Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 226: Hóa ra là công cốc à
78@-
Bên trong tiệm net Tiểu Ngư.
Lâm Huyền lần này khôn ra rồi, nên mới đặc biệt ôm hai cái thùng giữ nhiệt đi vào.
Hai cái thùng chồng lên nhau trông cũng kềnh càng ra phết, hắn ôm trước ngực mà gần như che hết cả người.
Anh chàng nhân viên trực quầy vừa ngáp một cái thật dài, đang trong trạng thái hồn treo ngược cành cây, chẳng biết đã phiêu du tới phương nào. Giữa lúc đang chán như con gián, anh ta bâng quơ quay đầu lại thì bất thình lình thấy hai cái thùng lơ lửng lơ lửng bay về phía mình.
U là trời, thùng giữ nhiệt thành tinh rồi hay gì, biết tự đi luôn mới ghê.
Nhìn kỹ lại lần nữa, anh ta mới thấy bóng dáng của Lâm Huyền lấp ló sau hai cái thùng, bấy giờ mới vỡ lẽ, trong đầu cũng loé lên hình ảnh quen thuộc.
Anh ta liền cất tiếng chào:
"Ồ, là ông chủ bán xe Cullinan... Á lộn, nhịu mồm, là ông chủ lái Cullinan đi bán bánh bao đó à."
Ngay sau đó, anh nhân viên vội nói thêm: "Đúng rồi ông chủ, lát nữa cho tôi ba cái bánh bao nhé."
Hôm qua, mấy người trong tiệm hóng hớt chạy ra xem, còn mua bánh bao về ăn lấy ăn để ngay tại quán.
Cái mùi bánh bao nó thơm nức mũi, lan toả khắp cả tiệm net, làm anh ta thèm nhỏ cả dãi.
Khổ nỗi lúc đó không đi ngay được, tới khi định ăn thì Lâm Huyền đã lái xe đi mất rồi.
Thế nên hôm nay, dù trời có sập, anh ta cũng không thể bỏ lỡ lần nữa.
"Vậy tôi lấy cho cậu trước nhé, bánh bao đậu hũ cay 3 tệ, bánh bao xá xíu 5 tệ, cậu lấy loại nào?"
Lâm Huyền nhẹ nhàng đặt hai thùng giữ nhiệt xuống đất, hỏi cậu nhân viên.
"Hai đậu hũ, một xá xíu."
Anh nhân viên không chút do dự, quyết trong một nốt nhạc, rồi thoăn thoắt rút điện thoại ra quét mã thanh toán.
Nhân lúc Lâm Huyền cúi xuống lấy bánh bao từ trong thùng, anh nhân viên bỗng nói: "Ông chủ cũng không cần vào trong rao từng người đâu, để tôi dùng loa thông báo cho một tiếng là được."
"Thế có tiện không?"
Lâm Huyền ngẩn người, không ngờ đối phương lại nhiệt tình đến vậy.
"Có gì mà không tiện, tối nay có tới bảy, tám người đến chơi net đã dặn tôi trước rồi, bảo tôi để ý, lúc nào ông chủ tới thì báo cho họ một tiếng."
Thật ra, chủ yếu là anh ta thấy đi thông báo từng người thì phiền quá, dùng loa hú một tiếng vừa nhanh vừa khoẻ.
Nói rồi, anh nhân viên thành thạo bật hệ thống phát thanh, vào thẳng vấn đề:
"Ai muốn mua bánh bao thì ra quầy nhé. Bánh bao đậu hũ cay 3 tệ một cái, bánh bao xá xíu 5 tệ một cái."
Anh ta lặp lại hai lần.
Chỉ thấy ở sảnh chính, lập tức có mấy người đứng bật dậy.
Một ông anh đang dở trận game, nhưng nghe thấy tiếng loa, anh ta không ngần ngại hét vào tai nghe: "Đợi tí, đừng có combat tổng vội, tao đi mua bánh bao cái đã!"
Nói xong, anh ta giật phắt cái tai nghe xuống, ba chân bốn cẳng chạy về phía quầy.
Cảnh tượng trước mắt gần như là phiên bản tái hiện của tiệm net Black Ant.
"Ối giời ơi, cuối cùng ông chủ cũng đến rồi!"
"Ông chủ ơi, hôm nay vẫn lái Cullinan tới ạ?"
Mọi người nhao nhao mỗi người một câu, ồn ào như cái chợ vỡ, quầy lễ tân thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.
Trong đám người này, dĩ nhiên cũng không thiếu những người được bạn bè đặc biệt lôi kéo đến xem cho vui, giống hệt như A Khải và A Phong ở tiệm net Black Ant hôm trước.
"Ông chủ này lái Cullinan bán bánh bao thật á?"
"Cullinan đâu, sao tao chả thấy?"
"Mày hỏi thừa, chắc chắn là đỗ ở ngoài rồi, chứ chẳng lẽ lái vào tận trong tiệm net cho mày ngắm à."
Anh nhân viên đứng bên cạnh nghe thấy vậy, tủm tỉm cười, thong thả đáp: "Nếu chịu chi tiền sửa cửa thì lái vào cũng được thôi."
Lâm Huyền dở khóc dở cười, đúng là toàn những chuyện trên trời dưới đất.
Hắn bất lực lắc đầu, cố gắng kéo chủ đề về đúng quỹ đạo, vừa mới thốt ra được hai chữ: "Mua bánh bao..."
Thế nhưng, lời còn chưa nói hết, đã bị cậu trai đeo kính níu lấy cánh tay.
"Ông chủ ơi, hay là bọn mình ra chỗ xe Cullinan của ông chủ mua đi, em còn muốn chụp kiểu ảnh nữa."
"Đúng đấy, hôm qua em quên béng mất không chụp, về kể với đứa khác là ăn bánh bao của ông chủ lái Cullinan bán mà có ma nào nó tin đâu."
Lập tức có người bên cạnh hùa theo.
"Mấy người rốt cuộc là mua bánh bao hay là xem Cullinan thế hả."
Ông anh còn đang chờ về combat tổng có vẻ hơi sốt ruột.
Cậu trai đeo kính đáp: "Khác nhau chứ, chiếc Cullinan chính là giá trị gia tăng của cái bánh bao. Không chụp ảnh thì trời biết đất biết ai biết tôi ăn bánh bao lấy từ xe Cullinan ra!"
"Sống ảo!" Ông anh bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh.
Nhưng cậu trai đeo kính chẳng hề bận tâm, vẫn lý sự cùn: "Tôi không lái nổi Cullinan, thì ăn cái bánh bao được chở đến bằng Cullinan, chụp tấm ảnh làm kỷ niệm thì có làm sao. Dù gì đây cũng là một trải nghiệm đặc biệt mà."
Cậu ta vừa nói vậy, mấy người xung quanh đều gật gù, vẻ mặt đăm chiêu.
"Đúng nhỉ, có lý đấy. Sau này đi chém gió với bạn bè còn có ảnh làm bằng chứng."
"Đúng đúng, hay là mình ra chỗ chiếc Cullinan mua đi."
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, nhanh chóng đi đến thống nhất.
Lâm Huyền: "..."
Hắn đã đặc biệt vác hai cái thùng giữ nhiệt vào đây, vốn nghĩ sẽ tiện cho thực khách mua bán, không cần phải chạy ra tận ngoài.
Kết quả thì hay rồi, đám người này ngược lại còn yêu cầu ra tận xe để mua.
Lòng vòng một hồi, hoá ra nãy giờ mình làm chuyện ruồi bu... Công cốc hết cả rồi!
Tuy nhiên, vì đây là yêu cầu hợp lý của các "thượng đế", hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Chụp ảnh thôi mà, có gì to tát đâu, lại chẳng sứt mẻ miếng sơn nào.
Lâm Huyền gật đầu đồng ý.
Ai ngờ, ông anh nghe vậy, trước tiên gãi gãi đầu, sau đó hơi chột dạ liếc đi chỗ khác, nói: "Thôi không được, làm thế người ta lại tưởng tôi đặc biệt. Tôi cũng ra ngoài mua."
Lúc này, có người bên cạnh không nhịn được cà khịa một câu: "Không phải ông anh còn đang vội về combat à?"
Ông anh đổi sang vẻ mặt bất cần, huênh hoang nói: "Vô tư đi, tôi cầm Yasuo, KDA 1/12/2, feed cho team bạn sấp mặt rồi."
"Trình của tôi, combat có tôi hay không cũng thế, biết đâu không có tôi, đồng đội lại dễ thắng hơn ấy chứ."
"???"
Câu này làm cả đám đứng hình.
Nhất thời không biết nên chê bai cái KDA thảm thương của ông anh, hay là nên khen ngợi tinh thần tự biết mình biết ta hiếm có này.
Thế là, Lâm Huyền vừa mới đặt chân vào cửa tiệm net chưa được bao lâu, lại đành phải ôm thùng giữ nhiệt, đi ngược lại đường cũ, ra chỗ chiếc Cullinan đang đỗ ở ngoài.
Anh chàng Tiểu Vương ở ngoài cửa đang định vào lại tiệm net tìm Lâm Huyền mua thêm mấy cái bánh bao xá xíu nữa.
Cậu ta vừa nhấc chân lên, đã thấy Lâm Huyền từ trong tiệm đi ra.
Ủa, chuyện gì đây? Chẳng lẽ bánh bao của ông chủ Lâm ế ẩm, nên mới phải đi ra?
Đám người này đúng là không biết thưởng thức gì cả, bánh bao ngon như thế mà không mua.
Kệ bọn họ, mình nhất định phải mua thêm mấy cái mới được!
Ý nghĩ này của Tiểu Vương vừa loé lên trong đầu, thì cậu ta đã thấy một đám đông nối đuôi nhau túa ra từ phía sau Lâm Huyền, xúm lại, cùng tiến về phía chiếc Cullinan.
Tổ cha nó, đây đâu phải là ế.
Rõ ràng là đắt hàng như tôm tươi mới đúng!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bên trong tiệm net Tiểu Ngư.
Lâm Huyền lần này khôn ra rồi, nên mới đặc biệt ôm hai cái thùng giữ nhiệt đi vào.
Hai cái thùng chồng lên nhau trông cũng kềnh càng ra phết, hắn ôm trước ngực mà gần như che hết cả người.
Anh chàng nhân viên trực quầy vừa ngáp một cái thật dài, đang trong trạng thái hồn treo ngược cành cây, chẳng biết đã phiêu du tới phương nào. Giữa lúc đang chán như con gián, anh ta bâng quơ quay đầu lại thì bất thình lình thấy hai cái thùng lơ lửng lơ lửng bay về phía mình.
U là trời, thùng giữ nhiệt thành tinh rồi hay gì, biết tự đi luôn mới ghê.
Nhìn kỹ lại lần nữa, anh ta mới thấy bóng dáng của Lâm Huyền lấp ló sau hai cái thùng, bấy giờ mới vỡ lẽ, trong đầu cũng loé lên hình ảnh quen thuộc.
Anh ta liền cất tiếng chào:
"Ồ, là ông chủ bán xe Cullinan... Á lộn, nhịu mồm, là ông chủ lái Cullinan đi bán bánh bao đó à."
Ngay sau đó, anh nhân viên vội nói thêm: "Đúng rồi ông chủ, lát nữa cho tôi ba cái bánh bao nhé."
Hôm qua, mấy người trong tiệm hóng hớt chạy ra xem, còn mua bánh bao về ăn lấy ăn để ngay tại quán.
Cái mùi bánh bao nó thơm nức mũi, lan toả khắp cả tiệm net, làm anh ta thèm nhỏ cả dãi.
Khổ nỗi lúc đó không đi ngay được, tới khi định ăn thì Lâm Huyền đã lái xe đi mất rồi.
Thế nên hôm nay, dù trời có sập, anh ta cũng không thể bỏ lỡ lần nữa.
"Vậy tôi lấy cho cậu trước nhé, bánh bao đậu hũ cay 3 tệ, bánh bao xá xíu 5 tệ, cậu lấy loại nào?"
Lâm Huyền nhẹ nhàng đặt hai thùng giữ nhiệt xuống đất, hỏi cậu nhân viên.
"Hai đậu hũ, một xá xíu."
Anh nhân viên không chút do dự, quyết trong một nốt nhạc, rồi thoăn thoắt rút điện thoại ra quét mã thanh toán.
Nhân lúc Lâm Huyền cúi xuống lấy bánh bao từ trong thùng, anh nhân viên bỗng nói: "Ông chủ cũng không cần vào trong rao từng người đâu, để tôi dùng loa thông báo cho một tiếng là được."
"Thế có tiện không?"
Lâm Huyền ngẩn người, không ngờ đối phương lại nhiệt tình đến vậy.
"Có gì mà không tiện, tối nay có tới bảy, tám người đến chơi net đã dặn tôi trước rồi, bảo tôi để ý, lúc nào ông chủ tới thì báo cho họ một tiếng."
Thật ra, chủ yếu là anh ta thấy đi thông báo từng người thì phiền quá, dùng loa hú một tiếng vừa nhanh vừa khoẻ.
Nói rồi, anh nhân viên thành thạo bật hệ thống phát thanh, vào thẳng vấn đề:
"Ai muốn mua bánh bao thì ra quầy nhé. Bánh bao đậu hũ cay 3 tệ một cái, bánh bao xá xíu 5 tệ một cái."
Anh ta lặp lại hai lần.
Chỉ thấy ở sảnh chính, lập tức có mấy người đứng bật dậy.
Một ông anh đang dở trận game, nhưng nghe thấy tiếng loa, anh ta không ngần ngại hét vào tai nghe: "Đợi tí, đừng có combat tổng vội, tao đi mua bánh bao cái đã!"
Nói xong, anh ta giật phắt cái tai nghe xuống, ba chân bốn cẳng chạy về phía quầy.
Cảnh tượng trước mắt gần như là phiên bản tái hiện của tiệm net Black Ant.
"Ối giời ơi, cuối cùng ông chủ cũng đến rồi!"
"Ông chủ ơi, hôm nay vẫn lái Cullinan tới ạ?"
Mọi người nhao nhao mỗi người một câu, ồn ào như cái chợ vỡ, quầy lễ tân thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.
Trong đám người này, dĩ nhiên cũng không thiếu những người được bạn bè đặc biệt lôi kéo đến xem cho vui, giống hệt như A Khải và A Phong ở tiệm net Black Ant hôm trước.
"Ông chủ này lái Cullinan bán bánh bao thật á?"
"Cullinan đâu, sao tao chả thấy?"
"Mày hỏi thừa, chắc chắn là đỗ ở ngoài rồi, chứ chẳng lẽ lái vào tận trong tiệm net cho mày ngắm à."
Anh nhân viên đứng bên cạnh nghe thấy vậy, tủm tỉm cười, thong thả đáp: "Nếu chịu chi tiền sửa cửa thì lái vào cũng được thôi."
Lâm Huyền dở khóc dở cười, đúng là toàn những chuyện trên trời dưới đất.
Hắn bất lực lắc đầu, cố gắng kéo chủ đề về đúng quỹ đạo, vừa mới thốt ra được hai chữ: "Mua bánh bao..."
Thế nhưng, lời còn chưa nói hết, đã bị cậu trai đeo kính níu lấy cánh tay.
"Ông chủ ơi, hay là bọn mình ra chỗ xe Cullinan của ông chủ mua đi, em còn muốn chụp kiểu ảnh nữa."
"Đúng đấy, hôm qua em quên béng mất không chụp, về kể với đứa khác là ăn bánh bao của ông chủ lái Cullinan bán mà có ma nào nó tin đâu."
Lập tức có người bên cạnh hùa theo.
"Mấy người rốt cuộc là mua bánh bao hay là xem Cullinan thế hả."
Ông anh còn đang chờ về combat tổng có vẻ hơi sốt ruột.
Cậu trai đeo kính đáp: "Khác nhau chứ, chiếc Cullinan chính là giá trị gia tăng của cái bánh bao. Không chụp ảnh thì trời biết đất biết ai biết tôi ăn bánh bao lấy từ xe Cullinan ra!"
"Sống ảo!" Ông anh bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh.
Nhưng cậu trai đeo kính chẳng hề bận tâm, vẫn lý sự cùn: "Tôi không lái nổi Cullinan, thì ăn cái bánh bao được chở đến bằng Cullinan, chụp tấm ảnh làm kỷ niệm thì có làm sao. Dù gì đây cũng là một trải nghiệm đặc biệt mà."
Cậu ta vừa nói vậy, mấy người xung quanh đều gật gù, vẻ mặt đăm chiêu.
"Đúng nhỉ, có lý đấy. Sau này đi chém gió với bạn bè còn có ảnh làm bằng chứng."
"Đúng đúng, hay là mình ra chỗ chiếc Cullinan mua đi."
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, nhanh chóng đi đến thống nhất.
Lâm Huyền: "..."
Hắn đã đặc biệt vác hai cái thùng giữ nhiệt vào đây, vốn nghĩ sẽ tiện cho thực khách mua bán, không cần phải chạy ra tận ngoài.
Kết quả thì hay rồi, đám người này ngược lại còn yêu cầu ra tận xe để mua.
Lòng vòng một hồi, hoá ra nãy giờ mình làm chuyện ruồi bu... Công cốc hết cả rồi!
Tuy nhiên, vì đây là yêu cầu hợp lý của các "thượng đế", hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Chụp ảnh thôi mà, có gì to tát đâu, lại chẳng sứt mẻ miếng sơn nào.
Lâm Huyền gật đầu đồng ý.
Ai ngờ, ông anh nghe vậy, trước tiên gãi gãi đầu, sau đó hơi chột dạ liếc đi chỗ khác, nói: "Thôi không được, làm thế người ta lại tưởng tôi đặc biệt. Tôi cũng ra ngoài mua."
Lúc này, có người bên cạnh không nhịn được cà khịa một câu: "Không phải ông anh còn đang vội về combat à?"
Ông anh đổi sang vẻ mặt bất cần, huênh hoang nói: "Vô tư đi, tôi cầm Yasuo, KDA 1/12/2, feed cho team bạn sấp mặt rồi."
"Trình của tôi, combat có tôi hay không cũng thế, biết đâu không có tôi, đồng đội lại dễ thắng hơn ấy chứ."
"???"
Câu này làm cả đám đứng hình.
Nhất thời không biết nên chê bai cái KDA thảm thương của ông anh, hay là nên khen ngợi tinh thần tự biết mình biết ta hiếm có này.
Thế là, Lâm Huyền vừa mới đặt chân vào cửa tiệm net chưa được bao lâu, lại đành phải ôm thùng giữ nhiệt, đi ngược lại đường cũ, ra chỗ chiếc Cullinan đang đỗ ở ngoài.
Anh chàng Tiểu Vương ở ngoài cửa đang định vào lại tiệm net tìm Lâm Huyền mua thêm mấy cái bánh bao xá xíu nữa.
Cậu ta vừa nhấc chân lên, đã thấy Lâm Huyền từ trong tiệm đi ra.
Ủa, chuyện gì đây? Chẳng lẽ bánh bao của ông chủ Lâm ế ẩm, nên mới phải đi ra?
Đám người này đúng là không biết thưởng thức gì cả, bánh bao ngon như thế mà không mua.
Kệ bọn họ, mình nhất định phải mua thêm mấy cái mới được!
Ý nghĩ này của Tiểu Vương vừa loé lên trong đầu, thì cậu ta đã thấy một đám đông nối đuôi nhau túa ra từ phía sau Lâm Huyền, xúm lại, cùng tiến về phía chiếc Cullinan.
Tổ cha nó, đây đâu phải là ế.
Rõ ràng là đắt hàng như tôm tươi mới đúng!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 226: Hóa ra là công cốc à
10.0/10 từ 24 lượt.