Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 116: Gọi đồ ăn, ai dè shipper lại là tổng giám đốc công ty
88@-
Đi vòng quanh quầy hải sản một vòng, Lâm Huyền quyết định dùng cua hoàng đế, tôm hùm Úc, tôm sú cọp đen, và bào ngư đen Úc làm nguyên liệu cho món cơm chiên hải sản thượng hạng.
Các đầu bếp phía sau quầy hải sản âm thầm nhìn Lâm Huyền chọn lựa như đi chợ, không một ai nói lời nào.
Chuyện vị đại đầu bếp Lâm này dùng thăn ngoại M9 để làm cơm chiên hôm qua đã lan truyền khắp nhà hàng.
Lúc này, ai cũng biết quầy cơm chiên đã có một vị đại thần, thậm chí còn có thể kêu gọi hàng trăm thực khách đến dùng bữa.
Nếu điều này mà đặt ở một vài công ty bán hàng nào đó, hắn chính là quán quân doanh số chính hiệu.
Là quán quân doanh số, đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Đầu bếp phụ trách sơ chế hải sản nở nụ cười: “Đại đầu bếp Lâm có cần tôi giúp ngài làm sạch không?”
“Tốt quá, vậy làm phiền anh rồi.”
Có người sẵn lòng giúp lo những chuyện lặt vặt này, Lâm Huyền cũng vui vẻ rảnh tay.
Tiếp theo là chọn nhím biển.
Nhưng khi đến khu vực bể chứa nhím biển, hắn phát hiện bên trong trống rỗng.
Hỏi ra mới biết hai ngày nay chất lượng nhím biển không tốt, lô hàng mới phải đến mai mới về.
Khéo tay hay làm cũng chẳng nấu được cơm khi không có gạo, không còn cách nào khác, Lâm Huyền chỉ có thể dời món cơm chiên nhím biển sang ngày mai.
May mà thăn ngoại M9 thì vẫn còn trữ lượng dồi dào.
Trong ánh mắt phức tạp của anh đầu bếp mập, Lâm Huyền lại một lần nữa bê cả khay đi.
…
…
Cùng lúc đó.
Trong phòng họp, Tạ Hồng Vũ ra vẻ chuyên tâm, nhưng thực chất tâm trí đã bay thẳng đến chỗ Lâm Huyền từ lâu.
Hôm qua nhìn đủ các loại ảnh khoe cơm chiên trong nhóm chat, Tạ Hồng Vũ cảm thấy nước mắt chảy ngược vào dạ dày.
Đến mức mười hai giờ đêm, anh ta thật sự không nhịn được, mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi một suất cơm chiên.
Ừm… giá lên tới 17.2 tệ.
Chủ yếu là vào giờ này, mấy nhà hàng cao cấp mà anh ta hay ăn đều đóng cửa rồi, thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Khi đồ ăn được giao đến, Tạ Hồng Vũ vừa mở ra, nhìn thấy chiếc hộp giao hàng theo phong cách trendy, liền có cảm giác chẳng lành.
Ban đầu định bụng ăn tạm cho xong, nhưng ăn được một miếng, anh ta im lặng đặt sang một bên, mở một chai rượu vang.
Anh ta vừa nhìn ảnh cơm chiên trong nhóm chat vừa cố uống cho đến khi say say thì đi ngủ.
Cuộc tranh cãi trong cuộc họp vẫn tiếp tục, việc chốt một dự án luôn rất khó khăn, cần phải cân nhắc mọi khía cạnh.
Kết quả là bây giờ rơi vào bế tắc, không ai có thể đưa ra quyết định.
“Tổng giám đốc Tạ, ngài nghĩ sao ạ?”
Vị quản lý chủ trì cuộc họp thật sự không còn cách nào, đành quyết định ném “củ khoai lang nóng bỏng tay” này cho tổng giám đốc Tạ, mong anh ta đưa ra ý kiến, tốt nhất là có thể quyết định ngay.
Tạ Hồng Vũ sững sờ hai giây, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Trước câu hỏi của vị quản lý, anh ta thật sự không thể nhớ ra đám người này vừa nói những gì… chủ yếu là do thèm ăn quá.
Là người đứng đầu công ty, người ra quyết định cao nhất, nếu giờ này lại lật lại biên bản cuộc họp, e rằng sẽ lập tức lộ ra sự thật là lúc nãy anh ta chẳng nghe gì.
Đối mặt với nguy cơ ông chủ mất hết mặt mũi, Tạ Hồng Vũ chợt nảy ra một ý tưởng, bình tĩnh nói: “Tôi thấy… hôm nay cứ tạm dừng ở đây thôi.”
Hả?
Vị quản lý sững sờ, không ngờ tổng giám đốc Tạ lại buột miệng nói ra câu đó.
Tạ Hồng Vũ lại nói: “Đã nhất thời không thể quyết định, chi bằng thư giãn đầu óc một chút. Hôm nay mọi người tan ca sớm về nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho tốt, mai hãy tính tiếp.”
Kế hoạch hoàn hảo!
Tạ Hồng Vũ một lần nữa tán thưởng sự nhanh trí của mình.
Mọi người đều tan làm rồi, vậy anh ta cũng có thể đường hoàng chuồn đi đúng không?
Trên mặt của những người đi làm có mặt ở đó không khỏi nở nụ cười, được tan ca sớm đương nhiên là chuyện tốt.
Tổng giám đốc Tạ thật là chu đáo.
Thế là, cuộc họp giải tán, Tạ Hồng Vũ thậm chí không quay lại văn phòng, trực tiếp xuống lầu lái xe, đi đến tòa thương mại.
Tuy nhiên, kế hoạch hoàn hảo của tổng giám đốc Tạ vừa lái xe ra đường được một lúc, đã bị kẹt cứng.
Rõ ràng không phải là giờ cao điểm, nhưng đoàn xe phía trước lại không nhúc nhích.
Tạ Hồng Vũ tắt máy xuống xe xem, lúc này mới phát hiện, cách đó vài trăm mét, mặt đường phía trước đã bị sụt lún, lấp kín cả hai làn đường, ô tô hai bên hoàn toàn không thể di chuyển.
Lúc này thì ngượng rồi, xe phía trước không đi được, xe phía sau vẫn cứ ùn ùn kéo đến, làm cho cả con đường tắc nghẽn hoàn toàn.
Tạ Hồng Vũ thật sự cạn lời, không ngờ chuyện này cũng có thể xảy ra với mình, vậy thì anh ta phải đợi đến bao giờ mới ăn được cơm chiên của ông chủ Lâm đây?
Nhưng họa vô đơn chí, anh ta mở cửa xe định quay lại ghế ngồi.
Lại nghe thấy một tiếng “bụp” từ phía đuôi xe.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một anh shipper, đang cố gắng dựng chiếc xe máy điện bị đổ dậy.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là va chạm từ phía sau.
May mắn là người không sao, Tạ Hồng Vũ hết cách, vội vàng đi đến đuôi xe xem, thấy trên lớp sơn xe xuất hiện vài vết trầy xước.
Anh shipper dựng chiếc xe máy điện lên, vừa mừng thầm vì đồ ăn không bị đổ, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy logo con Mẹc, ngay lập tức cảm giác như trời sụp đất nứt!
Cái này phải giao bao nhiêu đơn hàng mới đủ tiền sửa xe cho người ta đây?
“Xin lỗi anh, em cứ tưởng khoảng trống này đi qua được.”
“Anh ơi, anh xem hết bao nhiêu tiền, em đền cho anh ạ.”
Anh shipper mặt mày bí xị, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện chối bỏ, chủ động nhận trách nhiệm.
Xe đã có bảo hiểm toàn bộ, cộng thêm chỉ là vài vết trầy không sâu, Tạ Hồng Vũ nghĩ hay là thôi, coi như tích đức.
Nhưng bỗng nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên, anh ta nghĩ ra một cách hay.
“Tôi không cần cậu đền tiền nữa, cậu chở tôi đến một nơi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Tạ Hồng Vũ cảm thấy ý tưởng này của mình thật sự là tuyệt vời.
Ô tô không đi được, nhưng xe máy điện đi được mà! Biết đâu còn nhanh hơn cả lái ô tô ấy chứ, hoàn toàn không cần lo tắc đường!
Đúng là “Núi sông trùng điệp tưởng hết đường, liễu rợp hoa tươi lại một thôn” mà!
“Được, được! Anh cứ yên tâm, em bảo đảm đưa anh đến nơi!”
Anh shipper như nghe thấy tiếng thiên thần, kích động gật đầu lia lịa, trong lòng biết lần này đã gặp được người tốt, không làm khó mình.
Nhưng đậu xe ở đây cũng không phải cách hay, Tạ Hồng Vũ lập tức gọi điện về công ty, bảo tài xế mang chìa khóa dự phòng đến, lát nữa đường thông thì lái xe đi, tiện thể tìm cửa hàng 4S sơn lại.
“Anh ngồi chắc nhé!”
Anh shipper đợi Tạ Hồng Vũ ngồi vững, liền vặn ga.
Gió thổi vào mặt, Tạ Hồng Vũ đã không nhớ lần gần nhất mình ngồi xe máy điện là khi nào.
Nhưng bây giờ tâm trạng anh ta rất tốt, có thể là vì đã làm việc tốt, cũng có thể là vì sắp được ăn cơm chiên của ông chủ Lâm.
Đi được một đoạn.
Anh shipper đột nhiên nói: “Cái đó… lát nữa anh có thể đợi em một phút được không.”
“Khách hàng của đơn này của em đang đợi ngay ở cổng khu chung cư, em xuống xe đưa đồ ăn cho cô ấy là được, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa phút của anh thôi.”
“Tiện đường mà anh, không cần rẽ, ngay ở phía trước.”
Anh shipper chỉ vào khu chung cư không xa phía trước.
“Vậy được.”
Tạ Hồng Vũ gật đầu, cũng chẳng để ý một hai phút này, cứ coi như làm người tốt đến cùng.
Rất nhanh, đã đến cổng khu chung cư.
Một người phụ nữ thấy xe máy điện giao hàng, lập tức chạy lại.
Tạ Hồng Vũ nhìn người phụ nữ này một cái, chợt sững người.
Người phụ nữ chạy đến gần, vừa định đưa tay nhận đồ ăn, lại nhìn thấy Tạ Hồng Vũ đang ngồi trên xe.
Trên mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ ngỡ ngàng, kinh ngạc, khó tin và những cảm xúc phức tạp khác.
Lúc này, người phụ nữ rất muốn lấy điện thoại ra và đăng một bài trên mạng xã hội.
HỎI NHANH ĐÁP GỌN: Vừa gọi đồ ăn, ai dè shipper lại là tổng giám đốc công ty, giờ phải làm sao?
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đi vòng quanh quầy hải sản một vòng, Lâm Huyền quyết định dùng cua hoàng đế, tôm hùm Úc, tôm sú cọp đen, và bào ngư đen Úc làm nguyên liệu cho món cơm chiên hải sản thượng hạng.
Các đầu bếp phía sau quầy hải sản âm thầm nhìn Lâm Huyền chọn lựa như đi chợ, không một ai nói lời nào.
Chuyện vị đại đầu bếp Lâm này dùng thăn ngoại M9 để làm cơm chiên hôm qua đã lan truyền khắp nhà hàng.
Lúc này, ai cũng biết quầy cơm chiên đã có một vị đại thần, thậm chí còn có thể kêu gọi hàng trăm thực khách đến dùng bữa.
Nếu điều này mà đặt ở một vài công ty bán hàng nào đó, hắn chính là quán quân doanh số chính hiệu.
Là quán quân doanh số, đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Đầu bếp phụ trách sơ chế hải sản nở nụ cười: “Đại đầu bếp Lâm có cần tôi giúp ngài làm sạch không?”
“Tốt quá, vậy làm phiền anh rồi.”
Có người sẵn lòng giúp lo những chuyện lặt vặt này, Lâm Huyền cũng vui vẻ rảnh tay.
Tiếp theo là chọn nhím biển.
Nhưng khi đến khu vực bể chứa nhím biển, hắn phát hiện bên trong trống rỗng.
Hỏi ra mới biết hai ngày nay chất lượng nhím biển không tốt, lô hàng mới phải đến mai mới về.
Khéo tay hay làm cũng chẳng nấu được cơm khi không có gạo, không còn cách nào khác, Lâm Huyền chỉ có thể dời món cơm chiên nhím biển sang ngày mai.
May mà thăn ngoại M9 thì vẫn còn trữ lượng dồi dào.
Trong ánh mắt phức tạp của anh đầu bếp mập, Lâm Huyền lại một lần nữa bê cả khay đi.
…
…
Cùng lúc đó.
Trong phòng họp, Tạ Hồng Vũ ra vẻ chuyên tâm, nhưng thực chất tâm trí đã bay thẳng đến chỗ Lâm Huyền từ lâu.
Hôm qua nhìn đủ các loại ảnh khoe cơm chiên trong nhóm chat, Tạ Hồng Vũ cảm thấy nước mắt chảy ngược vào dạ dày.
Đến mức mười hai giờ đêm, anh ta thật sự không nhịn được, mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi một suất cơm chiên.
Ừm… giá lên tới 17.2 tệ.
Chủ yếu là vào giờ này, mấy nhà hàng cao cấp mà anh ta hay ăn đều đóng cửa rồi, thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Khi đồ ăn được giao đến, Tạ Hồng Vũ vừa mở ra, nhìn thấy chiếc hộp giao hàng theo phong cách trendy, liền có cảm giác chẳng lành.
Ban đầu định bụng ăn tạm cho xong, nhưng ăn được một miếng, anh ta im lặng đặt sang một bên, mở một chai rượu vang.
Anh ta vừa nhìn ảnh cơm chiên trong nhóm chat vừa cố uống cho đến khi say say thì đi ngủ.
Cuộc tranh cãi trong cuộc họp vẫn tiếp tục, việc chốt một dự án luôn rất khó khăn, cần phải cân nhắc mọi khía cạnh.
Kết quả là bây giờ rơi vào bế tắc, không ai có thể đưa ra quyết định.
“Tổng giám đốc Tạ, ngài nghĩ sao ạ?”
Vị quản lý chủ trì cuộc họp thật sự không còn cách nào, đành quyết định ném “củ khoai lang nóng bỏng tay” này cho tổng giám đốc Tạ, mong anh ta đưa ra ý kiến, tốt nhất là có thể quyết định ngay.
Tạ Hồng Vũ sững sờ hai giây, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Trước câu hỏi của vị quản lý, anh ta thật sự không thể nhớ ra đám người này vừa nói những gì… chủ yếu là do thèm ăn quá.
Là người đứng đầu công ty, người ra quyết định cao nhất, nếu giờ này lại lật lại biên bản cuộc họp, e rằng sẽ lập tức lộ ra sự thật là lúc nãy anh ta chẳng nghe gì.
Đối mặt với nguy cơ ông chủ mất hết mặt mũi, Tạ Hồng Vũ chợt nảy ra một ý tưởng, bình tĩnh nói: “Tôi thấy… hôm nay cứ tạm dừng ở đây thôi.”
Hả?
Vị quản lý sững sờ, không ngờ tổng giám đốc Tạ lại buột miệng nói ra câu đó.
Tạ Hồng Vũ lại nói: “Đã nhất thời không thể quyết định, chi bằng thư giãn đầu óc một chút. Hôm nay mọi người tan ca sớm về nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho tốt, mai hãy tính tiếp.”
Kế hoạch hoàn hảo!
Tạ Hồng Vũ một lần nữa tán thưởng sự nhanh trí của mình.
Mọi người đều tan làm rồi, vậy anh ta cũng có thể đường hoàng chuồn đi đúng không?
Trên mặt của những người đi làm có mặt ở đó không khỏi nở nụ cười, được tan ca sớm đương nhiên là chuyện tốt.
Tổng giám đốc Tạ thật là chu đáo.
Thế là, cuộc họp giải tán, Tạ Hồng Vũ thậm chí không quay lại văn phòng, trực tiếp xuống lầu lái xe, đi đến tòa thương mại.
Tuy nhiên, kế hoạch hoàn hảo của tổng giám đốc Tạ vừa lái xe ra đường được một lúc, đã bị kẹt cứng.
Rõ ràng không phải là giờ cao điểm, nhưng đoàn xe phía trước lại không nhúc nhích.
Tạ Hồng Vũ tắt máy xuống xe xem, lúc này mới phát hiện, cách đó vài trăm mét, mặt đường phía trước đã bị sụt lún, lấp kín cả hai làn đường, ô tô hai bên hoàn toàn không thể di chuyển.
Lúc này thì ngượng rồi, xe phía trước không đi được, xe phía sau vẫn cứ ùn ùn kéo đến, làm cho cả con đường tắc nghẽn hoàn toàn.
Tạ Hồng Vũ thật sự cạn lời, không ngờ chuyện này cũng có thể xảy ra với mình, vậy thì anh ta phải đợi đến bao giờ mới ăn được cơm chiên của ông chủ Lâm đây?
Nhưng họa vô đơn chí, anh ta mở cửa xe định quay lại ghế ngồi.
Lại nghe thấy một tiếng “bụp” từ phía đuôi xe.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một anh shipper, đang cố gắng dựng chiếc xe máy điện bị đổ dậy.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là va chạm từ phía sau.
May mắn là người không sao, Tạ Hồng Vũ hết cách, vội vàng đi đến đuôi xe xem, thấy trên lớp sơn xe xuất hiện vài vết trầy xước.
Anh shipper dựng chiếc xe máy điện lên, vừa mừng thầm vì đồ ăn không bị đổ, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy logo con Mẹc, ngay lập tức cảm giác như trời sụp đất nứt!
Cái này phải giao bao nhiêu đơn hàng mới đủ tiền sửa xe cho người ta đây?
“Xin lỗi anh, em cứ tưởng khoảng trống này đi qua được.”
“Anh ơi, anh xem hết bao nhiêu tiền, em đền cho anh ạ.”
Anh shipper mặt mày bí xị, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện chối bỏ, chủ động nhận trách nhiệm.
Xe đã có bảo hiểm toàn bộ, cộng thêm chỉ là vài vết trầy không sâu, Tạ Hồng Vũ nghĩ hay là thôi, coi như tích đức.
Nhưng bỗng nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên, anh ta nghĩ ra một cách hay.
“Tôi không cần cậu đền tiền nữa, cậu chở tôi đến một nơi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Tạ Hồng Vũ cảm thấy ý tưởng này của mình thật sự là tuyệt vời.
Ô tô không đi được, nhưng xe máy điện đi được mà! Biết đâu còn nhanh hơn cả lái ô tô ấy chứ, hoàn toàn không cần lo tắc đường!
Đúng là “Núi sông trùng điệp tưởng hết đường, liễu rợp hoa tươi lại một thôn” mà!
“Được, được! Anh cứ yên tâm, em bảo đảm đưa anh đến nơi!”
Anh shipper như nghe thấy tiếng thiên thần, kích động gật đầu lia lịa, trong lòng biết lần này đã gặp được người tốt, không làm khó mình.
Nhưng đậu xe ở đây cũng không phải cách hay, Tạ Hồng Vũ lập tức gọi điện về công ty, bảo tài xế mang chìa khóa dự phòng đến, lát nữa đường thông thì lái xe đi, tiện thể tìm cửa hàng 4S sơn lại.
“Anh ngồi chắc nhé!”
Anh shipper đợi Tạ Hồng Vũ ngồi vững, liền vặn ga.
Gió thổi vào mặt, Tạ Hồng Vũ đã không nhớ lần gần nhất mình ngồi xe máy điện là khi nào.
Nhưng bây giờ tâm trạng anh ta rất tốt, có thể là vì đã làm việc tốt, cũng có thể là vì sắp được ăn cơm chiên của ông chủ Lâm.
Đi được một đoạn.
Anh shipper đột nhiên nói: “Cái đó… lát nữa anh có thể đợi em một phút được không.”
“Khách hàng của đơn này của em đang đợi ngay ở cổng khu chung cư, em xuống xe đưa đồ ăn cho cô ấy là được, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa phút của anh thôi.”
“Tiện đường mà anh, không cần rẽ, ngay ở phía trước.”
Anh shipper chỉ vào khu chung cư không xa phía trước.
“Vậy được.”
Tạ Hồng Vũ gật đầu, cũng chẳng để ý một hai phút này, cứ coi như làm người tốt đến cùng.
Rất nhanh, đã đến cổng khu chung cư.
Một người phụ nữ thấy xe máy điện giao hàng, lập tức chạy lại.
Tạ Hồng Vũ nhìn người phụ nữ này một cái, chợt sững người.
Người phụ nữ chạy đến gần, vừa định đưa tay nhận đồ ăn, lại nhìn thấy Tạ Hồng Vũ đang ngồi trên xe.
Trên mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ ngỡ ngàng, kinh ngạc, khó tin và những cảm xúc phức tạp khác.
Lúc này, người phụ nữ rất muốn lấy điện thoại ra và đăng một bài trên mạng xã hội.
HỎI NHANH ĐÁP GỌN: Vừa gọi đồ ăn, ai dè shipper lại là tổng giám đốc công ty, giờ phải làm sao?
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 116: Gọi đồ ăn, ai dè shipper lại là tổng giám đốc công ty
10.0/10 từ 24 lượt.