Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 119: Ngày cuối cùng của tuần này

89@-

“Chào đầu bếp Lâm, tôi là Hồ Lâm, ông chủ của nhà hàng này…”


Hồ Lâm tự giới thiệu trước.


“Ông chủ Lâm… ước mơ của anh là gì?”


Anh ta muốn bắt đầu câu chuyện từ ước mơ, từ lẽ sống ở đời để tìm hiểu tình hình, từ đó đưa ra những điều kiện có mục tiêu hơn.


Nhưng đám đông khán giả không chịu.


“Đậu má, ông có phải MC talkshow không vậy?! Có gì nói thẳng ra đi trời!”


“Anh giai đang quay chương trình thực tế đấy à?”


“Người lớn cả rồi, cho tí quyền lợi thực tế đi chứ!”


“Ước mơ của tôi là không phải đi làm, nằm ườn ở nhà tới tận thế!”


“Có ai hỏi ông đâu!”


Thế là, cảm xúc mà Hồ Lâm khó khăn lắm mới ấp ủ được, lời lẽ vừa sắp đặt đâu vào đấy bỗng chốc đứt gánh giữa đường.


Anh ta làm ăn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên phải bàn chuyện làm ăn dưới sự chứng kiến của cả bầy người. Mà chứng kiến thì thôi đi, còn mỗi người một câu nói ra nói vào.


Tổ khuấy động không khí này dở tệ!


“Đầu bếp Lâm, vậy tôi xin nói thẳng, tôi hy vọng có thể mời anh về làm cho công ty của tôi. Với trình độ của anh, anh xứng đáng có một sân khấu lớn hơn.”


“Chỉ cần anh đồng ý, bên tôi có thể thiết kế riêng cho anh…”


Hồ Lâm đang định tiết lộ một phần kế hoạch của mình, hy vọng dùng nó để lay động Lâm Huyền.



Thế nhưng lời còn chưa nói hết, Lâm Huyền đã từ chối thẳng thừng.


“Xin lỗi, bây giờ tôi không có ý định đó.”


“Nếu anh không còn chuyện gì khác, tôi xin phép nấu cơm trước.”


Hồ Lâm ngẩn ra một lúc, không ngờ Lâm Huyền lại từ chối dứt khoát đến vậy, nhưng anh ta không bỏ cuộc, mà đổi một cách nói khác.


“Đầu bếp Lâm, chỉ cần anh đồng ý, cá nhân tôi có thể trong vòng ba năm, rót cho anh ít nhất năm mươi triệu tiền vốn, sau này chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.”


Lâm Huyền vẫn không hề lay chuyển, nhàn nhạt đáp: “Không cần nói nữa đâu ông chủ Hồ, tôi là người chẳng có chí tiến thủ, cũng chẳng có ước mơ gì, cứ như bây giờ là tốt lắm rồi.”


Thế mà cũng không động lòng à?


Hồ Lâm đang chuẩn bị nâng giá tiếp, thì thấy Lâm Huyền đã quay người bật bếp, bắt đầu làm cơm rang, rõ ràng là không có ý định nói chuyện tiếp.


Thái độ bất hợp tác như vậy, nhưng Hồ Lâm lại không hề tức giận, càng không nản lòng.


Ngày xưa, để mời một vị thầy già đã về hưu xuống núi chỉ đạo cho nhà hàng mới, anh ta đã phải mềm mỏng cứng rắn dai dẳng gần một năm trời mới dùng thành ý lay động được đối phương.


Đầu bếp Lâm còn trẻ, không cần vội nhất thời.


Thậm chí nghĩ theo một góc độ khác, điều đó có nghĩa là đầu bếp Lâm cũng sẽ không vì tiền mà sang công ty khác, như vậy anh ta sẽ có đủ thời gian để chiếm được cảm tình.


Nghĩ đến đây, Hồ Lâm không làm phiền Lâm Huyền nữa, quay người bước ra khỏi quầy.


Ngược lại, đám đông hóng chuyện thấy hết kịch hay để xem, liền bắt đầu một vòng xếp hàng mới.


“Ông chủ Hồ đừng để bụng quá, ông chủ Lâm tính cách vốn hơi… đặc biệt.”


“Hồi trước tôi cũng muốn góp vốn cho ông chủ Lâm mở nhà hàng, cũng bị từ chối y chang.”


Tạ Hồng Vũ lại lên tiếng an ủi Hồ Lâm.



“Sếp Tạ, tôi nhớ các vị có một cái nhóm chat của đầu bếp Lâm đúng không, phiền anh kéo tôi vào với.”


“Vào nhóm thì dễ thôi…”


Tạ Hồng Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mà để vào nhóm, ông chủ Hồ phải đọc lời thề bằng tin nhắn thoại trong nhóm mới được.”


“Đọc lời thề?”


Hồ Lâm nghe mà không hiểu Tạ Hồng Vũ đang nói gì.


Ủa, vào một cái nhóm chat mà cũng phải làm trò tuyên thệ gì nữa?


Sau khi Tạ Hồng Vũ giải thích sơ qua, Hồ Lâm nghe mà đần cả người.


“Khoan, để tôi ngẫm lại đã…”


“Tức là đầu bếp Lâm không có chỗ bán hàng cố định, mà hoàn toàn ngẫu nhiên?”


“Trong cái nhóm này, chính chủ đầu bếp Lâm cũng không có mặt?”


Cái thứ quái quỷ gì vậy trời, có tài thì muốn làm càn cũng được sao?


“Khoan đã, tại sao mọi người không kéo đầu bếp Lâm vào nhóm rồi hỏi thẳng một câu?”


Hồ Lâm không tài nào hiểu nổi.


“Ông chủ Lâm có thiếu tiền đâu, cũng chẳng dựa vào bán hàng rong để kiếm tiền, toàn là tùy hứng chọn địa điểm và thời gian buôn bán thôi.”


“Anh coi đó là sở thích cũng được, là trò oái oăm cũng được, nói chung tình hình hiện tại là như vậy.”


Một thực khách bên cạnh giải thích cho Hồ Lâm vài câu.


“……………Thôi được rồi.”



“Ông chủ Hồ đọc lời thề đi.”


“Đúng đúng, mọi người đang chờ đấy.”


Những thực khách cũ xung quanh ai nấy đều đầy mong đợi.


Mở miệng ra là năm mươi triệu tiền đầu tư, vậy mà cũng phải đọc lời thề y như họ.


Cảm giác này k*ch th*ch quá đi mất!


Hết cách, Hồ Lâm vì muốn tiếp cận Lâm Huyền, chỉ đành cắn răng làm liều, đọc một tin nhắn thoại vào nhóm theo đúng lời thề được yêu cầu.


Tin nhắn thoại vừa gửi đi, những thực khách cũ có mặt trong nhóm liền bắt đầu làm trò.


“Ây da, chẳng hổ là sếp lớn, nghe từng chữ thốt ra đều thấy sặc mùi tiền.”


“Ông chủ Hồ ơi, hay anh đầu tư cho em đi, em nấu mì gói đủ vị luôn nè.”


“Ngai vàng của anh đại gia lung lay rồi, sau này gọi ảnh là ‘chú em non và xanh’ thôi.”


Bạn bè trong nhóm vô cùng phấn khích, bình thường làm gì có cơ hội trêu chọc một vị sếp lớn như thế này.


Vẫn phải là nhờ ông chủ Lâm!


Chỉ cần vào nhóm, mặc kệ anh có gia tài chục triệu hay bạc tỷ, tất cả mọi người ngay lập tức đều ở cùng một đẳng cấp.


…………


…………


Thứ Năm, không có chuyện gì xảy ra.


Thứ Sáu, ngày bán hàng cuối cùng trong tuần.



Món cơm rang nhím biển mới ra mắt hôm qua lại một lần nữa nhận được vô số lời khen, tiếc là số lượng nhím biển về không nhiều, đến nỗi cuối cùng phải gửi hết đến quầy cơm rang.


Hết cách, bây giờ chỉ có quầy cơm rang là đông khách nhất, đành phải ưu tiên cho bên Lâm Huyền tiêu thụ trước.


Dù vậy, nhím biển vẫn không đủ dùng, khiến những thực khách đến muộn không được ăn, tha thiết yêu cầu hôm nay phải chuẩn bị nhiều hơn.


May mà hôm nay nguồn hàng dồi dào, toàn là nhím biển Ezo Bafun tươi rói, thớ thịt nào thớ thịt nấy cũng to dày, béo ngậy.


Lâm Huyền trộn phần thịt nhím biển đã lấy ra với gừng băm, sau đó bắc chảo lên bếp đun dầu. Đợi dầu hơi nóng, hắn cho hỗn hợp nhím biển đã trộn vào đảo đều.


Toàn bộ quá trình đều giữ lửa nhỏ liu riu, xào cho nhím biển quyện lại thành một hỗn hợp sền sệt như sốt, rồi múc ra bát để riêng.


Hồ Lâm khoan thai đi đến quầy cơm rang, liếc nhìn bát sốt nhím biển vừa xào xong.


“Đầu bếp Lâm, hôm nào tôi mang cho anh ít nhím biển Thái Bình Dương của Canada về nếm thử. Con to, vị đậm đà ngọt béo, xem như là loại nhím biển chất lượng nhất rồi.”


“Được, bao nhiêu tiền lúc đó tôi gửi anh.”


Lâm Huyền gật đầu, hắn nhìn ra Hồ Lâm vẫn chưa bỏ cuộc.


Nhưng không sao cả, hắn sẽ không đồng ý đâu. Còn về việc đối phương muốn tặng quà, mình trả tiền là được, cũng không lợi dụng người ta.


“Ối dào, tiền nong gì chứ, nhắc đến mấy cái đó mất vui.”


Hồ Lâm rất biết chừng mực, nói dăm ba câu để tạo sự hiện diện rồi lập tức rời đi.


Quầy hàng bắt đầu có thực khách xếp hàng chờ cơm rang.


Lâm Huyền quyết định mẻ đầu tiên sẽ làm cơm rang nhím biển.


Cơm rang nhím biển không quá phức tạp, chỉ là lúc xào sốt nhím biển cần một chút kiên nhẫn và khả năng kiểm soát lửa.


Trứng đánh tan rồi chiên cho thơm, cho cơm vào đảo đều đến khi từng hạt tơi ra, săn lại, sau đó đổ nhím biển đã xào và cải ngồng vào. Nêm thêm một lượng muối, tiêu và các gia vị khác vừa đủ, tiếp tục để lửa lớn đảo nhanh tay cho đều là được.


Ngay lúc mẻ cơm rang nhím biển vừa ra khỏi chảo, anh Lý may mắn nào đó vừa trúng giải vi vu Maldives, lại bất ngờ xuất hiện ở quầy lễ tân của nhà hàng.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 119: Ngày cuối cùng của tuần này
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...