Mị Ảnh
Chương 411: Ngũ tinh tới
- Phương thuốc lần trước đưa cho ngươi, ngươi chế luyện ra loại đan dược này không?
Quái lão nhân nhìn Nghệ Phong nói.
- Đã chế luyện ra!
Nghệ Phong nhận được Nhiễu Hồn Thảo từ Bạch Hàn Tuyết, cũng đã chế luyện ra đan dược.
Quái lão nhân nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn mới gật đầu. Nếu không có loại đan dược này trợ giúp, bản thân hắn cũng không thể giúp Nghệ Phong đột phá.
- Đưa Yêu Hồn Long Xà cho ta!
- Nghệ Phong vội vàng lấy từ trong lòng ra Yêu Hồn Long Xà, vật nhỏ này cả ngày đều ngủ. Một ngày tỉnh lại tuyệt đối sẽ không vượt qua hai giờ. Điều này khiến Nghệ Phong hoài nghi không biết nó có phải là con cháu của Yêu Xà và Thần Long hay không.
Quái lão nhân đưa tay tiếp nhận Yêu Ngọc, trong ánh mắt lóe hào quang. Hiển nhiên máu của vật nhỏ có dụ hoặc tương đối lớn đối với hắn!
- Cái kia, Quái lão, còn muốn chuẩn bị cái gì?
Nghệ Phong vừa nghe Quái lão nhân nói có thể tăng cấp độ Nhiếp Hồn Sư của hắn lên tới ngũ tinh, hắn hưng phấn không nhịn được. Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, cũng tính là một cao thủ! Lấy sự quỷ dị của Nhiếp Hồn Sư, hẳn là Tướng Cấp bình thường cũng không phải đối thủ!
- Không cần, những thứ còn lại ta đã chuẩn bị tốt!
Rốt cuộc, cũng không cảm giác của Quái lão nhân biết đối nữ nhân Tĩnh Vân Tông kia là loại nào, lại chủ động chuẩn bị tốt thứ đó. Trong lòng Nghệ Phong cười trộm không thôi. Hắn rất có hứng thú biết những thông tin về bọn họ lúc trước. Thậm chí, hắn tưởng tượng lần này đi Tĩnh Vân Tông, có phải sẽ đào ra được những thông tin đó hay không? Nếu được hẳn là khá thú vị!
Nghệ Phong nhìn Quái lão nhân lấy ra cái gì đó, lại nhìn Yêu Ngọc và viên đan dược hắn đã chế luyện này, trong lòng không nhịn được cảm thấy chấn động lên: chết tiệt... Nhiếp Hồn Sư này là chức nghiệp của con người tu luyện sao? Nếu lấy mấy thứ này mang ra bên ngoài bán đấu giá, vậy sẽ được bao nhiêu tiền! Đặc biệt Yêu Ngọc. Đó là thứ có tiền cũng mua không được!
Quái lão nhân thấy thái độ của Nghệ Phong, bất mãn bĩu môi nói:
- Mấy thứ này đã tính là cái gì. So với quỷ dị của Nhiếp Hồn Sư, tất cả những thứ này cũng không đáng nhắc tới. Hiện tại ngươi mới chỉ hiểu được một chút da lông bên ngoài, tuy nhiên nếu ngươi đạt tới ngũ tính, lúc đó mới có thể chân chính tiếp xúc Nhiếp Hồn Thuật. Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu vì sao Nhiếp Hồn Sư là chức nghiệp tôn quý nhất của đại lục, cũng là chức nghiệp khiến người người hướng tới.
Nghệ Phong thật sự không có khái niệm tôn quý đối với Nhiếp Hồn Sư. Ít nhất hiện tại hắn không cảm nhận được. Thật ra hiểu biết của hắn đối sự quỷ dị của nó có giới hạn nhất định. Dù sao hắn cũng từng thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Tuy nhiên nghe Quái lão nhân nói hắn mới chỉ tiếp xúc tới một phần da lông, trong lòng hắn vẫn cảm thấy chấn động.
- Quái lão! Ta nên làm như thế nào?
Nghệ Phong nghe thấy lão nhân đều chuẩn bị tốt, hắn hỏi.
- Cũng không cần làm bất kỳ điều gì, như thường lệ, dung nhập Hồn Lực vào bên trong nguyên hồn là được! Còn lại để ta!
Tuy rằng Nghệ Phong rất khinh thường đối với nhân phẩm của Quái lão nhân, nhưng vẫn cực kỳ khâm phục đối Nhiếp Hồn Thuật của hắn. Nghệ Phong gật đầu, tâm thần thoáng dung nhập trong thức hải. Khống chế nguyên hồn từ từ xoay tròn. Từng đạo Hồn Lực cũng tiến vào trong đó!
Lúc này bởi vì nguyên hồn dung nhập Hồn Lực vào trong đó, tuy rằng mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn một nhân ảnh giống như sương khói. Hơn nữa, trong thức hải Hồn Lực thản nhiên quay xung quanh, ngược lại là có loại khí chất tiên gia hư vô mờ mịt. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ngưng...
Ngay khi Nghệ Phong còn không phản ứng được, một câu nói rất khẽ vọng vào bên tai Nghệ Phong, toàn bộ nguyên hồn bị Hồn Lực khống chế, cũng dũng mãnh quay lại.
- A...
Nghệ Phong cảm giác được một cơn đau muốn xé rách đầu. Mồ hôi lạnh trên trán đổ ra, môi trắng bệch lại.
Quái lão nhân thấy thế, hắn uể oải nói bên tai Nghệ Phong:
- Nếu muốn tăng thực lực, không thể không chịu đựng. Vậy ngươi còn muốn làm nữa hay không?
Nghệ Phong cắn môi, gật đầu. Mặc dù cơn đau này cũng đau khiến hắn không thể suy nghĩ được, nhưng so với trọng tố kinh mạch, cơn đau này còn tốt hơn rất nhiều.
Quái lão nhân thấy Nghệ Phong gật đầu, hắn tăng lực khống chế Hồn Lực lên mạnh nhất, tốc độ ép về hướng Nghệ Phong càng trở nên nhanh hơn.
Động tác nhỏ này, khiến trên mặt Nghệ Phong càng thảm hại thêm vài phần. Trán hắn đầm đìa mồ hôi. Thức hải là nơi nối tiếp với tinh thần, sự đau đớn này tác dụng trực tiếp tới tinh thần. Đó là đau đớn khủng khiếp. Mặc dù đã từng trải qua đau đớn của trọng tố kinh mạch, hắn đều cắn môi bật ra máu.
Quái lão nhân thấy Nghệ Phong như vậy, hắn không hề có chút thương hại, vẫn không ngừng ép qua. Nếu Nghệ Phong đã gật đầu, vậy mình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là được. Về phần tiểu tử này sống hay chết thì có quan hệ gì tới hắn?
- Há mồm!
Viên đan dược này vừa vào miệng, trong nháy mắt Nghệ Phong cảm giác vốn sự đau đớn đến mức không thể suy nghĩ được đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào một hơi, tốc độ ép qua của Quái lão nhân lại nhanh thêm vài phần.
Cơn đau đớn đó lại quay trở về cơ thể, môi Nghệ Phong lại bắt đầu bị cắn tới chảy máu.
Lúc này nguyên hồn trong thức hải của Nghệ Phong Quái lão nhân ép qua liên tục đánh vào, vốn không thể dung nhập Hồn Lực, lại sinh sôi ra, nguyên hồn cũng dần dần rõ ràng lên. Nó bắt đầu xoay tròn rất nhanh, chủ động hấp thu Hồn Lực.
Đột phá chỉ cần một cơ hội, chỉ cần phá vỡ cơ hội này, hắn có thể chủ động đột phá. Mà Quái lão nhân áp bách Hồn Lực tiến vào nguyên hồn, chính là vì cơ hội này, đột phá bình cảnh ngăn cản kia, giống như đập máu lớn vậy, Hồn Lực hướng vào dung hợp với bên trong.
Quái lão nhân thấy hiệu quả ban đầu của đan dược dần dần biến mất, tốc độ dung hợp cũng dần dần giảm xuống, hắn lúc này mới nắm lấy Yêu Ngọc, đồng thời lấy Huyết Dịch của nó phóng nhanh vào trong miệng Nghệ Phong.
Huyết Dịch này vừa vào trong miệng Nghệ Phong, lại không có xuống bụng Nghệ Phong bụng, ngược lại quỷ dị xuất hiện giữa thức hải, dung nhập nguyên hồn. Trong nháy mắt, nguyên hồn bị nhuộm hồng, giống như Tu La. Mà đồng dạng, Hồn Lực vốn đã không còn dung nhập đi vào, lại bắt đầu bị Nghệ Phong cắn nuốt.
...
Quái lão nhân làm xong những việc này, lúc này hắn mới dừng động tác, ngồi lại chỗ ngồi, không còn quan tâm tới Nghệ Phong nữa.
- Ha ha, Nhiếp Hồn Thuật của ngươi lại tiến bộ!
Lão đầu tử thấy sắc mặt lão nhân không chút biến hóa, hắn cười nói.
- Cũng tạm!
- Ngươi giúp tiểu tử này như vậy, hẳn là không có di chứng?
Lão đầu tử dường như lơ đãng hỏi.
Quái lão nhân trắng mắt nhìn nói:
- Ở phương diện Nhiếp Hồn Sư này, ngươi không có quyền lên tiếng! Ta tự biết có chừng mực!
Lão đầu tử nghe hắn nói như vậy, cũng không tức giận, tuy nhiên đáy lòng thật ra lại thở phào nhẹ nhõm.
- Chắc ngươi cũng có phương pháp nâng cao này thực lực cho tiểu tử này? Hơn nữa cũng sẽ không để lại di chứng. Vì sao không giúp hắn? Ít nhất phần thắng cũng tăng thêm vài phần!
Quái lão nhân hỏi.
Lão đầu tử mỉm cười, không trả lời. Lão đầu tử coi trọng nhất chính là nền móng thâm hậu, bằng không cũng sẽ không ba lần trọng tố kinh mạch. Cho nên hắn hi vọng chính là Nghệ Phong đi lên từng bước một, mà không phải đốt cháy giai đoạn.
Quái lão nhân thấy lão đầu tử không trả lời, cũng không hỏi lại. Theo hắn thấy, nói không chừng lão đầu tử cũng có một sở thích quái lạ, thích chỉnh đệ tử.
...
Ngay lúc bọn họ trò chuyện, Nghệ Phong cũng mở mắt: ngũ tinh! Rốt cục tới rồi sao?
Mị Ảnh
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh
Story
Chương 411: Ngũ tinh tới
10.0/10 từ 23 lượt.