Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 21: Chẳng lẽ muốn phá cho banh cặp nào là banh cặp đó luôn à?
77@-
Tuy gọi là khu ẩm thực, nhưng thực chất đây là một khu vực cực kỳ rộng lớn.
Bởi lẽ công viên Tú Thủy được phủ xanh rất tốt, ngoài quảng trường trung tâm dành cho các hoạt động chính, phần lớn diện tích còn lại là những con đường nhỏ uốn lượn dưới tán cây rợp bóng. Các quầy hàng rong trong khu ẩm thực cũng vì thế mà nằm rải rác dọc theo mấy con đường nhỏ gần đó.
Vị trí của Lâm Huyền là một góc cua khuất nẻo.
Từ đây muốn đến khu vực hoạt động chính phải đi bộ mất một hai trăm mét, lại còn bị che khuất bởi cả một rừng cây phía trước. Phải đến thật gần mới có thể nhìn thấy.
Thật sự không thể coi là một vị trí đắc địa được.
Nhưng biết làm sao bây giờ, những chỗ ngon đã bị người ta xí hết từ mấy ngày trước rồi. Lúc hệ thống làm giấy phép tạm thời cho hắn thì đã hơi muộn.
Thôi thì đã đến đây rồi, sao cũng được. Lâm Huyền bắt đầu dọn dẹp xe hàng, chuẩn bị mở bán.
Dọn dẹp được nửa chừng, hắn bỗng mím môi, thấy cổ họng hơi khô khốc.
Nhưng cửa hàng tiện lợi gần nhất chắc phải đi bộ ra tận cổng công viên. Cả đi cả về khéo mất hơn chục phút. Vứt cái xe hàng ở đây thì lại thấy không an toàn cho lắm.
Lẽ ra hắn nên chuẩn bị sẵn vài chai nước khoáng trên xe mới phải. Đúng là tính sót một bước.
Mà thôi, chắc gần đây cũng có quầy bán đồ uống chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lâm Huyền quay đầu ngó nghiêng.
Rất nhanh, hắn đã tìm thấy mục tiêu.
Cách đó không xa có một chiếc xe đẩy nhỏ xinh. Bên cạnh xe có treo một tấm biển viết tay, nét chữ nắn nót xinh xắn.
Trà Chanh Giã Tay.
Đúng là nghĩ gì có nấy.
Lâm Huyền chạy lon ton qua đó, định bụng gọi một ly.
Thế nhưng hắn nào có ngờ, ngay lúc này mình lại đang là chủ đề bàn tán của hai cô chủ quán trà chanh.
Chủ quán trà chanh là hai cô sinh viên, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng.
Vì là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, lại chưa tìm được chỗ thực tập, hai cô nàng tình cờ nghe nói về sự kiện xem mắt này liền nảy ra ý định khởi nghiệp bằng việc bán hàng rong. Thế là sau một hồi bàn bạc, cả hai quyết định mở một quầy trà chanh giã tay ở đây.
Điều kiện gia đình của cả hai thực ra khá tốt, việc ra ngoài bán hàng rong chủ yếu là để rèn luyện bản thân chứ không nặng mục đích kiếm tiền. Đặc biệt là gia đình Dư Dao, họ cực kỳ phiền não về tính cách hướng nội lại còn sợ xã hội của cô con gái rượu, nên đương nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành ý tưởng này.
Hai người đến sớm hơn Lâm Huyền một chút. Vì ở gần nên lúc hắn dọn dẹp xe hàng, họ đã để ý từ lâu. Hai cô nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn, thì thầm đoán xem Lâm Huyền bán món gì, liệu có cạnh tranh với mình không.
Ai ngờ, họ lại thấy Lâm Huyền đang chạy về phía mình.
Hai cô nàng giật nảy mình, tưởng rằng hành động của mình đã khiến Lâm Huyền phật ý.
Kết quả là, Lâm Huyền vừa chạy đến trước xe hàng, còn chưa kịp mở miệng gọi món.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, Dư Dao đã sợ đến mức bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu, mặt đỏ bừng, lắp bắp: "Xin... xin lỗi anh!"
"Hả?"
Lâm Huyền ngơ ngác nhìn Dư Dao, ngẫm nghĩ một giây, rồi thận trọng hỏi lại: "Cô xin lỗi tôi vì chuyện gì cơ?"
Dư Dao cũng ngập ngừng, thăm dò: "Em... em không nên nói như vậy?"
Lâm Huyền càng thêm hoang mang.
Nghe cuộc đối thoại kỳ quặc này, cộng thêm vẻ mặt của Lâm Huyền, Ngô Mộng Mộng, cô sinh viên thông minh và hướng ngoại hơn, lập tức nhận ra các cô đã quê một cục.
Cô kéo tay cô bạn thân kiêm cộng sự của mình, vội vàng giải thích: "Không có gì đâu ạ, cậu ấy hơi chập mạch ấy mà, anh đừng để bụng."
"Xin hỏi anh đến để...?"
"À à, cho tôi một ly trà chanh." Lâm Huyền rất giỏi gạt đi những chuyện nghĩ không thông, hắn lập tức gọi món.
"Vâng ạ, vâng ạ, anh muốn ngọt vừa hay ngọt nhiều? Nhiều đá, ít đá hay không đá ạ?" Ngô Mộng Mộng hỏi.
"Ngọt nhiều, đá bình thường nhé."
Nhịp độ giao tiếp cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Dư Dao thở phào nhẹ nhõm, biết mình không phải là người có khiếu giao tiếp với khách. Cô lẳng lặng đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu cắt chanh, pha chế.
Bụp! Bụp! Bụp!
Sau một loạt tiếng va đập dồn dập và mạnh mẽ, những lát chanh dưới đáy ly bị giã cho nát nhừ. Trà lài được rót vào, thêm đá viên và siro đường, khuấy đều lên, thế là một ly trà chanh đã hoàn thành.
"Trà chanh của anh đây ạ. 8 tệ." Ngô Mộng Mộng đưa ly nước cho Lâm Huyền.
Giá cũng không đắt, rất phải chăng.
Lâm Huyền vừa quét mã thanh toán, vừa hút một hơi thật mạnh.
Hương trà thanh mát, mùi chanh thơm lừng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Mùi vị ngon bất ngờ, chẳng thua kém gì các tiệm đồ uống bên ngoài.
Dù trước đó họ đã mời bạn bè và gia đình uống thử và đều nhận được lời khen, nhưng tính ra, Lâm Huyền mới là vị khách đầu tiên của họ. Đương nhiên là họ muốn nghe ý kiến rồi.
"Ngon lắm, không tệ đâu." Lâm Huyền đưa ra lời nhận xét.
Hai cô sinh viên nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
Ngay sau đó, Ngô Mộng Mộng tò mò hỏi: "Anh bán gì ở xe hàng thế ạ?"
Xe hàng của Lâm Huyền vẫn chưa dọn xong, tấm biển hiệu cũng chưa được treo lên.
"Ba rọi luộc sốt tỏi."
Nghe câu trả lời này, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng đang hớn hở bỗng khựng lại, đơ mặt nhìn nhau.
"Ba rọi... luộc... sốt tỏi?"
Cả hai nhìn Lâm Huyền với ánh mắt không thể nào hiểu nổi.
Món ăn này xuất hiện ở bất cứ đâu khác, họ cũng sẽ không ngạc nhiên. Nhưng tại sao lại có người bán ba rọi luộc sốt tỏi ở khu ẩm thực của một sự kiện xem mắt chứ?
Hơn nữa, những người đến đây xem mắt chắc chắn đều rất coi trọng hình tượng của mình. Ai lại vác cái miệng đầy mùi tỏi đi hẹn hò với người khác cơ chứ?
Chẳng lẽ anh ta tính phá cho banh cặp nào là banh cặp đó luôn à?
"Anh… có ý tưởng độc đáo thật." Ngô Mộng Mộng đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một từ thích hợp.
Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ tương tự. Nhưng khổ nỗi hệ thống lại bắt hắn làm như vậy.
Hắn vừa uống trà chanh, vừa quay về xe hàng sắp xếp lại mọi thứ. Cuối cùng, hắn treo tấm biển hiệu lên.
Ba rọi luộc sốt tỏi, 88 tệ một phần.
Mức giá này vẫn được đưa ra sau khi hắn đã tính toán kỹ lưỡng chi phí. Giống như món cánh gà nướng cay xé lưỡi phun lửa lần trước, dù giá cao hơn bình thường khá nhiều, nhưng chủ yếu là do nguyên liệu đắt đỏ. Lợi nhuận thực ra không cao, mà hắn cũng chẳng trông chờ vào chút lợi nhuận này để kiếm tiền.
Quan trọng nhất vẫn là phần thưởng nhiệm vụ.
Tại quầy trà chanh, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng vẫn đang xì xào về ông chủ kỳ lạ này.
"Rốt cuộc anh ta nghĩ cái gì vậy trời?" Ngô Mộng Mộng cảm thấy nghĩ mãi không ra.
"Mộng Mộng này, lát nữa chúng mình có nên qua ủng hộ anh ấy một phần không?" Dư Dao khẽ nói. "Người ta buôn bán cũng chẳng dễ dàng gì, có qua có lại mà."
Ngô Mộng Mộng nghĩ một lúc, thấy cũng được. Người ta đã ủng hộ mình thì mình cũng nên ủng hộ lại. Lỡ đâu hôm nay ông chủ này không bán được phần nào thì chắc sẽ buồn lắm.
"Thế cậu đi đi," Dư Dao nhìn Ngô Mộng Mộng.
"Tớ đi thì lát có khách cậu tự tiếp đấy nhé," Ngô Mộng Mộng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Nghe vậy, Dư Dao hít một hơi sâu, mặt đầy vẻ quyết tâm đứng dậy, tiến về phía quầy hàng của Lâm Huyền.
Ít nhất thì ông chủ này cũng vừa mới gặp mặt rồi...
Khi đến gần hơn, Dư Dao cuối cùng cũng nhìn rõ tấm biển hiệu treo trên xe hàng của Lâm Huyền.
Mắt cô nàng từ từ mở to hết cỡ.
"Tám... tám mươi tám tệ?!"
Trời đất ơi, giá cắt cổ thế này! Có hợp lý không vậy? Anh chỉ là một cái xe hàng rong thôi mà!
Dư Dao gào thét trong lòng, một thôi thúc muốn quay đầu bỏ chạy ngay và luôn trỗi dậy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Tuy gọi là khu ẩm thực, nhưng thực chất đây là một khu vực cực kỳ rộng lớn.
Bởi lẽ công viên Tú Thủy được phủ xanh rất tốt, ngoài quảng trường trung tâm dành cho các hoạt động chính, phần lớn diện tích còn lại là những con đường nhỏ uốn lượn dưới tán cây rợp bóng. Các quầy hàng rong trong khu ẩm thực cũng vì thế mà nằm rải rác dọc theo mấy con đường nhỏ gần đó.
Vị trí của Lâm Huyền là một góc cua khuất nẻo.
Từ đây muốn đến khu vực hoạt động chính phải đi bộ mất một hai trăm mét, lại còn bị che khuất bởi cả một rừng cây phía trước. Phải đến thật gần mới có thể nhìn thấy.
Thật sự không thể coi là một vị trí đắc địa được.
Nhưng biết làm sao bây giờ, những chỗ ngon đã bị người ta xí hết từ mấy ngày trước rồi. Lúc hệ thống làm giấy phép tạm thời cho hắn thì đã hơi muộn.
Thôi thì đã đến đây rồi, sao cũng được. Lâm Huyền bắt đầu dọn dẹp xe hàng, chuẩn bị mở bán.
Dọn dẹp được nửa chừng, hắn bỗng mím môi, thấy cổ họng hơi khô khốc.
Nhưng cửa hàng tiện lợi gần nhất chắc phải đi bộ ra tận cổng công viên. Cả đi cả về khéo mất hơn chục phút. Vứt cái xe hàng ở đây thì lại thấy không an toàn cho lắm.
Lẽ ra hắn nên chuẩn bị sẵn vài chai nước khoáng trên xe mới phải. Đúng là tính sót một bước.
Mà thôi, chắc gần đây cũng có quầy bán đồ uống chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lâm Huyền quay đầu ngó nghiêng.
Rất nhanh, hắn đã tìm thấy mục tiêu.
Cách đó không xa có một chiếc xe đẩy nhỏ xinh. Bên cạnh xe có treo một tấm biển viết tay, nét chữ nắn nót xinh xắn.
Trà Chanh Giã Tay.
Đúng là nghĩ gì có nấy.
Lâm Huyền chạy lon ton qua đó, định bụng gọi một ly.
Thế nhưng hắn nào có ngờ, ngay lúc này mình lại đang là chủ đề bàn tán của hai cô chủ quán trà chanh.
Chủ quán trà chanh là hai cô sinh viên, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng.
Vì là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, lại chưa tìm được chỗ thực tập, hai cô nàng tình cờ nghe nói về sự kiện xem mắt này liền nảy ra ý định khởi nghiệp bằng việc bán hàng rong. Thế là sau một hồi bàn bạc, cả hai quyết định mở một quầy trà chanh giã tay ở đây.
Điều kiện gia đình của cả hai thực ra khá tốt, việc ra ngoài bán hàng rong chủ yếu là để rèn luyện bản thân chứ không nặng mục đích kiếm tiền. Đặc biệt là gia đình Dư Dao, họ cực kỳ phiền não về tính cách hướng nội lại còn sợ xã hội của cô con gái rượu, nên đương nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành ý tưởng này.
Hai người đến sớm hơn Lâm Huyền một chút. Vì ở gần nên lúc hắn dọn dẹp xe hàng, họ đã để ý từ lâu. Hai cô nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn, thì thầm đoán xem Lâm Huyền bán món gì, liệu có cạnh tranh với mình không.
Ai ngờ, họ lại thấy Lâm Huyền đang chạy về phía mình.
Hai cô nàng giật nảy mình, tưởng rằng hành động của mình đã khiến Lâm Huyền phật ý.
Kết quả là, Lâm Huyền vừa chạy đến trước xe hàng, còn chưa kịp mở miệng gọi món.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, Dư Dao đã sợ đến mức bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu, mặt đỏ bừng, lắp bắp: "Xin... xin lỗi anh!"
"Hả?"
Lâm Huyền ngơ ngác nhìn Dư Dao, ngẫm nghĩ một giây, rồi thận trọng hỏi lại: "Cô xin lỗi tôi vì chuyện gì cơ?"
Dư Dao cũng ngập ngừng, thăm dò: "Em... em không nên nói như vậy?"
Lâm Huyền càng thêm hoang mang.
Nghe cuộc đối thoại kỳ quặc này, cộng thêm vẻ mặt của Lâm Huyền, Ngô Mộng Mộng, cô sinh viên thông minh và hướng ngoại hơn, lập tức nhận ra các cô đã quê một cục.
Cô kéo tay cô bạn thân kiêm cộng sự của mình, vội vàng giải thích: "Không có gì đâu ạ, cậu ấy hơi chập mạch ấy mà, anh đừng để bụng."
"Xin hỏi anh đến để...?"
"À à, cho tôi một ly trà chanh." Lâm Huyền rất giỏi gạt đi những chuyện nghĩ không thông, hắn lập tức gọi món.
"Vâng ạ, vâng ạ, anh muốn ngọt vừa hay ngọt nhiều? Nhiều đá, ít đá hay không đá ạ?" Ngô Mộng Mộng hỏi.
"Ngọt nhiều, đá bình thường nhé."
Nhịp độ giao tiếp cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Dư Dao thở phào nhẹ nhõm, biết mình không phải là người có khiếu giao tiếp với khách. Cô lẳng lặng đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu cắt chanh, pha chế.
Bụp! Bụp! Bụp!
Sau một loạt tiếng va đập dồn dập và mạnh mẽ, những lát chanh dưới đáy ly bị giã cho nát nhừ. Trà lài được rót vào, thêm đá viên và siro đường, khuấy đều lên, thế là một ly trà chanh đã hoàn thành.
"Trà chanh của anh đây ạ. 8 tệ." Ngô Mộng Mộng đưa ly nước cho Lâm Huyền.
Giá cũng không đắt, rất phải chăng.
Lâm Huyền vừa quét mã thanh toán, vừa hút một hơi thật mạnh.
Hương trà thanh mát, mùi chanh thơm lừng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Mùi vị ngon bất ngờ, chẳng thua kém gì các tiệm đồ uống bên ngoài.
Dù trước đó họ đã mời bạn bè và gia đình uống thử và đều nhận được lời khen, nhưng tính ra, Lâm Huyền mới là vị khách đầu tiên của họ. Đương nhiên là họ muốn nghe ý kiến rồi.
"Ngon lắm, không tệ đâu." Lâm Huyền đưa ra lời nhận xét.
Hai cô sinh viên nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
Ngay sau đó, Ngô Mộng Mộng tò mò hỏi: "Anh bán gì ở xe hàng thế ạ?"
Xe hàng của Lâm Huyền vẫn chưa dọn xong, tấm biển hiệu cũng chưa được treo lên.
"Ba rọi luộc sốt tỏi."
Nghe câu trả lời này, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng đang hớn hở bỗng khựng lại, đơ mặt nhìn nhau.
"Ba rọi... luộc... sốt tỏi?"
Cả hai nhìn Lâm Huyền với ánh mắt không thể nào hiểu nổi.
Món ăn này xuất hiện ở bất cứ đâu khác, họ cũng sẽ không ngạc nhiên. Nhưng tại sao lại có người bán ba rọi luộc sốt tỏi ở khu ẩm thực của một sự kiện xem mắt chứ?
Hơn nữa, những người đến đây xem mắt chắc chắn đều rất coi trọng hình tượng của mình. Ai lại vác cái miệng đầy mùi tỏi đi hẹn hò với người khác cơ chứ?
Chẳng lẽ anh ta tính phá cho banh cặp nào là banh cặp đó luôn à?
"Anh… có ý tưởng độc đáo thật." Ngô Mộng Mộng đắn đo một hồi lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một từ thích hợp.
Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ tương tự. Nhưng khổ nỗi hệ thống lại bắt hắn làm như vậy.
Hắn vừa uống trà chanh, vừa quay về xe hàng sắp xếp lại mọi thứ. Cuối cùng, hắn treo tấm biển hiệu lên.
Ba rọi luộc sốt tỏi, 88 tệ một phần.
Mức giá này vẫn được đưa ra sau khi hắn đã tính toán kỹ lưỡng chi phí. Giống như món cánh gà nướng cay xé lưỡi phun lửa lần trước, dù giá cao hơn bình thường khá nhiều, nhưng chủ yếu là do nguyên liệu đắt đỏ. Lợi nhuận thực ra không cao, mà hắn cũng chẳng trông chờ vào chút lợi nhuận này để kiếm tiền.
Quan trọng nhất vẫn là phần thưởng nhiệm vụ.
Tại quầy trà chanh, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng vẫn đang xì xào về ông chủ kỳ lạ này.
"Rốt cuộc anh ta nghĩ cái gì vậy trời?" Ngô Mộng Mộng cảm thấy nghĩ mãi không ra.
"Mộng Mộng này, lát nữa chúng mình có nên qua ủng hộ anh ấy một phần không?" Dư Dao khẽ nói. "Người ta buôn bán cũng chẳng dễ dàng gì, có qua có lại mà."
Ngô Mộng Mộng nghĩ một lúc, thấy cũng được. Người ta đã ủng hộ mình thì mình cũng nên ủng hộ lại. Lỡ đâu hôm nay ông chủ này không bán được phần nào thì chắc sẽ buồn lắm.
"Thế cậu đi đi," Dư Dao nhìn Ngô Mộng Mộng.
"Tớ đi thì lát có khách cậu tự tiếp đấy nhé," Ngô Mộng Mộng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Nghe vậy, Dư Dao hít một hơi sâu, mặt đầy vẻ quyết tâm đứng dậy, tiến về phía quầy hàng của Lâm Huyền.
Ít nhất thì ông chủ này cũng vừa mới gặp mặt rồi...
Khi đến gần hơn, Dư Dao cuối cùng cũng nhìn rõ tấm biển hiệu treo trên xe hàng của Lâm Huyền.
Mắt cô nàng từ từ mở to hết cỡ.
"Tám... tám mươi tám tệ?!"
Trời đất ơi, giá cắt cổ thế này! Có hợp lý không vậy? Anh chỉ là một cái xe hàng rong thôi mà!
Dư Dao gào thét trong lòng, một thôi thúc muốn quay đầu bỏ chạy ngay và luôn trỗi dậy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 21: Chẳng lẽ muốn phá cho banh cặp nào là banh cặp đó luôn à?
10.0/10 từ 24 lượt.