Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 90: Giá Trị Mị Lực Cao Trong Game Kinh Dị (9)

Lý Á ban đầu chỉ định mua một con mèo, nhưng sau khi nhìn thấy một sợi lông của Nguy Dã, lại mua hai con.

Gã liếm môi, xách theo hai con mèo mình mới mua, gấp không chờ nổi mà thuê một căn phòng lớn nhất dưới tầng ngầm.

Lồng mèo được đặt trên bàn lạnh lẽo.

Lý Á ngồi xuống sô pha, bắt đầu gọi điện thoại cho mấy người bạn có cùng sở thích: "Các người mau tới đây, hôm nay tôi được hai con cực phẩm, mọi người cùng nhau chơi......"

"Đúng rồi, đem theo tất cả thiết bị tới."

Cố Thanh Nguyên nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của Lý Á, hơi thở dài: "Mị lực của cậu cao như vậy, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu."

Nguy Dã dễ dàng tham gia vào cốt truyện, đạt được hảo cảm cùng sự trợ giúp của NPC, cùng với đó, nếu gặp phải biến thái, lại càng khơi dậy dục vọng tàn bạo trong họ.

Nguy Dã có chút do dự: "Có phải tôi ảnh hưởng đến kế hoạch của anh không?"

"Đừng lo lắng." Cố Thanh Nguyên trấn định nói: "Tôi sẽ thay Cố Thanh Hoài chăm sóc tốt cho cậu."

"Thay Cố Thanh Hoài?" Nguy Dã chớp chớp đôi mắt mèo tròn xoe, Cố Thanh Nguyên nhìn đôi mắt hắn, trầm mặc dời đi tầm mắt.

Lý Á nghe thấy bọn họ kêu, nhếch miệng cười nói: "Meo meo, lát nữa để cho các ngươi kêu đủ."

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí vẫn còn mùi máu. Gã hưởng thụ mà hít một hơi thật sâu, sờ soạng bùa hộ mệnh trên cổ.

Từ lúc Cố Thanh Hoài làm nát Ngọc Phật, hàng đêm Lý Á đều bị bóng đè, vận đen quấn thân, chịu nhiều đau khổ, hôm nay phải giải tỏa một chút.

Trong khi chờ đợi bạn bè đến, Lý Á ngủ gục.

Cố Thanh Nguyên cạy mở khóa lồng.

Một lát sau, có hai người đi vào, đánh thức Lý Á.

"Thiết bị quay chụp đều mang đến, chúng ta quay mấy cái video......" Một người nhìn về phía lồng mèo, nghi hoặc nói: "Chẳng phải nói có hai con sao, sao chỉ có một con mèo?"

Lúc này Lý Á mới phát hiện, trong lồng chỉ còn lại một con mèo trắng, gã mắng một tiếng, gọi cửa hàng trưởng tới: "Rõ ràng còn một con màu xám xanh, ở đâu?"

"Này......" Trên trán cửa hàng trưởng đổ đầy mồ hôi: "Mèo có khả năng tự chạy ra à?"

Lý Á tức giận nói: "Chẳng lẽ bị tôi nuốt vào trong bụng?"

Cửa hàng trưởng vội nói: "Nhất định còn ở trong phòng, chạy không thóat được, ngài yên tâm đi!"

Mọi người bắt đầu tìm kiếm trong phòng, tinh thần của Lý Á không tốt, tìm quanh một vòng, đến gần lồng mèo, âm trầm nói: "Mèo trắng nhỏ, bạn của ngươi đi nơi nào...... Á!"

Cửa lồng bỗng nhiên bung ra, bóng trắng chợt lóe, móng vuốt bén nhọn hung hăng tóm lấy tròng mắt gã.


"Mẹ nó!" Lý Á kêu rên ra tiếng, mèo trắng sau khi tấn công, thì nhảy lên vai gã, ngậm đi bùa hộ mệnh.

"Mau bắt lấy nó!" Lý Á che lại tròng mắt đang chảy máu nhìn chằm chằm con mèo, chỉ thấy con mèo trắng kia di chuyển với tốc độ cực nhanh, bóng trắng lướt qua khe hở giữa ba người, như sét đánh không kịp bịt tai mà chạy về phía cửa.

"Cửa đã đóng, nó không chạy ra được --"

Lời còn chưa dứt, tiếng nhập mật mã bỗng nhiên vang lên, Cố Thanh Nguyên chạy đến mở cửa.

"Con mèo này...... Thế mà biết mở cửa?!" Người thấy đều trợn tròn mắt.

Trong lúc ngây người, mèo trắng từ kẹt cửa chạy ra ngoài, Lý Á hét lớn với mọi người: "Mau đem bùa hộ mệnh của tôi lấy về!"

Tiếng bước chân dồn dập chạy ra ngoài.

Trốn dưới sô pha, là một con mèo màu xám xanh.

Chuyên viên chăm sóc khách hàng Số 1: đừng ra ngoài, ở chỗ này chờ qua màn là được.

Nguy Dã chần chờ nói: "Hình như tôi nghe thấy tiếng pha lê vỡ, anh Cố sẽ không bị thương chứ?"

Tuy rằng có hướng dẫn trong tay, nhưng trí năng của NPC cùng tính tự do của trò chơi, làm cốt truyện phát triển không thể xác định.

với anh ta thì đó là việc nhỏ. đối phương nhẹ nhàng trả lời, tâm trạng có vẻ không tệ: cậu đáng yêu thế này, chỉ cần an tĩnh chờ đợi thắng lợi ^_^

Nguy Dã đã quen với lời khen đáng xấu hổ từ đối phương, nhạy bén bắt lấy một câu: "Anh nói đó là việc nhỏ đối với anh ấy...... Vậy anh Cố thật sự bị thương sao?"

Đúng.

Nguy Dã lo lắng nói: "Không được, tôi phải ra xem. Anh có thể giúp tôi tìm vị trí của anh ấy không?"

Du Thước từ trên ghế nằm nửa ngồi dậy, đầu ngón tay đánh chữ: bên ngoài đối với cậu phải nói là rất nguy hiểm.

Những lời này vừa mới gửi đi, Nguy Dã trong trò chơi đã chui ra khỏi ghế sô pha.

Trên sàn nhà có rất nhiều mảnh vỡ pha lê, còn có dấu chân mèo dẫm ra vết máu hình hoa mai. Nguy Dã tránh những mảnh vỡ, đi về phía cửa.

Du Thước khẽ nhíu mày: không ai ở bên cạnh, cậu tốt nhất không nên một mình mạo hiểm.

"Chẳng phải anh nói biểu hiện của tôi thật xuất sắc sao, anh không tin tôi à?" Nguy Dã nhanh chóng trả lời, trên mặt mèo nhìn không ra biểu cảm, lại có thể cảm giác được hắn không vui: "Thì ra lời khen trước đó đều là dỗ tôi."

Du Thước dừng một chút: không phải.

Y vẫn luôn quan sát Nguy Dã, không cảm thấy Nguy Dã là bình hoa, nhưng không thể phủ nhận, lúc trước hắn qua ải chủ yếu dựa vào giá trị mị lực.

Thanh niên thực đáng yêu, làm người ta có hảo cảm. Chính vì như thế, Du Thước không có mù quáng cổ vũ hắn.


Con đường phía trước, khó khăn với Nguy Dã, nói không biết tự lượng sức thì có chút khó nghe, nhưng sự thật là thế.

Du Thước am hiểu phân tích, trong lòng y biết có một số việc không phải có dũng khí cùng nghị lực là có thể làm được.

Du Thước còn muốn nói thêm, nhưng hai chữ "Không phải" mới vừa gửi đi, Nguy Dã liền tắt tin nhắn.

"Không giúp thì thôi." Hắn trực tiếp mở miệng: "Tôi tự biết đi như thế nào."

Du Thước gửi yêu cầu xin kết nối bằng giọng nói, muốn chỉ đạo từ xa cho hắn, Nguy Dã lại không nhận.

Du Thước hít một hơi, người trong phòng làm việc đều kinh ngạc vì lần đầu tiên thấy đại lão nhăn mày.

Lúc này ánh đèn trong cửa hàng thú cưng sáng rực, nhân viên cửa hàng dưới mệnh lệnh của cửa hàng trưởng, đang tìm kiếm khắp nơi.

Trong tay bọn họ cầm lười bắt mèo, xếp thành đội hình, ở trong mắt động vật nhỏ thì đó là thiên la địa võng.

*Thành ngữ "thiên la địa võng" dùng để chỉ một tình thế "không lối thoát, không có đường ra, khi đội quân nào đó bị vòng vây khép chặt từ bốn phía, hết đường chạy".

Nhưng mà quan sát, ánh mắt Du Thước dần giãn ra.

Hình ảnh trong trò chơi, thân ảnh màu xám xanh giống như u linh, uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua rất nhiều chướng ngại.

Biểu hiện của người chơi ở game thực tế ảo, không chỉ có số liệu liên quan đến thân thể, còn phải cần thao tác của ý thức.

Hiện tại lực lượng của người chơi bị hạn chế trong cơ thể động vật nhỏ, tốc độ cùng kỹ xảo của Nguy Dã không kém Cố Thanh Nguyên.

"Quẹo trái, chui qua, leo lên tường......" Du Thước vô thức lẩm bẩm ra tiếng.

Nguy Dã không nhận chỉ đạo từ y, nhưng mỗi một động tác đều đồng bộ với suy nghĩ của y.

Y hơi hưng phấn mà nhìn chằm chằm bé mèo Ragdoll, đối phương như nhân vật trong trò chơi dưới sự khống chế của y. Mỗi một bước, mỗi một lựa chọn, đều ăn ý.

......

Cố Thanh Nguyên đã kể cho Nguy Dã về kế hoạch của mình, lúc này Nguy Dã nhanh chóng đưa ra suy đoán, thoát khỏi sự truy đuổi từ nhân viên cửa hàng, tìm được vị trí của Cố Thanh Nguyên.

Một cái chân sau của Cố Thanh Nguyên ngoài ý muốn bị pha lê cắt, động tác hơi chậm lại, lúc này bị bốn người Lý Á cầm đầu chặn trong góc. Y muốn nhảy lên ống thông gió, đang muốn chạy trốn, chợt nghe tiếng gọi: "Anh Cố!"

"Meo meo!" Một tiếng mèo kêu trong trẻo vang lên ở sau lưng.

Bốn người quay đầu lại, khi nhìn thấy Nguy Dã, ánh mắt tăng thêm nhiệt độ.

"Là con mèo xám xanh......" Lý Á trong giây phút đó quên mất chuyện quan trọng là lấy lại bùa hộ mệnh.

Sau khi Nguy Dã hấp dẫn lực chú của bọn họ, xoay người liền chạy. Trong lúc chạy, trên cổ có cái gì lấp lánh tỏa sáng.


Đó là --

Đồng tử Cố Thanh Nguyên hơi co lại, Nguy Dã thế mà sử dụng đạo cụ kia!

Kế hoạch diễn ra như thường, người hành động lại biến thành Nguy Dã.

Lý Á cùng hai người bạn và cửa hàng trưởng, đều bị hắn dẫn tới kho hàng cuối hành lang.

Răng rắc một tiếng, cửa bị đóng lại, như khúc nhạc dạo khi rơi vào địa ngục.

Bốn người cười dữ tợn tới gần, đặc biệt là Lý Á, hốc mắt gã hãm sâu, khí đen lượn lờ quanh người, trong mắt phát ra ánh sáng cuồng nhiệt: "Lại chạy à, ngươi có thể chạy đến chỗ nào?"

"Bé ngoan lại đây đi!" Bốn người đồng thời chạy tới, lại thấy Nguy Dã nhảy lên kệ ở trên cao, đẩy ngã gì đó, chất lỏng đổ xuống, thấm ướt cả người.

Cửa hàng trưởng hoảng sợ: "Trong đó đựng xăng!"

Bọn họ muốn chạy, lại không kịp, giây tiếp theo, que diêm từ giữa không trung rơi xuống.

Oanh!

Ngay lập tức đốt cháy bốn người kia.

Oan hồn động vật vây chung quanh, ngọn lửa bị khí đen lượn lờ càng bùng cháy dữ dội, Nguy Dã vòng qua ngọn lửa, đến gần cửa.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, có nhân viên cửa hàng nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy bốn người đang bị thiêu cháy, sợ đến mức không dám tới gần, không chú ý tới bé mèo chạy ra ngoài cửa.

Tiếng thông báo qua màn vang lên bên tai, đến khi chui vào nơi an toàn, Nguy Dã mới dừng bước chân.

"Anh đang quan sát đúng không?" Hắn ngẩng đầu, đắc ý dào dạt nói: "Không nghĩ tới đi, tôi không cần dựa vào anh vẫn có thể làm được."

Lúc này yêu cầu kết nối bằng giọng nói đã được chấp nhận.

"Đúng là...... Ngoài dự đoán." Bên phía đối diện truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ.

Vốn tưởng rằng chỉ là một bé mèo nhỏ xinh đẹp, nhưng móng vuốt cào người cũng rất lợi hại. Ánh mắt Du Thước dừng ở giữa màn hình.

Vừa rồi mặt đất nóng rực, chân mèo của Nguy Dã chạy trốn có chút đau, đệm chân hồng phấn, hắn kiều khí mà nhẹ nhàng cọ chân.

Hình ảnh như đâm vào trong mắt, Du Thước dùng đầu lưỡi ấn vào răng hàm trên: "Thật muốn nhéo."

"Cái gì?" Nguy Dã khó hiểu.

Du Thước cười nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng, Nguy Dã quay đầu nhìn về phía cửa, là Cố Thanh Nguyên tìm tới.

Cố Thanh Nguyên thở mạnh, bước nhanh đến bên cạnh Nguy Dã.


Nguy Dã nhẹ nhàng nói: "Chúng ta qua màn rồi."

"Đúng vậy." Cố Thanh Nguyên: "Cậu làm tôi thực kinh ngạc."

Nói kinh ngạc, giọng lại như thường, ung dung thong thả nói: "Cậu có biết, vừa rồi tôi thiếu chút nữa cho rằng cậu bị bắt bị xé thành từng mảnh, hoặc là bị nhốt trong kho hàng kẹt trong biển lửa......"

Nguy Dã nhỏ giọng: "Thực xin lỗi."

Không đúng, rõ ràng là hắn lập công mà.

Cổ Nguy Dã bị siết chặt, đạo cụ nhẫn biến thành một cái vòng cổ đeo trên cổ hắn, lúc này bị Cố Thanh Nguyên cắn túm xuống.

Nguy Dã cảm nhận được y đang tức giận, vội nói: "Nếu không đeo, tôi sợ không dẫn bọn họ đi được."

"Lần trước tôi không nên cản trở Cố Thanh Hoài, nên phải để anh ấy dọa cậu." Cố Thanh Nguyên che giấu sự sợ hãi của mình, chậm rãi nói: "Để cho cậu biết sợ."

Nguy Dã nhỏ giọng: "Tôi cũng không phải một con mèo cần được bảo vệ."

Những lời này làm Cố Thanh Nguyên nhớ tới quyết tâm của mình ngày hôm qua. Y rũ mắt: "Tôi muốn thay Cố Thanh Hoài bảo vệ cậu......"

Nguy Dã ngắt lời y: "Nhưng tôi với các anh chỉ là bèo nước gặp nhau, khó thể an tâm tiếp nhận tình cảm lớn như vậy."

Bèo nước gặp nhau?

Bốn chữ làm Cố Thanh Nguyên nghẹn.

Trước không nói bản thân, thì ra cậu ấy cảm thấy cùng Cố Thanh Hoài là bèo nước gặp nhau?

Người đàn ông trước mắt im lặng chốc lát, nhìn không ra biểu cảm. Nguy Dã thử mở miệng: "Anh Cố...... Ây?!"

Sau cổ bị cắn một ngụm.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, phảng phất cả người đều bị đối phương khống chế, không thể động đậy, Nguy Dã cảm thấy cả người vừa tê dại vừa cứng đờ.

Cố Thanh Nguyên nhẹ nhàng ngậm lấy sau cổ hắn, giọng nói vẫn ôn nhu như nước: "Cho dù lúc trước là bèo nước gặp nhau, hiện tại thì không phải."

...... Còn đang tức giận sao?

Người đàn ông ôn nhu khi nóng giận lại càng dọa người.

Bị cắn chặt cổ, Nguy Dã hoàn toàn không còn sức lực: "Ò, tôi biết rồi."

Đáy mắt sâu thẳm của Cố Thanh Nguyên hiện lên ý cười.

"Bảo bối nhỏ, anh ta cắn cậu là đang chiếm tiện nghi của cậu!" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của người thứ ba.

Lúc này Nguy Dã mới nhớ tới mình còn đang kết nối giọng nói với Số 1 tiên sinh.

Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình Story Chương 90: Giá Trị Mị Lực Cao Trong Game Kinh Dị (9)
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...