường tới.


Kèm theo tiếng phanh xe, Tạ Hồng Vũ dừng xe trước cửa tiệm net Bầu Trời Xanh.


Bảy tám người khách quen vừa bật máy xong, đang định chuồn thẳng, vừa hay nhìn thấy Tạ Hồng Vũ từ trên xe bước xuống.



Họ lập tức nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi.


"Đại gia đến rồi!"


"Momo em 5 chục xem thực lực nào đại gia ơi."


Tạ Hồng Vũ cười cười, đối với những lời trêu chọc này anh ta chẳng hề để tâm.


Ánh mắt anh ta hướng thẳng vào trong tiệm, hỏi thẳng: "Còn máy không?"


"Còn, mới bật được hơn một nửa thôi."


Một trong số các khách quen trả lời, còn không quên chỉ tay vào những máy trống trong tiệm.


Tạ Hồng Vũ khẽ gật đầu, đi thẳng về phía quầy lễ tân.


Lúc này, tốp khách quen đầu tiên về cơ bản đã bật máy xong, nên quầy lễ tân không cần phải xếp hàng nữa.


Tôn Hưng vẫn luôn bận rộn ở quầy, thấy những người khác chào hỏi Tạ Hồng Vũ một cách thân mật.


Trong lòng lập tức hiểu ra, không cần phải nói, vị này chắc chắn cũng là thực khách của ông chủ Lâm.


Anh ta theo phản xạ định nói giá bao máy đến một rưỡi sáng.


Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng, đã nghe Tạ Hồng Vũ nói thẳng với mình: "Có nạp tiền được không?"


"Được."


Tôn Hưng gật đầu.


Mở tiệm net thì cơ bản đều có thể nạp tiền, đây là chuyện quá đỗi bình thường.


Tuy nạp tiền sẽ có một số ưu đãi nhất định, nhưng tổng chi phí tính ra, chắc chắn sẽ đắt hơn 50 tệ không ít.



Lại nghe thấy vị khách trước mặt bĩu môi một cái, nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Vậy tốt, nạp trước cho tôi 2000 nhé."


"Bao... bao nhiêu cơ?"


Tôn Hưng trợn tròn mắt, suýt nữa thì nhảy dựng lên.


Anh ta nghi ngờ mình có nghe nhầm không.


Dù sao thì anh ta mở cái tiệm net này đã lâu, ngày thường trong tiệm ngay cả khách nạp một lần 200 tệ cũng hiếm thấy, huống chi là một lúc nạp 2000 tệ.


Sau một thoáng kinh ngạc, Tôn Hưng lập tức phản ứng lại, nhận ra vị khách trước mắt là một khách hàng sộp không hơn không kém!


Nếu nói Tôn Hưng trong lòng không rung động thì tuyệt đối là nói dối.


Dù sao đối với một ông chủ tiệm net nhỏ như anh ta, một khoản nạp lớn như vậy không phải ngày nào cũng gặp.


Tuy nhiên, làm người vẫn phải có lương tâm.


Người ta nể mặt ông chủ Lâm mà đến, không thể để người ta chịu thiệt được.


Anh ta thành khẩn nói với Tạ Hồng Vũ: "À, nếu anh chỉ đơn thuần là để đợi ông chủ Lâm bán hàng, thật sự không cần nạp nhiều tiền như vậy đâu. Bao máy đến một rưỡi sáng, tôi tính cho anh 50 tệ là đủ rồi."


Lúc Tôn Hưng nói câu này, cảm giác như tim mình đang co thắt lại, đau như cắt.


"Ồ, không sao, anh cứ nạp đi."


Tạ Hồng Vũ dường như chẳng hề bận tâm đến giá cả, cũng không định đôi co nhiều, nói rồi, anh ta đã lôi điện thoại ra, quét thẳng 2000 tệ qua.


Đối với anh ta, để có thể thuận lợi đợi được ông chủ Lâm, chút tiền này chẳng đáng là gì, lười tính toán mấy cái khuyến mãi bé như mắt muỗi.


Sau khi quét tiền xong, Tạ Hồng Vũ vẻ mặt bình tĩnh, lại nhàn nhạt nói: "Anh cứ bật cho tôi một máy, không cần tắt, cứ để nó chạy, chạy đến khi nào ông chủ Lâm bán hết hàng tuần này thì thôi."


"Hả?"



Tôn Hưng lần này coi như được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người bao máy kiểu này.


Cái gì gọi là cứ để nó chạy, cho đến khi ông chủ Lâm bán hết hàng tuần này chứ?


Bảo sao lúc nãy nghe có người gọi là đại gia, vị này đúng là chịu chi thật.


"Được được được, đại gia có khác."


"Ông chủ, ông cứ bật cho anh ấy đi, đại gia không thiếu chút tiền này đâu."


Mấy người khách quen xung quanh nghe Tạ Hồng Vũ nói vậy, cũng lần lượt hùa theo.


Họ đã quá quen với hành động này của Tạ Hồng Vũ, dù sao trong việc theo đuổi mỹ thực của ông chủ Lâm, Tạ Hồng Vũ trước nay luôn ra tay hào phóng.


"Vậy được thôi."


Tôn Hưng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Tạ Hồng Vũ, làm thẻ và bật máy cho anh ta.


Các tiệm net để thu hút khách hàng, đều sẽ đưa ra các hoạt động nạp tiền khác nhau.


Như thường thấy có nạp 100 được 130, nạp 200 được 280.


Mà mức nạp cao nhất của tiệm net Bầu Trời Xanh là nạp 500 được 650.


Tôn Hưng nhìn lịch sử chuyển khoản của Tạ Hồng Vũ, trong lòng suy nghĩ một lát.


Quyết định trực tiếp nhập vào hệ thống cho Tạ Hồng Vũ số dư 3000 tệ, tương đương với nạp 2000 được 3000.


Người ta không để ý là một chuyện, mình cũng không thể keo kiệt được.


Tạ Hồng Vũ theo thứ tự, tìm đến máy số 28, bật máy đăng nhập, rồi khóa màn hình, đặt mật khẩu.


Dù sao máy tính cũng đang đăng nhập bằng chứng minh thư của anh ta, lỡ có ai lén lút, dùng máy này làm chuyện gì, thì tội sẽ đổ lên đầu anh ta.



Đến sáu giờ, 42 máy của tiệm net Bầu Trời Xanh đã bị các khách quen chiếm lĩnh toàn bộ.


Những người đến muộn dĩ nhiên là thở ngắn than dài.


Cũng có bảy tám người khách quen hôm nay đặc biệt xin nghỉ làm, quyết định ở lại chơi net luôn, tiện thể đợi đến rạng sáng.


Tôn Hưng và vợ thấy không còn máy để bật, nhanh chóng xem doanh thu của tiệm tính đến thời điểm hiện tại.


Trên hệ thống hiện ra một con số sáng chói: 5050.


41 máy bao 50 tệ, cộng thêm 2000 tệ nạp thẻ.


"Vãi chưởng!" Tôn Hưng hít ngược một hơi muốn sặc cả đĩa lòng xào dưa.


"Vãi chưởng!" Vợ Tôn Hưng cũng hít một hơi suýt nghẹn cả bát bún riêu.


Hai vợ chồng có nằm mơ cũng không ngờ được, cái tiệm net nhỏ của mình, một ngày lại có thể đạt được doanh thu 5050 tệ!


Những tiệm net lớn có hàng trăm máy, có lẽ cũng chỉ có dịp lễ Tết mới có được doanh thu như vậy.


"Lão Tôn, em không phải đang mơ đấy chứ. Đây thật sự là đỉnh cao mà tiệm net nhà mình có thể đạt được sao?"


Vợ Tôn Hưng kích động không thôi, nhìn đi nhìn lại con số.


Chỉ hận không thể chụp màn hình lại, rồi in ra treo lên tường.


"Vợ à, trưa nay anh muốn ăn gì đó ngon ngon!" Tôn Hưng cố tình chuyển chủ đề, để bình ổn cảm xúc của mình.


"Ăn, ăn một bữa ra trò. Lát nữa em đi mua hai cái chân giò to về hầm! Hai vợ chồng mình mỗi người một cái gặm cho đã! Không đủ thì hầm thêm con gà nữa!"


Vợ Tôn Hưng gật đầu lia lịa.


Sức hút của ông chủ Lâm quả là kinh khủng tởm!


Sau này quán mình khỏi thờ Thần Tài, thờ ông chủ Lâm cho rồi!


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 235: Sau này quán mình khỏi thờ Thần Tài, thờ ông chủ Lâm cho rồi!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...