Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 234: Đại hội Oẳn Tù Tì lần thứ nhất của ông chủ Lâm

84@-

Một đám người tụ tập ồn ào náo nhiệt tại đây, tất cả đều vì món bánh bao của ông chủ Lâm, và giờ đây họ lại ồn ào náo nhiệt chuẩn bị chuyển địa điểm.


Tất cả lóc nhóc đi theo sau Tôn Hưng, lòng chỉ mong mau chóng đến được tiệm net Bầu Trời Xanh, bật máy xí chỗ ngay lập tức, để có thể giành được "suất đầu tiên" mua bánh bao của ông chủ Lâm.


Tôn Hưng đi đầu, tâm trạng lại vô cùng phức tạp.


Cứ cảm thấy chuyện này nó sai sai, hoang đường đến khó tả.


Ấy thế mà những người khác ai nấy đều mặt mày hớn hở.


Thôi kệ, mọi người vui là được.


Mình chẳng qua cũng chỉ là một ông chủ tiệm net nhỏ, có khách đến là may mắn lắm rồi, hơi đâu mà quản mấy chuyện tào lao này.


Cách đó không xa, những chủ hàng ăn sáng khác trơ mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng thất vọng không sao tả xiết.


Dù gì đây cũng là gần hai mươi con người, nếu tất cả đều tiêu thụ ở chỗ họ, thì cũng đóng góp không ít doanh thu đâu!


Nhưng ai mà ngờ, đám người này tới đây, chẳng mua đồ ăn sáng, cũng chẳng chịu đi, cứ đứng đó ríu rít nói chuyện.


Lúc thì giật nảy mình, lúc thì la hét ầm ĩ, trông y như một trại tâm thần vỡ trận.


Kết quả là quấy rầy cả buổi trời, mà không một ai chịu mua thứ gì. Nhìn thấy đám người kia theo Tôn Hưng rời đi, các chủ quán chỉ còn biết bất lực lắc đầu thở dài.


Duy chỉ có ông chủ hàng quẩy, vì quầy hàng ở gần, nên loáng thoáng nghe được câu chuyện.


Lúc này, trong lòng ông ta đã chẳng còn thấy ghen tị nổi nữa.


Cùng là bán hàng rong trên con phố này, mình gân cổ lên rao hàng không ngớt, chẳng ma nào thèm ngó.



Ngược lại bên kia, cái gã bán bánh bao, người còn chưa thấy đâu, chỉ cần nhờ một người đến thông báo một tiếng.


Mà đám người này cứ như trúng số độc đắc, cười tươi như hoa.


Người so với người, tức chết người!


Chẳng biết đi đâu mà nói lý, hay là mình cũng đổi nghề đi bán bánh bao cho rồi!


Bên phía tiệm net Bầu Trời Xanh.


Vợ Tôn Hưng xách một túi rác, đi ra cửa tiệm net, tiện tay ném vào thùng rác ngoài cửa.


Cô phủi tay, vừa mới quay người lại, đã thấy chồng mình đẩy chiếc xe điện nhỏ, phía sau lố nhố cả một đám đông, vừa đi vừa nói cười rôm rả.


"?"


Vợ Tôn Hưng mặt đầy dấu hỏi, không phải nói là ra cổng làng Thượng Lô, thay ông chủ Lâm thông báo tin tức bán hàng sao?


Sao cái đội hình này, trông cứ như sắp đi kết nghĩa huynh đệ với cả đám này thế?


Rất nhanh, đám người đã đến trước cửa tiệm net Bầu Trời Xanh.


Tôn Hưng đá chân chống xe điện, dựng xe xong, liền ba chân bốn cẳng đi vào trong tiệm.


"Lão Tôn, tình hình gì đây?"


Vợ Tôn Hưng vội vàng chạy ra đón.


"Thôi nào, lát nữa giải thích sau, vào phụ anh bật máy cho khách đã!"


Tôn Hưng vừa nói, chân vẫn không ngừng bước, đi thẳng vào trong.



Đám người này đều đến chơi net à?


Vợ Tôn Hưng hoàn toàn không hiểu mô tê gì, vẫn đang trong trạng thái mông lung tột độ.


Chưa kịp phản ứng, cô đã bị Tôn Hưng kéo tay, lôi xềnh xệch đến quầy lễ tân.


Đám khách quen lập tức vây kín quầy, người này một câu, người kia một câu nhao nhao lên.


"Bật cho tôi trước, tôi muốn làm vị khách đầu tiên của ông chủ Lâm!"


"Dựa vào đâu! Tôi phải là người đầu tiên!"


"Vãi chưởng, tôi chợt nhớ ra mình không mang chứng minh thư thì làm sao bây giờ!"


"Thế thì về nhà mà lấy!"


"Đừng nghe nó, dùng căn cước điện tử cũng được!"


Một đám người ồn ào cãi vã, ai cũng muốn giành được cái danh hiệu may mắn "vị khách đầu tiên", cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.


Cuối cùng, không còn cách nào khác.


Trong đám đông có người nảy ra một ý, lớn tiếng đề nghị: "Hay là chúng ta oẳn tù tì đi, một nhóm ba người, người thắng vào vòng trong, cuối cùng chọn ra ba người đầu tiên bật máy."


Đề nghị này vừa được đưa ra, đã nhanh chóng nhận được sự đồng tình của mọi người.


Thế là, một cảnh tượng hết sức vô lý đã xuất hiện.


Một đám người cứ như học sinh tiểu học, đứng trước quầy lễ tân ra dấu oẳn tù tì.


Vợ Tôn Hưng đứng một bên quầy, nhìn cảnh tượng như một vở hài kịch trước mắt, cảm giác như mình đang mơ.



Cô gắng sức chớp mắt, véo mạnh vào cánh tay mình một cái, đau đến nỗi phải xuýt xoa một tiếng.


May quá không phải mơ, không thì chẳng phải mình vừa mới dọn dẹp công cốc à!


Lúc này Tôn Hưng lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, sau một hồi vật vã trên đường, anh ta đã có đủ sự chuẩn bị tâm lý cho những hành động của đám thực khách này.


Để được ăn món do chính tay ông chủ Lâm làm, đám người này có làm ra bất cứ chuyện gì, anh ta cũng sẽ không thấy lạ nữa.


Sau vài vòng tranh tài "oẳn tù tì" quyết liệt mà cũng đầy hài hước, nhà vô địch của "Đại hội Oẳn Tù Tì lần thứ nhất của ông chủ Lâm" cuối cùng cũng đã ra đời.


Người may mắn đó chính là Hoàng Chí Cương.


Thành thật mà nói, chính Hoàng Chí Cương cũng hoàn toàn không ngờ được, cuối cùng mình lại có thể vượt qua bao đối thủ để giành chiến thắng.


Và điều vô lý nhất là, từ đầu đến cuối anh ta chẳng hề nghiêm túc, thuần túy chỉ thấy vui, với tâm thế chơi cho biết, cả quá trình chỉ ra mỗi kéo.


Cứ thế một cách ngơ ngác, anh ta lại trở thành nhà vô địch.


"Đù má, trùm seeder có khác!"


"Anh bạn seeder ơi, giúp tôi một việc, game vừa cập nhật banner mới, quay gacha giúp tôi với."


"Thằng cha này! Biết thế lúc nãy tôi ra búa rồi!"


Một đám người chửi bới ầm ĩ, nhìn Hoàng Chí Cương với ánh mắt rất không bình thường.


Thằng cha này chắc chắn có tà thuật.


Chắc chắn là lấy tuổi thọ của mình ra để đổi lấy may mắn.


Không thể đọ với nó được!



Anh ta quyết định "của đi thay người".


Số tiền lì xì anh ta trả lại cho Tạ Hồng Vũ, đối phương lại trả về y nguyên.


Hơn nữa lần này vì thông tin mình cung cấp về ông chủ Lâm có sai sót, khiến mọi người phải vất vả thế này, hay là mời mọi người uống nước, coi như là một lời xin lỗi.


Nghĩ đến đây, Hoàng Chí Cương vội vàng giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: "Lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi mời mọi người uống nước, mọi người tự đi lấy nhé, lát nữa tôi trả tiền cho ông chủ."


Gần hai mươi người, mỗi người một chai nước, nhiều lắm cũng chỉ hơn một trăm tệ, cũng đáng.


"Coi như cậu biết điều."


"Người anh em này, tôi kết giao!"


Mọi người nghe anh ta nói vậy, liền cười hì hì tản ra, không khí cũng dịu đi nhiều.


Cuối cùng mọi người cũng bắt đầu tự giác xếp hàng, chờ bật máy.


Hoàng Chí Cương lôi chứng minh thư từ trong túi ra, bắt đầu tính toán.


Anh ta ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, lúc này đúng năm rưỡi.


Thời gian ông chủ Lâm bán hàng là một giờ sáng.


Để chắc ăn, ít nhất phải bật máy đến một rưỡi sáng, tính ra tổng cộng là 20 tiếng.


Nghĩ đến đây, Hoàng Chí Cương mở miệng hỏi: "Ông chủ, bao máy 20 tiếng bao nhiêu tiền ạ?"


Tiệm net Bầu Trời Xanh là một tiệm nhỏ, giá cả không đắt.


Tiệm chủ yếu có hai gói khuyến mãi thông thường, một là 10 tệ 3 tiếng, hai là 20 tệ 6 tiếng.


Còn khung giờ đêm thì tính phí riêng.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 234: Đại hội Oẳn Tù Tì lần thứ nhất của ông chủ Lâm
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...